Sau sự kiện thì Thiên cùng Yuna dùng số điểm cao chót vót để giữ vững hạng 1, điều quan trọng đáng nhắc tới là phần thưởng bí ẩn chính là quyền log out Sword Art Online, nếu cả hai cặp kia cũng như này thì có nghĩa là có tất cả 6 người có cơ hội thoát ra khỏi thế giới này
“Em sẽ ở lại!” Yuna sau khi về nhắn tin lại cho Thiên
“Được!” Thiên trả lời gọn lỏn khiến Yuna chẳng hiểu sao lại thất vọng buồn bã, chỉ có điều đó chính là cô nàng vẫn không để ý thấy cột thông tin của Thiên vẫn xanh như lá trên cành mà không phải đỏ (Dead) hay xám (Offline)
“Cô nàng này lại có chuyện gì xảy ra ah” Thiên không thấy Yuna trả lời cũng đành thôi, tưởng cô nàng nghỉ ngơi rồi nên cả hai đều bị hiểu lầm lẫn nhau
..................
Bánh xe nước khổng lồ quay một cách đều đặn, phát ra một thứ âm thanh trầm lặng lan tỏa khắp cửa tiệm. Mặc dù đây chỉ là một căn nhà nhỏ dành cho những người thuộc class hỗ trợ nằm trong số những nơi cư ngụ chuyên dành cho người chơi, nhưng giá cả của nó lại cao đến chóng mặt chính vì cái bánh xe nước đó
*Keng*
“C-Chào mừng quý khách! Quý khách định mua vũ khí sao?” một cô gái với bộ trang phục thợ rèn bước ra. Mặc dù gọi nó là bộ trang phục thợ rèn, nhưng về tổng thể thì nó chẳng có vẻ gì trông giống như vậy cả, mà thực ra là giống trang phục của một cô gái phục vụ bàn hơn: chiếc áo màu đỏ sậm có tay áo phồng lên, cái váy loe cùng màu, phía trước là một chiếc tạp dề trắng tinh cộng thêm dải ruy băng đỏ trước ngực.
“Đây rồi!” Trên mặt Thiên tràn đầy ý cười, mục tiêu lần này là cô bạn thân của Asuna- Lizbeth
“Ở đây có nhận đặt riêng chứ?” Sau khi nói xong thì Thiên nhận thấy ánh mắt ái ngại từ cô nàng, điều này khiến cậu phải bồi thêm một câu tuy nhiên cũng không có tác dụng cho lắm
“Giá nguyên liệu dạo này hơi cao đấy!”
“Đừng lo về giá! Cứ làm cho tôi một thanh như này là được, tốt hơn thì càng ổn!” Thiên lôi thanh Elucidator ra rồi đặt trên bàn, Lizbeth không giấu nổi sự ngạc nhiên, cô nàng lại một lần nữa quan sát Thiên thật kĩ, hết nhìn kiếm rồi lại nhìn người
Một lúc sau, Lizbeth đưa trả lại thanh kiếm nặng chịch ấy và mang một thanh trường kiếm treo trên bức tường đằng sau cửa hàng ra.
“Tôi rèn nó xong từ một tháng trước - và đây là thanh tốt nhất mà tôi rèn được ở hiện tại!” Lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ có chút tia ánh đỏ trên đó, như thể nó bị ngọn lửa bao phủ vậy.
“Đây là thanh tốt nhất hiện có ở cửa hàng tôi. Nó chắc không thua kém gì thanh của anh đâu!” Thiên im lặng cầm lấy nó, vung lên bằng một tay rồi ngẩng đầu lên nhìn.
“Quá nhẹ, thanh này không phù hợp với level của tôi!” Thiên lắc đầu thở dài khiến Lizbeth cảm thấy niềm kiêu hãnh của mình đang bị đe doạ. Với tư cách là một thợ rèn, cô quyết không cho phép mình chịu thua trước một thanh kiếm rơi ra từ quái vật.
“N-Nói cho anh biết! Tôi mà có nguyên liệu tốt thì tôi sẽ rèn ra được một thanh kiếm có thể chém đứt thanh của anh ngon lành ngay!!!” sau khi nghe xong Thiên nở một nụ cười nhẹ nhàng, đây chính xác là những gì mà cậu muốn nghe
“Thế thì tôi rất muốn nhờ cô làm ra nó- thứ có thể dễ dàng chém đứt thanh kiếm của tôi như vậy ấy!” Thiên thử trò khiêu khích và nó đã có hiệu quả
“Ra là thế hả!? Được thôi! Thế thì anh cũng phải giúp một tay đi! Bắt đầu bằng việc đi kiếm nguyên liệu!” Lizbeth biết là mình vừa phạm phải một sai lầm, nhưng bát nước đã hắt đi thì không thể thu về được nữa. Lúc này đây cô không được phép nhân nhượng
“Ok fine! Bất kể điều gì giúp ích được cho chuyện này thì tôi sẽ giúp cho cô! Nhớ kĩ những gì đã nói đấy!” Thiên nhìn với ánh mắt trêu trọc. Không ngờ lại có kẻ giỏi chọc tức người khác đến cỡ này. Lizbeth vung vẩy cả hai cánh tay một cách dữ dội và cãi lại như một đứa trẻ.
“Đương nhiên rồi!”
“Tôi là Kirito!! Hi vọng chúng ta sẽ có quan hệ tốt đẹp cho tới khi thanh kiếm được làm xong!”
“Tôi cũng hi vọng là chúng ta sẽ hoà thuận với nhau, Kirito!”
“Mà cô cứ thế gọi tên tôi trống không vậy à? Mà thôi, cũng chẳng sao cả! Hi vọng chúng ta sẽ hoà thuận, Lizbeth!”
..................
Tin đồn về «Thứ kim loại đó» bắt đầu lan truyền trong giới thợ rèn từ mười ngày trước.
Tất nhiên thì mục tiêu cuối cùng trong SAO là lên được tới tầng cao nhất và hoàn thành trò chơi, nhưng ngoài chuyện đó ra thì vẫn còn vô vàn loại nhiệm vụ khác: các quest nhận từ NPC, nhiệm vụ bảo vệ, tìm kiếm kho báu, vân vân.
Nhưng vì phần thưởng của những quest đó hầu hết đều là các trang bị có giá trị, nên phần lớn các quest đều biến mất một khoảng thời gian sau khi hoàn thành, trước khi chúng xuất hiện trở lại.
Thậm chí có cả những quest chỉ có thể làm được một lần duy nhất, và chúng thu hút được rất nhiều sự chú ý từ người chơi. Thiên cũng khá để tâm mấy chuyện như vậy
Một trong những nhiệm vụ như thế đã xuất hiện tại một thôn nhỏ nằm ở góc tầng 55. Trưởng làng là một NPC có bộ râu bạc trắng, đã nói: “Có một con rồng trắng sống ở dãy núi phía tây, ngày ngày nó đều ăn pha lê, từ đó tích tụ lại thành một số lượng lớn và tạo ra một loại kim loại cực kì quý hiếm ở trong bụng nó”. Hiển nhiên nhiệm vụ này có phần thưởng là một loại nguyên liệu có chất lượng rất cao, thế nên ngay lập tức đã có rất nhiều người lập party tấn công đủ để hạ gục con rồng một cách dễ dàng. Nhưng họ chẳng tìm được gì cả. Con rồng chỉ để lại chút xíu Coll và một số trang bị chất lượng kém, vốn chẳng đủ để bù lại số tiền mua thuốc hồi máu và pha lê họ đã dùng.
Sau đó, mọi người đoán là thứ kim loại đó chỉ có xác suất rơi ra ngẫu nhiên, vì vậy rất nhiều party đã đi nói chuyện với trưởng lão rồi mới đi hạ con rồng. Nhưng vẫn chẳng có ai tìm được thứ kim loại đó cả. Trong vòng một tuần, vô số con rồng trắng đã bị tiêu diệt, nhưng vẫn chưa có party nào nhặt được loại nguyên liệu kể trên. Sau cùng, có ai đó cho là cần phải đáp ứng được một điểu kiện nhất định nào đó, vì vậy hiện giờ tất cả mọi người đều đang cố gắng tìm ra xem điều kiện ấy là gì.
Sau khi nghe Lizbeth giải thích, Thiên tự cười trong lòng, ai mà ngờ cái thứ ‘hiếm có khó tìm” đấy lại là s**t của con rồng cơ chứ
“Lúc nào tôi cũng sẵn sàng khởi hành cả, còn cô thì sao, Lizbeth?
“Ầyy – mà thôi, cứ gọi tôi là Liz thôi, đằng nào thì anh cũng có thêm kính ngữ vào đâu… Ngọn núi chỗ con rồng trắng sống cũng không lớn lắm, nên chắc ta sẽ kịp quay về trong ngày thôi. Để tôi chuẩn bị qua chút đã!”
Liz mở cửa sổ trang bị ra, mặc thêm một lớp áo giáp đơn giản bên ngoài váy, kiểm tra lại xem cây chùy đã ở trong thùng đồ chưa rồi xem lại cho chắc chắn rằng mình mang đủ pha lê và thuốc hồi máu. Xong xuôi mọi thứ thì cả hai cũng bắt đầu đi tới chỗ dịch chuyển
.................
“Nhưng thế quái nào mà mình lại bị cuốn vào cái tình huống kì quặc này nhỉ?” Sau khi rời khỏi cửa hàng, Liz vừa bước về phía quảng trường cổng dịch chuyển vừa suy nghĩ kĩ hơn. Mà có nghĩ nát óc đi chăng nữa thì chắc cô nàng cũng chẳng thể nào đoán được là do tác giả làm ra đâu (tg: biết thế quái nào dc ;))
Sai lầm duy nhất của ả hai là quên mất rằng quang cảnh tầng này chủ yếu là những cảnh đồng băng tuyết.
“Ắt xì!” Lizbeth hắt hơi một cái rõ to ngay khi cả hai vừa tới được ngôi làng nhỏ và thư giãn một chút. Vì ở các tầng khác thời tiết đang là đầu hè nên cô nàng đã chủ quan. Đường phố ở đây phủ một lớp tuyết, còn những nhũ băng thì nhô ra từ trên những mái nhà.
Cái lạnh thấu xương của mùa đông khiến toàn thân Liz run lên cầm cập. Đứng bên cạnh cô, Thiên làm ra một bộ mặt dễ khiến người ta phát bực lên và nói
“Cô không mang thêm bộ quần áo nào à?”
“Không!” một câu trả lời dứt khoát
Thiên gọi ra một chiếc áo choàng da màu đen ở trên tay rồi đặt lên đầu Lizbeth
“....Thế anh thì sao?”
“Chỉ là vấn đề ý chí thôi mà!”
Câu nào của Thiên nói ra cũng làm cho Liz phát cáu lên được. Nhưng cái áo khoác viền lông thú ấy trông có vẻ khá ấm áp khiến cô không kìm lòng được và vội mặc nó vào. Liz thở ra một hơi khoan khoái, khi cái lạnh buốt của những cơn gió thổi qua chợt tan biến
“Có lẽ anh chàng này cũng không tệ lắm!” đó là suy nghĩ của Lizbeth lúc bấy giờ nhưng chắc chắn cô nàng sẽ bật cười khi nghĩ về suy nghĩ của mình lúc này