“Vinh Vinh!!! Con có sao không?” Trữ Phong Trí ôm lấy Trữ Vinh Vinh lo lắng hỏi, dù sao cả nhà cả cửa cũng chỉ có một đứa con gái, không lo sao được
“Các hạ là người phương nào, nếu chất nữ có gì không phải mong lượng thứ!”
“Kiếm huynh à! Nói vậy làm gì, lôi tên này ra cho hắn một trận là xong!”
Cả 7 người bên SLK đều giật mình nhìn ba người bỗng đột nhiên xuất hiện, nhìn cả ba khí thế bừng bừng thì đây đích xác là cường giả rồi. Nhất là hai vị lão già đứng sau khí tức còn mạnh hơn tất cả mọi người ở đây
“Không ngờ cả hai người các ngươi đều đến ah! Ta tự giới thiệu, ta là Long Vũ Thiên, là Khách khanh trưởng lão của học viện SLK này! Các ngươi chắc là Long trưởng lão cùng Kiếm trưởng lão của Thất Bảo Lưu Ly Tông chứ!” một vị thanh niên bước ra từ hư không, tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài và khí thế của hắn chấn nhiếp
“Thiên ca ca!” giọng của Tiểu Vũ vang lên khiến tất cả được một phen bất ngờ. Cứ ngỡ lão già nào cải lão hoàn đồng mà không ngờ tên này lại chỉ là anh của một cô nhóc 12, 13 tuổi. Vô lí ah! Hư cấu ah!
“Ta nói trước cho hai các ngươi biết! SLK không tiếp nhận những con người vô đạo đức như vầy. Thiên tài thì sao, có tài mà không có đức thì cũng chỉ là con người vô dụng mà thôi (trích lời từ một vị vĩ nhân)! Các ngươi mang con bé về dạy lại đi, bỏ được tính đấy thì nói chuyện tiếp, không thì thích đưa tới học viện nào khác thì đưa!” Thiên nói xong rồi cũng bước đi tới chỗ Tiểu Vũ, hai vị lão giả kia thấy vậy cũng chỉ biết nhìn về phía Trữ Phong Trí
“Các hạ việc gì phải chấp nhặt với một đứa con nít như vậy?” Trữ Phong Trí đứng lên hỏi, tuy con gái không sao nhưng làm cha cũng không thể để im chuyện này ah
“Ngươi sai! Cực kì sai! Đây không phải chuyện chấp nhặt hay không mà là cách đối nhân xử thế, nhân cách con người! Bây giờ dạy còn hơn để sau này có muốn cũng chẳng còn kịp đâu!”
“Mà theo ta thì thực lực vi tôn! Kẻ nào nắm đấm to chính là kẻ nói đúng! Phải không? Nếu con bé nghĩ mình rất quan trọng vậy thì sai rồi!”
“Trữ Vinh Vinh! Ngươi thử nghĩ xem, nếu mình là phần quan trọng trên chiến trường nhưng lại bị diệt trước thì nghĩa là gì? Chỉ là gánh nặng, là cục tạ mà thôi! Đồng đội, bạn bè ngươi còn có thể chết bởi cái gọi là kiêu hãnh của ngươi đấy, đã từng nghĩ đến chưa?”
“Ví dụ nhá! Teleport!” Dịch chuyển tức thời, skill bị Thiên lãng quên từ lâu lắm rồi nay lại xuất hiện
“Giờ thì nàng tính sao hả? Tiểu công chúa?” chẳng biết từ bao giờ Thiên đã đứng sau Trữ Vinh Vinh, một tay ôm eo một tay đặt lên cuống họng nàng, chỉ cần chọc một phát là cái cổ trắng đáng yêu nàng sẽ thủng một lỗ ngay
“Tất cả các ngươi bỏ vũ khí xuống, giơ tay lên!” chẳng ai hiểu Thiên lảm nhảm cái gì cả
“Chắc chẳng ai rõ nghĩa của câu nói này nhỉ? Nếu ta là bên đội địch của các ngươi và trong tay ta là Trữ Vinh Vinh thì các ngươi có làm theo lời ta nói không hả? Hay là chịu từ bỏ cô ấy mà vẫn tấn công ta?”
“Thôi! Nói nữa lại giống tên nhiều chuyện, các ngươi cứ suy nghĩ đi! Còn ngươi nữa Trữ Vinh Vinh, nếu không chịu được thì có thể đi bất cứ lúc nào, chẳng ai giữ đâu bởi chẳng ai muốn hợp tác, làm bạn với một người như ngươi bây giờ đâu!”
Thiên nói xong rồi cũng dắt Tiểu Vũ đi, mọi người vẫn lặng yên đứng đấy, đây chẳng phải thời điểm thích hợp để trò chuyện. Phất Lan Đức dẫn vài học sinh còn lại về, Trữ Phong Trí cùng hai vị Long, Kiếm Đấu La dẫn Trữ Vinh Vinh hồi tông
.....................
(Tại nghị sự đường Thất Bảo Lưu Ly tông)
“Kiếm huynh thấy sao?”
“Tuổi trẻ tài cao, rồng trong loài người, sau...ắt thành đại sự!” Kiếm Đấu La nhẹ nhàng nói, bên cạnh Trữ Trí Phong cũng không nhịn được quay sang hỏi
“Kiếm thúc thúc, sao vừa rồi ngài cùng Long thúc không chặn đánh tên nhóc kia lại!”
“Chặn đánh? Bộ ngươi tưởng Cực Hạn Đấu La dễ bị chặn đánh lắm hả? Nó lại chẳng đồng quy vu tận hay ghi thù cho thì có mà vui! Hừ!!!” Kiếm Đấu La cười nhạt rồi bỏ đi ra ngoài, nói chuyện với tên này như nói với loại thiếu muối I-ốt điên không chịu được
“Cực Hạn..... Đấu La....sao?” Trữ Trí Phong lặng người, tuy cả ba không trừ trường hợp Thiên là một lão già cải lão hoàn đồng nhưng dù sao thì muội muội hắn ở đấy thì hắn già nổi bao nhiêu?
“Người đâu, cử mật thám tìm hiểu về vị trưởng lão mới ở SLK cho ta!”
“Tuân mệnh!!!”
....................
Sáng hôm sau, Thiên đang định đi ra ngoài thì đã thấy trước cửa thấp thoáng một bóng người
“Sao rồi? Quyết định chưa hả?” nhìn thiếu nữ trước mặt, Thiên lại phải bật Cool ngầu mode lên. Cậu muốn chỉnh lí tính cách cô nàng trước khi thu lưới, dù sao trẻ em thì dễ dạy, giờ dạy còn kịp chứ để sau này rồi thì có mà khóc bằng tiếng mán nhé
“Ừm, xin...xin lỗi ngài ạ! Con đã suy nghĩ cả đêm qua rồi, từ giờ sẽ thay đổi ạ!” Trữ Vinh Vinh nổ một tràng mà Thiên chỉ nghe thấy mỗi hai từ ‘ngài” và ‘con”
“Chẳng nhẽ mình già cmnr?” Thiên nhăn mày lẩm bẩm
“Sao ạ?”
“Không có gì cả! Nhớ này, ngươi là một viên ngọc tốt nhưng vẫn còn thô! Cần mài dũa rèn luyện nhiều sau này, nếu được như vậy thì sau này Thần giới sẽ có thêm một thành viên nữa! Mà... Bộ ta già lắm sao? Mới có 18 tuổi thôi nên không cần ngài ngài gì đâu, bỏ hết đi, nghe chưa?”
“Rõ ạ! Vậy sau này ta gọi n-....”
“Gọi bằng tên là được rồi!”
“Dạ! Cảm ơn và xin lỗi một lần nữa! Thiên ca!”
“Ừ, về phòng đi, hôm nay lịch rèn luyện nhiều lắm đấy!”
“Vâng! Tạm biệt!”
Tiễn xong Trữ Vinh Vinh đi, Thiên thở phào vì điểm độ hảo cảm hệ thống báo đã tăng rất nhiều. Kế hoạch dưỡng từ bé của cậu đã thành công
....................
Ngày ngày trôi đi, Thiên cũng chỉ đơn giản là dạy ba cô học sinh mĩ nữ của mình. Chuyện là khi nghe tin Tiểu Vũ được đích thân Thiên dạy thì cả hai người Chu Trúc Thanh và Trữ Vinh Vinh đều kịch liệt phản đối yêu cầu công bằng
Sau vài buổi học thì cả ba người đều sống chết đòi theo học Thiên. Căn bản là nhìn thầy soái ca, về phương diện thực chiến năng lực cũng không chê được
Ngoài ra trong một lần tình cờ ăn phải bả, à không...là thính cũng chính là đồ ăn mà Thiên làm thì cả hai cô nàng đều mặt dày đến ăn trực với cậu
Tiến cảnh vượt trội của phe con gái khiến mấy tên huynh đệ phe Đường Tam Tạng quyết chí tu hành đuổi theo mặc cho có gắn thêm động cơ phản lực vào đít cũng chẳng thể đuổi kịp
...................
“Thầy ơi thầy, chúng em đều đạt 30 cấp rồi! Thầy hứa dẫn cả ba đi liệp sát Hồn Thú mà!” Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ làm nũng, sau bao tháng học thì Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh đều cảm nhận về Thiên vô cùng tốt
Là người dễ nói chuyện, điển trai, nấu ăn tốt, thực lực cao và vô số tài lẻ nữa thì quan hệ cả 3 nhanh chóng xích gần hơn để rồi giờ đây xảy ra tình cảnh như vầy
Chỉ cần không làm, cư xử những việc quá gây khó chịu với Thiên thì hầu như bạn sẽ có tất cả bởi Thiên khá là nuông chiều trong rất nhiều thứ
..................
“Không ngờ ha!” Thiên cùng Triệu Vô Cực đều dẫn cả hai đội tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, bên kia cũng có Áo Tư Lạp Giới cùng Đái Mộc Không cần Hồn Hoàn đột phá Hồn Tôn
Tinh đấu đại sâm lâm thật sự quá rậm rạp, ngày qua ngày mọi người đều chỉ thấy tối tăm, dùng từ này để hình dung nó cũng không khoa trương một chút nào, tưởng chừng như trong rừng sâu này, có thể thấy được ánh sáng mặt trời quả thực không dễ dàng gì.
Mọi người đi về phía trước ước chừng một hai canh giờ, lúc này đã đến giữa trưa, suốt một canh giờ nay bọn họ cũng gặp không ít hồn thú nhưng hầu hết là mười năm cùng trăm năm hồn thú, gặp phải hồn thú bọn họ đều tránh ra, cũng không có trực tiếp xung đột. Ngẫu nhiên có kẻ đui mùi muốn tìm cái chết, hổ chưởng của Đái Mộc Không liền trực tiếp giải quyết vấn đề, đương nhiên sau khi nghe ý kiến của Đường Tam Tạng thì cũng không có ý giết những hồn thú này, chỉ làm cho bọn chúng không dám đuổi theo hoặc đả thương một chút.
“Tốt lắm, mọi người trước tiên nghỉ ngơi trong chốc lát đi!” Triệu Vô Cực lên tiếng nhưng tinh thần trầm tĩnh vẫn bám chặt từng người. Đái Mộc Không quét hết những bụi gai tạo thành một vòng tròn, xuất hiện một mảng đất trống gần trăm thước, mọi người ngồi xuống dựa vào cây cối, tạm thời nghỉ ngơi, hồi sức
Trong khi mọi người nghỉ ngơi được khoảng nửa canh giờ, đột nhiên Đường Tam cùng Triệu Vô Cực ánh mắt đồng thời hướng về phía sau lưng.
Triệu Vô Cực quát lớn
“Tất cả đứng lên, có cái gì đó đang tới gần!”