Sau khi biết Tương Tư Đoạn Trường Thảo cần cho Vương Đông Nhi thì Thiên ngay lập tức đi tìm nơi gọi là Lạc Nhật Sâm Lâm
Dựa theo bản đồ, cậu bay ngay tới vị trí trên tấm bản đồ chỉ, đoạn đường cũng hơi xa nên Thiên đi một mình. Đang bay thì bỗng đoàn người trước mặt khiến cậu phải dừng lại
Trong đó có một người Thiên quen thuộc. Cả thảy có mười người, tất cả bao vây tứ phía khiến Thiên không bay được
“Mộ Tuyết à~ Người quen gặp lại mà nàng nỡ lòng nào làm thế! Để quay về rồi thăm nàng cùng Duy Na sau!” Thiên vừa gặp đã cho ngay một loạt như súng liên thanh, mấy gã đàn ông chẳng hiểu gì nhưng Mộ Tuyết đã nhận ra Thiên
“Tiểu Thiên! Nếu vậy thì đi luôn cùng ta một chuyến trước đi, được không?” Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói, giọng mang theo chút gì đấy vừa cầu xin vừa làm nũng khiến mấy tên kia cũng ngạc nhiên há to miệng
“Vậy đi! Phân thân!” một bóng người hiện ra, nhìn qua cũng rất giống Thiên nhưng khí chất lại lạnh lùng hơn
“Đưa cỗ ý nghĩ phân thân này về gặp Duy Na rồi ta sẽ quay lại cả hai sau! Giờ ta còn công chuyện trong người, chưa đi được, vậy nha!” nói xong rồi Thiên biến mất, mấy người này tìm kiếm nhưng chẳng thấy gì, đành bỏ cuộc quay về
Cắt đuôi được mấy người Mộ Tuyết, Thiên tiếp tục bay về phía Lạc Nhật Sâm Lâm
Bay thêm một khoảng cách nữa rồi Thiên cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt nhưng không đến một giây sau thì lại trở lại bình thường. Cậu vui vì đây là dấu hiệu cho thấy mình tìm đúng hướng đi rồi
Đi vào sâu khoảng gần 10km nữa thì rốt cục, Thiên nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác với bên độc chướng này.
Cả một dải xanh biếc, xanh đến kinh người. Xanh biếc trải khắp đất, gốc gốc thực vật ngổn ngang nhưng trải rộng khắp đất, làn sương xanh biếc bốc hơi lên, rồi bay ra ngoài.
Đám cây cối xanh biếc kéo dài ra hai bên, không to lắm, cao chỉ khoảng nửa mét, mỗi cây đều có chín cái lá hình thù kỳ quái, nhìn giống bàn tay người, nhưng có bảy ngón. Vài cây to hơn thậm chí có chín ngón. Trên đầu cây nở ra một bông hoa xanh biếc rất to, làn sương xanh kia toát ra từ nhụy hoa này, bay lên rồi hòa vào chướng khí bảy màu kia.
“Bích Lân Thất Tuyệt Hoa là một trong những loài cây độc nhất. Kịch độc của nó chẳng những ăn mòn cực mạnh, lại còn là kịch độc thần kinh. Một khi bị nó dây vào, thân thể bị bào mòn, thậm chí cực kỳ đau đớn. Đồng thời Bích Lân Thất Tuyệt Hoa cũng cực kỳ quý hiếm, là ước mơ của mọi Hồn Sư hệ thực vật. Nếu họ có thể tìm một cây Bích Lân Thất Tuyệt Hoa đã tiến hóa thành Hồn Thú thực vật, giết nó rồi dung hợp Hồn Hoàn, hắn sẽ có được kịch độc của Bích Lân Thất Tuyệt Hoa!” Thiên giở lại trí nhớ về loài này, trong mấy năm ở SLK thì tất cả sách trong đấy đều bị Thiên đọc cả rồi, giờ tri thức cậu đủ để mở lớp luôn ấy chứ
“Để xem độc các ngươi lợi hại hay thiên phú ta cường đại hơn!” Thiên tự tin hay tự ngạo sẽ biết ngay bây giờ, đám độc khí như có linh tính lan tràn về phía Thiên, cậu bước từ từ mặc kệ xung quanh
“Vậy là các ngươi thua rồi!” Thiên bước xuyên qua làn khí độc, tiến nhanh về phía thâm cốc
Trên bầu trời hoàn toàn bị thất sắc độc vân bao phủ, thế nhưng ở bên trong sơn cốc lại giống như được cầu vồng chiếu rọi, huyễn lệ động lòng người. Xa xa, trên vách núi đá, bò đầy thứ lúc trước tập kích qua cậu, đằng mạn màu xanh đậm, khắp vách núi giống như là lóe ra nhàn nhạt thất sắc quang mang ngọc bích. Bên trong sơn cốc trước mặt diện tích cũng không quá lớn, nhưng sinh trưởng đủ loại thực vật, dõi mắt nhìn lại, màu sắc dĩ nhiên là nhiều hơn. Các loại hoa ganh đua sắc đẹp, các loại thảm thực vật cùng trái cây. Trên rất nhiều loại thực vật, thậm chí cũng tản ra bảo quang mạnh yếu không giống nhau. Chẳng qua khi dùng ánh mắt đi xem xét, cũng có thể nhìn ra bọn chúng không giống vật thường. Làm người ta rung động nhất chính là, bảo vệ xung quanh ở trong những thực vật này có một mảnh hồ, hồ này phân biệt rõ ràng chia làm hai bộ phận. Vừa là băng màu trắng, bốc lên nhàn nhạt bạch khí, bên kia lại là hỏa hồng sắc, phía trên ánh sáng khẽ vặn vẹo
Hồng cùng Bạch, giống như là hai khối Ngọc Thạch khổng lồ vây quanh ở nơi đây. Khí tức sinh mệnh nồng nặc trong không khí phải chăng là tại bọn chúng bốc hơi lên sau đó phát tán tràn đầy cả không gian trong sơn cốc này?
Đó là một đóa đại hoa màu trắng nhạt, không có lá, cành nhảy vọt gần một trượng, đóa hoa thật lớn, đường kính hơn ba thước, mỗi một cánh hoa nhìn qua giống như thủy tinh, trong suốt trong sáng, đóa hoa màu trắng nhạt theo hơi nước nhẹ nhàng lắc lư, sinh trưởng ở cạnh bờ nơi hai màu nước suối hồng, bạch tương giao.
Sở dĩ Thiên trực tiếp chú ý tới nó, một là bởi vì nó quá mức mỹ lệ, quá mức tiên diễm, bản thân lại sinh trưởng ở bên bờ nơi hai loại hồ nước bạch cùng hồng tương giao, lý do còn lại là bởi vì, trong phạm vi chu vi mười trượng ở chung quanh nó, không có những thực vật khác. Ở nơi thực vật giăng đầy trong sơn cốc này, thì càng dễ thấy được
“Chẳng nhẽ đây là Tương Tư Đoạn Trường Thảo? Qua xem đã!” Thiên bay qua, xung quanh cậu là độ âm tuyệt đối do Tiểu Tuyết Nữ bày ra, đám tực vật chẳng thể làm gì cả đành ngậm ngùi để yên
Thiên thoáng thử công kích thì một giọng nói vang lên
“Loài người. Có thể đến nơi đây là vận may của ngươi, nhưng nếu như ngươi cứ lại lần nữa khiêu khích ta, như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí.” đại hoa màu hồng phấn hơi khép mở cánh hoa, thanh âm vẫn ôn hòa, làm cho người nghe có cảm giác hết sức sung sướng
“Ngươi là Hồn Thú 10 vạn năm sao?” Thiên cũng rất ngạc nhiên
“Không phải!”
“Xin lỗi vì đã công kích ngươi, ta đi lung tung lạc vào đây nên không biết, xin lỗi!” Thiên vừa xin lỗi vừa chém gió, hỏi đường bắt chuyện
“A! Thất lễ rồi! Ta là Long Vũ Thiên, cho hỏi đây là đâu vậy? Mà tên ngươi là gì?”
“Người kia nói ta là Tiên Thảo, tên là U Hương Khỉ La Tiên Phẩm. Ngươi cứ gọi ta là U U đi. Ừ, cái tên này dễ nghe không? Có êm tai hay không?”
“Ừ, dễ nghe, dễ nghe.” Thiên cũng khen cho đỡ mất lòng
“Nơi này là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, người kia nói, nơi này là một trong tam đại Tụ Bảo Bồn của nhân gian. Ngươi nếu là đánh bậy đánh bạ vào đây, vậy thì đi nhanh đi. Ngươi vận khí tốt, gặp được ta. Nếu như gặp những tên tính tình không tốt kia, bọn họ có thể sẽ trực tiếp đem ngươi giết chết làm phân bón. Bất quá, thật nhiều năm cũng không có nhân loại vào được đây. Nhìn thấy ngươi, ta thật cao hứng. Mau cùng ta trò chuyện nữa đi. Nói không chừng, ta sẽ suy nghĩ cho ngươi vài thứ tốt ah!”
“Cũng được!” vừa nói Thiên vừa nghĩ trong lòng (ai là phân bón thì chưa biết được!)
Nói lân la trò chuyện thì Thiên cũng hỏi dò ra được cái Khảo nghiệm
“Ăn thì ăn ta lại chẳng sợ độc quá cơ!” nhìn qua gốc dược thảo không có gì đặc biệt, toàn thân dược thảo màu bích lục, nhưng kì dị chính là trong gốc dược thảo, có ba chiếc lá trắng như tuyết, trung tâm của lá có vài giọt bọt nước, giống như là nước sương lưu lại vào buổi sáng. Đối với loại thảo dược này, Thiên hoàn toàn mờ mịt, căn bản không biết nó là vật gì
“Xem ra cổ nhân luôn đúng! Học, học nữa, học mãi mà như chưa học ah!” nuốt vào bụng, Thiên cảm giác thoải mái vô cùng, cậu mất một lúc là luyện hóa hết đống dược lực này
“Cảm ơn ngươi! U U!” Thiên chân thành nói
“Ừm không có gì! Nội dung thứ xong rồi! Giờ là nội dung thứ hai, chiến đấu với Hồn Thú. Hừ! Ta đây sẽ chọn cho ngươi một đối thủ lợi hại. A Kiều, A Kiều, ngươi có ở đó hay không? Mau hồi đáp ta ah!” Thiên im lặng chờ đợi
“A Kiều, A Kiều, trả lời ta, mau mau trả lời ta. Nếu không, ta sẽ quấy rầy ngươi suốt.” Vừa nói, đông đảo cánh hoa của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm đều động, trong hồ nước màu trắng kia nhất thời kích động lên từng đạo bạch quang, trên không trung ngưng kết thành băng hoa, trong nháy mắt tạo thành trận hình, hướng về bên bờ hồ nước màu đỏ bên kia.
“Ngươi phiền quá đi, U U. Cái loại hay càm ràm như ngươi, lúc nào cũng phá giấc mộng của người khác!” Một âm thanh rất là bất mãn vang lên. Cũng là một giọng nữ, nhưng nghe trong trẻo hơn, không ôn nhu như U U, nhưng lại hào khí bừng bừng. Một đoàn hồng quang ở phía xa bờ hồ màu đỏ cũng sáng lên.
Thiên cũng chú ý đến đóa đại hoa phát ra âm thanh này. Đó là một gốc thực vật toàn thân đỏ sắc, nhìn nó cũng không giống một đóa hoa, bản thể cao gần một trượng, đường kính miệng hoa chỉ nhỏ hơn U Hương Khỉ La Tiên Phẩm một chút mà thôi. Bản thể giống như là Hồng Bảo Thạch tạo thành. Quang mang của nó mới vừa sáng lên, lập tức làm cho nhiệt độ trong không khí ở trong sơn cốc tăng lên mấy phần.
Hỏa hồng sắc thực vật thoáng động, một đạo hồng quang theo cơ thể của nó phóng lên cao, một màn kỳ dị xuất hiện. Vốn thực vật đang giăng đầy ở trong sơn cốc chợt tách ra một con đường, thực vật trên mặt đất hướng hai bên tản ra, con đường dọc theo từ hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm đến vị trí của hỏa hồng sắc thực vật kia.
“Đi đi, A Kiều tính tình không được tốt. nó tên là Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ. Là tiên phẩm dược thảo thuộc tính hỏa. Nhiệt độ rất cao, hơn nữa, khi chiến đấu với nó, ngươi sẽ bị dương tuyền nóng bỏng kia ảnh hưởng.”
“Mịa, thiên thời địa lợi nhân hòa ha!” tuy nói vậy nhưng Thiên chẳng hề tỏ ra sợ hay bất mãn, cậu tự tin đi về phía cuối con đường