Trong lúc sáu Hồn Hoàn màu đỏ xuất hiện tỏa ánh hào quang khắp mọi nơi thì bảy học viên của học viện Thiên Linh gần như cùng lúc thét lên đau đớn. Ngay cả những khán giả đứng xem bên dưới cũng bị sự xuất hiện đột ngột của sáu Hồn Hoàn màu đỏ kia làm cho khiếp sợ, thì bảy người của học viện Thiên Linh vốn đang vô cùng hồi hộp đang trên sàn đấu phải trực tiếp đối mặt với nó làm sao mà tránh được? Khi bọn họ cảm nhận được hơi thở vô cùng khủng bố và đầy nguy hiểm kia cũng không tự chủ được mà lùi về sau, cùng tập trung lại một chỗ
“Tinh Thần Phong Bạo!” sau câu nói của Thiên, cả 7 người bên kia đều quỳ xuống ôm đầu, từng giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán bọn họ
Ngay lúc này, một đôi cánh màu vàng lam từ sau lưng Thiên xuất hiện chiếu rọi khắp nơi. Hai màu lam vàng kết hợp thật hoàn mỹ, ánh sáng tỏa ra từ nó cũng vô cùng mỹ lệ nên không khó thu hút sự chút ý của mọi người dưới khán đài. Hai bóng người nháy mắt kết hợp, Hồn Hoàn màu đỏ cũng trong khoảnh khắc đó biến mất. Thay vào đó là một đôi mắt màu vàng thật lớn. Tiếp theo, từng tầng ánh sáng màu lam, tím, ánh kim gần như cùng lúc xuất hiện và hòa quyện vào nhau chiếu rọi kéo dài gần nửa sàn thi đấu, khi nó đi qua, để lại một vệt sáng thật dài màu ánh kim, trùng hợp thế nào lại rọi trúng bảy người của học viện Thiên Linh đang cùng tập trung một chỗ. Những người đang chăm chú nhìn vào đôi mắt thật lớn màu vàng đều đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Ngay sau đó, bọn họ trông thấy sàn đấu to thật to bên dưới hình như bị vệt sáng màu ánh kim kia cắt ra làm hai. Chiều dài vệt sáng ấy dài đến bảy mươi thước, rộng cũng đã khoảng ba mươi thước. Ba tầng ánh sáng ban nãy xuất hiện cũng từ từ biến mất. Bảy người của học viện Thiên Linh không một người nào tránh được vệt sáng màu ánh kim kia rọi xuống, sau khi các luồng ánh sáng biến mất, trên sàn đấu chỉ còn một vết cắt thật dài, sâu đến hai thước, bên dưới tỏa ra ánh sáng lấp lánh, một kỹ năng thật đẹp, thật mạnh mẽ, đúng là không hổ danh với tên gọi của mình - Hoàng Kim Lộ. Trong bảy người học viên của học viện Thiên Linh, hai người có ba Hồn Hoàn gần như cùng lúc ngã xuống đất, màng bảo hộ quanh cơ thể vỡ nát, từng kiện Hồn Đạo Khí Phòng Ngự rơi khắp mặt đất, năm người còn lại cũng không khá hơn, cả người như bị biến thành một pho tượng dát vàng, Hồn Hoàn cũng biến mất. Vũ Hồn hoàn toàn bị phong ấn. Đôi mắt màu vàng thật lớn từ từ biến mất, sáu Hồn Hoàn màu đỏ lại xuất hiện. Lúc này bên cạnh hắn xuất hiện thêm một người nữa, đây là một thiếu niên, sau lưng hắn là một đôi cánh vô cùng mỹ lệ - Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp. Người kia dáng vẻ còn nhỏ tuổi hơn người xuất hiện ban đầu nữa nhưng trên người hắn nhấp nháy sáu cái Hồn Hoàn, 1 vàng, 2 tím 3 đen đen vô cùng dọa người.
Thiên đứng khoanh tay, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng nhìn về phía vị trọng tài vẫn còn đang trong tình trạng ‘con nai vàng ngơ ngác”
“Trận đấu kết thúc!” chưa ai tỉnh lại khỏi sự mơ màng, ngỡ ngàng của trận đấu quá nhanh này
Lúc này vị trọng tài kia mới kịp phản ứng. Phía bên học viện Thiên Linh đã sớm dìu nhau đi xuống dưới, trên người bọn họ vẫn lấp lánh màu vàng kim. Khi đội bọn họ bước xuống khỏi sàn đấu, một trăm lẻ tám vị Hồn Sư đang làm nhiệm vụ bảo vệ sàn đấu cũng rút lại hồn lực của mình. Rất rõ ràng, trận đấu đã kết thúc rồi. Hơn mười vạn khán giả đang đứng xem, bao gồm cả Hoàng Thất đế quốc Tinh La, văn võ bá quan hay những người đến từ các học viện Hồn Sư, Hồn Đạo Sư Cao Cấp trong giây phút này đều lặng ngắt như tờ. Ban đầu khi bọn họ thấy người ra thi đấu của học viện Sử Lai Khắc là đội dự bị trong lòng cũng có chút nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn lại sàn đấu chỉ còn một khe nứt thật dài lấp lánh ánh sáng cũng chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn. Bọn họ thậm chí không thể hít thở bình thường nữa. Không biết có bao nhiêu người sau khi thấy Hồn Hoàn mười vạn năm trong lòng thầm kêu không thể nào, vậy mà ngay lúc này, một câu đó bọn họ không thể nào nói ra được nữa, tuy vậy, bọn họ mặc dù do dự và sợ hãi nhưng thật lòng lại càng chấn động và hưng phấn như mắc bệnh tâm thần. Sử Lai Khắc, đây là Sử Lai Khắc. Là học viện đệ nhất đại lục, là Sử Lai Khắc tung hoành đại lục vô địch thủ.
“Xin hãy nhớ kỹ, chúng ta đến từ học viện Sử Lai Khắc...đến từ...Đường Môn!!!” Thiên cũng không muốn nhưng bởi vì Đường Nhã nên kệ đi, sau khi nói thì quả nhiên trên gương mặt của vị nữ tông chủ này đã phủ đầy một tầng hơi nước mỏng, nhìn vẻ hạnh phúc cùng thỏa mãn của nàng cũng khiến Thiên cảm thấy đáng giá
Chậm rãi bước ra khỏi sàn đấu, đi về phía những người còn lại của học viện đang chờ sẵn. Cậu thậm chí còn không đợi trọng tài tuyên bố kết quả. Sự kiêu ngạo này lại một lần nữa khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Đến từ Sử Lai Khắc, đến từ Đường Môn!
Vương Ngôn lên tiếng trước, hắn nói với vẻ trách móc -“Sao lại ra tay nặng thế?” Thiên thấy ánh mắt của Vương Ngôn lập tức hiểu vị lão sư của mình đang muốn làm gì liền nhanh chóng phối hợp, cậu lạnh lùng đáp
“Ta đã hạ thủ lưu tình, chỉ tạm thời khóa vũ hồn của bọn họ thôi. Nếu không e là bọn họ còn khó mà bước khỏi sàn đấu kìa”
Giọng nói của Thiên khá lớn, vừa đủ để học viện Nhật Nguyệt Cao Cấp Hồn Đạo Sư và các học viện bên cạnh nghe được.
Vương Ngôn và Thiên cùng sóng vai trở về, tay phải của hắn dường như vô tình chạm phải tay trái của Thiên đang hạ xuống, Vương Ngôn khẽ hỏi
“Có muốn ở lại xem các trận đấu khác không?” Thiên chẳng thèm quay đầu, trả lời một cách lạnh lùng -“Xem cái gì? Có gì hay đâu mà xem. Về thôi!” Những người còn lại của học viện Sử Lai Khắc cũng nối gót theo hắn, sau khi trận thứ nhất kết thúc bọn họ cứ thế mà ra về, thậm chí còn không cúi chào phía hoàng thất của đế quốc Tinh La nữa.
“Người kia là ai? Sao trước giờ ta chưa nghe thấy tên tuổi của hắn? Đi điều tra, bất cứ giá nào cũng phải điều tra được tên của hắn!” (vãi cả bất chấp để biết tên)
Mà học viện Sử Lai Khắc sau khi chiến đấu liền ra về cũng khiến cuộc thi gián đoạn mất mấy phút. Bởi vì lúc bọn họ ra về cũng đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người. Sự cuồng nhiệt dần dần xuất hiện trong mắt mỗi người ở đây. Đúng vậy, Đây là Sử Lai Khắc, học viện Sử Lai Khắc trong lòng bọn họ đã sớm được ví như một vị thần ở trên trời cao. Đây là thực lực của học viện Sử Lai Khắc sao? Hồn Hoàn mười vạn năm? Cậu bé kia rõ ràng chỉ mới mười bốn mười năm tuổi vậy mà lần này lại là người dẫn đầu học viện Sử Lai Khắc ư? Trong số những người chấn động có cả các thành viên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, vẻ mặt của bọn họ lúc này vô cùng khó coi và đáng sợ. Ngay cả Tiếu Hồng Trần bình thường cực kỳ kiêu cạo cũng bị kinh hoảng mà tái mặt. Hắn nắm chặt nắm tay trong lòng không ngừng tự huyễn hoặc bản thân.
“ Không thể, không thể như thế được. Trên thế giới này không thể có thiên tài nào vượt qua mình được. Không, tuyệt đối không. Hắn... nhất định là giả, là giả, giả...!” nếu Thiên biết thì chắc chắn sẽ giúp tên này biết đáp án, cái loại người như này là một trong những loại cậu ghét nhất
Thiên cùng mọi người vừa về thì thấy Huyền lão đang ngồi chờ, nhìn dáng vẻ ung dung của lão là chắc chắn biết kết quả rồi. Mấy ngày sau, các trận đấu đều do chúng nữ luân phiên cùng mấy người nội viện chiến đấu, mỗi lần đều có sự chỉ đạo bí mật của Thiên qua Tinh Thần Tham Trắc. Mỗi lần chiến đấu là Thiên ngồi vắt chân trên ghế chỗ chờ, miệng ngậm điếu thuốc mà lấy từ chỗ Hòa Thái Đầu. Nhắc lại về vị sư huynh đô vật này, Thiên quyết định đền bù đôi chút cho hắn thay cho việc cướp Tiêu Tiêu, trợ giúp vài viên Thông Não Đan cùng Tăng Hồn Đan. Nói chung vậy là đủ để Hòa Thái Đầu coi Thiên là sinh tử chi giao bằng hữu rồi.
“Đấu giá Hồn Đạo khí?” Thiên được rủ đi tham gia cuộc đấu giá Hồn Đạo khí, Vương Ngôn quảng cáo tốt càng khiến mọi người tò mò và hào hứng duy chỉ có Vương Đông có vẻ không thích, Thiên cũng không ép mà chỉ rủ đi cho vui, dù sao ở một mình còn chán hơn
“Nhưng ta không đủ tiền ah!” Nam Nam chốt một câu khiến bầu không khí bị giảm xuống
“À....sinh nhật mọi người là gì, ghi vào đây!” Thiên đưa mỗi người một tờ A4, tuy ai cũng thắc mắc nhưng cũng chẳng hỏi nhiều. Thu lại giấy, bảo mọi người đi trước, Thiên trở lại phòng
“Xong!” sau khoảng 15 phút cũng đã xong công việc, Thiên dịch chuyển tới chỗ mọi người thì mọi người đã ngồi trong phòng chờ đấu giá sư (MC) của buổi đấu giá
“Cho này!” vứt cho mỗi người một tấm thẻ tử tinh tạp, Thiên làm mọi người đều bị bất ngờ
“Cái của Vương lão sư có 100 triệu kim hồn tệ còn mấy người các ngươi thì tầm 10 củ!” Thiên quay ra nói với mấy tên con trai khiến ai cũng tưởng mình nghe lầm, nhìn đi nhìn đi nhìn lại, véo tát các kiểu
“Còn cái này coi như em hiếu kính nộp xung quỹ cho trường!” Vương Ngôn sau một hồi cũng bị thuyết phục, hôm nay mọi người lại phát hiện thêm một danh hiệu nữa của Thiên là ‘đại gia tiền tỷ“. Tiện tay cho tiền triệu, tặng cả chục tỷ mà không nhăn lấy mặt một cái. Mấy tên con trai giờ hận ah, hận cha mẹ không sinh ra là nữ để giờ nhảy ra cầu Thiên bao nuôi ah
“Vậy còn chúng ta?” Thiên cũng đưa luôn -“Mật khẩu ngày sinh, tài khoản nối liền với thẻ của ta, các nàng cứ dùng thoải con gà mái đi! Làm nữ nhân của ta, nếu ta đã nói yêu các nàng thì ít nhất là sẽ không bao giờ khiến các nàng phải lo về vấn đề tiền bạc!” ai cũng bị chấn trụ bởi câu nói của Thiên, không một ai nghi ngờ điều đó bởi Thiên tuyên bố với một giọng nói kết hợp khuôn mặt cực kì nghiêm túc. Mấy nữ cũng cảm động không thôi,tuy không phải tình yêu về vật chất nhưng ai chả muốn người yêu mình khá giả, không phải lo về mấy cái vấn đề này