Sara cảm nhận được cuộc đấu tranh nội tâm của Lily để kiềm chế không nổi nóng. Trong một phút dường như Lily không thể kiểm soát được nữa. Sara lặng lẽ chạm vào cánh tay cô để động viên trong khi Joyce Ashby nhận thấy cử chỉ đó với một ánh mắt châm biếm. Cố gắng làm chủ mình Lily cắn chặt môi đến mức môi cô trở nên trắng bệch. Cô liếc sang Sara. “Chúng ta đi lên lầu nhé?” cô hỏi với giọng hơi run run. Sara vội vã gật đầu và họ bỏ lại Joyce đang mang trên mặt một nụ cười tính toán.
Họ đi đến nhịp cầu thang thứ hai thì Lily mới có thể nói lại được. “Nicole là một đứa con hoang, nhưng Derek không phải là cha của con bé.”
Sara thốt ra một âm thanh an ủi nho nhỏ. “Lily, chị không cần phải kể với em – “
“Chị - chị đã phạm một sai lầm, nhiều năm trước, trước khi chị kết hôn. Alex không thể yêu con gái chị hơn nữa cho dù nó là con đẻ của anh ấy. Chị không quan tâm ai nói gì về mình, nhưng Nicole là một đứa trẻ ngây thơ và quý báu. Chị không thể chịu đựng được ý nghĩ con bé bị trừng phạt vì tội lỗi của chị. Tạ ơn Chúa là có rất ít người dám đả động đến chuyện này. Những đứa con của Quý bà Mountbain đều là của những người cha khác nhau đến nỗi mà lũ con của bà ấy được gọi là Mountbain-hỗn-hợp. Và những người tình cũ của Joyce Ashby đủ để thành lập một trung đoàn. Con mụ chết tiệt! Chị không định nói với em, nhưng Joyce chính là người đã lên kế hoạch tấn công Derek ở khu ổ chuột hôm đó.”
Sara nghẹn thở vì ngạc nhiên và giận dữ, không chỉ với Joyce mà cả với Derek. Làm sao anh có thể qua lại vụng trộm với một người như thế? Ồ, vì anh và Quý bà Ashby là cùng một guộc! Đúng là như thế… tâm trí cô cay đắng thì thầm… luôn luôn đối mặt với những bằng chứng về tội lỗi của anh… luôn luôn tự biện hộ cho anh. Không phải lần đầu tiên Sara tự hỏi cô đang làm gì ở đây. Buồn bã cô cân nhắc sẽ nói với Lily là cô muốn rời Dinh thự Raiford.
“… tránh xa Joyce Ashby ra,” Lily đang nói. “Nếu cô ta cho rằng Derek có tình cảm với em, cô ta sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ.” Lầm bầm điều gì đó nho nhỏ, Lily bước nhanh lên cầu thang khiến Sara phải vất vả mới theo kịp. “Đi với chị - chị muốn chỉ cho em vài thứ.”
Họ đi đến cánh cửa thứ ba và tiến vào một loạt những căn phòng trải thảm dày sáng màu, Lily giải thích đó là phòng học, phòng trẻ và phòng ngủ cho bà bảo mẫu và hai cô hầu gái. Những tiếng bi bô hòa lẫn tiếng cười của trẻ con vọng đến từ phòng trẻ. Đứng ở cửa, Sara nhìn thấy hai đứa bé tóc đen xinh đẹp, bé gái khoảng tám, chín tuổi và cậu bé trai tầm ba tuổi. Chúng đang ngồi trên thảm, xung quanh là những chồng tấm gỗ để kê, đồ chơi và sách.
“Đó là hai đứa con yêu quý của chị,” Lily tự hào nói.
Nghe thấy giọng cô, cả hai đứa trẻ nhìn lên và vội vàng chạy ào đến với cô. “Mama!”
Lily ôm lấy hai đứa con và quay chúng sang đối diện với Sara. “Nicole, Jamie, đây là cô Fielding. Cô ấy là một người bạn rất tốt, và cô ấy viết truyện đấy.”
Nicole nhún chào điệu đàng và nhìn cô đầy vẻ thích thú. “Cháu rất thích đọc truyện.”
“Cháu cũng vậy!” Jamie đang lấp ló đằng sau chiếc váy của chị xen vào .
“Jamie chưa biết đọc,” Nicole nghiêm nghị nói.
“Có, em có thể!” Jamie nói và bắt đầu cáu kỉnh. “Cháu sẽ đọc cho cô nghe!”
“Các con,” Lily giảng hòa và ngăn cản nỗ lực với lấy một quyển sách của cậu con trai. “Hôm nay là một ngày đẹp trời. Ra ngoài và chúng ta sẽ chơi đùa với tuyết nhé.”
Bà bảo mẫu cau mày không đồng ý. “Thưa bà, chúng sẽ bị cảm lạnh.”
“Ồ, tôi sẽ không giữ chúng ở bên ngoài lâu đâu,” Lily vui vẻ nói.
“Bà sẽ không có đủ thời gian để sửa soạn cho buổi khiêu vũ – “
“Tôi không bao giờ mất nhiều thời gian để thay đồ.” Lily cười toe toét với lũ trẻ. “Và hơn nữa, ra ngoài chơi vui hơn nhiều so với việc tham gia một buổi khiêu vũ nhàm chán.”
Khịt mũi một cách kiêu kỳ, bà bảo mẫu đi lấy mấy chiếc áo khoác.
“Con có thể mang theo một con búp bê của con không, Mama?” Nicole hỏi.
“Tất nhiên, con yêu.”
Sara mỉm cười trước vẻ xinh xắn là lạ của Nicole khi cô bé mở một chiếc tủ để đồ chơi sơn màu và lục lọi trong một hàng búp bê. Cô bé đúng là một tạo vật bé bỏng nhưng rất ra dáng quý phái. Lily nghiêng về phía Sara vẻ bí mật. “Chị khuyến khích con bé thoải mái thể hiện tính tình như nó muốn, nhưng con bé không hề như vậy. Nó đúng là một thiên thần bé nhỏ. Hoàn toàn không giống chị.” Cô cười lặng lẽ. “Đợi cho đến khi em có con, Sara – chúng có thể sẽ là những đứa trẻ tinh nghịch và hoàn hảo!”
“Em không thể tưởng tượng ra điều đó,” Sara nói trong khi cố gắng hình dung cô như là một người mẹ. Một nụ cười mong mỏi thoáng trên môi cô. “Em không biết em sẽ có con hay không. Một vài phụ nữ không nhất định phải có con.”
“Em nhất định có.” Lily trả lời quả quyết.
“Làm sao chị biết?”
“Với sự kiên nhẫn và lòng tốt của em, cùng với tất cả tình yêu mà em có… Vì sao ư, em sẽ là người mẹ tốt nhất trên thế giới!”
Sara cười yếu ớt. “Ồ, khi mọi thứ đã sẵn sàng như bây giờ, tất cả những gì em cần là một người để làm cha chúng.”
“Buổi khiêu vũ tối nay sẽ đầy rẫy những anh chàng độc thân thích hợp. Trong bữa ăn tối, chị sẽ xếp em ngồi giữa hai người có tiềm năng nhất. Em có mang chiếc váy xanh không? Tốt. Chị hy vọng em sẽ chọn được ai đó mà em yêu mến.”
“Em không đến để săn chồng – “ Sara lo lắng trả lời.
“Ồ, nhưng như thế cũng không có nghĩ là em sẽ lờ đi mọi cơ hội tốt đến với em, đúng không?”
“Em cho rằng không,” Sara lẩm bẩm và quyết định không bỏ dở bữa tiệc cuối tuần này. Giờ thì cô đến đây, cô cho rằng không có gì đáng ngại khi ở lại.
*****
Những vị khách khoác trên mình những trang phục dạ hội lộng lẫy tụ họp lại trong phòng khách và bắt đầu một đoạn đường dài và loanh quanh đến phòng ăn lớn, một căn phòng sang trọng với trần nhà cao đến 40 feet. Các khách mời được ghép đôi theo thứ tự của địa vị, quyền thế và độ tuổi, những quý bà khoác vào cánh tay phải của các quý ông và thong thả đi đến hai bàn ăn dài, mỗi bàn có thể đủ chỗ cho cả trăm khách mời. Những chiếc bàn được bài trí với vô số những chiếc cốc pha lê mạ bạc và những đồ sứ được trang trí cầu kỳ.
Sara ngồi giữa hai chàng trai quyến rũ, cô tự thấy mình cũng có hứng thú với bữa tối. Câu chuyện trong bàn ăn khá thú vị, khi thì những nhà thơ hào hứng trích đọc những tác phẩm mới nhất của mình hoặc những vị đại sứ góp vui bằng những câu chuyện hài hước về cuộc sống ở nước ngoài. Cứ vài phút những chiếc ly đồng loạt giơ lên chúc tụng, họ chúc sức khỏe ông bà chủ nhà, ca ngợi thức ăn ngon, uống vì sức khỏe của nhà vua và vì bất cứ lý do nào khác mà họ thấy đáng chúc mừng. Những người hầu đi găng tay trắng di chuyển lặng lẽ giữa những người dự tiệc để mang ra những đĩa bánh nhỏ tẩm gia vị, bánh soufflé*, và những đĩa pha lê đựng kẹo để nhấm nháp giữa những món ăn. Sau khi những âu súp rùa bằng bạc lớn và những chiếc đĩa cá hồi được dọn đi, hàng loạt những đĩa lớn đựng thịt nướng, gà và thịt thú rừng được mang ra. Bữa tiệc còn có rượu champagne ướp lạnh, thịt bò hun khói tẩm gia vị và nhiều loại hoa quả thơm ngon.
(“*Bánh soufflé: một món tráng miệng đầy thú vị: mịn, nhẹ, thoáng, tan trong đầu lưỡi mùi vị rất ngon. Lòng trắng trứng đánh bông trộn với các thành phần khác nướng ở nhiệt độ cao giúp cho Souffle’ nở cao gấp đôi thể tích ban đầu. Soufflé đúng kiểu đựng trong ramekin cỡ lớn nướng với nhiệt độ cao, hoặc tuỳ công thức cũng có thể nướng cách thuỷ. Cái thú vị của món tráng miệng này là luôn luôn phải dùng ngay sau khi mang ra khỏi lò bởi Souffle’ không vững chắc như các loại bánh khác, gặp nhiệt độ thấp hơn, bánh sẽ xẹp xuống.)
Những chiếc khăn trải bàn được cất đi và các quý ông ngả người trên ghế vừa thưởng thức những loại rượu thượng hạng của Ngài Raiford: rượu vang trắng của Đức, rượu nho trắng của Tây Ban Nha và rượu vang đỏ, vừa hút thuốc lá vừa bàn tán về chính trị - mối quan tâm của các quý ông.
Trong khi đó các quý bà và quý cô nghỉ ngơi trong những căn phòng riêng để uống trà và tán ngẫu. Tất cả mọi người sẽ tụ tập lại ở phòng khiêu vũ sau một hai tiếng đồng hồ nữa, sau khi bữa tối đã được dọn dẹp xong xuôi.
Ngồi bên trái Alex, Derek ngắm nghía ly rượu vang đỏ và lắng nghe cuộc nói chuyện với vẻ lười biếng giả tạo. Anh không có thói quen tham gia tích cực vào những cuộc tranh luận sau bữa tối, cho dù về bất cứ chủ đề nào. Tất nhiên, không người nào lại mắc sai lầm là lôi kéo anh vào một cuộc tranh luận. Anh hoàn toàn không phải là một nhà hùng biện, vì anh vốn không thích nói năng dài dòng. Nhưng anh lại có cách vạch trần bản chất của vấn đề với vài từ được-lựa-chọn-cẩn-thận. “Và thêm vào đó,” một người đàn ông thì thầm với người ngồi bên cạnh, “Tôi sẽ không bao giờ ngốc đến mức tranh cãi với một người đàn ông biết rõ rằng gia tài của tôi trị giá bao nhiêu.”
“Làm sao anh ta biết điều đó.”
“Anh ta biết giá trị tài sản của tất cả mọi người, tính đến từng đồng xu một!”
Khi những quý ông chìm sâu hơn vào những ly rượu, cuộc thảo luận chuyển đến một dự luật mà gần đây đã được bác bỏ trong Nghị viện. Lẽ ra dự luật đó sẽ ban bố để ngăn cấm tình trạng sử dụng những cậu bé để lau ống khói. Nhưng Ngài Lauderson, một bá tước béo tốt và vô duyên vốn có thói quen mang hầu hết mọi chuyện để đùa cợt và chế nhạo, đã có một bài phát biểu khôi hài trước Thượng nghị viện, vì vậy mà dự luật đó đã bị loạt bỏ. Một vài lời nói dí dỏm trong bài diễn thuyết đó của ông ta đang được nhắc lại, và rất nhiều các quý ông cười lớn vì khâm phục. Tự hào vì trí tuệ của mình, Lauderson cười rạng rỡ cho đến khi mặt ông ta hồng lên như mặt của một đứa trẻ. “Tôi nói, tôi đã cư xử rất đúng cách vào hôm đó,” ông ta vừa nói vừa cười khúc khích. “Rất vui được tán thành, những anh bạn tốt của tôi… luôn luôn vui vì điều đó.”
Derek từ từ đặt chiếc ly xuống để tránh bóp nó thành từng mảnh trong tay mình. Anh đã ủng hộ dự luật đó bằng tiền bạc cũng như vận động hành lang nhiều hết mức có thể. Cùng với tất cả sự giúp đỡ của Alex Raiforf, dự luật đó chắc chắn sẽ được thông qua – cho đến trước khi có bài phát biểu lố bịch của Lauderson. Ngay bây giờ, cái vẻ khoác lác của Lauderson là không thể chịu được.
“Tôi thấy Ngài khá là vui tính,” Derek nói. Giọng anh nhẹ nhàng xen vào giữa những tiếng cười đùa đang lan tỏa trong phòng. “Nhưng tôi nghi ngờ về việc những chú bé lau ống khói đó sẽ đánh giá cao sự dí hỏm của ngài như Thượng Nghị Viện.” Cả bàn ngay lập tức im lặng. Rất nhiều ánh mắt chuyển đến khuôn mặt bình thản của anh. Derek Craven luôn mang một vẻ bề ngoài không quan tâm đến chuyện gì… nhưng vấn đề này dường như hơn cả quan trọng đối với anh. Rất nhiều người nhớ lại tin đồn rằng Craven đã từng là một cậu bé lau ống khói. Những nụ cười của họ héo đi trông thấy.
“Rõ ràng là anh thông cảm với những cậu bé,” Lauderson nhận xét. “Tôi cũng thương hại những cậu nhóc nhỏ bé nghèo khổ đó, nhưng đó là một công việc rất cần thiết.”
“Công việc đó có thể dễ dàng thực hiện với một chiếc chổi cán dài,” Derek nói đều đều.
“Nhưng không hiệu quả bằng những cậu bé đó. Và nếu ống khói không được lau dọn cẩn thận, những ngôi nhà đáng giá của chúng ta có thể bị cháy – chẳng lẽ anh bắt chúng tôi để cuộc sống và tài sản của mình trong tầm nguy hiểm chỉ vì vài thằng nhóc con hoang ở khu đông?”
Derek nhìn chằm chằm cái mặt bàn gỗ dái ngựa bóng loáng. “Với một bài diễn văn dí dỏm, thưa ngài, ngài đã đẩy hàng nghìn cậu bé vô tội đến với cái chết trong vài năm tới. Thậm chí là những điều tồi tệ hơn cái chết.”
“Chúng là con của những người lao động, ông Craven, không phải con của giới quý tộc. Chúng chẳng có chút giá trị nào. Sao không sử dụng chúng vào việc có ích?”
“Craven,” Alex Raiford lẩm bẩm, sợ rằng một tình huống tồi tệ sẽ xảy ra.
Nhưng Derek đã nhướng mắt lên và nhìn Ngài Bá Tước với một thái độ lạnh lẽo và gần như hài lòng. “Ông chắc chắn là vừa xúi giục tôi ném trả lại cho ông một điều thối tha khi có dịp giống như điều ông đã làm, ngài Lauderson.”
“Điều đó có nghĩa là gì?” Lauderson hỏi và cười khục khặc trước giọng nói khu đông thô lỗ đó.
“Có nghĩa là nếu lần sau ông loại bỏ một dự luật mà tôi đặc biệt chú ý bằng việc sử dụng một trong những bài diễn thuyết cao quý và vô tích sự của ông, tôi sẽ tống vào cổ họng ông đầy hồ hóng và vôi vữa, rồi đẩy cái mông béo phị của ông vào một cái ống khói. Và nếu ông bị kẹt trong đó, tôi sẽ đốt cỏ bên dưới ông, hoặc thọc kim vào chân ông để thúc ông leo lên. Còn nếu ông than phiền về việc bị bỏng vì những ống khói còn nóng hoặc bị nghẹt thở, thì tôi sẽ lột da của ông bằng một chiếc roi da. Đó chính là những gì mà một cậu bé lau ống khói trải qua từng ngày trong cuộc đời tồn tại khốn khổ của nó, thưa Ngài. Và đó cũng là những gì mà dự luật lẽ ra có thể ngăn chặn.” Quăng cho ông ta một cái nhìn ớn lạnh, Derek đứng dậy và rời khỏi phòng ăn với những bước đi đều đặn.
Mặt Lauderson đã chuyển sang đỏ thẫm trong suốt bài thuyết giảng ngạo mạn đó. “Cái gì đã cho Craven có ý nghĩ rằng ý kiến của anh ta đáng giá đồng xu nào chứ?” Tiếng nói của ông ta vang dội trong bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng. “Một người đàn ông không có dòng dõi, vô học và chắn chắn là không có chút dáng vẻ quý phái nào. Hắn ta có thể là gã con hoang giàu nhất Anh quốc, nhưng điều đó không cho hắn quyền được nói với tôi với vẻ láo xược đó.” Ông ta liếc nhìn Alex với vẻ phẫn nộ ngày càng tăng. “Tôi đáng được nhận một lời xin lỗi, thưa ngài! Vì ngài chịu tránh nhiệm về việc mời người đàn ông đó, tôi chấp nhận lời xin lỗi của ngài thay cho anh ta.”
Cả nhóm người đông cứng lại. Ngay cả một tiếng ghế kẽo kẹt phá vỡ sự im lặng đó cũng không có. Khuôn mặt Alex phẳng lì như tạc bằng đá khi anh đáp lại cái nhìn của Lauderson. “Xin thứ lỗi, các quý ông.” Cuối cùng anh nói. “Không khí ở đây bỗng trở nên hôi hám.” Anh rời khỏi bàn với một bộ mặt thể hiện sự ghê tởm, trong khi cặp mắt của Lauderson trợn lòi ra.
*****
Alex không thể tìm thấy Derek cho đến khi buổi khiêu vũ bắt đầu. Anh lững thững đi quanh phòng khiêu vũ, chỉ dừng lại để xem xét dàn nhạc gần đó đang đứng sau một hàng hoa hồng khổng lồ. Một hàng đèn chùm pha lê Pháp, mỗi cái nặng đến cả nghìn pound, tỏa sáng lấp lánh xuống sàn nhà bóng loáng và những chiếc cột đá cẩm thạch vân hoa đào khổng lồ, Lily đang chủ trì buổi khiêu vũ với vẻ nồng hậu và duyên dáng vốn có của cô, và điều đó dễ dàng khiến mọi người cảm thấy được chào đón.
Nhìn thấy Derek đang lấy đồ uống từ chiếc khay của một người phục vụ đang đi lại, Alex đến đứng cạnh anh. “Craven, về việc xảy ra trong phòng ăn tối – “
“Mình ghét cái tầng lớp trưởng giả đó,” Derek làu bàu và uống một ngụm rượu lớn.
“Cậu biết là không phải tất cả mọi người đều giống Lauderson.”
“Cậu nói đúng, vài kẻ còn tệ hơn.”
Dõi theo ánh mắt của Derek, Alex nhìn thấy hình dáng kềnh càng của Lauderson tham gia vào một nhóm người cùng địa vị đang ra sức nịnh bợ Ngài Ashby. Ngài Ashby là một quý ông già nua ngạo mạn, nóng tính và thường hay thích ba hoa. Ông tin rằng mọi lời ông nói ra đều như một viên ngọc rơi khỏi mồm ông. Bởi vì địa vị và sự giàu có của ông, những gã ngốc xum xoe quanh ông chưa bao giờ dám phủ nhận ý kiến đó. “Joyce đã làm phiền cậu chưa?” Alex hỏi.
Derek lắc đầu. “Cô ta sẽ không dám.”
“Làm thế nào mà cậu lại chắc chắn như vậy?”
Bởi vì lần cuối cùng mình gặp cô ta, mình gần như đã bóp cổ cô ta đến chết.”
Alex có vẻ rúng động và rồi cười ảm đạm. “Mình không thể trách cứ gì nếu cậu đã làm như thế.”
Derek tiếp tục nhìn Ngài Ashby chăm chú. “Khi mười năm tuổi Joyce đã phải cưới gã con hoang già nua đó. Hãy nhìn ông ta kìa, bao quanh bởi những kẻ bợ đỡ có dòng dõi quý phái đó. Mình hiểu tại sao Joyce lại biến thành như vậy. Kết hôn với ông ta, một cô gái ở tuổi thanh xuân có thể trở thành một con thỏ nhút nhát hoặc một con quái vật.”
“Nghe như là cậu có chút cảm thông với cô ta.”
“Không. Nhưng mình hiểu cô ta. Cuộc đời khiến con người ta biến đổi.” Một cái quắc mắt giận dữ hiện lên giữa đôi lông mày đen của Derek. Anh khoát tay về một góc phòng. “Nếu bất kể một trong những nam tước hoặc tử tước thanh cao này được sinh ra ở khu ổ chuột, họ sẽ không thể sống tốt hơn như mình bây giờ. Dòng máu quý tộc chẳng có tác dụng gì cả.”
Nhìn theo ánh mắt của Derek, Alex nhìn thấy một nhóm đàn ông ngày càng đông bao quanh Sara Fielding. Cơ thể nhỏ nhắn nhưng căng tràn nhựa sống của cô được ôm gọn bởi một chiếc váy nhung xanh sẫm màu hơn màu mắt cô một chút. Tóc cô được uốn thành những lọn tóc xoăn màu hạt dẻ. Cô đặc biệt xinh đẹp vào tối nay và tỏa ra một sức quyến rũ e ấp mà bất cứ anh chàng nào cũng không thể cưỡng lại. Alex quay lại nhìn khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào của Derek.
“Nếu điều đó là đúng,” anh chầm chậm hỏi, “vậy sao lại để một người trong bọn họ có được cô Fielding?”
Derek phớt lờ câu hỏi nhưng Alex không chịu bỏ qua. “Liệu có ai trong bọn họ đối xử với cô ấy tốt hơn cậu? Quan tâm đến cô ấy nhiều hơn cậu? Có ai trong mấy gã bảnh chọe đó trân trọng cô ấy hơn là cậu?”
Đôi mắt xanh lóe lên tia nhìn lạnh lẽo. “Cậu và tất cả mọi người đều biết mình là loại người gì.”
“Mình biết cậu là người như thế nào,” Alex trả lời. “Nếu là năm năm trước, mình cũng đồng ý rằng cậu không xứng đáng với người tốt như là cô ấy. Nhưng cậu đã thay đổi, Craven. Cậu đã thay đổi đủ rồi. Và nếu cô ấy tìm thấy điều gì trong cậu xứng đáng với những tình cảm của cô ấy… thì vì Chúa, đừng chối bỏ món quà mà định mệnh đã mang lại cho cậu.”
“Ồ, rất đơn giản,” Derek cười nhạo. “Cô ấy xứng đáng với mọi thứ chứ không phải một người đàn ông không có tên họ, quần áo bảnh bao và một giọng nói bắt chước. Điều quan trọng không phải là mình không có gia đình hay là không có tôn giáo, mà là mình không tin vào những điều như lý tưởng thiêng liêng, hay danh dự hay cái gọi là động cơ không ích kỷ. Mình không thể đủ trong sạch để xứng đáng với cô ấy. Mình chưa bao giờ như vậy. Nhưng tại sao điều đó lại quan trọng đối với cô ấy chứ?” Môi anh kéo thành một nụ cười khinh bỉ. “Một sự kết đôi giữa chúng mình không phải là một món quà của số phận, Raiford. Nó sẽ là một trò đùa độc ác.”
Alex từ bỏ cuộc tranh luận ngay lập tức. “Rõ ràng cậu là người hiểu rõ nhất. Tha lỗi nhé, nhưng mình phải đi tìm vợ mình, người có lẽ cũng đang chống đỡ với cả loạt người hâm mộ. Không như cậu, lòng ghen tuông của mình sâu như Sông Thames vậy.”
“Hơn cả Đại Tây Dương chứ,” Derek lẩm bẩm và nhìn bạn mình bỏ đi.
Anh chuyển sự chú ý của mình quay lại với Sara và mấy gã đang lởn vởn quanh cô và “ghen tuông” không thể sử dụng để miêu tả những gì anh đang cảm nhận lúc này. Anh coi thường những gã đang săn đón tình cảm của cô. Anh muốn gầm gừ và nghiến răng giận dữ với họ, rồi mang cô đi xa khỏi những bàn tay quờ quạng và những ánh mắt đểu cáng của họ. Nhưng anh có thể làm gì với cô? Ý nghĩ biến cô thành tình nhân của anh cũng không tưởng như cưới cô. Bằng bất cứ cách nào thì anh cũng hủy hoại cô. Lựa chọn duy nhất là tránh thật xa cô, nhưng giải pháp đó là cũng đơn giản như là bảo anh ngừng thở. Tuy sự hấp dẫn về thể xác rất mạnh mẽ nhưng những cảm xúc báo động mà anh cảm thấy khi ở gần cô mới là không thể cưỡng lại được… một cảm xúc giống với hạnh phúc một cách nguy hiểm. Nếu có người nào trên trái đất này không có ít quyền được hưởng điều đó nhất thì đó chính là anh.
*****
Mặc dù không nhìn thấy anh nhưng Sara có cảm giác Craven đang theo dõi cô. Trước đó anh đã đứng lẫn lộn trong đám đông và trò chuyện vui vẻ với nhiều người khách. Sara không thể không nhìn thấy rằng những người phụ nữ bằng mọi cách gửi cho anh những tín hiệu; những cái liếc mắt đưa tình, đùa cợt đập quạt lên vai anh, và có người còn táo bạo và cố tình chạm nhẹ bộ ngực được che phủ dưới lớp vải mỏng vào cánh tay anh. Phụ nữ bị cuốn hút bởi cái vẻ vừa trần tục vừa lịch lãm của anh. Giống như là có một ngọn lửa đen cháy âm ỉ bên dưới lớp vỏ băng giá và người phụ nữ nào cũng hy vọng là người phá vỡ thái độ lạnh nhạt đó của anh.
“Cô Fielding,” Tử tước Tavisham làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Anh ta đứng rất gần một cách không cần thiết và nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt nâu ướt át. “Có lẽ cô cho tôi vinh dự được nhảy cùng một điệu van nữa?”
Sara lơ đãng mỉm cười với anh ta trong khi cố nghĩ ra một câu trả lời phù hợp. Cô đã nhảy với Tavisham hai lần, và lần thứ ba là không thể. Các khách mời khác sẽ chú ý và nó cũng sẽ gây ra những nghi ngại không đúng đắn. Không phải cô không thích anh chàng trẻ tuổi bốc đồng này, nhưng cô cũng không muốn cổ động sự quan tâm của anh ta. “Tôi e là khiêu vũ khiến tôi khá mệt mỏi,” cô đáp với một nụ cười ra vẻ xin lỗi. Thực ra đó cũng là sự thật, hàng loạt điệu van và điệu vũ bốn cặp sôi nổi đã làm bàn chân cô đau nhức.
“Vậy chúng ta sẽ tìm một nơi yên tĩnh để ngồi và nói chuyện nhé.” Anh ta đưa tay ra với một cử chỉ mời mọc nhã nhặn. Hiển nhiên là không có cách nào để từ chối anh ta. Âm thầm thở dài, Sara đi theo anh ta đến phòng trưng bày dài có vô số những cánh cửa kiểu Pháp và ngồi xuống một chiếc ghế gỗ dài bóng loáng với lưng ghế được chạm trổ tinh xảo. “Cô uống một chút rượu nhé?” Tavisham đề nghị và cô gật đầu. “Đừng đi đâu,” anh ta nhắc nhở. “Tôi sẽ trở lại trong chớp mắt. Và nếu anh chàng nào lại gần, nói với anh ta là cô đã có người đi cùng.”
Sara cúi chào anh ta vẻ trêu chọc sau đó giả bộ bất động tại chỗ, và anh ta cười toe toét với cô trước khi bỏ đi. Nhiều đôi nam nữ thong thả đi lại dọc phòng triển lãm và trầm trồ trước khung cảnh những gò đất và dòng suối bên ngoài trong khu vườn phủ đầy tuyết. Nghịch ngợm với những hàng đính hạt lấp lánh trên chiếc váy, Sara nghĩ đến buổi tối lần trước cô đã mặc nó. Một nụ cười dịu dàng nở trên môi cô. Anh đã mang theo cặp kính của cô ngay cạnh trái tim mình. Một người đàn ông sẽ không làm những điều như vậy trừ phi…
Suy nghĩ đó tiếp đầy năng lượng mạnh mẽ cho cô. Cô đứng dậy và phớt lờ sự phản đối của hai bàn chân nhức nhối. Khu vườn hiện rõ qua những cửa sổ mờ, những hàng rào phủ đầy băng, bóng tối lạnh lẽo và tĩnh mịch. Ánh trăng tỏa ánh sáng xanh nhàn nhạt trên những ngọn đồi đóng băng và những lối đi quanh co. Sau thời gian trải qua trong phòng khiêu vũ đông đúc và ngập tràn tiếng nhạc thì khu vườn yên tĩnh đúng là một nơi ẩn trốn hấp dẫn. Tuân theo sự thôi thúc bất chợt đó, Sara lướt đến những cánh cửa và vặn một nắm đấm cửa mạ vàng. Cô rùng mình khi làn gió lạnh vuốt ve bờ vai trần và đóng cánh cửa lại phía sau cô.
Khu vườn trông như một lâu đài tuyết. Cô thận trọng bước trên lối đi trải sỏi và hít đầy buồng phổi bầu không khí trong lành. Chìm đắm trong suy tưởng, cô đi thơ thẩn cho đến khi nghe thấy một tiếng động phía sau lưng cô. Đó có thể là tiếng gió xào xạc… hay tên cô được thì thầm bằng một giọng nho nhỏ. Cô quay lại, chân váy-dính-tuyết của cô xoáy tròn và dừng lại phủ quanh bàn chân cô. Anh đã theo dõi cô, cô nghĩ và một nụ cười quyến rũ nở trên mặt khi cô nhìn vào người đàn ông đứng cách cô vài thước.
“Không hiểu tại sao em nghĩ anh có thể sẽ đi theo em,” cô nó một hơi. “Ít nhất là em hy vọng như vậy.”
Vỏ bọc cứng rắn trên khuôn mặt Derek che giấu một dòng xoáy cảm xúc đau đớn bị đè nén. Làm sao cô có thể mỉm cười với anh như vậy? Anh đang run rẩy giữa những cảm xúc lạnh lẽo, nóng bỏng và ham muốn. Chúa ơi, anh không thể chịu đựng được cái cách cô đang nhìn anh, cứ như là cô có thể nhìn vào nơi sâu thẳm đen tối nhất của tâm hồn anh. Cô bắt đầu tiến lại gần anh. Không suy nghĩ được gì anh tiến lại gần cô bằng ba bước chân và ôm chầm lấy cô vào vòng tay. Tiếng cười vui sướng của cô mơn trớn bên tai anh khi anh nâng hẳn cô lên khỏi mặt đất. Miệng anh gấp gáp di chuyển trên mặt cô với những nụ hôn mạnh bạo làm nhức nhối má, cằm và trán cô. Cô ôm lấy quai hàm xương xương của anh trong tay và giữ anh bất động. Ánh trăng như bị cầm tù trong đôi mắt long lanh của cô khi cô nhìn thẳng vào anh. “Em muốn ở bên anh,” cô thì thầm. “Cho dù có chuyện gì xảy ra.”
Trong cuộc đời anh chưa ai từng nói với anh những điều như vậy. Derek cố gắng suy nghĩ trong khi trái tim anh đập rộn rã, nhưng khi cô chạm đôi môi mềm mại vào môi anh, tất cả lý trí đều biến mất. Anh khao khát nghiêng về phía cô, vừa cố gắng không làm cô đau với những nụ hôn mạnh mẽ của anh và run rẩy vì những cảm xúc vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào.
*****
Hai hàm răng Lily va vào nhau lập cập vì lạnh khi cô rón rén trốn trong vườn sau một cái cây phủ đầy tuyết. Bắt gặp cảnh Derek và Sara say đắm ôm chặt nhau cách đó một đoạn, Lily cười toe toét, cô phải kiềm chế lại để không nhảy cẫng lên để ăn mừng thắng lợi. Vừa xoa hai tay vào nhau để làm ấm chúng, cô vừa nghĩ đến vô số những chiến lược làm mối mới.
“Lily.”
Cô giật mình vì tiếng thì thầm bất ngờ, chỉ trước khi cánh tay chồng cô khép lại quanh cô một chút. “Điều quái quỉ gì giữ em ở ngoài này thế?” Alex thì thào và kéo lưng cô áp vào thân hình cao lớn của anh.
“Anh theo dõi em à!” Lily thốt lên giận dỗi nhưng vẫn cố giữ giọng nhỏ nhẹ.
“Ừ - và em thì theo dõi Derek và cô Fielding.”
“Em phải làm thế, anh yêu.” Cô giải thích ra vẻ vô tội. “Em đang giúp họ.”
“Ồ,” anh chế giễu. “Nhưng trước hết nó trông giống như là em đang do thám.” Phớt lờ sự kháng cự của cô, Alex bắt đầu kéo cô vợ đi xa khỏi cảnh đó. “Anh nghĩ em đã giúp đỡ đủ rồi, cưng của anh.”
“Đồ phá đám,” Lily trách móc và giằng khỏi vòng kìm kẹp của anh. “Em chỉ muốn xem thêm một chút – “
“Đi nào. Hãy để kẻ bất hạnh tội nghiệp kia được yên.”
Quyết tâm làm theo ý mình, Lily ngoắc chân vào một hòn đá bên lề lối đi. “Chưa được… Alex… ối!”
Chỉ cần giật một cái, Alex đã dễ dàng làm cô mất cân bằng và đổ nhào vào anh. “Phải nhìn đường chứ,” anh nhẹ nhàng răn đe, làm như là việc vấp chân là lỗi của cô.
Đôi mắt đen của cô nhìn thẳng vào đôi mắt xám lấp lánh của anh. “Anh là kẻ bạo chúa độc đoán và ngoan cố,” cô buộc tội và bắt đầu cười khúc khích khi đấm thùm thụp vào ngực anh.
Alex cười nhăn nhở và khuất phục sự chống trả của cô bằng cách hôn cô đắm đuối. Anh chỉ dừng lại khi cô đã thở không ra hơi. “Bây giờ Derek không cần em giúp.” Hai bàn tay anh táo bạo lang thang trên chiếc váy dạ hội may bằng vải xa tanh và voan của cô. “Nhưng anh có nhu cầu cần đáp ứng ngay lập tức.”
“Ồ? Có vấn đề gì vậy, thưa ngài?”
Môi anh mơn man trên cổ cô. “Anh sẽ chỉ cho em thấy khi chúng ta ở riêng với nhau.”
“Bây giờ?” Cô hỏi và choáng váng. “Thật ư, Alex, anh không thể có ý là – “
“Bây giờ,” anh khẳng định rồi nắm lấy tay cô và bắt đầu đẩy cô đi lùi về phía tòa nhà.
Những ngón tay Lily đan vào tay anh trong khi tim cô đập liên hồi. Mặc dầu tính tình cao ngạo và ngoan cố của anh, cô nghĩ anh là người chồng tuyệt vời nhất trên thế giới này, và cô định nói với anh điều đó, nhưng đột nhiên họ suýt nữa đâm sầm vào một người phụ nữ đi ngang qua lối đi ngay trước mặt họ.
Joyce Ashby lùi phắt lại và nhìn hai người họ với bộ dạng của một con mèo mang lại điềm xui xẻo. Từ cái vẻ giận dữ sôi sục trên mặt cô ta, Lily đoán rằng cô ta cũng đã đi theo Derek và nhìn thấy anh đang hôn Sara Fielding. “Quý bà Ashby,” Lily nói ngọt ngào. “Một đêm khá là lạnh để đi dạo, không phải vậy sao?”
“Đó là một sự giải thoát so với nơi nhốn nháo khó chịu trong kia,” Joyce trả lời.
Lily, người có khiếu thẫm mỹ về trang trí vốn được ca ngợi hết lời và được coi như là đại diện cho vẻ thanh lịch, thấy bị xúc phạm khi nghe ngôi nhà của mình được miêu tả là một ‘nơi nhốn nháo khó chịu’. “Giờ thì xem nào – “ cô bắt đầu và nhăn nhó khi Alex siết chặt cái nắm tay.
“Thu lại những móng vuốt đi nào, các quý bà.” Alex chiếu vào Joyce một cái nhìn chuyên quyền. “Vợ tôi và tôi sẽ rất vui được tháp tùng bà quay trở lại buổi khiêu vũ, thưa Quý bà Ashby.”
“Tôi không muốn – “ Joyce phản đối nhưng cánh tay rắn chắc của Alex đã đưa ra.
“Tôi nhất định đề nghị như vậy,” anh nói và lờ đi cái nguýt mắt của vợ mình. Rõ ràng là nếu được lựa chọn, cả hai người đàn bà sẽ thích lén lút quay lại vườn và nhìn trộm đôi nam nữ đang ôm hôn hơn. Vào lúc này, Alex gần như đã thương hại cho Derek Craven vì anh hình như đang rúc sâu đầu vào phiền phức. Mặt khác thì cũng chính tự Craven gây ra tất cả những điều đó. Alex giấu đi một tiếng cười gượng gạo khi anh nhớ lại một câu nói anh đã từng đọc… “Ôi những người đàn bà quá quắt này! Làm sao họ lại luẩn quẩn gần chúng ta đến vậy!”
*****
Quá mải mê trong vòng tay nhau để chú ý đến bất cứ điều gì xung quanh họ, Derek và Sara dính chặt lấy nhau, trao nhau những nụ hôn nồng nàn và tha thiết, cho đến khi sức nóng của ham muốn cháy lên thành một ngọn lửa nóng rực. Hai chân Derek giang ra để bao lấy cơ thể cô ở giữa và ép cô vào gần hơn trong vòng tay anh. Đôi môi anh vạch một đường xuống cổ họng đang để trần của cô. “Ôi…” một âm thanh bật ra từ cổ họng cô khi cô cảm thấy lưỡi anh nóng hổi rà trên da thịt của cô. Derek trùng đầu gối để kéo cô lên cao hơn, rồi hít một hơi dài trên vùng thung lũng thơm ngát nơi hai bầu ngực của cô đẩy vào nhau.
Đột nhiên anh ngẩng đầu lên và dụi môi vào mái tóc uốn quăn của cô. “Không,” anh nói với giọng nghèn nghẹn. Cơ thể to lớn của anh bất động ngoại trừ hơi thở dồn dập nặng nề của anh. Theo một cách nào đó, dường như là anh đang đợi cô thuyết phục anh tin vào điều gì đó mà anh cũng tuyệt vọng mong mình có thể tin được.
Chân thực là tính cách nổi bật nhất của Sara khiến cô không thể tiếp tục che giấu những tình cảm của mình. Cho dù thế nghĩa là gây ra một thảm họa, nhưng cô không có lựa chọn nào khác là bộc lộ trái tim mình với anh. “Em cần anh,” cô nói và lùa những ngón tay vào mái tóc đen của anh.
“Em thậm chỉ còn không hiểu hết về anh.”
Cô quay mặt để áp môi vào vết sẹo mỏng đã lành của anh và nấn ná lại ở giữa hai hàng lông mày rậm rạp của anh. “Em biết rằng anh quan tâm đến em.”
Derek không lẩn tránh những cử chỉ thân mật của cô, nhưng giọng anh lại thô ráp. “Không đủ, nếu không anh sẽ không ở đây với em. Anh mong muốn đến điên cuồng là anh có đủ tử tế để tránh xa em.”
“Em đã cô độc quá lâu và quá nhiều rồi,” cô nồng nhiệt nói. “Không có ai dành cho em; không phải Perry, không phải bất cứ một người đàn ông nào trong làng, hoặc ai đó ở trong phòng khiêu vũ kia. Không ai cả mà chính là anh.”
“Nếu em nhìn thấy thế giới ngoài kia, em sẽ thấy có vô số sự lựa chọn ngoài Perry Kingswood và anh. Cả nghìn người đàn ông bình thường và đáng trọng sẽ quỳ xuống có được một người phụ nữ như em.”
“Em không cần một người đáng trọng. Em muốn anh.”
Cô cảm thấy anh ngượng ngạo mỉm cười bên tai cô. “Thiên thần ngọt ngào,” anh thì thầm. “Em có thể chọn được một người tốt hơn anh rất nhiều.”
“Em không đồng ý như vậy.” Lờ đi cố gắng đẩy cô ra của anh, cô rúc vào dưới cằm anh.
Derek lưỡng lự ôm cô sát vào cơ thể ấm áp của anh. “Em sẽ bị lạnh. Anh sẽ đưa em vào bên trong.”
“Em không lạnh.” Sara không có ý định đi đâu. Cô đã mơ về giây phút này trong rất nhiều đêm.
Derek liếc thấy ánh sáng tỏa ra từ phòng khiêu vũ qua đầu cô . “Em nên ở trong đó và khiêu vũ với Harry Marshall… hoặc là Ngài Banks.”
Sara nhăn mặt khi nghe nhắc đến hai anh chàng trẻ măng đó. “Đó là người mà anh nghĩ xứng đáng để em lựa chọn? Anh sẽ ghép đôi em với mấy anh chàng bảnh bao ngạo mạn và hời hợt đó, rồi tuyên bố rằng em đã có một sự kết hợp tuyệt vời? Ồ, em đang bắt đầu nghĩ rằng đó chẳng qua là một sự thoái thác thuận tiện, cái ý tưởng rằng em quá tốt để dành cho anh! Có lẽ sự thật là do em có thiếu sót thứ gì đó. Anh phải nghĩ rằng em không thể thỏa mãn yêu cầu của anh, hoặc – “
“Không,” Derek hấp tấp nói.
“Em cho là anh sẽ thích qua lại với những người đàn bà đã kết hôn, những người cứ thì thầm vào tai anh, liếc mắt với anh và dùng quạt chạm vào anh - “
“Sara – “
“Nhà văn là những người hay quan sát và tinh ý, và em có thể nói chính xác những người đàn bà nào mà anh có quan hệ, chỉ bằng cách quan sát – “
Derek xoa dịu cơn giận dữ của cô bằng miệng của anh. Khi cô đã yên lặng, anh ngẩng đầu lên. “Không ai trong số họ quan trọng với anh.” Anh thô lỗ nói. “Không có hứa hẹn hay ràng buộc từ cả hai phía. Anh không có cảm giác gì với họ.” Anh nhìn đi chỗ khác và chửi thề, nhận ra thật vô ích khi tiếp tục giải thích với cô. Nhưng cô phải hiểu, nhờ đó mà cô sẽ không còn có ảo tưởng nào về anh. Anh buộc mình nói tiếp. “Một số người trong số họ tuyên bố là yêu anh. Ngay khi họ nói điều đó, anh sẽ rời bỏ họ mà không hề nhìn lại.”
“Tại sao?”
“Vì không có chỗ nào trong cuộc đời anh để dành cho tình yêu. Anh không muốn nó. Anh không có quyền có được nó.”
Sara chăm chú nhìn vào khuôn mặt đang ngoảnh đi của anh. Cho dù giọng anh không có cảm xúc, nhưng cô vẫn cảm thấy sự xáo động bên trong anh. Anh đang nói dối chính mình. Anh cần được yêu hơn bất cứ người nào cô đã từng gặp. “Vậy anh thực sựmuốn cái gì?” cô nhẹ nhàng hỏi.
Anh lắc đầu mà không trả lời. Nhưng Sara hiểu. Anh muốn được an toàn. Nếu anh đủ giàu có và quyền lực, anh sẽ không bao giờ bị tổn thương, cô độc hoặc bỏ rơi. Anh không bao giờ bắt buộc phải tin tưởng vào một ai. Cô tiếp tục vuốt ve mái tóc anh, dịu dàng mân mê những lọn tóc dày và đen bóng. “Hãy mạo hiểm cùng em một lần,” cô xúi giục. “Anh thật có nhiều thứ để mất như vậy sao?”
Anh thốt ra một tiếng cười gằn và nới lỏng vòng tay để thả cô ra. “Nhiều hơn là em biết.”
Bám chặt lấy anh, Sara giữ miệng cô ở tai anh. “Hãy nghe em.” Tất cả những gì cô có thể làm là đưa ra lá bài cuối cùng. Giọng cô run rẩy vì xúc động. “Anh không thể thay đổi sự thật. Anh có thể hành động như bị điếc và mù, và anh có thể rời khỏi em mãi mãi, nhưng sự thật sẽ vẫn còn ở đó, và anh không thể làm nó biến mất. Em yêu anh.” Cô cảm thấy một cơn rúng động chạy xuyên qua anh. “Em yêu anh,” cô nhắc lại. “Đừng nói dối chúng ta bằng cách giả bộ rằng anh bỏ đi vì muốn điều tốt cho em. Tất cả những gì anh sẽ làm là chối bỏ của chúng ta một cơ hội có được hạnh phúc. Em sẽ nhớ về anh từng ngày từng đêm, nhưng ít nhất lương tâm của em sẽ thanh thản. Vì em không giấu anh điều gì, kể cả sự sợ hãi, niềm kiêu hãnh hay sự ngoan cố.” Cô cảm thấy những cơ bắp của anh căng lên đến mức không thể tin được, giống như là anh được tạo ra từ đá. “Chỉ một lần thôi hãy có sức mạnh để khôngbỏ đi,” cô thì thầm. “Ở lại với em. Hãy để em yêu anh, Derek.”
Anh đứng đó bất động trong sự thảm bại, với tất cả sự ấm áp và hứa hẹn có cô trong vòng tay… nhưng anh lại không thể cho phép mình đón nhận những gì cô trao tặng. Anh chưa bao giờ cảm thấy quá vô dụng và quá tuyệt vọng như thế này. Có lẽ trong một ngày, một tuần, anh có thể là những gì cô muốn. Nhưng không thể lâu hơn như thế. Anh đã bán cả danh dự của anh, lương tâm của anh, cơ thể của anh và bất kể thứ gì anh có thể lợi dụng để thoát khỏi số phận tàn khốc mà anh đã bị xô đẩy vào trong cuộc đời mình. Và giờ đây, anh cũng không thể dùng toàn bộ tài sản khổng lồ của mình để mua lại những gì anh đã hy sinh. Nếu anh có thể có được nước mắt, thì anh đã khóc ròng rã rồi. Thay vào đó anh cảm thấy một sự lạnh lẽo tê tái lan tỏa trong cơ thể anh, lấp đầy cái nơi lẽ ra là trái tim ngự trị. Không khó để bước đi khỏi cô. Điều đó dễ dàng đến mức làm anh hoảng sợ. Sara thốt ra một tiếng ú ớ khi anh giải thoát mình khỏi vòng tay của cô. Anh rời bỏ cô như anh đã từng rời bỏ những người khác, không hề quay đầu nhìn lại.
*****
Bằng cách nào đó Sara dò dẫm quay lại phòng khiêu vũ, quá tê dại để nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Derek không ở đó. Không khí ồn ào của buổi khiêu vũ khiến cô dễ dàng duy trì vẻ bề ngoài của mình. Cô khiêu vũ rất nhiều và với rất nhiều bạn nhảy, duy trì một nụ cười nhợt nhạt trên môi. Cô trò chuyện với một giọng nhẹ bẫng nghe lạ lùng ngay cả với đôi tai của mình. Rõ ràng là nỗi đau của cô không biểu hiện ra, vì không ai có vẻ nhận ra rằng có điều gì không hay xảy ra.
Nhưng sau đó Lily Raiford xuất hiện. Vẻ mặt mỉm cười của Lily dần chuyển thành một cái nhăn mặt ngờ ngợ khi cô đến gần. “Sara?” cô thì thào hỏi. “Có chuyện gì thế?”
Sara im lặng, trong khi nỗi sợ hãi ập đến với cô. Bất kể một dấu hiệu cảm thông nào lúc này đều có thể đẩy cô qua khỏi bờ vực của sự kiềm chế. Cô phải rời buổi khiêu vũ ngay lập tức, hoặc là cô sẽ khóc òa lên. “Ồ, em đã có một buổi tối tuyệt vời,” cô mau lẹ nói. “Em chỉ hơi đau đầu một chút. Khá muộn rồi – em không thường thức đến giờ này. Có lẽ em nên đi nghỉ.”
Lily cử động như muốn chạm vào cô nhưng sau đó lại rụt tay lại. Đôi mắt dịu dàng chứa đầy sự thông cảm. “Em có muốn nói chuyện không?”
Sara lắc đầu. “Cám ơn chị, nhưng em rất mệt.”
Trong lúc hai người đang thủ thủ, Joyce Ashby quan sát họ từ phía bên kia căn phòng. Cô ta đã tách riêng ra một góc với Ngài William Granville, một trong rất nhiều kẻ ái mộ đã không thành công trong việc săn đón đặc ân của cô trong nhiều năm. Hy vọng được lại gần chiếc giường của cô khiến anh ta quanh quẩn quanh cô hết lần này đến lần khác, nhưng cô luôn luôn từ chối anh ta. Mặc dù vẻ đàn ông và đẹp trai có tiếng của anh ta, anh ta chưa bao giờ có được thứ gì đó mà cô muốn. Cho đến bây giờ.
Cô mỉm cười với đôi mắt xanh lơ ti hí của anh ta. “William, anh có nhìn thấy cô gái đứng cạnh Lily Raiford không?”
Granville thờ ơ rời mắt khỏi cô nhưng mắt anh ta lại sáng lên khi nhìn thấy hai người đó. “À, cô Fielding xinh tươi,” anh ta nhận xét. “Phải, thực vậy.” Anh ta liếm ướt môi với một cái lưỡi dày khi ngắm vẻ đẹp nổi bật của Sara. “Một viên kẹo ngọt bé bỏng xinh đẹp.” Anh ta quay lại nhìn Joyce và thưởng thức vẻ đẹp sáng chói của cô ta đang phô bày trong một chiếc váy màu hoa oải hương trong mờ. “Tuy nhiên, anh thích một người đàn bà thực tế và có kinh nghiệm hơn – người có thể thỏa mãn một người đàn ông có khẩu vị phong phú như anh.”
“Thực ra.” Khuôn mặt xinh đẹp của Joyce khoác lên một cái mặt nạ cứng rắn. “Chúng ta đã quen biết rất lâu rồi, đúng không, William? Có lẽ lần này chúng ta có thể khiến tình bạn của chúng ta thân mật hơn.”
Một làn hơi nóng dục vọng lan tỏa lên từ cổ họng anh ta. “Có lẽ đúng vậy,” anh ta thì thào và bước lại gần cô hơn.
Cô duyên dáng chống chiếc quạt vào ngực anh ta để giữ một khoảng cách nhất định. “Nhưng đổi lại em sẽ yêu cầu anh một ân huệ.”
“Một ân huê,” anh ta nhắc lại vẻ cảnh giác.
“Em đảm bảo là anh sẽ thấy khá là hài lòng với nó.” Môi Joyce cong lên thành một nụ cười hiểm độc. “Khi ‘viên kẹo ngọt bé bỏng xinh đẹp’ như anh gọi cô ta, đi nghỉ, em muốn anh lên phòng cô ta và… “ , Joyce kiễng chân lên để thì thầm kế hoạch của mình cho anh ta nghe, mặt anh ta ngày một đỏ hơn. “Coi như cô ta là một món ăn khai vị khích thích anh ngon miệng,” Joyce kết thúc, “trước khi anh thưởng thức bữa ăn chính tiếp đó vào tối nay. Trước là cô Fielding… sau đó là em.”
Granville lắc đầu với vẻ nhát gan nhất thời. “Nhưng có một tin đồn,” anh ta phản đối. “Họ nói rằng Derek Craven đang bị cô ta thu hút.”
“Cô ta sẽ không nói ra. Cô ta sẽ quá xấu hổ để kể với anh ta cũng như bất kỳ ai.”
Cân nhắc lại lời đề nghị, rốt cuộc Granville gật đầu với một tiếng cười dâm đãng. “Được. Nếu như em nói với anh tại sao em yêu cầu anh làm chuyện này. Liệu nó có liên quan gì đến chuyện tình xưa cũ của em và Craven không?”
Cằm Joyce thấp xuống thành một cái gật đầu nhẹ nhàng. “Em sẽ hủy hoại tất cả những gì anh ta trân trọng,” cô ta lẩm bẩm. “Nếu anh ta bị hấp dẫn bởi vẻ ngây thơ, em sẽ cho thấy rằng đó là sự trụy lạc. Và nếu người đàn bà nào đủ ngu ngốc để quan tâm đến anh ta, em sẽ hủy hoại cô ta. Em sẽ không để anh ta có được bất cứ điều gì… trừ phi anh ta lết đến bằng đầu gối và cầu xin em để có được nó.”
Granville nhìn cô ta say sưa. “Em đúng là một tạo vật khác thường. Một con hổ cái. Em sẽ thề bằng tất cả những điều gì thiêng liêng với em rằng em sẽ phục tùng anh tối nay chứ?”
“Em không coi cái gì là thiêng liêng,” Joyce cười mỉm. “Nhưng em sẽ phục tùng anh tối nay, William… sau khi anh xong việc với cô Fielding.”
*****
Nhẹ nhàng từ chối cố gắng của Lily để nói chuyện với cô, Sara chúc cô ngủ ngon và thoát khỏi phòng khiêu vũ. Cô đi lên cầu thang một mình. Tiếng nhạc và tiếng cười từ phòng khiêu vũ nhỏ dần sau mỗi bước chân cho đến khi cô về đến căn phòng yên tĩnh của mình. Khước từ việc rung chuông gọi cô hầu phòng, Sara loay hoay để thoát khỏi chiếc váy mà không có người giúp đỡ. Cô bỏ đống vải nhung đính hạt trên sàn nhà cùng với những quần áo lót trắng, dường như việc nhặt đống quần áo lên tốn quá nhiều sức lực khiến cô không thể. Sau khi tròng vào chiếc váy ngủ cô ngồi ở mép giường và lần đầu tiên cho phép mình suy nghĩ kể từ khi Derek để cô lại một mình trong vườn.
“Anh ấy chưa bao giờ là của mình để đánh mất,” cô nói to. Cô tự hỏi liệu có điều gì khác để cô có thể làm, cô có thể nói thêm điều gì nữa. Không… cô không có lý do để hối tiếc. Yêu anh không phải là sai lầm và cũng không có gì sai trái để nói với anh. Một phụ nữ sành sỏi sẽ có nhiều mánh lới để xử sự thông minh hơn, nhưng Sara biết rất ít về trò chơi đó. Điều tốt nhất cô có thể làm là thẳng thắn và trao gửi… và nếu tình yêu của cô không được đáp lại, ít nhất cô không hối hận vì đã không hèn nhát.
Cô quỳ xuống sát cạnh giường, nắm chặt hai bàn tay và nhắm mắt lại. “Lạy Chúa,” cô nói bằng một giọng thì thầm là lạ. “Con có thể chịu đựng điều này một thời gian… nhưng xin đừng để nỗi đau tồn tại mãi.” Cô bất động trong một một thời gian dài, trong khi đầu óc cô tràn ngập những ý nghĩ đau đớn. Trong mớ hỗn loạn cảm xúc của mình cô lại thấy có chút tiếc nuối dành cho Derek Craven. Tối nay trong một phút, nhanh như một ánh chớp, anh dường như đã bị thuyết phục chấp nhận mạo hiểm để yêu ai đó. Dù sao thì cô cũng ngờ rằng anh sẽ không bao giờ tiến đến gần điều đó đến vậy lần nữa.
Còn mình? Cô mệt mỏi hỏi thầm trong khi tắt đèn và trèo lên giường. Mình vừa làm rối tung chuyện này lên và phải chịu đựng điều đó. Và ngày nào đó, với ân huệ của Chúa… Mình có lẽ sẽ đủ mạnh mẽ để yêu một người khác.
*****
Derek nấn ná một lúc trong phòng chơi bi-a với một ly rượu brandy và hững hờ nghe những câu chuyện tẻ nhạt của những người đàn ông đã lịch sự rút lui vào đây để hút thuốc. Không khí vui vẻ giả tạo khiến anh có cảm giác như một con hổ bị nhốt trong cũi. Anh lặng lẽ bỏ đi và mang theo ly rượu. Khi anh lang thang quanh tầng một của ngôi nhà, Derek thoáng nhìn thấy một bóng trắng phía chiếc cầu thang lớn. Vui mừng vì bất kỳ sự sao nhãng nào hơn là viễn cảnh trở lại phòng khiêu vũ, anh đi tới đó để xem xét. Đi lên đến giữa cầu thang thì anh nhìn thấy Nicole trong chiếc váy ngủ trắng nhàu nhĩ và mái tóc dài rối bù. Cô bé đang cố rúc vào lan can để giấu mình. Vừa nhìn thấy anh, nó đưa một ngón tay lên môi ra hiệu cho anh giữ im lặng. Derek thong thả đi lên hết cầu thang và ngồi xuống cạnh cô bé. Anh đặt cánh tay lên đầu gối. “Cháu ra khỏi giường vào giờ này để làm gì?”
“Cháu lén xuống tầng dưới để được nhìn thấy tất cả những chiếc váy xinh đẹp đó,” Nicole kể với anh bằng một giọng thì thầm. “Chú đừng kể với mẹ nhé.”
“Chú sẽ không kể, nếu cháu đi lên lầu và trở về phòng mình ngay lập tức.”
“Sau khi cháu biết một buổi khiêu vũ là như thế nào.”
Anh lắc đầu kiên quyết. “Những cô gái nhỏ không nên rong chơi khắp nhà trong chiếc váy ngủ.”
“Tại sao?” Nicole nhìn xuống mình và rụt hai bàn chân trần vào bên dưới chân váy. “Nó che phủ tất cả. Chú thấy không?”
“Điều đó là không đứng đắn.” Derek kìm lại thôi thúc bật ra cười khi nghe chính mình đưa ra một nhận định về sự đứng đắn.
“Mẹ không phải tỏ ra đứng đắn.”
“Cháu cũng vậy, nhưng là khi cháu lớn hơn.”
“Nhưng chú Derek… “ Nicole xin xỏ rồi sau đó thở dài nặng nhọc khi cô bé nhìn thấy đôi lông mày của anh nhíu lại với vẻ răn đe. “Được rồi, cháu sẽ đi lên lầu. Nhưng ngày nào đó cháu sẽ có một chiếc váy dạ hội màu bạc và vàng… và cháu sẽ ở đó và khiêu vũ suốt đêm!”
Derek nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé của cô bé. Những nét đẹp của Nicole nổi bật hơn cả mẹ. Với đôi mắt đen long lanh và đôi lông mày sẫm màu ấn tượng, cô bé hứa hẹn sẽ là một sắc đẹp lộng lẫy. “Ngày đó sẽ không xa,” anh nói. “Rồi sẽ đến ngày mà cháu sẽ thấy mọi người đàn ông ở Luân Đôn cầu xin để được kết hôn với cháu.”
“Ồ, cháu không muốn kết hôn với ai,” cô bé thành thật nói. “Tất cả điều cháu muốn là có một chuồng đầy ngựa của riêng mình.”
Derek khẽ mỉm cười. “Chú sẽ nhắc cháu nhớ điều đó khi cháu mười tám tuổi.”
“Có lẽ cháu sẽ cưới chú,” cô bé nói với một tiếng cười khúc khích trẻ con.
“Cháu thật là tốt, cháu yêu.” Anh vò vò tóc cô bé. “Nhưng cháu sẽ muốn cưới ai đó ở độ tuổi của cháu, chứ không phải ông già.”
Một giọng nói khác xen vào từ chân cầu thang. “Chú ấy nói đúng đấy,” Joyce Ashby nói ngọt xớt. “Ta đã bị buộc phải cưới một lão già – và nhìn xem ta đã trở thành cái gì.”
Nụ cười của Nicole biến mất. Ngay cả với khả năng nhận thức non nớt của một đứa trẻ, cô bé cũng cảm thấy được sự xấu xa bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp của Joyce. Cô bé cảnh giác nhích lại gần Derek khi Joyce bước lên cầu thang với những chuyển động mềm mại và duyên dáng. Dừng lại trước mặt họ, Joyce nhìn cô bé với vẻ khinh khỉnh. “Đi chỗ khác, nhóc con. Ta muốn nói chuyện riêng với ông Craven đây.”
Nicole do dự liếc nhìn Derek. Derek ngả về phía cô bé và thì thầm với nó. “Trở về giường đi, cô gái.”
Ngay khi cô bé đi khỏi, tất cả sự ấm áp trên mặt Derek bay mất. Anh nâng ly brandy và uống nốt phần chất lỏng màu hổ phách ấm áp còn lại. Anh vẫn ngồi, không buồn giả bộ lịch sự.
“Sao mặt anh lại ảm đảm thế?” Joyce rù rì. “Nhất là sau cảnh tượng ngọt ngào trong vườn với Sara Fielding.” Cô ta mỉm cười khi ánh mắt của anh dọi vào mắt cô ta. “Phải, anh yêu, em đã nhìn thấy tất cả khi anh bận rộn với bông hoa đồng nội e ấp đó – và mọi người cũng vậy. Điều đó khá là hài hước đối với tất cả chúng tôi. Derek Craven ngã gục trước một người-tầm-thường-nhỏ-bé-rụt-rè. Anh nên nói với em rằng anh thích đàn bà chơi trò ngây thơ – Em sẽ thuận theo anh ngay.” Cô ta õng ẹo dựa vào hàng lan can cầu thang và mỉm cười với anh.
Derek quan sát cô ta, thôi thúc giữa việc đẩy cô ta ngã xuống cầu thang hay bảo cô ta đi chết đi… nhưng có điều gì đó cản anh lại. Anh không thích cái nhìn đỏm dáng trên mặt cô ta. Có điều gì đó rất nghiêm trọng. Anh kiên nhẫn đợi cô ta tiếp tục bài diễn thuyết. Đôi mắt xanh khắc nghiệt không hề rời khỏi cô ta.
“Cảm thấy như thế nào khi làm tình với một phụ nữ như vậy, anh yêu? Cô ta không thể thỏa mãn được một người đàn ông có ham muốn mạnh mẽ như anh. Em không thể nghĩ rằng cô ta biết được điều gì để làm anh hài lòng.” Joyce trầm tư thở dài. “Đàn ông là những tên ngốc. Em dám nói rằng anh chỉ nhất thời say đắm cô ta. Có cần em nhắc anh nhớ rằng anh không có khả năng yêu thương? Anh chẳng là gì cả mà chỉ mà một con thú to lớn và cường tráng… và em không thể nhìn nhận anh theo một cách nào khác.” Cô ta mím đôi môi đỏ đầy khiêu gợi. “Hãy để những thứ gọi là tình cảm ủy mị và sự ngu ngốc lãng mạn cho những người đàn ông khác. Điều mà anh có hay ho hơn một trái tim… là một khẩu súng to và đẹp. Đó là tất cả những gì anh có thể trao tặng cho cô nàng vụng về quê mùa của anh. Cô ta có thể không biết đủ để đánh giá cao nó… mặc dù bây giờ… ít nhất cô ta sẽ có một khái niệm cơ bản để so sánh.” Cô ta đợi cho lời nói cuối cùng thấm vào anh với một nụ cười nham hiểm.
So sánh? Derek từ từ đứng dậy và nhìn cô ta chăm chú. Giật nảy người vì lo lắng và trái tim anh đập thình thịch một cách đáng sợ. Giọng anh lạc đi. “Cô đã làm gì, Joyce?”
“Thực ta thì em đã ban cho cô ta một ân huệ. Em vừa cử một người để giúp cô ta học hỏi thêm về đàn ông. Khi chúng ta đang nói chuyện thì cô ta ở trong phòng mình và ‘trải nghiệm một cuộc phiêu lưu’, như những người khu đông của anh vẫn nói, với Ngài Granville cường tráng của chúng ta. Không còn chút ngây thơ nào nữa.”
Ly rượu brandy rơi khỏi tay Derek và lăn xuống chiếc cầu thang trải thảm dày – nhưng không vỡ. “Lạy Chúa,” anh thì thầm và quay lại lao bổ lên cầu thang. Anh bước ba bậc cùng một lúc trong khi Joyce gọi với theo anh.
“Đừng quá vội vã giải cứu cô ta như vậy, anh chàng hào hiệp tội nghiệp của em. Quá muộn rồi.” Cô ta bắt đầu cười một cách hoang dại. “Cho đến giờ thì mọi chuyện đã xong xuôi.”
*****
Ban đầu, đầu óc mơ màng của Sara chỉ có thể nhận thức rằng đây là một cơn ác mộng. Điều này không thể là thật. Cô bị đánh thức bởi một bàn tay to lớn bịt chặt vào mồm cô. Khuôn mặt nóng bừng và mập mạp của một người lạ gần như không thể nhìn thấy trong bóng tối. Sức nặng của cơ thể gã đổ ụp xuống khi gã trèo lên giường của cô. Cô cứng cơ người vì sợ hãi và cố gắng la lên, nhưng tất cả âm thanh đều bị chặn lại bởi bàn tay cứng như móng vuốt. Cơ thể nặng nề của gã đè nghiến cô xuống, thô bạo ép cứng vào ngực và tống hết không khí ra khỏi buồng phổi của cô.
“Im nào, im nào,” gã càu nhàu và nóng vội lật váy cô lên. “Cô em đáng yêu. Tôi đã quan sát em tối nay… và cái bộ ngực ngon lành đó trồi ra khỏi chiếc váy của em. Đừng chống trả. Tôi là anh chàng sành sỏi nhất Luân Đôn. Hãy thả lỏng, em sẽ thích nó. Rồi em xem.”
Cô cố gắng điên cuồng để cắn và cào, nhưng không điều gì có thể ngăn cái chân to lớn chen vào giữa hai chân cô. Mùi mồ hôi và nước hoa nồng nặc ngập tràn lỗ mũi cô, trong khi hai bàn tay dò dẫm trên cơ thể mặc một nửa quần áo của cô. Nghẹn thở bởi những tiếng la hét bị chặn lại, Sara cảm thấy mình đang chìm vào một khoảng không đen tối và không có không khí.
Đột nhiên bàn tay thô bạo đó rời khỏi miệng cô và sức nặng kinh khủng đó cũng biến mất. Đến lúc đó cô mới có thể thét lên những âm thanh hãi hùng. Lập cập rời khỏi giường, cô chạy bừa cho đến khi đụng phải một góc phòng và ngồi co rúm trong đó. Một âm thanh gầm gừ đáng sợ vang lên trong phòng giống như tiếng của một con gấu hoang sổng chuồng. Chớp mắt liên hồi, cô cố gắng để tìm ra điều gì đang diễn ra. Tay cô bay vụt lên bịt lấy miệng để chặn lại một tiếng kêu khác.
Hai người đàn ông đang lăn lộn trên sàn nhà rồi đâm sầm vào giá để chậu rửa mặt khiến chiếc chậu và cái bình bằng sứ rơi xuống vỡ tan tành. Derek gầm lên đầy đe dọa và tọng hẳn hai nắm đấm vào mặt Granville. Rú lên đau đớn, Granville cố gắng quăng anh xuống. Derek dễ dàng lăn người đi và đứng lên.
Granville cũng loạng choạng nhỏm dậy nhìn anh khiếp sợ. “Chúa ơi, ông bạn, hãy nói chuyện như những người văn minh nào!”
Hàm răng Derek nhá lên trong căn phòng sáng mờ mờ, môi anh nhếch lên thành một nụ cười trông như của ác quỷ. “Sau khi tao lấy đầu mày xuống và lôi ruột mày ra khỏi cổ.”
Granville rên rỉ sợ hãi khi Derek lại tiến đến và ném phịch hắn ta xuống sàn nhà. Những nắm đấm tàn bạo thụi vào hắn không ngừng nghỉ, cho đến khi thân hình hắn ta nảy lên và rớt phịch xuống một lần nữa. Hắn đưa tay lên mặt mình và phát hiện ra nó đang lênh láng máu. “Mũi của tôi gãy rồi!” Hắn ta hốt hoảng gào lên và lê lết về phía cửa ra vào, Derek tiếp tục bám theo không chần chừ.
Một người đầy tớ xuất hiện khiến Granville mừng húm, anh ta nhìn chằm chằm vào căn phòng với vẻ báo động và hoảng sợ. “Làm ơn,” Granville nức nở trong khi bám chặt vào gót chân của người đầy tớ, “Giữ anh ta tránh xa tôi ra! Anh ta đang cố giết tôi – “
“Mày sẽ không may mắn như thế đâu,” Derek ngắt lời và túm lấy một mảnh đồ gốm bị vỡ và tiến đến. Người đầy tớ dũng cảm đứng xen vào giữa Derek và nạn nhân đã định của anh. “Ông Craven,” giọng người đầy tớ run rẩy khi anh ta nhìn thẳng vào con người to lớn đang điên cuồng đứng trước mặt. “Ông phải đợi cho đến khi – “
“Tránh đường cho ta.”
Biết rằng anh chàng quý tộc đang thổn thức mong mỏi vào sự bảo vệ của mình, người đầy tớ không nhúc nhích. “Không, thưa ông,” giọng anh ta run run. Nhiều người hầu khác và khách khứa bắt đầu xuất hiện và túm tụm lại để xem chuyện ầm ĩ gì đang xảy ra. Derek nhìn Granville chằm chằm với ánh mắt khát máu. “Lần tới nếu tao nhìn thấy mày – và cả con mụ nhẫn tâm đã sai khiến mày – tao sẽ giết cả hai người. Nói với cô ta như thế.”
Granville hoảng sợ lùi lại. “Những người ở đây sẽ làm chứng sự đe dọa của ông – “
Derek đóng sầm cửa lại và nhốt mình lại một mình trong phòng với Sara. Anh thả mảnh gốm vỡ và quay về phía cô, gạt mạnh những sợi tóc đen dày ra khỏi mắt. Cô đang nắm chặt lấy chiếc váy mỏng như là nó có thể bảo vệ cô, khuôn mặt cô ngây ra như không nhận ra anh. Khi anh nhận ra cô đang run rẩy, anh tiến đến và nhấc bổng cô lên trong tay.
Anh lặng lẽ bế cô đến giường, ngồi xuống và để cô ngồi trong lòng. Cô vẫn bất động dựa vào bộ ngực rộng của anh trong khi cánh tay cô ghì chặt quanh cổ và tựa đầu vào vai anh. Cả hai người họ đều thở hổn hển, một người vì sợ hãi, một người vì giận dữ. Khi cơn giận nguôi ngoai, Derek mới nhận thức được những tiếng rù rì của đám đông tụ tập bên ngoài cánh cửa. Sẽ không ai dám vào. Chỉ có Chúa mới biết họ đang nghĩ gì ngoài kia. Có lẽ anh để người khác chăm sóc Sara thì sẽ tốt hơn.
Anh không nhận ra cô đang khóc cho đến khi gò má ướt đẫm của cô chạm vào cổ anh. Không có những tiếng nức nở mà chỉ có những giọt nước mặt lặng lẽ rơi xuống mặt cô và làm tan nát trái tim anh. Chầm chậm anh thả lỏng nắm đấm và vuốt ve mái tóc buông xõa và lưng cô. “Hắn có làm em đau không?” cuối cùng anh cũng buộc mình phải hỏi.
Cô hiểu anh có ý gì. “Không,” cô nói với giọng đẫm nước. “Anh đã đến đúng lúc. Sao anh lại biết? Làm sao – “
“Để sau.” Lúc này anh không thể bảo mình giải thích rằng cô đã bị tấn công bởi vì anh. Cô thả lỏng người và dựa vào anh với một tiếng thở dài yếu ớt, nước mắt của cô đã ngừng rơi. Thật không thể tin rằng người đàn ông vừa tấn công Granville thô bạo như thế lại chính là người đang ôm cô dịu dàng đến vậy. Cô chưa từng cảm thấy an toàn như bây giờ, được cuộn mình trong bộ ngực rộng của anh và cảm nhận hơi thở của anh trên tóc cô. Một bàn tay của anh đặt bên sườn cô, ngón tay cái của anh để trên đường cong ở bầu ngực của cô. Anh thật sai lầm khi ôm cô gần gũi như vậy và cô cũng thật sai khi cho phép điều đó, nhưng cô không thể từ chối anh lúc này. Đầu anh chuyển động rồi miệng anh chạm vào miệng cô với một nụ hôn dịu dàng. Sara nhắm mắt lại và cảm nhận môi anh chạm vào hai hàng mí mắt thanh tú rồi đến hai hàng lông mi còn ướt của cô.
Một tiếng gõ cửa cương quyết vang lên báo trước sự xuất hiện của Lily Raiford. Cô bước vào trong và quay ra để nói với đám người đang quanh quẩn trước cánh cửa. “Thôi nào, mọi người,” cô nói sỗ sàng. “Mọi chuyện bây giờ đã ổn. Tôi mong rằng mọi người đi xuống lầu và cố kìm chế không bàn tán về những chuyện không liên quan đến mình.” Cô đóng sầm cửa và nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang ngồi trên giường. “Chết tiệt,” cô lẩm bẩm, bước đến gần để bật chiếc đèn bên cạnh giường.
Nhận thấy sự kỳ cục của tình cảnh hiện giờ, Sara cố trườn ra khỏi lòng Derek. Anh đặt cô xuống bên dưới chăn và cẩn thận kéo nó phủ lên cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
Ánh mắt Lily chuyển từ vẻ mặt bấn loạn của Sara đến khuôn mặt cứng đờ của Derek. “Con dê thô bỉ Granville đó,” cô thì thầm. “Em vẫn biết hắn ta là một tên con hoang dâm đãng, nhưng hắn dám xâm phạm một người khách dưới mái nhà của em… Ừm, giờ thì Alex đang đá hắn ra khỏi đây, và sau khi em xử lý chuyện này, Granville sẽ không được bất cứ ai chào đón nữa. Đây, em nghĩ cái này có thể giúp.”
Lily đưa một ly rượu uýt-ki cho Derek. “Em không thể biết ai trong hai người sẽ cần nó hơn.”
Anh đưa cho Sara, cô ngửi ngửi thăm dò rồi lắc đầu. “Không – “
“Hãy uống một chút vì anh,” anh dịu dàng yêu cầu.
Cô uống thử một ngụm nhỏ và ho húng hắng khi cảm thấy nó cháy lên trong cổ họng cô. “Ừm.” Cô nhăn mặt vì cái vị cay nồng đó. Lưỡng lự, cô uống thêm một ngụm nữa, rồi một ngụm khác.
Derek đẩy ly uýt-ki lại khi cô cố đưa nó cho anh. “Uống tiếp đi.”
Lily kéo một chiếc ghế đến gần giường và ngồi xuống. Cô tháo bỏ sợi dây buộc tóc đính đá quý trên trán và lãng đãng xoa thái dương. Bắt gặp ánh mặt lo lắng của Sara, cô nặn ra một nụ cười méo mó. “Ồ, bây giờ thì em đã có vụ tai tiếng đầu tiên. Đừng lo lắng, Derek và chị đã quá quen thuộc với những chuyện như thế này. Bọn chị sẽ lo liệu mọi chuyện.”
Sara ngần ngừ gật đầu và nâng chiếc ly lên môi. Càng uống, cô càng thấy nó dễ nuốt hơn cho đến khi cô cảm thấy chếnh choáng và ấm áp, giống như hơi nóng tỏa ra từ xương của cô. Lúc đầu cô nghĩ là cô không bao giờ có thể ngủ được nữa, nhưng những suy nghĩ rối loạn trong đầu cô dần bị thay thế bởi cảm giác kiệt sức. Derek và Lily bắt đầu nói chuyện vu vơ, đưa ra những nhận xét vô thưởng vô phạt về buổi khiêu vũ, về những vị khách và thậm chí là về thời tiết.
Giọng Derek nhỏ dần khi anh nhìn thấy rượu uýt-ki đã phát huy tác dụng. Sara dần dần nhắm mắt lại và buông ra một tiếng ngáp nhỏ. Hơi thở của cô trở nên đều và sâu. Cô trông giống như một đứa trẻ nép mình bên dưới đống chăn, mái tóc xõa ra trên gối, hai hàng mi dài rủ bóng xuống gò má. Khi chắc chắn là cô đã ngủ, Derek dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô và ngạc nhiên vì sự mềm mại của nó.
Lily nhìn anh với vẻ ngạc nhiên thực sự. “Anh yêu cô ấy thật. Cho đến giây phút này em chưa bao giờ thực sự nghĩ điều đó có thể xảy ra.”
Anh im lặng, không thể thừa nhận sự thật.
Lily lại nói. “Cô ấy đang gặp rắc rối lớn, Derek.”
“Không, anh đến đây đúng lúc. Hắn ta không làm tổn thương cô ấy.”
Mặc dù giọng Lily nhỏ nhẹ, nhưng nó không làm giảm sự kích động mạnh mẽ của cô. “Nghĩ kỹ đi, Derek. Việc Graville có thực sự cưỡng đoạt cô ấy hay không không quan trọng. Bây giờ sẽ không ai muốn đeo đuổi cô ấy. Không ai tin rằng cô ấy chưa bị hủy hoại. Tin đồn sẽ đi theo cô ấy về đến tận làng. Mọi người sẽ xì xào và dằn vặt cô ấy trong suốt phần đời còn lại. Những người mẹ sẽ giữ con mình tránh xa ‘ảnh hưởng xấu’ từ cô ấy – cô ấy sẽ bị xã hội ruồng bỏ. Anh không biết những con người đó lạc hậu đến mức nào đâu. Em lớn lên ở vùng nông thôn, em biết rất rõ. Nếu người đàn ông nào đó hạ cố cưới cô ấy, anh ta sẽ coi cô ấy là đồ dùng cũ. Cô ấy sẽ phải mang ơn anh ta cả đời và chịu đựng bất kỳ cách đối xử nào mà anh ta ban phát. Chúa ơi, giá như em không mời cô ấy đến đây!”
“Giá như,” anh lạnh lùng đồng ý.
“Ôi, làm sao em biết được Granville có ý định làm những chuyện như thế này?”
Derek nuốt nước bọt khó khăn và để rơi mất cái nhìn tránh móc. Anh nhìn vào cô gái ngây thơ đang thiu thiu ngủ bên cạnh anh và vuốt ve một lọn tóc mềm như lụa. “Nói cho anh biết phải làm gì bây giờ.”
“Để Sara lại được mọi người kính trọng?” Lily nhún vai bất lực. “Chúng ta tìm ai đó để kết hôn với cô ấy. Càng sớm càng tốt.” Cô liếc anh đầy vẻ mỉa mai. “Có ứng cử viên nào trong đầu chưa?”
*****
Sara thức dậy khá sớm, cô ngây người nhìn chăm chăm vào cái trần nhà xa lại. Phải mất vài phút cô mới nhớ mình đang ở đâu. Cô dụi dụi mắt và rên lên khổ sở. Thái dương cô giật mạnh đau nhói và cảm giác nôn nao ập đến. Cô cẩn thận rời khỏi giường và dò dẫm tìm chiếc váy xám. Sau khi ăn mặc gọn gàng, cô buộc tóc lại sau cổ và rung chuông để gọi cô hầu gái. Franchise xuất hiện mang theo vẻ mặt thông cảm cho thấy là cô biết mọi chuyện xảy ra tối hôm qua.
Dù mệt mỏi, Sara gắng gượng mỉm cười. “Franchise, tôi cần cô giúp đỡ để đóng gói đồ đạc.” Cô chỉ tay về đống quần áo. “Tôi sẽ trở về nhà sớm nhất có thể.”
Cô hầu gái bắt đầu nói líu lo, ra hiệu về phía cửa ra vào và nói đến tên Quý bà Raiford.
“Nữ công tước muốn tôi đến gặp bà ấy à?” Sara hỏi vẻ bối rối.
Franchise cố hết sức để diễn đạt bằng tiếng Anh. “Nếu cô muốn, mademoiselle…”
“Tất nhiên,” Sara nói, mặc dù sáng nay cô không muốn nói chuyện với Lily hay bất kể ai. Cô thà rằng lén trốn về và cố quên chuyện cô đã từng đến dinh thự Raiford.
Ngôi nhà vẫn còn yên tĩnh khi Sara đi theo Franchise đến khu vực riêng tư của nhà Raiford ở chái đông tòa nhà. Mới có chín giờ sáng, còn quá sớm để các vị khách thức dậy, nên chỉ có những người đầy tớ đi lại để quét bụi, lau chùi, hay ôm theo đầy tay mồi nhóm lửa và củi, quét dọn lò sưởi rồi đốt lửa.
Franchise dẫn cô đến một phòng khách nhỏ được trang trí bởi hai mầu trắng và xanh-phấn, với nhiều đồ nội thất theo thiết kế của Sheraton. Cô hầu gái đi khỏi sau khi tặng cô một nụ cười động viên. Sara bước vào căn phòng trống và thơ thẩn đi đến một chiếc bàn hình bán nguyệt để cạnh tường. Chiếc bàn trưng bày một loạt những con thú tạc từ đá ngọc xanh lục, xanh lơ và ngà. Sara nhấc một một con voi ngọc xanh lục bé xíu và ngắm nhìn nó chăm chú. Cô giật mình khi nghe giọng của Derek từ phía sau.
“Sáng nay em thấy như thế nào?”
Đặt món đồ vật xuống, Sara từ từ quay lại. “Em – em đang đợi Lily.”
Derek trông như anh không ngủ chút nào. Sara còn ngờ rằng anh thậm chí cũng chưa thay quần áo vì chúng đã nhàu nát và nhăn nhó. Mái tóc đen rối bời như là anh đã cào tay vào tóc hàng trăm lần suốt đêm qua. “Với những rắc rối hiện nay, Lily không thể giúp em gì nhiều. Nhưng anh có thể.”
Sara lúng túng. “Em không cần ai giúp đỡ. Em sẽ rời khỏi đây trong sáng nay, và… Cái gì trong tay anh đấy?” Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy chứa đầy những nét chữ nguệch ngoạc nặng nhọc mà anh đang cầm trong tay.
“Một danh sách.” Đột nhiên với vẻ công việc, Derek tiến đến gần cô và đẩy những con vật trưng bày sang một bên. Anh vuốt phẳng tờ giấy trên bàn và ra hiệu cho cô đọc nó. “Đây là danh sách 20 người độc thân có đủ tư cách nhất ở Anh quốc, sắp xếp theo thứ tự ưu tiên. Nếu em không thích ai trong số họ, chúng ta sẽ mở rộng danh sách, nhưng đây là những người có độ tuổi và tính cách phù hợp nhất – “
“Cái gì” Sara trợn mắt nhìn anh với vẻ không thể tin được. “Anh đang cố gắng để gả em đi đấy à?” Cô bật ra một tràng cười vì ngạc nhiên. “Lý do gì mà những người đàn ông này lại cầu hôn với em?”
“Chọn một cái tên. Và anh sẽ giải quyết việc còn lại cho em.”
“Bằng cách nào?”
“Không có một người đàn ông nào ở Anh lại không nợ anh một ân huệ hay một cái gì khác.”
“Anh Craven, không cần phải như vậy… điều này thật lố bịch – “
“Em không có lựa chọn nào khác,” anh nói thô lỗ.
“Có, có chứ! Em có thể lựa chọn không cưới ai và trở về Greenwood Corners nơi mà em thuộc về.” Sara lùi lại khi anh cố đưa cho cô tờ danh sách. “Em sẽ không nhìn bất cứ cái tên nào. Em không muốn cưới một người lạ chỉ vì cần phải như vậy. Danh tiếng của em không quan trọng đối với em nhiều như vậy… cũng không quan trọng với bất cứ ai, thật đấy.”
“Tin đồn này sẽ bay đến làng. Và em biết những gì họ sẽ nói về em rồi đấy.”
“Em không quan tâm họ nói gì. Em biết sự thật, thế là đủ đối với em.”
“Kể cả khi anh chàng Kingswood ngày trước của em ngó xuống khinh bỉ vì em là một người đàn bà bị hủy hoại?”
Lời nói đó khiến Sara rúng động khi tưởng tượng ra cảnh Perry và mẹ anh đối xử với cô với vẻ thương hại và khinh thường dưới lớp vỏ đức hạnh của Chúa… nhưng cô gật đầu kiên quyết. “Em sẽ chịu đựng tất cả những gánh nặng mà Chúa thấy em đáng phải nhận. Em mạnh mẽ hơn anh nghĩ, Craven.”
“Em không cần phải mạnh mẽ. Chọn một cái tên và để anh ta làm lá chắn cho em. Bất cứ người nào trong danh sách này đều có khả năng bao bọc em và cha mẹ em trong sự giàu có.”
“Em không cần giàu có. Em vẫn có thể giữ nguyên tắc sống của mình. Em sẽ không thỏa hiệp với một đối tác không tự nguyện chỉ để cứu vãn tên tuổi của mình.”
“Không ai có thể sống nguyên tắc suốt đời.”
Cô trở nên bình tĩnh hơn khi thấy anh ngày càng trở nên nóng nảy. “Em có thể. Và em không bao giờ có thể cưới người mà em không yêu.”
Derek nghiến răng vào nhau. “Mọi người đều làm thế!”
“Em không giống như mọi người.”
Derek đấu tranh để giữ bình tĩnh và cố không đốp chát với cô. “Ít nhất em cũng nhìn qua cái này?” Anh rít qua kẽ răng.
Sara đi đến chỗ anh và liếc mắt nhìn cái danh sách viết tay ngắn gọn để phát hiện ra là tên của Ngài Tavishan đứng ở đầu. “Tử tước đánh vần kết thúc với ‘s’” cô lẩm bẩm.
Mặt anh nhăn lại cáu kỉnh. “Em nghĩ gì về anh ta? Hai người đã khiêu vũ cùng nhau tối qua.”
“Em cũng thích anh ta, nhưng… anh chắc là anh ta là ứng cử viên triển vọng nhất hay sao? Em thấy khó có thể tin như vậy.”
“Tavisham trẻ tuổi, có tước hiệu, thông minh, tốt bụng – và thu nhập hằng năm của anh ta khiến ngay cả anh cũng mong muốn. Anh ta là đám tốt nhất mà anh từng thấy.” Derek nặn ra một nụ cười gượng gạo và giả tạo. “Anh nghĩ là anh ta cũng thích sách. Anh đã nghe anh ta nói về Shakespeare. Em thích kết hôn với một người thích đọc sách chứ? Và anh ta đẹp trai, cao lớn… mắt xanh… mặt không bị rỗ…”
“Anh ta có ít tóc.”
Derek nhìn có vẻ bị xúc phạm, nụ-cười-dụ-dỗ-của-con-báo biến mất. “Trán anh ta cao, đó là một dấu hiệu của giới thượng lưu.”
“Nếu anh mê mệt anh ta như vậy thì anh cưới anh ta đi.” Sara bước đến cửa sổ và quay lưng về phía anh.
Từ bỏ mọi nỗ lực ra vẻ lịch sự, Derek bám theo cô với tờ giấy túm trong tay. “Lựa một cái tên hoặc anh sẽ nhồi cái này xuống cổ họng của em!”
Cô không hề chùn bước trước sự giận dữ của anh. “Anh Craven,” cô chọn lời cẩn thận. “Anh thật tốt khi quan tâm đến hạnh phúc của em như vậy. Nhưng tốt hơn em cứ là một cô gái già không chồng. Em sẽ không bao giờ tìm thấy một người chồng không phản đối việc em viết lách. Cho dù ý định ban đầu tốt đẹp đến đâu, anh ta sẽ giận dữ vì thói quen sao nhãng nhiệm vụ làm vợ của em để tập trung vào sáng tác – “
“Anh ta sẽ quen với điều đó.”
“Nếu anh ta không được thế thì sao? Nếu anh ta cấm em không bao giờ được viết nữa? Thật không may, anh Craven, một người vợ phải trông đợi vào quyền quyết định của người chồng trong những vấn đề như thế. Làm sao anh có thể thuyết phục em nên trao gửi cuộc đời và hạnh phúc của mình cho một người lạ, người có thể sẽ không đối xử tôn trọng với em?”
“Anh ta sẽ đối xử với em như một bà hoàng,” Derek nói dứt khoát. “Nếu không anh ta sẽ phải đối mặt với anh.”
Cô trao anh một cái nhìn khiển trách. “Em không ngờ nghệch đến vậy, anh Craven. Anh sẽ không có quyền làm bất cứ điều gì cho em một khi em đã thuộc về người đàn ông khác.”
Derek cảm thấy mặt anh đỏ bừng lên. “Cho dù chuyện gì xảy ra cũng tốt hơn để em quay lại cái xó xỉnh thối tha đó sống cô độc và bị mọi người khinh miệt.”
“Anh định làm thế nào để ngăn cản em?” cô dịu dàng hỏi.
“Anh sẽ…” Derek khựng lại, miệng anh há ra. Hăm dọa về thể chất, tiền bạc, tống tiền, đều không phải lựa chọn trong trường hợp này. Cô không có những khoản nợ vì cờ bạc, không có quá khứ xấu xa, không có gì anh có thể dùng để chống lại cô. Cô cũng không để bị mua chuộc bởi bất cứ cách nào. Anh bất lực xem xét những khả năng. “Anh sẽ đóng cửa nhà xuất bản của em,” rốt cuộc anh nói.
Anh giận sôi lên khi thấy cô mỉm cười. “Em không viết vì muốn được xuất bản, anh Craven. Em viết vì em yêu thích việc trải những từ ngữ lên giấy. Nếu em không thể kiếm tiền bằng việc bán sách, em sẽ làm việc vặt trong làng; và viết chỉ vì niềm yêu thích của em.” Đối mặt với thái độ im lặng đe dọa của anh, Sara cảm thấy vẻ thích thú nhất thời của cô tan dần. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sáng màu xanh lục của anh và hiểu vì sao anh khó chịu. Anh quyết tâm tìm một người đàn ông khác để chăm sóc cô nhưng điều đó không thể khiến anh thôi không muốn chiếm cô cho riêng mình. “Em hiểu và cảm ơn vì sự quan tâm của anh, nhưng không có lý do gì để anh phải lo lắng. Anh không cần phải chịu tránh nhiệm đối với em. Đây không phải lỗi của anh.”
Derek trở nên nhợt nhạt như là cô vừa tát anh chứ không phải cảm ơn anh. Mồ hồi rịn ra trên trán anh. “Chuyện tối qua là lỗi của anh,” giọng anh khản đi. “Anh đã từng có quan hệ với Ashby. Cô ta bảo Granville xúc phạm em để trả thù anh.”
Mặt Sara ngây ra. Phải mất đúng nửa phút sau cô mới có thể trả lời. “Em hiểu,” cô lẩm bẩm. “Ừm, chuyện đó khẳng định mọi điều em nghe về bà Ashby. Và mặt dù anh nên tỉnh táo hơn để không dây dưa với một người đàn bà như vậy, nhưng lỗi vẫn là của cô ta – không phải anh.” Cô nhún vai và cười uể oải. “Hơn nữa anh đã ngăn Granville kịp lúc. Em sẽ luôn biết ơn anh vì điều đó.”
Derek thấy ghét cô vì quá vị tha như vậy. Anh nhắm mắt và xoa trán. “Chết tiệt, em muốn gì ở anh?”
“Em đã nói với anh tối qua.”
Mồ hôi trên trán anh rơi thành những giọt nhỏ trong khi nhịp tim Derek đập liên hồi và mạnh mẽ. Anh đã nghĩ không có gì có thể xô anh đến chuyện này lần nữa. Chuyện gì xảy ra nếu lại anh bỏ đi. Có lẽ chỉ để quay lại một lần nữa.
Ánh mắt của Sara dán chặt vào anh trong khi cô chờ đợi câu trả lời dường như kéo dài vô tận. Cô không dám nói, cả cơ thể cô căng thẳng vì chờ đợi. Ngay lập tức anh vượt qua khoảng cách giữa họ và ôm cô vào vòng tay, áp cô vào trái tim đang đập thình thình của anh. Giọng anh nhỏ nhưng chắc nịch khi anh nói ngay trên tai cô. “Hãy cưới anh, Sara.”
“Anh chắc chứ?” cô thì thầm “Anh sẽ không rút lời?”
Thật là lạ nhưng khi lời nói đã nói ra anh thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, như là một vài phần của cuộc đời anh đã được định đoạt. “Em nói em muốn như vậy,” anh lẩm bẩm, “ngay cả khi đã biết điều tồi tệ nhất của anh. Vậy hãy làm theo ý em.”
Sara rúc vào một bên vai ấm áp của anh. “Vâng, Craven.” Cô thì thầm. “Em sẽ cưới anh.”