Dream Man

Chương 11: Chương 11




Trammell tới vào khoảng bốn giờ chiều, lái chiếc xe bán tải anh ta đã mượn, với cánh cửa thay thế ở moóc xe tải. Dane dừng lại một thoáng để thưởng ngoạn cảnh tượng Trammell lái xe tải đầy mâu thuẫn, rồi bước ra ngoài giúp anh ta dỡ cánh cửa. "Xe tải của ai đấy?" anh hỏi.

"Chồng của Freddie." Mỗi người họ cầm một bên cánh cửa và trượt nó ra khỏi moóc xe. Họ không cần phải hỏi đã có gì được báo cáo chưa; nếu có rồi, thì cả hai đều đã biết. Ở nhà bên, Lou bước ra ngoài hiên để xem họ với sự quan tâm công khai và tò mò. Dane dành thời gian để vẫy tay với bà ta. Bà ta vẫy lại, nhưng cau mày không đồng tình. Chắc chắn việc đầu tiên sáng nay bà ta làm là nhìn qua cửa sổ và thấy chiếc xe của anh trên đường lái xe của Marlie; không có gì nghi ngờ là anh vừa bôi xấu danh tiếng không tì vết của Marlie.

"Bạn gái mới hử?" anh hỏi một cách sắc sảo khi họ mang cánh cửa tới hiên.

"Ừm, không." Trammell đang trầm lặng khác thường, và Dane ngay lập tức nghi ngờ. Không phải Trammell là loại xưng hùng xưng bá trong văn phòng đội bằng cách kể lể từng chi tiết của một đêm nóng bỏng, nhưng anh ta thường sẵn sàng đưa ra ít nhất là cái tên của cô gái.

"Tớ tưởng vụ hẹn hò đã bị huỷ."

Trammell hắng giọng. "Dù sao cô ấy vẫn tới."

"Có cái gì tớ cần biết không?"

"Không. Có thể. Nhưng chưa tới lúc."

Dane không trở thành một thám tử giỏi nhờ ngu ngốc. Anh tự hỏi tại sao Trammell lại cảm thấy cần thiết phải bảo vệ danh tính của cô gái, và chỉ có hai khả năng xảy ra. Một: cô gái đã có chồng. Mặc dù vậy Trammell không phải loại chuyên câu trộm; những phụ nữ đã có chồng nằm ngoài danh sách của anh ta. Hai: cô gái là cảnh sát. Việc đó có lý; ăn khớp. Anh lập tức bắt đầu chạy qua những cái tên và khuôn mặt, cố khớp họ với giọng nói anh đã nghe hôm qua. Mọi thứ đều khớp vào chỗ như ba cây sơ-ri trong một chiếc máy đánh bạc[1]. Tóc màu vàng sáng được buộc chặt dưới chiếc mũ tuần tra, một khuôn mặt hơi mộc mạc, đôi mắt nâu bình yên. Không đẹp, nhưng bí ẩn. Cô sẽ không thích trở thành gốc rễ của một câu chuyện đồn nhảm bừa bãi thuộc chuyên môn của văn phòng đội, và cô cũng không phải là loại phụ nữ để đùa bỡn. "Grace Roeg," anh nói.

"Chết tiệt!" Trammell đánh rơi đầu cửa của mình xuống hiên với một tiếng thuỳnh, và lườm anh.

Dane đặt đầu cửa của anh xuống nhẹ nhàng hơn. "Tớ giỏi," anh nói, nhún vai. "Còn có thể nói gì được?"

"Không có gì. Và đảm bảo là cậu không nói bất kì điều gì hết."

"Không thành vấn đề, nhưng cậu thực sự ngập ngụa nợ nần với tớ rồi đấy. Đó là bí mật thứ hai mà tớ phải giữ."

"Chúa ơi. Được rồi. Nếu cậu thấy cần phải bép xép về cái gì, nếu cậu chỉ không thể chịu được áp lực, thì cứ nói với họ về vụ bia bọt. Tớ có thể sống với cái đó. Nhưng để Grace được yên."

"Như tớ đã nói, không vấn đề. Tớ thích cô ấy; cô ấy là một cảnh sát giỏi. Tớ sẽ vãi đạn vào cậu, nhưng tớ sẽ không làm cho cô ấy buồn vì bất kì chuyện gì. Mặc dù vây, cẩn thận đấy anh bạn. Cậu có thể đang đòi hỏi rắc rối to đấy. Cậu là thượng cấp của cô ấy."

"Không có gì liên quan đến quấy rối tình dục cả."

"Có thể với cậu thì không, với cô ấy cũng không, nhưng những kẻ quan liêu giấy tờ có thể không thấy như thế." Mặc dù anh có lý do để lo lắng, nhưng anh lại đang hết sức thích thú. Trammell lườm nguýt anh, mắt đen nóng như than. Thật tuyệt khi trả đũa được anh ta, sau cái cách anh ta đã âm thầm cười nhạo vào tình trạng khó xử của Dane với Marlie. "Chuyện đó diễn ra bao lâu rồi?" Không lâu lắm, anh cá. Anh có thể đã để ý thấy từ trước.

"Vài ngày," Trammell cộc cằn nói.

"Tiến hơi nhanh đấy, đồng sự."

Trammell định nói cái gì đó nhưng ngậm miệng lại rồi lầm bầm, "Tớkhông."

Dane bắt đầu cười trước sự bất lực trong giọng điệu của Trammell. Anh biết chính xác cảm giác đó ra sao. "Một người đàn ông tốt nữa vừa cắn phải đất."

"Không! Không nghiêm túc đến thế."

"Cứ nói với bản thân mình như vậy đi, anh bạn. Nó có thể giúp cho cậu khỏi hoảng loạn trên đường đến nhà thờ."

"Chết tiệt, không phải như thế. Chỉ là..."

"Chỉ là một cuộc tình?" Dane hỏi với hai hàng lông mày nhướn lên. "Một quãng thời gian vui vẻ trên giường? Không có ý nghĩ gì hết?"

Trông Trammell hơi có vẻ bị dồn ép. "Không, nó là... a, cứt thật. Nhưng không có chuông đám cưới nào cả. Tớ không muốn kết hôn. Tớ không có ý định kết hôn gì cả."

"Okay, tớ tin cậu. Nhưng tớ sẽ bị tổn thương nếu phù rể không phải là tớ." Cười với câu chửi thề chán nản của Trammell, Dane bước vào trong để lấy cái tua-vít, và Trammell đi theo anh. Marlie đang nằm cuộn tròn trên sô pha, ngủ. Dane dừng lại nhìn xuống nàng và gấp tấm chăn phủ quanh chân nàng. Trông nàng nhỏ bé và xanh xao, hoàn toàn không có khả năng phòng vệ khi trí não đang hồi phục từ cơn kiệt sức đã huỷ hoại nàng.

Trammell nhìn mặt Dane thay vì nhìn vào Marlie. "Bản thân cậu cũng lậm nặng rồi, đồng sự," anh ta khẽ nói.

"Ừ," Dane lẩm bẩm. "Đúng thế." Nặng đến nỗi anh sẽ không bao giờ hồi phục lại được.

"Tớ đã tưởng đó chỉ là một trường hợp bị hấp dẫn tức thời, nhưng còn hơn cả thế."

"E là thế."

"Chuông đám cưới cho cậu chứ?"

"Có thể." Anh cười nửa miệng. "Tớ vẫn không phải là người được cô ấy yêu thích, vì thế tớ còn phải làm việc nhiều. Và chúng ta còn phải bắt một tên sát nhân."

Anh tiếp tục đi vào trong bếp, nơi anh lục lọi những chiếc tủ bếp để tìm một chiếc tua-vít. Tất cả các căn bếp, theo kinh nghiệm của anh, đều chứa một chiếc tủ đựng đồ thừa, và đó thường là chỗ để kiếm một chiếc tua-vít vì anh không tưởng tượng được Marlie thực sự có một hộp dụng cụ. Tủ đựng đồ thừa của nàng, cầu chúa phù hộ cho trái tim bé nhỏ ngăn nắp của nàng, còn gọn ghẽ hơn cả chỗ đựng dao thìa dĩa của anh, và một bộ tua-vít được đặt trong một chiếc hộp nhựa trong của chúng. Anh có thể tưởng tượng cảnh nàng cẩn thận chọn những dụng cụ thích hợp, dùng chúng, rồi trượt chúng vào chỗ trong chiếc hộp, không bao giờ để chúng lộn xộn khỏi thứ tự lúc ban đầu nàng vừa mua về. Anh lấy cả bộ, và cả chiếc búa đang nằm ở đó nữa.

Nàng thức dậy khi anh dùng chiếc búa để đập chốt ra khỏi bản lề thứ hai, nàng ngồi thẳng trên ghế sô pha và gạt mớ tóc dầy ra khỏi mặt. Đôi mắt nàng nặng trĩu, biểu hiện vẫn còn hơi cách biệt vừa vì đau khổ vừa vì choáng váng. Dane liếc nhìn nàng đánh giá và quyết định cho nàng một phút cho chính mình. Nàng ngồi lặng im, chỉ nhìn thoáng chút quan tâm khi họ gỡ bỏ cánh cửa hỏng và thay thế nó bằng cái mới.

Tận khi họ làm xong nàng mới hoang mang hỏi, "tại sao anh lại thay cửa của em?"

"Cánh cửa kia bị hỏng rồi," Dane giải thích ngắn gọn khi anh thu thập đống dụng cụ lại.

"Hỏng?" Nàng cau mày. "Như thế nào?"

"Anh đá vào nó đêm qua."

Nàng ngồi rất im, chậm rãi sắp xếp lại kí ức, kéo các chi tiết vào đúng chỗ. "Sau khi em gọi anh à?"

"Phải."

Có một khoảng dừng khác. "Em xin lỗi," cuối cùng nàng nói. "Em không định làm anh lo lắng."

"Lo lắng" không hẳn là cách Dane sẽ mô tả nó. Anh đã hoảng loạn đến quẫn trí.

"Em có nhớ đồng sự của anh không, Alex Trammell?"

"Có. Chào Thám tử. Cám ơn anh đã giúp thay cánh cửa cho tôi."

"Rất sẵn lòng." Giọng Trammell dịu dàng hơn bình thường. Rõ ràng Marlie vẫn còn phải vật lộn để kết nối mọi việc lại với nhau.

"Các anh đã nghe gì chưa?" nàng hỏi.

Anh và Trammell trao đổi cái nhìn nhanh chóng. "Chưa," cuối cùng anh nói.

Một cái nhìn xa xăm trượt vào đôi mắt nàng. "Bà ấy đang nằm ở đó. Gia đình bà ấy không biết, bạn bè không biết. Họ đều đang làm những việc hàng ngày, hạnh phúc và vô tư lự, và bà ấy nằm đó chờ được tìm thấy. Tại sao không có ai gọi hay ghé qua, chỉ để kiểm tra bà ấy nhỉ?"

Dane cảm thấy khó chịu, và cả Trammell cũng vậy, hai người không ngừng rục rịch. Họ thờ ơ với những thi thể hơn, đặc biệt là với những thi thể còn chưa được tìm thấy. Họ đã thấy quá nhiều cái xác đến nỗi bị xơ cứng, phần lớn thời gian nghĩ về những cái xác như là các nạn nhân nói chung chứ không phải một cá nhân cụ thể. Khả năng có một nạn nhân nữa bị sát hại khiến cả hai cùng lo lắng, bởi vì điều đó ám chỉ một tên sát nhân hàng loạt đang được thả rông ở Orlando. Tuy nhiên, với Marlie, đây là vấn đề cá nhân. Nàng không có một bức tường bên trong giống như thế để bảo vệ bản thân.

"Bọn anh chẳng thể làm gì được," anh nói. "Trừ khi em có thể cho bọn anh một cái tên hay một vị trí, bọn anh không có gì để đi tiếp, không có nơi nào để tìm kiếm. Nếu chuyện đó đã xảy ra, dần dà ai đó sẽ tìm được bà ấy. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là ngồi chờ."

Nụ cười của nàng thật cay đắng, không thực sự là nụ cười. "Nó đã xảy ra. Chưa bao giờ không xảy ra cả."

Anh ngồi xuống cạnh nàng. Trammell lấy một cái ghế. "Em có thể nghĩ được bất kì chi tiết nào, cái gì đó em chưa kể cho anh nghe đêm qua không? Không phải về vụ giết chóc, mà về địa điểm. Em có thể nhìn thấy cái gì cho bọn anh một manh mối không? Đó là một ngôi nhà hay một căn hộ?"

"Một ngôi nhà," nàng nói ngay lập tức.

"Một ngôi nhà đẹp, hay là lụp xụp?"

"Rất gọn gàng, đồ đạc tốt. Một trong những chiếc ti vi màn hình rộng, có chân." Nàng cau mày, bóp trán như thể nàng bị đau đầu. Dane chờ. "Cây bách (Cypress)."

"Cây bách? Có một cây bách ở đằng trước, một công viên cây bách, hay cái gì?"

"Em không biết. Em không thực sự nhìn thấy nó. Hắn chỉ nghĩ về nó."

"Giúp ích lớn quá," Dane lẩm bẩm.

"Anh trông chờ gì?" nàng quát. "Rằng hắn sẽ nghĩ, "Giờ ta sẽ đột nhập vào ngôi nhà này ở số abc trên phố xyz, nơi ta sẽ cưỡng hiếp và giết chết Jane Doe chắc?" Không ai lại nghĩ như thế cả, mọi thứ đều tự động và vô thức. Và dù sao em cũng không phải là cảm thụ nhân[2]."

"Vậy thì làm sao em bắt được tín hiệu về cây bách?"

"Em không biết. Nó chỉ là một ấn tượng. Gã này phát tín hiệu mạnh khủng khiếp," nàng nói, cố giải thích. "Hắn giống như một trạm phát sóng vô tuyến siêu mạnh, làm chìm lấp hết mọi tín hiệu khác."

"Giờ cô có thể bắt được hắn không?" Trammell xen ngang, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ quan tâm.

"Giờ tôi chẳng bắt được cái gì hết. Tôi quá mệt. Và có thể hắn không còn phát sóng nữa."

"Giải thích đi," Dane nói nhanh.

Chú thích:

[1] Ba hình giống nhau hiện ra tức là thắng. Nhớ không nhầm thì ba hình số 7 giống nhau là thắng đậm nhất.

[2] Telepathic

Nàng liếc anh, rồi nhìn ra xa. Sự tập trung của anh với nàng căng thẳng tới mức nàng gần như không chịu đựng được, bởi vì sự quyến rũ của nó mạnh tới nỗi nàng sợ phải nhượng bộ.

"Sự gia tăng sóng não của hắn hình thành khi hắn tiến ngày càng gần tới một vụ giết chóc. Có lẽ hắn không thể duy trì trạng thái tức giận đó lâu; hắn không thể làm gì bình thường được nếu hắn cứ tức giận như thế. Vì vậy năng lượng tinh thần của hắn chỉ đủ mạnh để em đọc được ngay trước và trong vụ giết chóc, khi hắn lên đến đỉnh điểm. Em mất dấu hắn ngay sau đó; em thậm chí còn không biết hắn rời hiện trường như thế nào."

"Điều đó giải thích vụ những ngón tay," Dane nói với Trammell, người đang gật đầu.

"Những ngón tay?"

"Có lúc nào bà Vinick cào hắn không?" Dane hỏi, lờ đi câu hỏi hoang mang của nàng.

Đôi mắt nàng lại trống rỗng một lần nữa khi nàng hướng vào trong. "Em không chắc. Bà ta đã cố chống trả, giơ móng về phía hắn. Có thể, nhưng em không nghĩ hắn có để ý nếu bà ta làm thế."

Cho đến sau đó, Dane nghĩ. Đó là lý do tại sao Marlie không biết gì về chuyện những ngón tay của bà Vinick. Tên sát nhân đã rất bình tĩnh và cố ý khi hắn làm thế, bởi vì hắn không để ý thấy những vết cào cho tới sau khi cơn cuồng sát của hắn đã dịu đi. Chi tiết những ngón tay bị cắt lìa là một trong những chi tiết không được thông báo với báo chí, và anh cũng không định để Marlie biết về nó. Nàng đã có đủ để chịu đựng, đủ những chi tiết kinh hoàng để lấp đầy một ngàn cơn ác mộng rồi; anh sẽ không thêm thắt gì vào đó.

"Em nói rằng em đã bắt được một chút dấu vết của hắn đêm nọ."

"Đó không phải là một hình ảnh rõ ràng; đó thậm chí chẳng phải là một hình ảnh. Đó chỉ là một cảm giác độc ác, một nguy cơ đe doạ. Có thể hắn đang theo dõi bà ta," nàng nói, giọng nàng trượt đi khi nàng nhận ra đó chính xác là việc hắn đã làm. Hắn đã kiềm chế cơn giận, nhưng sự căm hận và khinh miệt đã rỉ ra ngoài, và nàng đã cảm nhận được nó.

Nàng lại thấy rất mệt, và đôi mắt nàng trĩu xuống. Nàng muốn cuộn tròn lại và ngủ. Nàng muốn anh để mặc nàng. Nàng muốn chôn mình trong thánh địa giữa vòng tay anh. Nàng muốn mọi thứ và không muốn gì cả, và nàng quá mệt để đưa ra quyết định.

Nhưng rồi hai bàn tay Dane đã ở trên người nàng, mạnh mẽ và chắc chắn, quay người nàng để nàng nằm xuống, và chiếc chăn nhẹ lại được phủ lên nàng. "Ngủ đi," anh nói, giọng trầm trấn an nàng rất nhiều. "Anh sẽ ở đây."

Nàng hít một hơi thở chậm rãi, sâu, và chìm vào vô thức.

Khuôn mặt gầy gò, u ám của Trammell buồn bã khi nhìn nàng. "Cô ấy chẳng làm gì được," anh ta nói. "Lúc nào cũng thế này à?"

"Ừ. Giờ cô ấy đã hồi phục một chút rồi. Đêm qua còn tệ hơn nhiều, và sáng sớm nay cũng vậy."

"Vậy thì tớ hi vọng là tên sát nhân không bao giờ phát hiện ra cô ấy; cô ấy hoàn toàn bất lực trước hắn. Nếu năng lượng tinh thần của hắn mạnh tới nỗi nó có thể chặn đứng cô ấy từ xa như thế, thử nghĩ xem sẽ thế nào nếu cô ấy là người hắn theo đuổi. Hắn sẽ ở ngay bên cạnh cô ấy, và cô ấy hoàn toàn không thể bảo vệ nổi mình."

"Hắn sẽ không có cơ hội lại gần cô ấy," Dane nói, và trong giọng nói không gì lay chuyển của anh có một lời hứa. (Orkid: Nói thì dễ) Dù thế nào, anh cũng sẽ giữ Marlie được an toàn. "Cậu nói chuyện với Bonness chưa?"

"Ông ấy cũng chẳng vui vẻ gì với khả năng có một tên sát nhân hàng loạt, vì thế ông ấy nói hãy giữ bí mật mọi chuyện và không kể với bất kì ai cho tới khi, nếu, chúng ta tìm được gì đó thực sự là một vụ án mạng nữa. Nhưng ông ấy cũng vui như một đứa trẻ trước ý tưởng làm việc với Marlie, bởi vì rút cuộc, đó chính là ý của ông ấy. Tớ thề với Chúa, đôi khi tớ tự hỏi liệu có chút vị quái nhân nào trong nước ở California không."

"Đừng cười," Dane khuyên. "Ngay bây giờ chính chúng ta cũng đã bị dính líu khá nhiều."

"Bonness là người tốt; hơi kì quặc, nhưng okay. Tớ từng nhìn thấy những gã tệ hơn."

"Chẳng phải tất cả chúng ta đều thấy ư." Đó là một lời tuyên bố, không phải một câu hỏi.

Ánh mắt Dane vẩn vơ trên gương mặt đang ngủ của Marlie, và lông mày anh nhíu lại với nhau thành một cái cau mày. "Cây bách," anh nói.

Trammell hiểu anh ngay lập tức. "Cậu vừa nghĩ ra cái gì à."

"Có thể. Đó là tất cả những gì cô ấy nói. Cây bách. Không phải là cái cây bách. Đó chỉ là một sự gán ghép do tớ làm."

"Cây bách. Cây bách," Trammell lẩm bẩm. Họ nhìn vào nhau, hai trí não điên cuồng chạy đua trên cùng một hướng. "Có thể đó là –"

"Địa chỉ," Dane nói tiếp, đã bước đi. "Tớ đi lấy bản đồ." Như mọi cảnh sát khác, anh có một tấm bản đồ thành phố trong xe.

Một phút sau cả hai đều cúi mình trên tấm bản đồ đặt trên bàn bếp. Dane dò tay xuống danh sách theo thứ tự abc của các con phố. "Cứt thật! Chẳng lẽ những nhà hoạch định không nghĩ ra được cái từ nào khác để dùng à? Đại lộ Cây bách, Đường Cây bách, Ngõ Cây bách, Dãy Cây bách, Dãy nhà Cây bách, Đường mòn Cây bách –"

"Còn tệ hơn cả thế," Trammell nói, nhìn theo một danh sách khác. "Nhìn cái này này. Đại lộ Cây bách cũ. Đường Vòng Cây bách. Và chẳng phải có một khu chung cư tên là Ngọn đồi Cây bách sao?"

"Phải." Dane gập bản đồ lại trong sự chán ghét. "Không kể được có bao nhiêu phố có chữ cây bách trong tên của chúng. Ngõ cụt rồi. Chúng ta không thể đi từng nhà trên từng con phố, kiểm tra thi thể. Chúng ta sẽ làm gì nếu không có ai ra mở cửa? Đột nhập vào chắc?"

Trammell nhún vai. "Cậu đã làm thế hai lần trong chưa đầy hai mươi tư giờ."

"Phải, chà, có những tình tiết giảm nhẹ mà."

"Mặc dù vậy cậu nói đúng. Chúng ta kẹt rồi. Có thể chúng ta khá chắc chắn là Marlie nói thật, nhưng Bonness sẽ không duyệt kiểu tìm kiếm đó đâu. Mọi người sẽ gọi điện đến tận nhà thị trưởng, gào lên rằng Orlando không phải là một đồn cảnh sát và chúng ta chẳng có quyền gì mà vào trong nhà họ như thế. Và họ nói đúng. Chúng ta không thể làm thế."

"Vậy lại trở về với chờ."

"Có vẻ như thế."

Chẳng có ích gì phải bực bội vì một chuyện họ không thể thay đổi. Dane cho phép mình một phút chán nản, rồi chuyển đề tài. "Cậu có phiền quay lại nhà tớ và lấy ít quần áo cho tớ không? Và đồ cạo râu của tớ nữa. Sáng nay tớ đã phải dùng dao cạo của Marlie."

"Tớ để ý rồi," Trammell nói, nhìn vào vết xước trên cằm Dane. "Chắc rồi, không vấn đề gì." Anh ta kiểm tra đồng hồ. "Tớ có thời gian. Tớ có hẹn tối nay, nhưng sẽ ở gần điện thoại."

"Grace hả?" Dane ranh mãnh hỏi.

Trammell cau có. "Phải, tớ sẽ gặp Grace. Có vấn đề gì không?"

"Không, chỉ hỏi thôi mà."

"Vậy thì thôi cười như thằng ngớ đi."

Anh ta bỏ đi và quay lại một tiếng sau với quần áo và đồ cạo râu của Dane. "Tủ quần áo của cậu hạn chế khủng khiếp," anh ta càu nhàu, vứt quần áo lên ghế. Anh ta liếc xuống Marlie, người vẫn đang ngủ. "Có lẽ cô ấy có thể làm gì đó với nó."

"Có thể," Dane nói. "Có chuyện gì với quần áo của tớ nào?" anh hỏi một cách ngây thơ. Nếu có gì chắc chắn sẽ khiến Trammell bùng nổ, thì đó chính là câu hỏi này.

"Có gì đúng đắn với chúng hả?" Trammell khụt khịt. "Cậu có toàn là quần jean, những cái quần cũ mèm. Cậu có một bộ vét, và trông như là lấy từ trong quầy Đội quân cứu rỗi ấy. Quần thụng đủ loại và áo khoác gió, không có cái nào thực sự hợp cái nào, và bộ sưu tập cà vạt thô thiển nhất tớ từng thấy. Cậu có thực sự mua chúng không hả? Cậu trả tiền cho chúng ấy hả?"

"Ừ, phải. Chẳng ai cho không chúng cả, cậu biết đấy."

"Đáng lẽ họ phải trả tiền cho cậu vì đã mang chúng ra khỏi tay họ!"

Dane giấu nụ cười toe toét khi nhặt đống quần áo lên vào mang chúng vào trong phòng ngủ của Marlie, nơi anh treo chúng trong tủ áo của nàng, tủ áo rất gọn gàng của nàng. Những bộ quần áo treo lộn xộn của anh trông chẳng hợp với chỗ đó, nhưng anh đứng lùi lại và ngưỡng mộ hình ảnh đó một phút. Anh thích cái ý tưởng quần áo mình treo trong tủ của nàng, hay quần áo nàng treo trong tủ của anh. Anh nghĩ về khả năng đó một phút. Anh sẽ phải dọn sạch tủ quần áo của anh trước khi nàng có thể, hay sẽ, đặt bất kì thứ gì của nàng trong đó.

Trammell đi khỏi, và Dane xem ti vi một lúc. Anh không thể tìm được một trận bóng chày, vì thế anh đành xem một trận bóng rổ loại trực tiếp. Anh để tiếng thật nhỏ, và Marlie vẫn ngủ say mê mệt.

Anh đã tham gia các cuộc theo dõi rất nhiều, dành rất nhiều thời gian chỉ để chờ đợi. Trong những lần theo dõi, sự buồn chán và nhu cầu tiêu tiểu là hai vấn đề lớn nhất. Việc này nhắc anh nhớ tới một vụ theo dõi, bởi vì chờ đợi dường như không bao giờ kết thúc, nhưng khác hoàn toàn về chất. Họ không chờ để bắt một tên tội phạm, hay để ngăn chặn một tên. Tội ác đã được thực hiện, họ chỉ không biết ở đâu và với ai. Họ đang chờ để nạn nhân hiện ra, chờ sự nghi ngờ và lo lắng gửi ai đó tới ngôi nhà yên tĩnh nọ ở một nơi nào đó trong thành phố, để kiểm tra một người bạn, hàng xóm, hay người thân. Rồi chờ đợi sẽ kết thúc.

"Anh đang nghĩ về chuyện đó, phải không?"

Giọng nói của Marlie làm anh giật mình. Dane quay phắt sang bên và nhìn vào nàng, nàng đã lại ngồi dậy, đôi mắt buồn rầu nhìn anh. Anh nhận ra anh đã nhìn đăm đăm vô thức vào ti vi được một lúc, bởi vì đã gần tám giờ rồi.

"Đó không phải là một thứ em có thể bỏ ra khỏi đầu," anh nói.

"Không, nó không phải." Hơn bất kì ai khác với nàng nó không phải.

Anh đứng dậy và tắt ti vi. "Gọi một cái pizza thì sao? Em đói không?"

Nàng nghĩ về việc đó. "Một chút."

"Tốt, bởi vì anh đang chết đói đây. Em thích gì? Đầy đủ nhé?"

"Được ạ." Nàng ngáp. "Anh gọi đi, và em sẽ đi tắm trong khi chờ đợi. Có lẽ nó sẽ giúp em tỉnh một chút."

"Lần này cởi quần áo ra nhé," anh khuyên, và nàng mỉm cười một chút.

"Em sẽ cởi."

Nước có cảm giác thật tuyệt, rửa sạch mọi mạng nhện trong tư tưởng và làm nàng không còn cảm giác bị vấy bẩn, bị nhem nhuốc bằng cách nào đó bởi sự xấu xa nàng đã chứng kiến. Nàng bị cám dỗ lưu lại dưới dòng nước lạnh, nhưng nghĩ đến chiếc pizza, nàng buộc phải nhanh chóng tắm và gội. Sau khi sấy khô tóc cho tương đối gọn ghẽ, nàng nghĩ về quần áo, nhưng chấp nhận chiếc áo choàng nhẹ mà Dane đã chọn cho nàng.

Nàng rời phòng tắm và dừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc giường chưa được dọn của nàng. Nếu nàng đã tỉnh táo hơn thì nàng sẽ để ý đến nó sớm hơn. Sự thật là giường của nàng chưa được dọn đã đủ khác thường rồi, nhưng điều khiến nàng chết trân tại chỗ chính là hình ảnh hai vết lõm trên gối, nơi hai con người đã nằm ngủ. Nhận thứ rống lên trong nàng như một đám cháy rừng. Dane đã ngủ với nàng, trên giường của nàng.

Nàng đã ngoan ngoãn chấp nhận sự hiện diện của anh cả ngày, biết rằng nàng đã nói chuyện với anh vào đêm hôm trước nhưng chưa bao giờ tự hỏi anh đã ở đâu trong những giờ nàng bất tỉnh. Giờ nàng đã biết. Anh đã ở ngay đây, trên giường với nàng.

Một cơn sóng nóng bỏng của cảm xúc trào qua nàng và nàng nhắm mắt lại, rùng mình trước sự thích thú. Trái tim nàng đập nhanh, ngực nàng thắt lại, và một cảm giác ào ạt, xối xả dâng lên trong huyết quản của nàng khiến hai đầu gối nàng như yếu đi. Ham muốn. Nàng sững sờ trước sự hiện diện của nó, sức mạnh của nó. Thay vì giận dữ vì anh đã tranh thủ cơ hội, nàng bị khuấy động chỉ vì ý nghĩ anh đã ngủ bên cạnh nàng.

Ngày hôm đó anh đã chăm sóc nàng quá dịu dàng, sức mạnh như thép và sự mãnh liệt đó đã được kìm chế để nàng chỉ cảm nhận được sự bảo vệ từ anh. Anh đã chải tóc cho nàng, cho nàng ăn, ôm nàng khi nàng khóc, và hơn hết, anh đã cho nàng sự an ủi chỉ bằng sự có mặt của anh. Lần này nàng đã không cô đơn, mặc dù trước đây vì lý do nào đó nàng vẫn luôn phải cô đơn, thậm trí trong khi nàng vẫn làm việc với Viện. Tiến sĩ Ewell và những người khác vẫn luôn duy trì khoảng cách với nàng; nàng vẫn khó đạt được sự riêng tư về mặt tinh thần đến nỗi họ đều tránh ra để mặc nàng tự hồi phục, với tốc độ của chính nàng. Cho đến bây giờ, nàng không hề nhận ra mình đã cô đơn và sợ hãi đến thế nào.

Dane khẽ gõ lên cửa và mở ra mà không cần nghe câu trả lời. "Pizza đây rồi."

Như mọi khi, tác động của việc anh xuất hiện như một cú đấm. Anh quá to lớn và vạm vỡ, ứa ra một thứ nhựa sống của đàn ông khiến nàng rùng mình. Lần đầu tiên nàng bắt đầu nghĩ về việc đó như một khả năng, rằng di sản rùng rợn của Arno Gleen đã mất tác dụng với nàng. Gleen đã là một tên con hoang bệnh hoạn, cuồng dâm. Dane là người đàn ông thuần khiết, không khoan nhượng, quá mãnh liệt và dữ tợn với cuộc sống chung quanh để có bao giờ tỏ ra hoàn toàn thoải mái, nhưng một người phụ nữ sẽ luôn luôn cảm thấy an toàn khi ở với anh, dù trên giường hay bên ngoài.

Đôi mắt anh nheo lại. "Em ổn không?" Anh tới bên nàng bằng hai bước chân dài, cánh tay anh trượt quanh eo nàng vào kéo nàng vào cơ thể trợ lực của anh.

"Có," nàng nói, không nghĩ về nó, và trượt tay quanh cổ anh.

Anh không do dự, không cho nàng cơ hội để nghĩ về nó. Nàng không chắc nàng đã ban phát một lời mời, nhưng anh chấp nhận nó trước cả khi nàng có thể quyết định. Lần này không có sự kiềm chế cẩn trọng nào cả; anh đặt miệng anh lên miệng nàng bằng một sự đói khát công khai, một cơn đói khát mãnh liệt và tham lam đến nỗi khiến nàng tê liệt. Anh tóm lấy cằm nàng bằng bàn tay không và giữ nàng, rồi di chuyển lưỡi anh sâu vào miệng nàng, chạm vào lưỡi nàng trong một nhu cầu hiển nhiên. Nàng chìm vào người anh, vừa sợ hãi vừa bị cám dỗ, và anh mang nàng vào gần cơ thể cứng cáp của anh. Sự cương cứng của anh chọc vào bụng nàng. Trước đây nàng chưa từng được khao khát như thế, quá nhanh chóng và kịch liệt như thế. Nàng không có chút kinh nghiệm nào với những người đàn ông như Dane Hollister, hay anh có thể khiến nàng cảm thấy gì.

Nhưng đột nhiên tất cả những gì nàng muốn là tiếp xúc với cơ thể cường tráng ấy. Nàng đặt cả hai tay quanh cổ anh, di chuyển sát vào anh, cố tiến gần hơn. Anh làm nàng đau với lực của những nụ hôn, và nàng muốn nhiều hơn nữa. Cơ thể nàng thít lại và trống rỗng một cách đau đớn, trở nên ẩm ướt vì khao khát.

Anh đặt tay lên ngực nàng, và hơi thở của nàng tắc lại trong cổ họng. Ngón tay cái của anh xoa khắp lượt và vòng quanh núm vú của nàng; đầu tiên đó là một cảm xúc tò mò, giống như kim chích rất nhẹ, rồi nó đột ngột bùng lên và sự thoả mãn thuần khiết truyền từ núm vú tới bên dưới của nàng. Nàng rên thành tiếng, sợ hãi vì cái cách cơ thể của chính nàng quá nhanh chóng vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Dane ngẩng đầu lên. Có một biểu hiện cứng rắn, độc đoán trên mặt anh, sự thô bạo thoáng qua của việc bị khuấy động, và môi anh ẩm ướt vì những nụ hôn của họ. Tay anh vẫn để trên ngực nàng, chỉ với một lớp áo choàng cốt tông mỏng ngăn cách. Hơi thở của anh trở nên quá nhanh, và nàng có thể cảm nhận được những nhịp đập mạnh mẽ của tim anh trên người nàng. "Giường, hay pizza?" anh hỏi. Giọng anh đùng đục, nàng gần như không nghe được anh. "Nếu là pizza, thì tốt nhất em nên nói không ngay bây giờ."

Nàng muốn nói "giường," nàng vô cùng muốn. Nàng chưa từng cảm thấy ham muốn trước đây, và sự cám dỗ của nó gần như không chống đỡ được. Nàng muốn quên đi lý do anh ở đây, quên đi những vụ sát nhân nàng đã nhìn thấy, và chỉ đơn giản dâng mình cho thể xác. Nàng chưa từng có khả năng làm việc đó trước đây, và có lẽ giờ cũng không thể, nhưng lần đầu tiên nó dường như là có thể.

"P-pizza," cuối cùng nàng cũng nói được, và nhắm mắt lại khi tìm kiếm sự kìm chế. Sự thất vọng phát ốm lấp đầy nàng trước sự hèn nhát của chính mình.

Nàng có thể cảm nhận thấy anh đang gồng mình, và anh hít một hơi thở sâu. "vậy thì, pizza." Anh từ từ thả nàng ra và lùi lại. Một chỗ phồng lớn, rõ ràng trên quần anh cho nàng thấy anh đã phải khó khăn thế nào mới dừng lại được. Phần lớn đàn ông thậm chí còn không đưa ra đề nghị.

Anh dành cho nàng nụ cười nhăn nhó, nửa miệng làm sáng toàn bộ khuôn mặt thô ráp của anh. "Anh đoán anh đã đi hơi nhanh với em, cưng à. Anh xin lỗi. Chỉ là trong những chuyện liên quan tới em anh hơi một tí là nổ bùm, và anh không nói về súng ống đâu đấy."

Marlie nhìn đăm đăm vào anh, một cục nghẹn trong cổ họng nàng và một nút thắt lớn trong ngực nàng. Nàng cảm thấy choáng vì sốc và sự nhận thức. Ôi, Chúa ơi. Nàng đã bị anh thu hút ngay từ đầu, đã nhận ra và đã đấu tranh, nhưng với nụ cười đó nàng bất lực trượt qua ranh giới. Nàng đã yêu, nhưng nàng chưa từng yêu, và sức mạnh của nó khiến nàng cảm thấy muốn xỉu. Loạng choạng, nàng đặt một tay lên tìm kiếm sự trợ giúp, và anh đã ở đó, vững chãi và tràn đầy sức sống và nóng bỏng đến nỗi nàng gần như bị tan chảy. Cánh tay anh vòng quanh nàng, và đầu nàng đặt trên ngực anh.

"Suỵt, không sao," anh ngâm nga. "Anh không định làm em sợ. Anh xin lỗi."

"Không," nàng cố để nói, bị báo động vì anh đã nghĩ anh khiến nàng nhớ lại Gleen. Anh không làm nàng nhớ lại; nàng đã trông chờ như thế, nhưng nó chỉ đơn giản là đã không xảy ra. Nàng đã luôn cho rằng nỗi sợ hãi tình dục sẽ là một điều bất biến trong cuộc đời nàng, và giờ đây khi nó không hề xuất hiện, nàng cảm thấy hụt hẫng và mất thăng bằng kì lạ. "Không phải tại anh. Em chỉ choáng một tí thôi." Bằng cách nào đó nàng mỉm cười được, và đó là một nụ cười thực sự dù rất run rẩy. "Có lẽ những nụ hôn của anh mạnh hơn là anh tưởng."

"Em nghĩ vậy à?" Giọng anh lùng bùng trong tai nàng. "Chúng ta sẽ phải thử nghiệm, phải không? Sau khi ăn pizza."

Anh dẫn nàng vào phòng khách và hướng nàng tới ghế sô pha. "Cứ ngồi xuống; anh sẽ lấy đồ uống. Em muốn một cái đĩa không?"

"À, có. Tất nhiên."

Anh cười khúc khích. "Đó chắc là kiểu của phụ nữ."

"Em cũng thích cả khăn giấy nữa," nàng lịch sự nói. "Phản đối liếm ngón tay."

Anh nháy mắt với nàng. "Anh sẽ rất vui được liếm ngón tay em."

Nàng rùng mình phản ứng và ngồi xuống, sửng sốt và thụ động, trong khi anh lượn quanh nhà bếp. Dường như anh quen đường thuộc lối trong nhà nàng. Làm sao lại thế được? Nàng bị choáng ngợp vì tốc độ và sức mạnh của nó. Trong chưa đầy hai mươi tư giờ anh đã đứng ra chịu trách nhiệm, anh đã trải qua một đêm với nàng, rõ ràng là đã chuyển hẳn vào ở với nàng, và với một nụ cười nhăn nhở đã khiến nàng phải lòng anh. Anh như là người đứng số một trong đội phản ứng nhanh[1], áp đảo sự phòng vệ của nàng mà không cần phải nỗ lực.

Anh trở lại sau vài phút với hai lon đồ uống có ga lạnh, một cái đĩa và dĩa cho nàng, và một ít khăn giấy. Anh ngồi bên cạnh nàng trên ghế sô pha, bật ti vi sang kênh thể thao, và phát ra một tiếng gầm gừ thoả mãn khi một trận bóng chày chiếm lĩnh màn hình. Anh đưa cho nàng một miếng pizza, lấy một miếng cho mình, và dựa ra sau với sự thích thú rành rành. Marlie chớp mắt với anh. Đây là cái mà nàng đã lao mình vào ư? Nàng không biết nên cười hay nên khóc. (haha, câu này làm mình cười chảy nước mắt) Cuối cùng nàng chỉ tập trung vào pizza, ngồi cuộn tròn bên cạnh anh trên ghế sô pha, thấy buồn cười vì nàng hài lòng đến thế chỉ vì được ở gần anh và nhìn mặt anh trong lúc anh theo dõi trận đấu.

Đôi khi kích cỡ của anh làm nàng choáng ngợp và đôi khi nàng thấy thoải mái với nó, nhưng đây là lần đầu tiên nàng có cơ hội để đơn giản là ngồi một chỗ và quan sát anh. Anh chắc chắn là một người đàn ông to lớn, thậm chí còn to hơn cả nàng nghĩ, ít nhất là sáu feet hai (1m89) và hơn hai trăm pound (90kg, mẹ ơi!). Bàn chân gác lên bàn cà phê của nàng chắc phải cỡ mười hai, hay lớn hơn. Vai anh cũng quá to ngang, anh chiếm gần nửa cái ghế; cánh tay anh dày và chắc nịch, gân guốc với những lớp cơ bắp quánh lại. Ngực anh, nàng biết, giống như đá tảng, và bụng anh cũng vậy. Đôi chân dài, duỗi thẳng trước mặt anh, trông như hai thân cây.

Tóc anh tối màu hơn tóc nàng, gần như đen. Nàng nhìn sống mũi anh và hai gò má tạc một cách thô bạo, và tự hỏi anh có mang chút dòng máu Anh-điêng không. Anh có một bộ râu dày, rõ ràng anh đã cạo râu sáng nay, vì có một vết xước mới toanh, nhưng màu đen đã lởm chởm và làm tối cằm của anh.

Anh cúi tới trước để lấy một miếng pizza nữa, và ánh mắt nàng rơi xuống hai bàn tay anh. Giống như mọi thứ trong con người anh, chúng rất to, dễ gấp đôi bàn tay nàng. Nhưng chúng không dày khự; mặc dù mạnh mẽ, chúng thanh mảnh và đuợc chăm sóc tốt, với những móng tay ngắn, sạch sẽ. Nàng cảm thấy an toàn với hai bàn tay đó đặt trên người nàng; không phải an toàn khỏi anh, nhưng khỏi mọi thứ khác. Nàng không muốn an toàn khỏi anh. Nàng đã đánh mất cả trái tim khoảng mười lăm phút trước, và nàng vẫn còn quay cuồng vì sốc.

Anh là một cảnh sát, một người đàn ông kiếm sống bằng bạo lực. Anh không thực hiện hành vi bạo lực, theo luật, nhưng anh phải dọn dẹp hậu trường, anh liên tục bị bao quanh bởi bạo lực. Gần bên bàn tay phải của anh là một khẩu súng tự động lớn. Ở một thời điểm nào đó trong ngày nàng đã nhận ra nó, và giờ nàng nhận ra nó không bao giờ rời xa tầm tay anh. Một bao súng đeo vai đã được vắt lên thành ghế, bên cạnh anh.

Có một vết sẹo ngang qua mu bàn tay phải của anh. Nàng đã thoáng nhìn thấy nó khi anh giơ tay ra lấy miếng pizza thứ ba (anh này ăn như hạm chẳng để ý gì đến bạn gái :D) và nhận thức làm nàng đóng băng. "Vết sẹo trên tay anh," nàng nói. "Làm sao anh bị? Có vẻ như một vết thương do dao."

Anh lật bàn tay để nhìn vào nó, rồi nhún vai và đưa sự chú ý của mình trở lại ti vi. "Đúng vậy. Một vụ xô xát với nhóm thanh niên đường phố, khi anh vẫn còn là cảnh sát tuần tra."

"Trông tệ nhỉ."

"Không vui chút nào, nhưng cũng không nghiêm trọng. Đó là một vết cắt nông, không cắt đứt dây chằng nào cả. Vài mũi khâu là ổn như mới."

"Gleen đã cắt em," nàng nói. Nàng không biết tại sao; nàng không định nói thế.

Đầu anh quay phắt sang bên, tất cả sự nhã nhặn biến mất như chưa từng có, và biểu hiện trên đôi mắt nâu đó thật đáng sợ. "Cái gì?" anh hỏi khẽ, đặt miếng bánh pizza xuống. Ngón tay cái của anh di chuyển lên cái điều khiển từ xa, và màn hìn ti vi trống trơn. "Giáo sư không nói gì về chuyện đó."

Nàng đặt cái đĩa sang một bên và kéo đầu gối lên sát ngực. "Chúng không tệ lắm, chỉ vài vết nhỏ thôi. Hắn chơi đùa với em, cố làm em sụp đổ vì đau và sợ. Như thế hắn mới được giải thoát; đó là thứ hắn cần. Và hắn không có ý định giết em, ít nhất là không phải lúc đó. Hắn muốn em sống để có thể chơi đùa với em. Tất nhiên, hắn đã giết em sau đó, nếu cảnh sát trưởng không tới kịp."

"Để anh xem." Những từ ngữ như một tiếng gừ nhẹ và anh đã giơ tay ra chỗ nàng, duỗi người nàng ra, bàn tay anh cởi chiếc áo choàng. Marlie giữ chiếc áo một lúc, nhưng rồi anh đã cởi được nó ra, trải rộng khi anh nhìn xuống nàng, khoả thân ngoại trừ chiếc quần lót mỏng tang.

Vết sẹo, sáu năm tuổi, không hề biến dạng. Cùng với thời gian, chúng có thể sẽ mờ đi hoàn toàn. Nàng chưa bao giờ bực bội với chúng, bởi vì chúng quá tầm thường so với mọi thứ khác, và nàng chưa bao giờ tự đắc theo bất kì cách nào. Chúng chỉ là những đường nhỏ, màu sáng, có năm vết: một ở đường cong phía trong trên ngực phải của nàng, phần còn lại ở bụng nàng. Đáng lẽ còn có nhiều hơn, nhưng Gleen đã nhanh chóng mất kiểm soát khi màn dạo đầu không thành công, hạ cấp xuống dùng lực thô bạo của những nắm đấm để khơi dậy phản ứng mà hắn muốn.

Nàng rùng mình, một dòng máu nóng làm hồng má nàng khi Dane từ từ kiểm tra nàng. Nàng hoàn toàn ý thức được sự trần trụi của bản thân, theo cách mà nàng chưa từng bị trước đây. Miệng anh mím lại thành một đường thẳng khi anh di ngón tay theo vết sẹo trên ngực nàng, cú chạm nhẹ như một hơi thở. Núm vú nàng cứng lại, mặc dù anh thậm chí còn chưa chạm vào nó. Nàng nghe thấy hơi thở hổn hển của chính mình khi anh chậm rãi chạm vào từng vết một. Anh cũng run rẩy, và đột nhiên nàng nhận ra đó là cơn giận nguyên thuỷ, với một gã đàn ông đã mãi mãi ra khỏi tầm tay anh.

Nàng đặt tay lên tóc anh, thọc ngón tay vào trong mái tóc dày ấm. "Chúng không quan trọng," nàng nói, quên cả xấu hổ. "Trong tất cả những việc hắn đã làm, những vết cắt này là kém quan trọng nhất."

"Không phải vì những vết cắt." Giọng anh đầy thịnh nộ khi anh kéo nàng vào trong cánh tay mình, ôm đầu nàng trên vai. "Đó là việc biết em đã phải trải qua những gì, em đã sợ đến thế nào. Em đã không biết rằng hắn sẽ không giết em."

"Không, em đã mong được chết. Theo cách nào đó, thế còn dễ dàng hơn."

Chú thích:

[1] SWAT team: (Special Weapons And Tactics) nói chung là 1 lực lưỡng vũ trang đặc biệt đặc huấn luyện 1 cách chuyên nghiệp để xử lí các tình huống vô cùng nguy hiểm như khủng bố

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.