“Đến khu vực này thì Hồn Thú vạn năm đã bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, chúng ta không tiếp tục vào sâu nữa, từ giờ sẽ di chuyển theo đường ngang tìm kiếm Hồn Thú thích hợp. Đến chập tối thì chúng ta sẽ rời khỏi khu vực hỗn hợp đến khu ngoài để nghỉ ngơi, ngày mai lại vào tìm kiếm tiếp” Sau khi nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, Mạc Phi Vân gọi mọi người đến, nói
“Grào…” Từ xa bỗng nhiên truyền đến rống lớn đầy giận dữ, Mạc Phi Vân lập tức dừng bước, tái mặt, xoay người làm một động tác bảo mọi người đừng lên tiếng. Sau tiếng gầm kinh khủng kia là một tiếng kêu lanh lảnh, tuy không mạnh mẽ như tiếng rống ban nãy nhưng lại có lực xuyên thấu cực lớn, hoàn toàn không chút yếu thế so với tiếng gầm giận dữ ấy.
Thiên lao tới khu vực đó, cả Thiên Mộng cùng Băng Đế trong Tinh Thần Hải cũng đã tỉnh, cả hai giục cậu nhanh chóng đến bởi ở đó một con Hồn Thú phù hợp với cậu
“Nguy hiểm lắm, khu vực phía trước chúng ta không đi được! Phải đi vòng thôi!” Mạc Phi Vân nói chưa hết thì Thiên lao về phía trước, chạy đuổi theo là Duy Na cùng Mộ Tuyết. Vậy là cả 6 người kia cũng phải cắn răng đuổi theo ba người
Loài Độc Nhãn Cự Nhân trong giới Hồn Thú là một dạng đặc biệt, trừ cái đầu chỉ có một mắt ra thì những bộ phần còn lại đều giống con người khi phóng to, bọn chúng còn biết dùng cây cối làm thành quần áo, bảo vệ bộ phận bên dưới của mình.
Khi bọn chúng ra đời chỉ cao khoảng hai thước, tu vi đến bậc trăm năm thì khoảng năm thước, có thể xem là một Độc Nhãn Cự Nhân trưởng thành. Từ lúc này, cơ thể của nó mới từ từ phát triển chậm lại. Khi tu vi đến bậc ngàn năm thì nó có thể cao trên dưới tám thước, và đến vạn năm thì sẽ cao trên chừng mười lăm thước. Cũng bởi vì cơ thể của bọn chúng quá lớn nên bọn chúng rất dễ trở thành con mồi của những Hồn Thú mạnh mẽ, đấy cũng là lý do vì sao Độc Nhãn Cự Nhân mười vạn năm căn bản không thể tồn tại.
Bộ óc của bọn chúng đối với một số Hồn Thú có thể xem là vật vô cùng bổ dưỡng, mà những loài đó không loài nào không phải là Hồn Thú có huyết mạch truyền thừa cao cấp nhất.
Không biết tại vì vận khí hay vận rủi mà con Độc Nhãn Trước mặt Thiên đây cao đến tận 25 thước. Dựa vào kinh nghiệm đồ sát vô số Hồn Thú thì Thiên chắc chắn đây là một con Độc Nhãn Cự Nhân 10 vạn năm. Không biết tại sao nó sống đến giờ nhưng nếu gặp Thiên thì coi như nó không may rồi
“Bắt!” cả con Hồn Thú to khủng bố bị Thiên bắt vào trong AS
“Lần này lời to rồi!” nhìn không gian trong AS Thiên mở cờ trong bụng
Với loài Độc Nhãn Cự Nhân này, không phải cứ lên cấp 10 vạn năm là xay ra biến dị, mà không hẳn biến dị là sẽ biến dị giống nhau. Một trong những dạng biến dị cực mạnh chính là con Độc Nhãn Cự Nhân trước mặt Thiên lúc này, một đầu đã hóa thành hai.
Sau khi nó biến dị, thuộc tính trên cơ thể cũng sẽ hóa thành dạng hỗn độn hiếm thấy, thuộc tính của nó căn bản không thể xác định chính xác được, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, thậm chí cơ thể cũng thu nhỏ và mọc thêm cái đầu thứ hai. Hai con mắt của chúng là một dạng hiếm thấy lần lượt có cả hai thuộc tính quang minh và hắc ám. Nhờ thế, thực lực của nó đã có thể xếp vào phạm vi những loài Hồn Thú cực mạnh rồi.
Có điều, Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân mạnh mẽ như vậy mà vẫn còn bị người ta đuổi chạy trối chết sao?
Thiên nhìn tiếp về phía thân ảnh vừa xuất hiện. Cũng ngay lúc này, kẻ đang truy đuổi con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân đã xuất hiện. Đó là một bóng ảnh lấp lánh ánh sáng màu vàng rực, trông rất giống một mặt trời thu nhỏ. Thông qua Tinh Thần Tham Trắc Thiên cảm nhận được bên trong ánh hào quang đó chợt xuất hiện một cái đầu, ngửi ngửi gì đó ở nơi Độc Nhãn Cự Nhân vừa đứng ban nãy.
“Này!”
Con Hồn Thú nghếch đôi mắt to lên nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Nó lại gần Thiên, ngửi cậu rồi liếm má cậu. Thiên đang mở thiên phú số 1, thông qua đó cậu nhận được sự tin tưởng từ những kẻ yếu hơn mình, điển hình là con Tam Nhãn Kim Nghê này
“Thôi nào~ Nhột!!! Hahaha~” Cả người nó trông rất giống sư tử, nhưng bốn chân lại giống loài rồng, dưới mỗi móng chân còn lấp lánh ánh lửa. Miệng giống với Hồn Thú thuộc loài sư tử, phía dưới cái bờm dường như có một lớp vải mịn màu vàng. Trừ đôi mắt bình thường ra, nó còn có thêm con mắt thứ ba nữa
Đôi mắt bình thường lấp lánh ánh vàng, còn đôi mắt dựng đứng ở giữa thì lại lóe ra ánh sáng đỏ có chút tà dị.
Thấy cảnh này, 8 người đuổi theo đứng hình, Huyền lão nín thở trong bóng tối, Xích Vương cũng ngạc nhiên xuất hiện. Thiên đang chơi với Tam Nhãn Kim Nghê cũng bị mọi người xuất hiện mà phải tạm dừng. Tuy khó chịu nhưng không hiểu sao Tam Nhãn Kim Nghê lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thiên, nó cảm thấy Thiên như người thân của mình vậy, từ lúc sinh ra tới giờ thì nó chưa từng có cảm giác này nên giờ nó vô cùng quấn lấy Thiên
“Sao vậy, các ngươi làm sao hả?” Thiên nhìn mọi người hỏi, mọi người hết nhìn Thiên rồi lại nhìn con Hồn Thú xinh đẹp bên cạnh. Hôm nay quả là một ngày đặc biệt với một số người khi tín niệm có dấu hiệu bị vỡ. Ai nói Hồn Thú với người là kẻ thù không chết không ngớt chứ hả? Ai? Bước ra đây mà nhìn đi!
“Nghê Thường! Cho!” Thiên ném ra một viên đan dược, Tam Nhã Kim Nghê đớp, chỉ trong khoảng 3 phút, từ một con Hồn Thú hiện ra thân ảnh một bé Loli khoảng 5-6 tuổi. Dáng vẻ mảnh mai, khuôn mặt trắng trẻo dễ thương, mái tóc vàng óng ánh cột sang hai bên. Cao khoảng hơn 1m, cô bé ôm lấy chân Thiên trong ánh mắt cá chết của tất cả mọi người xung quanh
“Ca~ca~...bế~!” -“Rồi rồi!” tuy nhìn nhỏ bé dễ thương là vậy nhưng Thiên đoán cô bé khoảng 400 cân. Cả hai cười đùa vui vẻ, bỏ qua ánh mắt mọi người xung quanh
“Chạm nè~” bỗng tiểu Nghê Thường giãy lên, trán nàng tiếp xúc với trán Thiên
“C...cái gì?” ai cũng chuyển từ ngạc nhiên, bất ngờ sang chấn kinh rồi chết lặng
Nháy mắt sau khi chấn động, Thiên đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, thậm chí Tinh Thần Hải cũng giống như đã bốc hơi biến mất. Hai vị cường giả trong Tinh Thần Hải của cậu là Thiên Mộng và Băng Đế đều đồng thời chọn cách tự bảo vệ mình, ẩn vào một góc.
Từng vòng ánh sáng kỳ lạ vặn vẹo bao phủ lấy Thiên và Tam Nhãn Kim Nghê, ngay lúc này, cơ thể cả hai thoáng trở nên trong suốt, ánh sáng lập lòe như ẩn như hiện. Mỗi một lần ánh sáng thay đổi, cả người Thiên và Tam Nhãn Kim Nghê đều thoáng run rẩy.
Sinh Mệnh Lực từ Sinh Linh Kim đang ẩn trong Sinh Linh Nhãn trong God Eye điên cuồng rót vào cơ thể Tam Nhãn Kim Nghê.
Những vết thương trên cơ thể Tam Nhãn Kim Nghê bắt đầu lành lại với tốc độ kinh người. Lấy bản thân Thiên và nó làm trung tâm, bầu không khí cả Tinh Đấu Đại Sâm Lâm như muốn đông đặc lại. Từng luồng Sinh Mệnh Lưc điên cuồng không ngừng chui vào cơ thể hai người bọn họ.
Mức độ méo mó của vòng sáng kia càng lúc càng nhiều, bỗng nhiên từ sâu thẳm trong vòng sáng ấy xuất hiện một cỗ năng lượng kỳ lạ đẩy bật mọi người ra ngoài. Một tầng ánh sáng màu vàng ánh kim chợt sáng lên từ nơi tiếp xúc giữa Thiên và Tam Nhãn Kim Nghê, cậu cảm thấy trong đầu mình nhiều thêm một chút gì đó, đưa mắt nhìn Tam Nhãn Kim Nghê, một người một thú nhìn thẳng vào nhau, cả hai đều cảm nhận được tinh thần mình khẽ rung động, nhất là con mắt thứ ba kia còn có chút tê dại, xuất hiện một loại cảm giác vô cùng kỳ dị.
“Keng, Sinh Linh Nhãn tiến hóa thành Vận Mệnh Nhãn!”
Bỏ ngoài tai tiếng thông báo từ hệ thống, Thiên đang tập trung tiêu hóa luồng kí ức lạ xuất hiện trong đầu. Cậu cảm nhận được tinh thần của mình ngay lúc này dường như đang đi xuyên qua hàng loạt tháng ngày từ thuở xa xưa, trong đầu hắn chợt xuất hiện cảnh một cánh rừng âm u bạt ngàn.
Đột nhiên, cảnh vật xung quanh đều hóa thành màu vàng, ánh sáng lấp lánh đó thậm chí còn ánh lên cả những cây cối xung quanh khiến nó lóng lánh một màu vàng tương tự. Cả cánh rừng nháy mắt tăng trưởng với tốc độ kinh người, trên mặt đất thoáng cái xuất hiện một quả trứng lấy màu vàng kim làm nền, phía trên lấp lánh những ánh sáng rực rỡ khác nhau.
Một tiếng vỡ vụn vang lên, bề mặt vỏ trứng bắt đầu xuất hiện từng vết nứt nhỏ, kế đó, những vết nứt bé tí kia bắt đầu lan rộng, “Cộp” một tiếng, một cái móng vuốt be bé chìa ra từ bên trong quả trứng thông qua khe hở của vết nứt, kế đó, một cái đầu nhỏ từ từ chui ra.
Đây là một sinh vật có bộ lông màu vàng hơi ẩm ướt, xét theo bề ngoài thì nó rất giống một con chó con, nó cố gắng chui ra khỏi vỏ trứng, sau đó nhặt những mảnh vỡ của quả trứng cho vào mồm ăn sạch sẽ.
Từng tiếng răng rắc răng rắc không ngừng vang lên, trên người chú chó nhỏ kia dường như cũng bắt đầu lấp lánh ánh sáng màu vàng kim.
Đột nhiên, một tia sáng màu vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, phảng phất như nối liền giữa trời và đất, trực tiếp bao phủ lấy “chú chó nhỏ” vừa mới cắn nát vỏ trứng ban nãy.
Những chất nhơm nhớp trên người chú chó nhỏ dần dần biến mất, lát sau, cơ thể nó từ một xích tăng lên một thước, bộ lông màu vàng lấp lánh nay có chút trong suốt như thủy tinh, ánh sáng màu vàng kim đang vây quanh cơ thể nó hóa thành từng vòng sáng liên tục dập dờn hướng ra bên ngoài.
Chú chó nhỏ bỗng ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng lanh lảnh, trên trán nó xuất hiện một vết nứt, kế đó chui ra một con mắt mang theo cảm giác có thể nhìn thấu thiên địa.
Sau 10 phút, Thiên cùng Tam Nhãm Kim Nghê cùng lúc mở mắt, cả hai đều thấy sự quen thuộc trong mắt đối phương.
“Anh~ Từ giờ Tiểu Nghê Thường sẽ sống cùng anh!” Tam Nhãn Kim Nghê hay Kim Nghê Thường biết về quá khứ của Thiên, mọi bí mật, cảm xúc, mong muốn của cậu. Cảm giác mà hai người đang có gần giống như là đồng cảm, cả hai đều mồ côi nên thứ tình cảm này còn sâu đậm hơn nữa
“Ừ! Tiểu Nghê Thường em, sau này anh sẽ bảo vệ em!” -“Ừm~”
“Xích thúc thúc! Ngài về đi, ta sẽ đi cùng anh ta, ngài bảo Thiên thúc bảo trọng, ta sẽ còn về thăm mọi người
Thiên dẫn Nghê Thường đi, dọc đường không gặp lấy một con Hồn Thú nào!