Dragon World

Chương 109: Chương 109: Bé gái trong sương sớm




(Aincrad tầng thứ 22, Tháng Mười năm 2024 theo lịch chung)

Đã gần một năm từ khi Kirito đến thế giới này, Sword Art Online cũng đi được một nửa chặng đường nên gần như những Player còn sống sót đã rất quen thuộc với cuộc sống như này rồi

Danh sách các Guild cũng có sự thay đổi, đứng đầu không còn là Huyết Kỵ Sĩ nữa mà là Guild do Kirito cùng chúng nữ sáng tạo-Mỹ Nữ Quân Đoàn. Nhắc mới nói, tuy lực chiến Guild vượt xa các Guild top 2, 3, 4 nhưng điều nổi tiếng của Guild lại là ở một khía cạnh khác

Như cái tên đã nói lên gần tất cả, đây là một Guild dành cho nữ và điều đặc biệt là tất cả thành viên đều là những mỹ nhân có một không hai, trừ vị Thủ Lĩnh thần bí thì tất cả các thành viên lộ mặt đều thuộc Top 100 Chiến Lực cả, quá kinh khủng

Còn một điều nữa khiến toàn thể Player tò mò đó chính là không biết chính xác tọa độ Toà Nhà Chính của Guild ở đâu, vô số người tìm hiểu, theo dõi nhưng lượng thông tin thu được lại chẳng bao giờ quá một mặt giấy cả

Mỹ Nữ Quân Đoàn Guild có cho tiền cũng chẳng ai có thể tìm được cả, đơn giản là có Linh cùng Kirito nhúng tay vào thì có tìm ra được mới lạ

Trong vài tháng gần đây thì Kirito cũng đã hoàn thành công trình kiến trúc đặc biệt nhất trong Aincraft, đó chính là một ngôi nhà giữa khu rừng của tầng 22. Ngôi nhà nơi tổ ấm của Thiên cùng dàn Harem của mình

Tuy nhìn nhỏ và khá đơn giản nhưng bên trong nó là một sự khác bọt quá lớn, cũng chỉ là kiến trúc hiện đại nhưng không gian diện tích của nó là một sự bất ngờ cho những người mới lần đầu thấy

Liz cũng biết chuyện Kirito, tuy nhiên mọi thứ lại không khắc nghiệt như cậu tưởng tượng. Liz sau khi được Asuna cùng chúng nữ ‘thông não” theo một cách nào đó cũng dần tập chấp nhận sự thật này. Điều này khiến Kirito không khỏi cảm khái: “Lập Harem trong thế giới 2D thật đơn giản!” (tác: ta thấy đơn giản nhất bởi mày là Main chứ sao!”

........................

Một ngày mới bắt đầu theo thường lệ, tất cả thành viên trong Guild đều sống trong nhà của Kirito, dù sao ở đâu cũng vô cùng dễ chịu, thoải mái. Cảnh vật ở đây cũng chẳng thể chê vào đâu được!

Trứng ốp một mặt với bánh mì đen, sa lát, cà phê đó là bữa sáng ngày hôm nay. Hầu hết mọi bữa ăn đều do Midori cùng Asuna đảm nhiệm, Kirito lâu lâu cũng vào cho đỡ quên cảm giác vào bếp và lần nào tài năng của cậu cũng khiến ‘những chiếc dạ dày Vương” thỏa mãn

“Hôm nay sẽ làm gì ta?” Kirito duyệt quyết định vui chơi không làm việc để thư giãn cho cả Guild nên giờ trông mọi người khá là nhàn hạ

Là một tầng dưới thấp nên tầng 22 vốn dĩ khá rộng. Đường kính của toàn bộ khu vực này vào khoảng tám kilomet. Một hồ nước khổng lồ nằm chính giữa tầng, ở phía bờ nam của nó là thị trấn chính, làng «Coral». Ở phía bắc là mê cung. Phần còn lại được bao phủ bởi rừng cây lá kim tuyệt đẹp

“Chúng ta đi câu đi! Nghe nói hải sản chỗ đó cũng khá ngon! Mà hình như còn có một con tiểu Boss nữa thì phải!” Kirito đưa ra gợi ý, dù sao cậu cũng nghĩ tới việc cứu cô bé con đáng thương Yui. Mọi người đồng ý cùng với việc sẽ đi cắm trại quanh đấy luôn

“Để em chuẩn bị đồ ăn trưa!” Asuna nhanh chân vào phòng bếp, một vài người cũng đi theo giúp đỡ cô

......................

“Mọi người có biết tin gì không?” Lizbeth đang đi trên đường thì bỗng quay sang hỏi

“Chuyện gì?” có vẻ mọi người cũng đã bị khêu gợi lên tính tò mò

“Bóng ma trong khu rừng ấy! Là linh hồn của một người chơi…tức là con người ấy. Có vẻ như là nữ, ví dụ như… Một người chơi chết đi nhưng lòng vẫn còn đầy luyến tiếc, với chiếc Nerve Gear vẫn đang đeo trên đầu…lang thang trên cánh đồng mỗi tối…” câu chuyện của Liz khiến Kirino cùng Suguha nổi lên hào hứng tìm hiểu, kết quả là lịch trình thay đổi

“Asuna! Không đi sa-” Liz mập mờ hỏi dù ai cũng biết thừa rằng cô nàng đang trêu Asuna bởi tính sợ ma của cô. Cô sợ tới mức từng nghĩ ra đại ra mấy lí do nào đó để trốn tham gia đợt vượt mê cung lâu đài cổ nằm giữa tầng 65 và tầng sáu 66, vốn nổi danh là rất kinh dị. Điều này có lẽ là nỗi ám ảnh đặc biệt của Asuna đi

“Khônggg!!!” mọi người đi hết để lại Kirito cùng Asuna. Chuyện này nằm ngoài sự lo liệu của Kirito, cậu không ngờ mọi thứ lại perfect tới bất thường thế này

Bước lên bãi cỏ gần đấy, Asuna quay về phía Kirito và nói

“Này, cõng em lên vai anh đi!”

“Cõng em trên vai anh á!?” Kirito vội vã hỏi lại, cái yêu cầu này cũng quá là....kích thích đi

“Anh xem, cứ nhìn mãi từ một góc độ thì chán lắm. Với chỉ số sức mạnh vật lý của Kirito-kun thì đây là chuyện nhỏ mà, phải không~?”

“À, có lẽ thế… Thiệt tình, em bao nhiêu tuổi rồi vậy…”

“Tuổi tác chả liên quan gì đến việc này hết! Có sao đâu? Với lại cũng đâu có ai nhìn chúng mình!”

“Đ-Được rồi, chắc phải vậy thôi…” Kirito chịu tha dù sao đây cũng là khoảng thời gian riêng của cả hai, nghe theo cô nàng một chút cũng chẳng sao cả

Kirito cũng ngồi xuống và quay lưng về phía Asuna trong khi vẫn lắc đầu. Cô kéo váy lên rồi khẽ đặt hai chân lên trên vai cậu.

“Chúng ta đi thôi. Nhưng anh mà quay mặt lại là em đánh đấy!” Asuna nói với giọng hăm dọa

“Sao em quá đáng vậy…” Kirito tuy cũng rất muốn nhưng lệnh vợ đã nói thì phải ghe thôi. Vừa càu nhàu về tình cảnh hiện tại, cậu vừa nhanh chóng đứng dậy khiến góc nhìn lên cao hơn hẳn.

“Oaa! Nhìn kìa, anh có thể nhìn thấy hồ từ đây đấy!”

“.....Anh không có thấy!!”

“Vậy thì lát nữa em sẽ cho anh lên!”

“......…” sa mạc lời

Asuna đặt hai tay lên đầu Kirito, vốn đang gục xuống vì mệt mỏi, rồi nói

“Giờ, xuất phát thôi! Chyển hướng, bắc – đông bắc!” Kirito thở dài đều đặn đi về phía trước, còn Asuna thì cười đùa vui vẻ trên hai vai cậu.

Sau khoảng mười phút, một trong số rất nhiều hồ nước nẳm rải rác ở tầng 22 đã hiện ra trong tầm mắt. Có lẽ là do thời tiết hôm nay đẹp, nên một vài người chơi đã có mặt từ sáng sớm, thả cần câu xuống hồ, tạo ra những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước. Con đường chạy vòng quanh hồ, hướng về phía con dốc vốn nằm khá xa so với bờ hồ. Nhưng khi hai người đi tới, những người chơi nhìn thấy họ đều vẫy tay. Có vẻ như những ai trông thấy Kirito và Asuna đều mỉm cười, vài người thậm chỉ còn cười to.

“Tuổi trẻ thật tốt ah!”

“Mà giới trẻ ngày nay cũng thật là...”

Kirito bỏ qua mọi thứ và cõng cô người yêu tiếp tục tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc đã tới đoạn xuống dốc, con đường tiếp tục hướng sang bên phải, đi sâu vào rừng. Len lỏi giữa khoảng trống xen kẽ giữa những cây lá kim to lớn trông giống như cây tuyết tùng đâm vọt lên bầu trời cao, hai người đi dạo chầm chậm.

Tiếng lá xào xạc, tiếng suối chảy rì rầm, tiếng chiêm chiếp của chim non. Tất cả những âm thanh đó như tô điểm thêm cho khung cảnh của cánh rừng nhuộm màu sắc mùa thu.

Trong khi cả hai vẫn vừa dạo bước vừa trò chuyện những việc đâu đâu, rừng cây ngày càng trở nên rậm rạp hơn. Ngay cả tiếng hót của những con chim đang trốn đâu đó, và cả những tia nắng len lỏi qua kẽ lá cũng bắt đầu biến mất.

Kirito buồn bực khi chẳng thấy bóng dáng Yui ở đâu, đúng lúc này thì giọng Asuna vang lên

“Anh biết chuyện con ma không?” Kirito kể những gì mà cậu biết mà không hay rằng sâu bên trong rừng, vốn rất tối tăm dù rằng vẫn đang là ban ngày, cách chỗ hai người không xa, có thứ gì đó màu trắng đang đứng dưới một gốc cây lá kim nhìn trộm họ.

Bị lấn át bởi một thứ không khí ma quái, Asuna cứng đờ người lại vì sợ hãi. Kĩ năng nhận biết của cô, dù rằng không bằng Kirito, nhưng cũng khá cao. Kĩ năng này tự khởi động ngầm, giúp cô có thể nhìn thấy rõ hơn thứ mà cô tập trung nhìn vào.

Một thứ gì đó màu trắng đang đung đưa trong gió. Không phải cây. Cũng không phải đá. Mà là vải. Hay mô tả kĩ hơn thì là một chiếc váy liền mảnh với đường khâu nổi bật. Thò ra từ mép váy là—đôi chân dài và thon thả.

Cô bé đứng yên đó. Giống như những gì Kirito miêu tả, đó là một cô bé mặc chiếc váy liền mảnh, đứng bất động, nhìn vào hai người.

Cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mờ dần như thể sắp ngất đi tới nơi, Asuna cố gắng mở miệng ra. Cô thì thầm với giọng the thé.

“Ki… Kirito–kun, bên này.” Kirito vội quay theo hướng Asuna đang nhìn. Ngay lập tức, cậu cũng đờ người ra

“Đ–Đây không thể là thật được…” ý cậu ở đây là sự ngạc nhiên, cậu chăm chú quan sát mãi mà chẳng thấy đây ấy vậy mà Asuna quanh đi quẩn lại đã tìm được rồi

Cô bé không hề di chuyển, mà cứ đứng cách khoảng mười mét so với hai người, ánh mắt dán chặt lên người họ. Đúng lúc Asuna nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ lăn ra ngất nếu cô bé đó lại gần hơn nữa, và gắng đứng vững lại.

Cơ thể cô bé khẽ đung đưa không vững vàng. Như thể một con búp bê máy đã hết pin, cô bé ngã xuống đất, với một động tác trông không giống một sinh vật sống chút nào. Một tiếng uỵch nhỏ vang lên. Kirito không buồn nhìn Asuna đang lên tiếng xin cậu dừng lại phía sau lưng, và lao về phía cô bé vừa ngã

“Thật tình!!” Asuna miễn cưỡng đứng dậy và đuổi theo cậu. Dù rằng vẫn còn hơi run, nhưng cô chưa bao giờ nghe kể về con ma nào lại bị ngất và ngã xuống cả. Đây chắc hẳn phải là người chơi.

“C–Cô bé có sao không?”

“Không sao đâu! Mà gọi cho nhóm Liz là chúng ta về trước đi, con bé cần chăm sóc và nghỉ ngơi!”

“Vâng!”

.......................

Cả hai chạy gần như suốt cả quãng đường trở về, nhưng, thậm chí cả khi họ đã ra khỏi khu rừng và về đến nhà, cô bé vẫn chưa tỉnh lại. Sau khi đặt cô bé lên giường của Asuna và đắp chăn lên, hai người ngồi xuống cạnh nhau trên chiếc giường kế bên, vốn là giường Kirito

“Anh có nghĩ ra gì không?” Asuna lên tiếng hỏi

“Không!...Nhưng hẳn đứa trẻ này là một người chơi bị lạc đường…hay ít ra thì đấy là lời giải thích hợp lí nhất!” tuy biết đáp án nhưng Kirito không muốn nói, dù sao vẫn chưa phải thời điểm thích hợp

Asuna đứng dậy, tới quỳ trước chiếc giường cô bé đang nằm ngủ và đưa bàn tay phải ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé. Kirito cũng lại gần, cúi thấp người xuống bên cạnh Asuna. Đưa tay phải ra một cách ngại ngần, cậu vuốt ve mái tóc của cô bé.

Cô bé này thật sự rất xinh xắn. Trông cô bé giống như một tiên nữ hơn là một đứa trẻ bình thường. Nước da của cô bé hao hao giống thạch cao, mịn màng và trắng như tuyết. Mái tóc dài, đen bóng đầy tao nhã, và với vẻ đẹp kì lạ của bé, Asuna chắc chắn sẽ bị hút hồn nếu cô bé mở mắt ra và cười.

Chiều thu muộn trôi qua yên bình, và ngay cả khi ánh nắng từ ngoài vùng rìa chiếu vào đã chuyển sang màu đỏ thẫm, bé gái đó vẫn chưa tỉnh dậy.

Tắt đèn trong phòng khách đi, hai người đi vào phòng ngủ. Vì cô bé đã chiếm mất một giường, nên họ sẽ phải ngủ chung với nhau, cả hai nhanh chóng thay quần áo ngủ. Đây cũng không phải lần đầu nên mọi chuyện cũng diễn ra nhanh chóng

Trong bóng tối ám chút màu xanh nhạt, cô bé tóc đen vẫn ngủ say như trước. Dù rằng Asuna chưa từng nghĩ một cách hẳn hoi về quá khứ của cô bé, dần dần cô bắt đầu nghĩ về nó trong khi tiếp tục nhìn bé gái.

Dù cho cô bé đang phải phải trải qua nỗi dày vò sâu sắc đến thế nào đi nữa, cô vẫn không có khả năng để cứu được cô bé— Khi nhận ra điều đó, một nỗi đau nhói lên bên trong lồng ngực của Asuna. Cô bất giác rời khỏi giường và tới bên cạnh bé gái đang ngủ.

Vuốt ve mái tóc của cô bé một lúc, Asuna nhẹ nhàng lật chăn lên và nằm xuống cạnh cô bé. Cô đưa cả hai tay ra ôm lấy cơ thể bé nhỏ ấy vào lòng. Dù rằng bé gái vẫn không nhúc nhích một chút nào, nhưng nét mặt cô bé đã dịu đi, và Asuna khẽ thì thầm.

“Chúc em ngủ ngon. Nếu ngày mai em tỉnh dậy thì thật tốt biết bao…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.