(Đã có bn nhận xét truyện lâu, chán nên => tăng tốc ah)
*****************
“Đại Trùng Tử, Tiểu Hạt Tử, các ngươi tránh ra để ta hành động (thể hiện). Hơi thở tử vong này ta rất quen thuộc.” Bên trong thế giới tinh thần của Thiên cũng theo đó mà biến thành màu xám, bất kể là Thiên Mộng Băng Tằm hay Băng Đế đều cảm nhận được một luồng áp lực khiến bản thân vô cùng sợ hãi, đó là sự chênh lệch của linh hồn duy chỉ có Thiên vẫn ung dung thoải mái
Con đường phía trước từ từ sáng lên, tên Sứ Giả Tử Thần đã mang theo Thiên chui ra khỏi hang động, không khí chung quanh liền tươi mát trở lại làm tinh thần Thiên vô cùng thoải mái. Nhưng, ở ngay lối ra, có mười bóng người đang im lặng đứng chờ. Mấy bóng người đó vừa trông thấy tên Sứ Giả Tử Thần liền cung kính quỳ một gối xuống hành lễ.
“Đứng lên đi các Thi Nô của ta. Các ngươi ở lại cản trở đám người phía sau. Lần này ta gặp phiền phức lớn rồi, tên kia chỉ sợ là cường giả bậc Phong Hào Đầu La. Hừ hừ, không đến mười năm nữa, cho dù là Phong Hào Đấu La cũng phải cúi đầu xưng thần với Bản Sứ.”
“E là ngươi không đợi được đến lúc đó!” Đúng lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói vô cùng già nua khiến tên cướp không khỏi giật mình ngó nghiêng
Tên Sứ Giả Tử Thần sửng sốt nhìn ngó xung quanh rồi hét lớn -“Là ai, ra đây.”
“Ta đang ở đây còn gì! Ngươi còn bảo ta phải đi đâu nữa?” Một hơi thở tử vong đột nhiên bay thẳng đến tay trái của hắn, hắn theo bản năng xoay người buông tay rồi nhìn lại, sau đó lập tức chấn động. Tên nhóc mặc quần áo màu xanh lục chỉ có hai Hồn Hoàn màu trắng hắn dẫn theo ban nãy đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Phía sau mặt nạ, đôi mắt vốn màu vàng ánh kim bất ngờ hóa thành màu xám đầy tan thương, càng quỷ dị hơn chính là dưới chân hắn bay lên một Hồn Hoàn màu xám. Hồn Hoàn màu xám từ từ bay lên để lại vô số bóng mờ khiến người ngoài không rõ thật sự có phải chỉ có một cái Hồn Hoàn hay không? Nhìn thấy tầng ánh sáng màu xám, tên Sứ Giả Tử Thần cảm thấy cả người cứng ngắc, nghẹt thở, không kềm được lùi về sau vài bước
“Ngươi...ngươi cũng là Tà Hồn Sư?” Tên Sứ Giả Tử Thần vô cùng hoảng sợ nói. Lúc nãy vì gấp gáp chạy trốn nên áo choàng trên người hắn đã xốc xếch để lộ ra cơ thể bên trong, cả người hắn gầy gò như chỉ có da bọc xương, đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu lục ảm đạm vô cùng.
“Tà Hồn Sư? Cái khỉ gì? Ta chưa từng nghe đến!” Giọng nói già nua vang lên đầy vẻ kinh ngạc. Tên Sứ Giả Tử Thần hừ lạnh một tiếng nói
“Mỗi một Tà Hồn Sư đều là một người vô cùng vĩ đại, ta, chính là đại diện của Tử Thần, còn được gọi là Sứ Giả Tử Thần. Tuổi của ngươi rõ ràng không lớn lắm vậy mà dám ở trước mặt Bản Sứ giả thần giả quỷ. Nếu ngươi đúng là Tà Hồn Sư thì chứng tỏ thân phận của mình đi, có lẽ chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”
“Sứ Giả Tử Thần? Thật là buồn cười! Tuy ta không thể nhớ nổi những chuyện ngày xưa nhưng ta vẫn mơ hồ cảm nhận được trước đây ta chính là Tử Thần. Ngươi? Một kẻ chỉ mới học được vài chiêu võ mèo của Vong Linh Pháp Thuật, tự hiến huyết nhục thi vu của bản thân cũng dám tự xưng là Sứ Giả Tử Thần? Năng lực chủ yếu của Tử Thần là tinh lọc, không phải gọi hồn hay điều khiến xác chết. Ngươi ngay cả tư cách làm một Vu Yêu (thầy pháp) cũng không có vậy mà dám ở trước mặt ta nói khoáng không biết ngược. Thật là nực cười!” Tên Sứ Giả Tử Thần bị lời nói này làm bất ngờ, hắn cũng chẳng hiểu đối phương nói cái quái gì
“Cái gì mà Vong Linh Pháp Thuật? Cái gì là Thi Vu? Vu Yêu? Ta chính là một Tà Hồn Sư vĩ đại. Ngươi dám khinh nhờn tử thần, vậy thì đi chết đi!”
“Haizz, óc chó là có thật, mà sao ta lại nói vậy nhỉ? Cơ mà hơi thở này quen quá! Mặc dù có chút kinh tởm nhưng lại cũng có chút thân thiết với cuộc sống trước đây của ta thì phải?” Giọng nói già nua vang lên đầy vẻ cảm thán, tuy vậy lão không hề di chuyển, chỉ đưa lên một ngón tay. Một ngọn lửa màu xám từ đâu ngón tay bắt đầu xuất hiện, bất kể là tên Sứ Giả Tử Thần hay đám Thi Nô miễn tiếp xúc đến phạm vi ba thước xung quanh nó đều sợ hãi run rẩy. Giọng nói già nua thoải mái nói
“Đại Trùng Tử, nhóc con, ta muốn mượn chút năng lượng đã phong ấn của ngươi. Tuy ta không nhớ nổi những chuyện ngày xưa nhưng ta đã nhớ lại tên mình. Chỉ một đám Thi Vu nho nhỏ mà dám ở trước mặt ta - Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai, Y Lai Khắc Tư khoe khoang loại Vong Linh Ma Pháp tầm thường này sao? Để ta cho các ngươi biết gieo gió gặp bão như thế nào!!!” Lão vừa dứt lời, ngọn lửa màu xám trên đầu ngón tay lập tức bùng cháy, ngay sau đó bắt đầu khuếch tán bao phủ lấy mười hai tên Thi Nô. Mười hai tên Thi Nô bắt đầu run rẩy kịch liệt, sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên. Lúc này mới thấy rõ ràng, da của bọn chúng đều đen đúa xám ngoét như da người chết, hai tròng mắt trống rỗng vô hồn. Móng tay sắc bén, cả người tỏa ra một mùi hôi thối khủng khiếp. Tên Sứ Giả Tử Thần giật mình phát hiện dường như mình không còn khống chế được mấy tên Thi Nô kia nữa liền vội vàng tăng thêm hồn lực và sử dụng Hồn Kỹ. Tuy nhiên, những tên Thi Nô kia một chút phản ứng cũng không có, cho dù hắn bảo mấy tên Thi Nô đó tự bạo cũng không được nữa. Dần dần, ánh mắt của những tên Thi Nô kia sáng lên một màu nhàn nhạt, đó là một ngọn lửa nhỏ màu trắng, sau đó bọn chúng từ từ xoay người lại. Gương mặt cứng đờ của bọn chúng bắt đầu có chút cảm xúc, đau đớn, căm hận, còn có cả thù hận nữa. Khi bọn chúng xoay người lại thấy tên Sứ Giả Tử Thần liền lập tức xông lên.
Những Thi Nô này đều được làm ra từ thi thể của chính các Hồn Sư, cho nên chẳng những tốc độ của bọn chúng linh hoạt mà còn lì lợm và mạnh mẽ. Mười hai Thi Nô kia cũng chính là con bài tẩy còn ẩn giấu tương đương với một nửa thực lực của hắn. Lúc này những Thi Nô kia nếu đã khôi phục lại thần trí thì làm sao bỏ qua cho hắn được? Mười hai Thi Nô thấy tên Sứ Giả Tử Thần bị như vậy thì không chút do dự lao về phía tên Tà Hồn Sư. Trong tích tắc ngắn ngủi này, tên Sứ Giả Tử Thần đã bị mười hai Thi Nô xé thành từng mảnh nhỏ kêu lên một tiếng thảm thiết vang vọng đến cả bên ngoài. Cả đời làm chuyện ác, cuối cùng lại chết trên tay của chính mình.
“Nhóc con, lão phu không phải thuộc về thế giới này. Ta chỉ nhớ vì linh hồn ta quá mạnh mẽ, khi ta sắp chết, một luồng thần thức mới phá vỡ không gian chạy sang đây. Đó cũng là lúc con trùng kia chuẩn bị dung hợp với ngươi, khi ấy năng lượng của các ngươi dao động kịch liệt nên mới hấp dẫn ta đến. Vì thế một tia thần thức này của ta mới tiến vào bên trong Tinh Thần Hải của ngươi. Ngươi yên tâm, ta không có ác ý. Sau này chỉ sợ ta cũng không thể rời khỏi đây. Tia thần thức này của ta hết sức yếu ớt, chỉ sợ phải từng bước chữa trị mới từ từ khôi phục được trí nhớ. Haizz, cũng nhờ tử khí cùng linh hồn oán hận ở nơi đây, cái cảm giác ấy cực kỳ quen thuộc với ta nên ta mới giật mình tỉnh dậy. Đợi ta khôi phục được một chút ta sẽ giúp ngươi. Hiện giờ ta chẳng còn nhớ cái gì nữa hết... à không, còn một câu, chỉ mỗi câu này mãi ta cũng không quên”
“Tay cầm thần cung Nhật Nguyệt Trích Tinh, thế gian không đối thủ“... ha ha ha ha Trong tiếng cười lớn, luồng ánh sáng màu xám nhanh chóng rút xuống như thủy triều, lát sau, cảnh vật bên trong Tinh Thần Hải của Thiên lại khôi phục bình thường. Và viên cầu ánh sáng màu xám cũng trở về vị trí cũ.
“Tay cầm thần cung Nhật Nguyệt Trích Tinh, thế gian không đối thủ... Quả không hổ là Y lão!” Thiên mỉm cười nhàn nhạt nhìn trong thức hải, nhiệm vụ chính cậu muốn làm là tỉnh lại Y lão đã hoàn thành, người cũng đã giết, giờ là lúc quay trở về
Y lão là một người mà Thiên kính phục, dù cho mạnh nhưng khả năng học tập của Thiên còn phải cải thiện, nhất là phương diện tinh thần. Nếu có thể học một phần đấy thì đảm bảo là lực chiến cứ phải gọi là ngồi tên lửa
Một lúc sau thì Huyền lão cũng tới đón, Thiên cũng chỉ đành để lão đưa về, Y lão rút sạch năng lượng từ Thiên cùng năng lượng của Thiên Mộng Băng Tằm để diệt tên kia, nghỉ ngơi là điều cần thiết. Mọi người trở lại quân doanh chữa trị, dù sao cũng vẫn cần phục hồi lại, Thiên thì mỗi lúc đều có người chăm sóc, nghe đâu Đái Thược Hành dẹo rồi, không có một năm nửa năm thì cứ xác định là nằm một chỗ, cái tột kiêu ngạo cơ
“Linh! Mở quay ra đi, cũng lâu rồi nhỉ! Xem số má thế nào nào!”
“Keng, nhiệm vụ hoàn thành, nhận 2 lượt quay Normal, có thể tùy chọn một chức nghiệp phụ!”
“Kích hoạt quay thưởng, lượt còn lại: 4 Normal, 0 Special.”
“Quay 3 lần!”
“Bắt đầu quay...!”
“Keng, nhận được Huyết mạch (?)”
“Keng, nhận được Thép Biến Hình (Mẫu)”
“Keng, nhận được Sách nấu ăn Thần cấp, tự động học....”
“Keng, skill Nấu Nướng tăng lên cấp Thần (max)”
Mỗi lần quay xong là cả người bủn rủn, hệ thống rất hào phóng, đồ toàn xuất cực phẩm, Thiên nhìn hoa cả mắt. Nghe thôi đã tê tê dại dại sướng hết người rồi
“Huyết mạch bí ẩn, dung hợp biết sau. Nấu ăn em không nói nữa, còn cái Thép Biến Hình là đồ cũng khá tốt! Được biết đến với tên Thép Biến Hình nhưng đây lại không phải Thép Biến Hình. Nó là thứ duy nhất có thể sản xuất Thép Biến Hình, Thép Biến Hình đối với anh thì không có công dụng tốt lắm bởi vũ khí anh đã có, công dụng nó tùy theo trí tưởng tượng người sử dụng và năng suất là 1 Tấn 1 Ngày ạ!”
“Đúng là Normal, thôi lần sau cố tích vào vậy!”
“Được rồi chuẩn bị dung hợp huyết mạch đi!”
“Bắt đầu quá trình giải mã, dung hợp bắt đầu: 0,01%...0,08%...0,2%.....” chờ cả buổi mà mới được chút ít, Thiên chán quá thôi luôn
“Chủ nhân à! Càng lâu thì chứng tỏ càng mạnh thôi cố chịu đi rồi một tương lai tươi sáng đang chờ chúng ta!” Thiên nghe vậy rồi cũng an tâm làm ‘việc khác”
........................
Hôm sau, cả đoàn tiếp tục đi mà không có Đái Thược Hành, Huyền lão bảo Vương Ngôn chỉ huy còn mình thì về thông báo sự việc lần này cho Hải Thần Các