Uy lực Hồn Kỹ thứ tư của cô đã gần như tan biến mất. Cả Thiết Huyết Tông, hoặc nói chính xác hơn là trên lãnh địa Đường Môn ngày xưa, chỉ còn lại những xác chết. Gần như tất cả các đệ tử của Thiết Huyết Tông đều bị công kích của cô giết chết, hơn nữa còn bị các nhánh Ám Hắc Lam Ngân Thảo hút thành xác khô.
Cũng sau trận chiến này, nhờ những năng lượng tinh hoa mà Đường Nhã hút được, hồn lực của cô tăng thẳng đến cấp 63
Bên cạnh Thiết Lực đã mềm rũ không còn chút sự sống nào là một ông lão mặc trường bào màu đen. Lão nhìn Đường Nhã bằng ánh mặt vô cùng bình tĩnh. Nhẹ giọng hỏi han, nhìn sơ qua chắc tưởng là tốt lắm
“Này cô bé, giết xong rồi chứ? Xong rồi thì đi thôi!” nghe giọng điệu này khá giống lão Độc Bất Tử
“Ngươi là ai?” Đường Nhã cảnh giác nói
“Ta...ta là...đồng loại của cô! Đi thôi!” vừa nói lão giơ tay lên định tóm lấy Đường Nhã
Đường Nhã cũng đâu có ngu đứng im cho lão ấy tóm, tay nàng vung ra những sợi dây leo xám. Lão nhân thấy vậy thì cũng quay ra tránh, sức mạnh cùng sự kinh khủng này lão cũng đã tự chứng kiến
“Bách Độc Tiên Phát!!!” Hồn kĩ thứ 6 từ con Độc Tiên Long xuất hiện. Những dây leo nhọn dần, màu chuyển sang màu tím sẫm, sự dẻo dai, sức mạnh, tốc độ đều tăng nhanh chóng
“Hừ!!! Trò vặt!!!” lão nhìn khinh thường, thả Vũ Hồn ra, 7 vòng Hồn Hoàn xuất hiện, 3 vàng, 3 tím, 1 đen. Không hoàn hảo cho lắm, nhưng dù sao cũng là Hồn Thánh, sau khoảng một lúc không bắt lại được Đường Nhã có lẽ khiến hắn tức giận bật Vũ Hồn Chân Thân lên
“Độc phát!!!” cả người lão khựng lại, khó có thể tin nhìn về phía Đường Nhã, lão điên cuồng chọn cách đồng quy vu tận với con nhóc này
“Việc gì phải khổ thế chứ! Chết thì chết một mình thôi, kéo vợ yêu ta theo làm đệm lưng à? Cần ta giúp chút nữa chứ!” Thiên bước ra từ cửa chính, cả hai đang chiến đấu cũng dừng lại
“Hừ!!! Lại một thằng ngu đến chết chung hả? Chết hết đi!!!” -“Tsukuyomi!!!” ảo thuật hiện ra, tất cả linh hồn quanh đây Thiên đều đưa đi tiêu hủy không cho luân hồi
“Nàng cần nốt chỗ Hồn Lực này không? Sao vậy, Tiểu Nhã?” Thiên nhìn vào người con gái trước mắt, trông cô nàng có vẻ mệt mỏi cùng buồn tủi hơn rất nhiều
“Tiểu Thiên! Ta...ta...ta là Tà...Tà Hồn sư!” -“Ừm, ta biết chứ! Nhưng như vậy thì sao? Ta chưa từng nói là mình ghét Tà Hồn sư ah!”
“Nhưng...nhưng mà...”
“Lại đây! Tiểu Nhã~” Thiên nhẹ nhàng nói, giơ hai cánh tay ra. Đường Nhã lúc này chỉ biết lao vào lòng cậu khóc
“Oa!!! Ta...ta tưởng...tưởng ngươi sẽ ghét ta chứ? Híc...híc!”
“Đồ ngốc! Nàng là vợ ta! Dù có là gì cũng không xóa bỏ điều này được! Tiểu Nhã à, nàng chỉ cần nhớ một điều thôi! Nghe này, dù nàng có trở thành ma, có thành bất kì thứ gì khiến cả thế gian ruồng bỏ đi nữa thì với ta, Tiểu Nhã vẫn luôn là Tiểu Nhã thôi! Ta sẽ thành Đại Ma Vương, nàng chẳng cô đơn đâu!” nghe những lời thâm tình từ Thiên khiến Đường Nhã cảm động vô cùng, khóc xong một hồi thì Đường Nhã cũng ngủ luôn trong ngực Thiên
“Ngủ đi! Tỉnh dậy ta sẽ gánh vác thay cho nàng!” ôm Đường Nhã vào AS, Thiên dịch chuyển về phía SLK, vừa đi vừa đọc lại tiếng thông báo vừa nghe
“Keng, nhận 3 khối Hồn Cốt!” xác tên kia sau khi đốt còn lại, Thiên ấn dung hợp luôn, dù sao đồ của Tà Hồn sư, không đủ an toàn cho chúng nữ sử dụng
“Keng, Đường Nhã là người đầu tiên tình cảm vượt 100, nhận 1 gói quà gồm cho 2 người!” Thiên cũng ngơ ngác nhìn
“Linh, vượt 100? Wtf? Cái gì đấy?” Linh trả lời qua hệ thống -“Wow, cái này hay nha! Max là 100 nhưng sau vài lần năng cấp hệ thống thì có thêm mục trên 100 tình cảm. Cái này...nói thế nào nhỉ? Anh và người có mức tình cảm trên 100 sẽ không bao giờ bị chia tách cho dù có chết đi chăng nữa thì vận mệnh cùng tình yêu vẫn sẽ mang cả hai về với nhau!”
“Còn quà thì ngẫu nhiên mỗi người một thứ!”
“Vậy nếu càng nhiều người thì anh càng nhiều quà phải không?” -“Vâng!”
Thiên đóng lại hệ thống, cậu dịch chuyển về SLK, những ngày tiếp theo trôi qua bình thản, tuy nhiên cũng gần đến lúc mà Thiên cùng Hòa Thái Đầu bị đi trao đổi học sinh
....................
Huy chương Hồn Đạo Sư ở những cấp bậc khác nhau cũng khác nhau, tất cả đều có hình tám cạnh nhưng từ cấp 1 đến câp 3 thì có màu xanh nước biển, phía trên có khảm kim cương, đánh dấu cấp bậc của mình. Từ cấp 4 đến cấp 6, huy chương có màu tím, cấp bảy và tám có màu đen, cấp chín thì màu đỏ. Còn cấp 10 thì vì từ trước đến nay chưa từng xuất hiện Hồn Đạo Sư cấp 10 nên vẫn huy chương cũng chưa từng được chế tạo
Thiên tự tạo một cái màu Hoàng Kim, trùng với màu Hồn Hoàn 100 vạn năm. Không thể không nói, cái màu này quả thật rất bắt mắt. Trước khi đi, Thiên cũng đã trải nghiệm một buổi tối ‘khó quên” cùng tất cả chúng nữ, bởi lần này còn mục đích khác nên cậu không mang theo ai cả, mọi người ở SLK tiếp tục tu luyện
Học viện Sử Lai Khắc nằm ở phía Đông Nam của đế quốc Thiên Hồn, thành Phong Diệp lại nằm ở phía Tây Nam, từ đây tiếp tục đi về phía tây sẽ vào đến phạm vi lãnh thổ của đế quốc Nhật Nguyệt. Đoạn đường này dài gấp đôi đoạn đường đến thành Tinh La của đế quốc Tinh La.
Thành Phong Diệp là một thành thị lớn nơi biên cương, tuy đế quốc Tinh La là mục tiêu hàng đầu của đế quốc Nhật Nguyệt nhưng đế quốc Thiên Hồn cũng có lãnh thổ tiếp giáp với họ. Thành Phong Diệp là thành thị khá quan trọng với đế quốc Thiên Hồn, đây là nơi tiếp tế quan trọng cho quân đội vùng Tây Cương, đồng thời cũng là trung tâm mậu dịch quan trọng. Dù không được phồn hoa như thành Sử Lai Khắc, nhưng quy mô cũng không kém chút nào.
Cả nhóm đi đến tối rồi cũng tìm khách sạn nghỉ ngơi. Thời điểm hai học viện trao đổi đệ tử là sáng ngày hôm sau.
Sáng sớm, khi các đệ tử thu dọn đồ đạc xong xuôi, Ngôn Thiểu Triết và Phàm Vũ dẫn cả đoàn đến quảng trường trung tâm thành Phong Diệp.
Lát sau, Thiên đã gặp lại người quen. Chỉ mới hai năm mà huynh muội Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần đã thay đổi rất nhiều. Với độ tuổi mười bảy thì hiện nay bọn họ cũng không khác mấy so với khi trưởng thành. Hai người bọn họ dẫn đầu đội ngũ của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Khiến Thiên có chút bất ngờ chính là vị Đường Chủ Kính Hồng Trần kia lại đích thân dẫn người đến, còn sư phụ dẫn đội lần này cũng giống như người đã dẫn đội khi tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, Mã lão sư. Cũng chính là thủ tịch Minh Đức Đường, ông nội của Mã Như Long.
Hai bên chạm mặt nhau tại giữa quảng trường trung tâm, huynh muội Tiếu Hồng Trần liếc mắt liền thấy Thiên. Khi Tiếu Hồng Trần trông thấy huy chương Hồn Đạo Sư trên ngực Thiên không khỏi ngẩn người
Hai đội dưới sự hướng dẫn của lão sư dẫn đội lần lượt đổi vị trí cho nhau, khi Thiên đi lướt qua Tiếu Hồng Trần, hắn nghe thấy Tiếu Hồng Trần khẽ nói
“Đấu Hồn Đại Tái lần sau ta sẽ tự tay bóp chết ngươi!” Thiên tươi cười đáp
“Ta sợ ngươi không có cơ hội thôi!”
Ánh mắt hai người chỉ va chạm với nhau trong tích tắc vậy mà bắn ra vô số tia lửa, không chút khoan nhượng. Nhưng cũng ngay lúc đó, Thiên phát hiện, Mộng Hồng Trần hoàn toàn khác với Tiếu Hồng Trần, sau khi cô bé trông thấy đoàn đệ tử của học viện Sử Lai Khắc, tâm trạng hình như tốt hơn trước. Thậm chí trên khóe môi còn nở một nụ cười mỉm, đỏ mặt gật đầu khi trông thấy cậu, ít nhất lúc này, Thiên hoàn toàn không cảm nhận được chút ác ý nào từ cô nàng.
Thực tế, dù là Tiếu Hồng Trần cũng không thể nào đoán được lúc này muội muội của mình đang suy nghĩ gì.
Đoàn người của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, dưới sự hướng dẫn của Mã lão sư đều bắt đầu sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành của mình, phóng người bay lên. Có điều, khi bọn họ nhìn thấy Ngôn Thiểu Triết có thể bay lên nhẹ nhàng như vậy, không khỏi khiếp sợ, đây là thực lực của Siêu Cấp Đấu La sao?
Kính Hồng Trần cười híp mắt xoay lại nhìn Phàm Vũ và đoàn đệ tử của học viện Sử Lai Khắc
“Các vị, chúng ta đi thôi. Lão phu là Đường Chủ Minh Đức Đường, Kính Hồng Trần. Ta đại diện học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, hoan nghênh mọi người đến thăm.” Nói xong câu ấy, Kính Hồng Trần phóng người bay lên, sau lưng lão chợt xuất hiện hai mảnh thật mỏng lấp lánh ánh kim, nâng đỡ cơ thể lão bay lên cao.
“Các chàng trai, chúng ta cần đi nhanh một chút, nếu không đến tối cũng chưa về đến Minh Đô được!”
Vừa dứt lời, ánh kim trên hai cánh mỏng như cánh ve kia bỗng trở nên rực rỡ. Tất cả mọi người liền cảm nhận được có một tầng ánh kim từ trên trời rơi xuống phủ lấy cơ thể bọn họ.
Có một vài đệ tử nội viện giật mình định phản kháng liền bị Phàm Vũ cản lại.
Ngay sau đó, cả đoàn bay về trước nhanh như tia chớp. Lúc này bọn họ mới phát hiện, đôi cánh sau lưng Kính Hồng Trần đã lớn hơn rất nhiều, còn bọn họ thì được một tầng ánh kim bao phủ, lơ lửng sau lưng Kính Hồng Trần. Đôi cánh rộng chừng mười thước lấp lánh ánh kim nhẹ nhàng vỗ.
Kính Hồng Trần xoay người nhìn bọn họ, mỉm cười. Ngay sau đó, ánh sáng màu vàng kim kia càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, cảnh vật xung quanh cũng dần dần hóa thành hư ảo.
“Hừ!!!” Thiên ho nhẹ một cái, bầu không khí áp lực nhanh chóng tan rã, mỗi người SLK nhận ra mình đang được bảo vệ trong một cái gì đó
“............” Kính Hồng Trần triệt để câm lặng, kế hoạch thị uy của lão bị Thiên phá hỏng tuy nhiên lão vẫn giữ vẻ mặt không biết gì cả
Thủ đô của đế quốc Nhật Nguyệt tên là thành Nhật Nguyệt, nhưng còn có tên gọi khác là Minh Đô. Đây là trung tâm chính trị, văn hóa, kinh tế của đế quốc Nhật Nguyệt. Diện tích của nó rất lớn, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của đoàn người học viện Sử Lai Khắc.
“Chúng ta đã vào trong phạm vi Minh Đô, hai năm rưỡi sắp tới, các ngươi sẽ sinh hoạt trong tòa thành này, hi vọng các ngươi sẽ thích nó!”