“Ai khác ngoài anh nào?” tôi ngọt ngào hỏi.
“Nếu gần đây em không kiểm tra lại, anh không phải là đàn bà.” Anh chứng minh bằng cách một tay kéo tôi lại gần anh, tay kia vẫn giữ lấy chiếc máy điện thoại. Tôi mong đợi anh hôn tôi và tôi sẽ nhe răng ra cắn, việc này tôi đã không còn làm kể từ lần đầu tiên MẸ đưa tôi đến nha sĩ, trừ khi bạn muốn đếm số lần tôi cắn… thôi đừng bận tâm. Ý định của tôi chắc đã hiện rõ trên mặt vì anh cười toe toét và kéo tôi sát chặt vào anh, kích thích tôi bằng sự cương cứng của anh.
Tôi đẩy mình ra xa, nhìn chằm chằm vào anh, miệng tôi há hốc. “Em không thể tin được. Anh vừa phát hiện ra ai đó đang lén theo em, và anh lại có hứng? Thật đồi bại.”
Anh nhún một bên vai “ Chính là cơn quá khích bốc đồng mà em quăng ra. Lúc nào cũng hướng vào anh!
“Em không quá khích bốc đồng! Tôi hét lên. “Em giận dữ chính đáng!”
“Anh thích những cơn bốc đồng hơn là kiểu em nhìn anh giống như anh vừa mới tát em thế.” Anh lên tiếng. “Giờ thì nghe kỹ đây!’’
Tôi chả có tâm trạng nào để mà “nghe đây ”. Tôi hiên ngang đi về phòng khách và ngồi xuống một cái ghế, như thế anh sẽ không thể ngồi cạnh bên tôi được.
Anh đặt điện thoại xuống mặt bàn uống cà phê và ngả người về phía tôi, chống hai tay xuống ghế và ghim chặt tôi xuống. Cái nhìn chằm chằm của anh mạnh liệt và lấp lánh. “Blair, em sẽ phải nghe anh. Anh thật lòng, vô cùng xin lỗi. Em nhiều tính cách, nhưng hoang tưởng không phải trong số chúng. Tối qua đáng ra anh phải lắng nghe em và kết nối mọi chuyện với nhau.”
Tôi ngậm chặt miệng, chờ thời cơ phun ra câu nếu mà anh kết nối các mối liên kết với nhau thì anh đã kết thúc vụ việc sớm hơn rồi. Anh không làm thế, anh không thấy cần tuyên bố rõ ràng, như tôi thường vậy.
“Điều dó chứng tỏ,” anh tiếp tục, “rất có khả năng kẻ điên rồ này đã theo dõi căn hộ của em. Làm sao mà cô ta biết em ở nhà một mình tối hôm qua? Chúng mình luôn ở cùng nhau mà.”
“Lúc em về em không nhìn thấy chiếc xe nào lạ cả.”
“Em biết tất cả người trong các căn hộ này lái xe gì à? Anh không nghĩ thế. Nếu như cô ta đưa ra bất cứ lời đe dọa nào gây nguy hiểm anh sẽ không để em một mình, nhưng cô ta đã dừng đến đó thôi.”
“Anh có nghĩ việc cố cán xe qua người em là đe dọa không?”
“Kẻ đó lái một chiếc Buick màu be, không phải là Chevrolet trắng. Anh hoàn toàn không kể đến chuyện đó như một phần của chuyện này, nhưng nhiều khả năng là một tai nạn riêng biệt, và cho đến khi bằng chứng chứng minh rõ ràng là kẻ lái chiếc Buick cũng là kẻ lái chiếc Chevrolet thì vụ này được coi như một. Các cuộc gọi quấy rối này hành vi phạm tội cấp độ II, và nếu anh tìm hiểu ra kẻ nào đang thực hiện những cuộc gọi này thì em có thể khởi kiện, nhưng đến lúc đó…”
“Ý anh nói là việc này chưa đủ nghiêm trọng để cảnh sát vào cuộc.”
“Em đang nhận sự quan tâm rất lớn của anh.”anh nói. “Anh coi trọng chuyện này. Anh muốn em xếp đồ và về nhà với anh. Không lý gì em phải bị quấy rối liên tục như thế khi em không cần thiết phải bị vậy.”
“Em chỉ việc đổi số điện thoại, và không cần đăng ký trong danh bạ,” Tôi chỉ ra
“Dù gì em cũng phải đi, khi chúng mình cưới. Sao không làm bây giờ?”
Bởi vì em không chắc chúng ta sẽ cưới nhau. Lời xin lỗi của anh về kẻ bám theo tôi và chứng hoang tưởng được gán ghép cho tôi đang khiến mọi chuyện nhẹ nhàng đi, nhưng không giải quyết được những vấn đề lớn hơn. “Vì, “ tôi nói. Đúng. Ngắn ngọn và đi thẳng vào vấn đề.
Anh thẳng người, trông bực bội cực kỳ, tính đến đến việc tôi ở đây tôi là bên bị tổn thương.
Mất cả phút để tôi nghĩ là anh sẽ khiêu chiến, nhưng thay vì thế anh quyết định bỏ qua cuộc cãi vã và thay đổi chủ đề. “Anh sẽ mang điện thoại của em đến sở làm và để một trong những chuyên viên công nghệ tìm hiểu xem liệu anh ta làm được gì với thiết bị ghi âm hay không, có thể tách các âm thanh phía sau hoặc tăng âm lượng giọng nói lên. Đừng trả lời điện thoại trừ khi là anh gọi đến cho em. Thật ra hãy mở máy di động của em lên. Anh sẽ gọi thẳng cho em. Nếu ai bấm chuông, đừng mở cửa mà hãy gọi 911 ngay nhé. Hiểu chưa?”
“Hiểu.”
“Nhiều khả năng là kẻ đó không theo dõi em vào thời điểm nhất định, mà chỉ xem xem liệu xe em hay xe anh có ở đây hay không, nên anh sẽ lấy xe em và để xe anh đậu anh phía trước.”
“Làm thế nào mà cô ta biết anh liên quan tới em nếu cô ta thật sự không theo dõi em?”
“Nếu cô ta biết chỗ em làm, hẳn cô ta đã nhìn thấy xe tải của anh đỗ ở Great Bods hàng tối lúc em đóng cửa. Chiếc xe rất dễ phân biệt. Buổi tối cô ta dễ dàng bám theo cả hai chúng ta.’’
Nhận thức đó dội mạnh vào tôi và tôi thở hổn hển. “Cô ta là kẻ đã cào xước xe em.”
“Chắc chắn vậy .” Sự đồng ý nhanh chóng của anh mách bảo cho tôi rằng anh đã tính đến khả năng đó.
‘Đó là hành động cố ý phá hoại! Em hy vọng ít nhất thì chuyện này sẽ thành hành vi phạm tội cấp độ A.” Tôi hơi bất bình với cấp độ B, ôi thôi, sao cũng được hết.
“Hành vi phạm tội cấp độ I,” anh sửa lại. “Ừ, đúng thế. Nếu một người cố ý gây thiệt hại, hoặc đã có hành động gây thiệt hại.”
“Vâng, vâng, em biết.”Tôi sốt ruột trả lời. “Vô tội cho đến khi hành vi phạm tôi được chứng minh, và chuyện này thật vớ vẩn. Cái mông em ấy.!”
Anh bật cười nho nhỏ và với lấy cái điện thoại đang đặt ở trên bàn uống nước. “Anh bị ấn tượng vì ý thức thực thi luật pháp của em. Và anh thích bộ mông của em.”
Thật ra tôi biết thừa điều đó.
Chúng tôi lấy chìa khóa, hoặc đúng hơn là Watt đã lấy; tôi đơn giản chỉ đưa cho anh bộ chìa khóa dự phòng của chiếc Mercedes, chiếc chìa riêng, trong khi anh phải tháo chìa khóa xe Avalanch ra khỏi chùm khóa của anh vì chìa dự phòng tất nhiên đang để ở nhà. Có lần tôi chỉ ra là việc để chìa dự phòng ở nhà không phải là ý hay nếu như anh làm mất chùm chìa khóa của anh, anh đã tự mãn là anh sẽ chả bao giờ đánh mất.
“Anh đã khóa lại cửa trước lúc anh vào nhà.” Anh lên tiếng khi tự mình bước ra ngoài. “Đừng quên bật báo động.”
“Vâng.”
“Muộn lắm rồi, và anh không mang quần áo ở đây để thay ngày mai nên trừ khi em phát hiện ra điều gì bất thường, anh sẽ không quay lại tối nay, nhưng nếu có, hãy gọi 911 trước khi gọi cho anh. Hiểu chưa?”
“Wyatt.”
“Hãy gọi 911 bằng điện thoại bàn để họ có địa chỉ nhà em, và gọi di động cho anh.”
“Wyatt!” tôi cắt ngang, bực bội với đống từ ngữ tuôn ra từ miệng anh.
Anh ngừng nói và quay đầu lại. “hử?”
“Xin chào, chuyên gia điện thoại đây này. Em lớn lên với một chiếc suốt ngày áp vào tai. Em cũng hiểu 911 hoạt động thế nào mà. Em nghĩ em xử lý được.”
“Xin chào, cảnh sát đây này.” Anh đáp lại, bắt chước theo giọng của tôi. “Anh bảo mọi người phải làm gì. Đó là việc của anh.”
“Ô, tuyệt,” tôi lầm bầm. “Anh đang biến thành em.”
Anh cười ngoác đến tận mang tai, ghì lấy gáy tôi để kéo tôi sát vào anh và trao một nụ hôn nhanh, khao khát. Tôi không có thì giờ để cắn vì nó diễn ra quá nhanh.
“Ba điều,” anh nói. “Cần ghi nhớ.”
“Cái gì?”
“Một: không phải chỉ có cơn bốc đồng của em mới khiến anh nổi hứng. Cho đến tận bây giờ, tính cả mọi mánh lới nho nhỏ của em vào.”
Tôi không nhìn xuống đũng quần anh, nhưng tôi muốn thế.
“Hai: Anh không nghĩ anh sẽ, nhưng anh yêu mái tóc vừa cắt của em. Em dễ thương như quỷ vậy.”
Tôi vô tình đưa tay vuốt tóc. Anh đã nhận ra.
“Và ba ...’’
Tôi nghển cổ chờ, bất đắc dĩ ngưng cả thở vì đề phòng.
“Em vẫn còn nợ anh một vụ “thổi kèn” đấy nhé”
Tôi hai lần kiểm tra cả cửa ra vào và cửa sổ, rồi chắc chắn là hệ thống báo động đã bật. Tôi kéo rèm che bộ cửa đôi kiểu Pháp dẫn ra ban công. Khoảng sân nhỏ phía sau nhà của tôi có dãy hàng rào ngăn khoảng 6 foot bao quanh và một cái cổng chỉ mở được từ bên trong, nhưng khoảng ngăn 6 foot này thì không khắc phục được. Hàng rào chỉ để ngăn cách thôi chứ không an toàn. Khác biệt lớn đấy nhé.
Nếu mà tôi đột nhập vào một nơi nào đó, tôi sẽ vào từ phía đằng sau nhà, như thế ít có khả năng bị bắt gặp hơn. Suy nghĩ điều đó trong đầu, tôi bật hết các dây đèn trang trí trên những cái cây và đèn sân. Rồi tôi lại bật đèn cửa ra vào, phía mái vòm. Tôi bật cả đèn cổng trước. Tôi hơi lặng đi, đèn bật hết giống như một cây thông giáng sinh, nhưng tôi không muốn bất kỳ lối vào nhà nào bị bóng tối che phủ.
Vì mệt mỏi nên tôi không dễ ngủ. Tôi cũng vẫn cần cân nhắc về chuyện của mình với Wyatt, để đưa ra những quyết định chính xác về những việc đã và chưa cân nhắc tối nay, nhưng cùng lúc tôi cũng suy tính đến kẻ lái chiếc Mailibu. Tôi không biết liệu tôi có thể vừa suy nghĩ cho thấu đáo cả hai vấn đề lớn này vừa phải cảnh giác cao độ hay không. Tôi đoán là không.
Tôi thỏa hiệp bằng cách thức dậy và không bật tivi, hay đeo tai nghe iPod để có thể nghe được những tiếng động khác thường, và bắt đầu vệ sinh buổi sáng, những việc không đòi hỏi quá nhiều sự tập trung. Tôi tháo bộ quần áo mà tôi sẽ mặc hôm tới ra khỏi tủ, lôi đôi giày mới tinh của mình và thử lại một lần nữa, trông chúng vẫn lộng lẫy như khi tôi mua chúng vào thứ sáu tuần trước. Tôi mặc thử để chắc chắn bộ đồ thoải mái nếu như tôi phải mặc trong nhiều giờ liền. Rõ ràng là thoải mái. Tôi như đi trên mây vậy.
Điều này nhắc tôi rằng đôi ủng màu xanh hợp mốt mà tôi mua từ mạng Zappos đáng ra phải gửi đến rồi, nhưng đáng ra hàng phải đặt ở bậc cửa rồi chứ, nhưng chẳng có gì ở đó cả. Tôi đoán là người giao hàng có thể đã để cái hộp ở cổng trước, nhưng nếu thế thì Wyatt đã mang nó vào cho tôi rồi. Kết luận là chẳng có hàng hóa nào gửi tới hết.
Tôi vẫn dung một cái túi xách mùa hè, nhưng thời điểm này thích hợp với một cái túi mùa thu chắc chắn hơn, tôi để túi xách dưới lầu, nên tôi xuống lấy và đổ các thứ trong túi ra giường. Xấp hóa đơn của dượng Jazz do cửa hàng Sticks and Stones phát hành đập vào mắt tôi, dĩ nhiên rồi, và tôi nhặt nó lên đọc từng mục một. Một phần tôi điên tiết với Monica Stevens, nhưng một phần phải khâm phục cô ta; cô ta đã định giá những món đồ lên quá mức.
Tôi đổi mọi thứ sang một cái túi da rất xinh và cất cái túi xách mùa hè của mình vào ngăn trên cùng của tủ. Rồi tôi kiểm tra lại màn hình (caller ID) điện thoại không dây đặt trên lầu để xem liệu có cuộc gọi nào nữa từ Denver hay không. Không có gì.
Rốt cuộc tôi chẳng nghĩ ra nổi việc gì vô bổ nào nữa để giết thời gian, và tôi há miệng ngáp dài, thế là tôi trèo vào giường và bật đèn lên. Ngay khi tôi làm thế, tất nhiên, tôi không còn buồn ngủ nữa. Mọi âm thanh lọt vào tai tôi đều có vẻ ghê rợn, thậm chí cả những âm thanh mà tôi biết rõ.
Tôi ngồi dậy, bật hết đèn sau lưng mình lên, rồi đi xuống dưới lầu lục được một con dao cỡ lớn trong ngăn bếp. Cảm thấy an tâm với vũ khí bên cạnh- hê, còn hơn là chả có gì chứ nhỉ - tôi lại leo lên lầu. Năm phút sau, tôi lại xuốnglầu lục tung tủ quần áo dưới nhà, chỗ tôi nhét cái ô lớn đen thui trông y như thứ nhảy ra trong phim Mary Poppins vậy. Tôi luôn mang theo một cái ô nhỏ hơn và sặc sỡ hơn, nhưng tôi có một cái to màu đen chỉ vì tôi nghĩ mọi người ai cũng nên có một cái ô theo kiểu trang trọng. Bảo thủ, nhưng rất vững chắc; tôi đoán cái ô đủ khỏe để giữ tên theo lén điên rồ cách xa tôi trong lúc tôi tấn công cô ả bằng con dao bếp của tôi. Với cái ô đặt ở ngay đầu giường, và một con dao đặt ở trên bàn ngủ, tôi cảm thấy mình hoàn toàn đã chủân bị sẵn sàng, thiếu điều mua phứt một khẩu súng săn nữa thôi.
Tôi tắt đèn rồi nằm xuống, ngay lập tức lại ngồi phắt dậy. Việc này sẽ không hiệu quả. Tôi đứng lên bật hết dãy đèn ở hành lang và trên gác. Cách này tôi sẽ đủ ánh sáng, nhưng ánh sáng sẽ không chiếu thẳng vào mắt tôi, thêm nữa ai mà tiến vào từ phía cửa sẽ bị hắt bóng nhưng lại không nhìn ra tôi ngay lúc đó. Kế hoạch tốt.
Khi tôi trôi vào giấc ngủ, tôi tự hỏi tại sao mình không có một khẩu súng nhỉ. Phụ nữ độc thân, sống một mình; một khẩu súng là ý tưởng khôn ngoan. Người phụ nữ nào cũng cần một khẩu để tự vệ chứ.
Một giờ sau tôi thức giấc, tôi lăn qua rồi nhìn đồng hồ. Hai giờ ba muơi phút. Tất cả đều tĩnh lặng. Tôi kiểm tra màn hình ID lần nữa, không có cuộc gọi đến nào.
Tôi nghĩ mình nên chuyển về nhà Bố Mẹ. Hay nhà của Siana. Ít nhất thì tôi cũng ngủ được một giấc cho tử tế. Tôi sẽ mệt lử nguyên ngày mai cho mà xem.
Tôi lăn qua lộn lại, và thức đến tận ba giờ. Không có một cái bóng nào của kẻ đột nhập hắt vào phòng. Tôi không kiểm tra điện thoại vì giờ tôi chẳng thèm quan tâm liệu ả điên kia có gọi nữa hay không. Tôi cố nằm thoải mái trên giường. Đầu gối tôi chạm vào cái ô. Tôi thấy bức bối và bất tiện, còn ánh đèn chập chờn thì thật khó chịu.
Điện chập chờn? Nếu như mất điện, chắc tôi sẽ nhảy chồm chồm lên.
Mắt mở to và tôi nhìn chằm chằm ra hành lang, nơi ánh sáng vẫn còn nguyên, nhưng đèn trong phòng ngủ của tôi thì nhất định đang nhập nhòe.
Đấy không kể là tôi chưa bật ngọn đèn nào trong phòng ngủ.
Tôi ngồi dậy và nhìn chằm chằm về phía cửa sổ. Bên ngoài tấm rèm đang kéo kín, những tia sáng màu đỏ nhảy múa.
Tiếp đó là một tiếng vỡ loảng xoảng như có gì đó đập vào cửa sổ, và hệ thống báo động của tôi bắt đầu phát ra những tiếng pip pip cảnh báo trước khi rú lên đinh tai nhức óc. “Chết tiệt.” tôi lao ra khỏi giường, tóm lấy cái ô và con dao, nhaỷ bổ ra phía hành lang, một luồng hơi nóng đập thẳng vào tôi và những tia lửa văng ra tung tóe ngay trước mặt.
“Chết tiệt!” tôi lại văng tục và rút về phòng ngủ, đóng sầm cánh cửa để chặn hơi nóng và khói đang bốc lên. Một cách muộn màng, chuông báo cháy bắt đầu reo lên inh ỏi.
Tôi với lấy điện thoại và bấm số 911, nhưng chẳng có tín hiệu gì phát ra. Hệ thống điện thoại đã ra đi. Quá nhiều so với dự tính ban đầu. Tôi phải thoát khỏi đây! Bị quay sống đâu có nằm trong kế hoạch của tôi. Tôi vớ lấy di động và nhấn phím 911 khi tôi chạy đến bên cửa sổ và thò đầu ra ngoài.
“Đây là trực tổng đài khẩn cấp 911. Mức khẩn cấp của bạn thế nào?”
“Nhà tôi đang cháy!” tôi gào lên. Mẹ kiếp! Toàn bộ phía trước căn hộ chìm trong biển lửa. “Địa chỉ của tôi là số 317 đường Beacon Hills.”
Tôi chạy về phía cửa sổ khác nhìn ra cổng. Lửa cũng liếm vào gần hết mái phía bên phải ngay dưới cửa sổ. Chết dẫm!
“Tôi vừa gửi đội cứu hỏa đến địa chỉ này của cô,” giọng người trực tổng đài bình tĩnh. “Có còn ai trong nhà cùng cô nữa không?”
“Không, tôi sống một mình, nhưng đây là một căn hộ và có 4 căn trong khu nhà này.” Hơi nóng và khói đang lan nhanh một cách chóng mặt với tốc độ khủng khiếp, mọi cửa sổ của tôi bị lửa phủ kín. Tôi không thể xuống nhà dưới và thoát ra ngoài qua cánh cửa đôi kiểu Pháp ở phía sau nhà.
Phòng ngủ thứ hai! Các cửa sổ của phòng này nhìn ra đằng sau nhà, khu sau an toàn với hàng rào ngăn.
“Cô ra ngoài và hướng dẫn cho đội cứu hỏa đến đúng địa chỉ được không?” người trực tổng đài hỏi.
“Tôi đang ở trên gác và toàn bộ dưới nhà đang cháy, nhưng tôi sẽ cố.” tôi đáp, ho khù khụ vì khói. “Tôi sẽ ra phía cửa sổ. Giờ thì tạm biệt!”
“Vui lòng giữ máy,” giọng cô ta phát ra nghe khẩn cấp.
“Có khi chị chả hiểu gì cả” Tôi thét lạc cả giọng. “Tôi đang ra phía cửa sổ! Tôi không thể vừa làm việc đó vừa giữ máy điện thoại cùng một lúc. Đội cứu hỏa sẽ phát hiện ra căn hộ ngay, nói với họ hãy tìm căn nào đang cháy tới tận cửa sổ ấy!”
Tắt máy điện thoại, tôi nhét nó vào túi rồi lao tới phòng tắm và nhúng uớt một cái khăn lớn quấn chặt vào mũi và miệng, rồi tôi nhúng thêm một cái khăn khác và buộc nó quanh đầu.
Mọi chuyên gia đều rao giảng là đừng để ý mang theo túi xách hay bất kỳ thứ gì theo người, chỉ việc thoát ra thôi, vì bạn chỉ có vài giây để làm chuyện đó. Tôi không nghe theo lời họ. Tôi không những nắm chặt cái túi xách dựng ví tiền, di động và các hóa đơn của dượng Jazz – những tờ hóa đơn này có vẻ quan trọng cực kỳ - mà tôi còn quơ cả con dao và nhét nó vào túi xách nữa cơ. Kế hoạch là, khi nào tôi thoát ra khỏi cái bẫy chết người này, và nếu tôi nhìn thấy ả điên kia ở ngoài đó đang đứng tựa vào chiếc Malibu màu trắng và nhìn hả hê thì tôi tính sẽ dung con dao ấy mà moi ruột ả.
Tôi đã tiến về phía cửa phòng ngủ song lại quay lại và làm một cuộc đột kích vào tủ quần áo. Lôi ra đôi giày cưới, tôi nhét chúng vào túi xách của mình. Rồi cứ thế chân trần, tôi lao ra mở tung cánh cửa phòng.
Ngọn lửa hừng hực trong phòng khách có vẻ như đang tấn công lên lầu trên. Những tia lửa nhảy múa trong không khí, khói đen mù mịt ở hành lang. Dù thế tôi cũng biết đích xác mình đang đứng ở đâu, và chính xác cánh cửa phòng ngủ kia ở chỗ nào. Cúi người xuống bò bằng hai tay và đầu gối, quai túi vắt một bên vai, tôi bò càng nhanh càng tốt xuống hành lang. Khói xộc vào mắt tôi như đám quỷ dữ dưới địa ngục ấy, thế là tôi nhắm chặt mắt lại. Tôi không nhìn được mình đang đi đâu nữa. Tôi cảm nhận bằng giác quan khi tôi chạm được vào khung cửa, và quỳ bằng hai đầu gối để mò mẫm tay nắm cửa. Tôi tìm ra, vặn một vòng và đẩy vào trong, rồi gần như ngã nhào vào bầu không khí tương đối trong lành của căn phòng.
Chỉ là tương đối thôi. Khói cuộn lên phía cánh cửa mở và tôi vội vàng đóng sầm nó lại, tôi ho khù khụ khi muội đen bám chặt vào các cạnh chiếc khăn ướt và len lỏi qua lần vải dày. Ít nhất thì cũng không dày đến nỗi không thể nhìn thấy được khung cửa sổ hình chữ nhật. Tôi bám vào và giật mạnh rèm cửa, rờ rẫm tìm cái chốt “Mẹ kiếp!” Tôi rủa bằng chất giọng khàn khàn khi cái chốt không bật lên. “Chó đẻ thật!” Tôi sẽ không để ả chó cái này thiêu sống tôi đến chết đâu.
Tuột chiếc túi xách ra khỏi vai, tôi thò tay vào và bằng một phép lạ huyền diệu nào đó ngón tay tôi đã không bị đứt rời vì con dao bếp sắc như dao cạo mà tôi đã nhét vào trước đó. Chộp lấy con dao đằng chuôi, tôi bắt đầu dộng mạnh chuôi dao vào cái chốt cửa ngoan cố.
Tôi nghe thất tiếng kính nứt vỡ vì nhiệt độ do lửa cháy trong phòng tăng lên. Tôi gõ mạnh hơn, và cái chốt bắt đầu long ra. Hai cái gõ nữa thì nó bung ra hoàn toàn.
Há hốc miệng hít thở, ho khù khụ, tôi đẩy mở tung cánh cửa đôi và bò đến ngưỡng cửa, cố nằm sát xuống đất để tránh đám khói dày đặc đang cuộn lên khắp phòng để lấy thêm một chút không khí. Hai lá phổi của tôi rát bỏng, may còn có chiếc khăn ướt bảo vệ cho miệng và mũi cho tôi.
Tôi nghĩ là mình vừa nghe thấy tiếng còi hụ, nhưng có thể chỉ là tiếng chuông báo động của tôi vẫn còn đang vang lên cảnh báo. Hay có thể là báo động bên nhà hàng xóm vừa tắt. Hoặc cứu hỏa chắc là vừa tới đây. Tôi không rõ nữa, nhưng tôi vẫn chờ xem sao.
Tôi tháo cái chăn lông ngỗng ra khỏi bốn góc giường và tước hai cái ga trải giường nhanh đến nỗi tôi kéo luôn cả nửa tấm nệm nặng trịnh bằng lực của một cái giật mạnh. Tôi cố nhanh hết sức buộc một đầu của tấm ga vào chân giường, đầu kia nối với tấm ga còn lại tạo thành một sợi dây bằng vải ròng từ giường đến tận cửa sổ và thả lủng lẳng xuống bờ tường căn hộ.
Tôi không ngừng lại để xem xem liệu sợi dây vải làm bằng ga trải giường có đủ dài hay không, tôi chỉ đủ thời gian quăng cái túi xách ra ngoài cửa sổ rồi túm chặt lấy sợi dây và trèo ra ngoài.
Thật nực cười làm sao khi cơ thể mình hoạt động. TÔi không có ý thức suy nghĩ xem làm thế nào mà tôi lại thoát được ra ngoài cửa sổ, thế mà cơ thể tôi lại biết cần phải làm gì từ những bài tập thể dục trước kia. Tôi đưa chân ra trước rồi tự động bám lấy gờ cửa và xoay người đối mặt với phía ngoài khu nhà để chống được chân vào tường
Bám chặt lấy tấm ga, tôi bắt đầu hạ dần thân mình xuống từng chút một, hai bàn chân “bò” xuống bờ tường – cho đến khi tôi lủng lẳng giữa sợi dây và bờ tường. TÔi treo mình ở đó cả phút đồng hồ, khiếp hãi; phía bên trái tôi, lửa đang bùng lên phía cửa sổ nhà bếp. Phòng ngủ khách được xây dựng ở phần nhô ra của tầng dưới, sàn phòng ngủ nối với một cái hiên nhỏ. TÔi không còn tường để bám vào nữa còn bên dưới là một khoảng không dựng đứng cả 8 foot.
Lạy thánh thần. Tôi đã từng đứng cao hơn cả khoảng đó khi tôi còn là đội trưởng đội cổ vũ ở trường cơ. Và, hãy chỉnh lại nếu tôi mà sai nhé, tôi chỉ cao có 5 feet 4 thôi. Với cả hai tay lên trời thì cũng chỉ tầm 6 feet rưỡi, hơn hoặc kém vài inch. Còn cả một feet rưỡi nữa mới chạm được xuống đất, đúng không nhỉ?
Chả phải là tôi vừa treo lủng lẳng vừa làm toán lúc này đâu. Tôi chỉ đưa mắt nhìn xuống nghĩ thầm “Cách xa khoảng bao nhiêu đây?” và để thả lỏng đôi chân mình . Lúc buông cả hai tay ra, tôi rơi phịch xuống.
Tôi nghĩ còn cao hơn cả một feet rưỡi ấy chứ.
Tuy vậy, tôi hạ cánh xuống đất bằng hai đầu gối theo đúng cách mà tôi vẫn thường tập luyện, đám cỏ ướt mát lạnh hứng lấy cú va chạm, và tôi lăn tròn.
Tôi quỳ gối và nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang xảy ra ngay trước mắt. Những tia lửa bắn tung tóe trong không khí giống y như cảnh pháo hoa ngoạn mục. Đám cháy tạo nên những tiếng động ầm vang cực kỳ sống động. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đám cháy nào trước đây, chưa bao giờ quá gần một căn nhà đang cháy bừng bừng, nhưng nó lại là … lại là một thứ có thật từ chính trong bản chất, cái gì đó với một nhận thức hoàn toàn mới mẻ. Cho đến tận bây giờ, trong lúc căn nhà bùng cháy, nó mới thật sống động, và sẽ không tàn lụi mà thiếu đi một ý chí quyết tâm.
Tôi vẫn còn bị kẹt trong một khoảng sân nhỏ bị rào lại xung quanh cùng với những ngọn lửa đang nuốt trọn căn nhà của tôi, trùm lấy tôi, những bức tường ám đen đang dọa đổ sụp xuống lúc nào không biết nữa.
Quờ quạng trên mặt đất, tôi tìm chiếc túi xách của mình và lần này tôi móc chéo hai dây đeo qua cổ và vai rồi co chân phóng về phía cổng. Tôi đẩy mạnh cái chốt ở cổng lên – nhưng nó chẳng hề nhúc nhích một tẹo nào. Nó sẽ không suy suyển.
“Đồ chó cái!” tôi thét lên inh ỏi, giận đến độ hiếm khi thể hiện ra. Quên con dao đo; nếu tôi mà túm được ả chó cái tâm thần điên loạn đó, tôi sẽ không cần đến dao làm gì, tôi sẽ giết chết ả bằng hai bàn tay không. TÔi sẽ xé toạc cổ họng ả ta ra bằng hàm răng của mình. Tôi sẽ quẳng cô ta vào đám cháy và nướng thành kẹo dẻo trên ngọn lửa.
Không, chờ đã. Thế thì ủy mị quá. Quên luôn cả những viên kẹo dẻo đi.
Sau khi đã phải leo cửa sổ tầng hai thì một hàng rào cao 6 feet sẽ không nhằm nhò gì với tôi hết. Vươn người lên, tôi với lấy phía trên cùng của hàng rào và kéo mạnh người đủ xa để móc chân phải lên, rồi sau đó tôi lộn thẳng đứng, quăng nốt chân trái sang và rơi xuống đất.
ÁNh đèn đỏ nhấp nháy khắp mọi nơi. Những nhân viên mặc đồng phục vàng chóe đang vội vã di chuyển, họ tháo những cuộn ống cứu hỏa dày, gắn chúng với máy bơm và trụ cứu hỏa. Nhiều người còn đang mặc đồ ngủ đứng túm tụm trên phố, vài người trong số họ tất còn trùm cả ra ngoài hai ống quần pajamas, đám cháy và ánh đèn nhấp nháy nhảy múa tạo thành những hình thù, những cái bóng kỳ lạ phía sau họ. Một nhân viên chữa cháy túm lấy tôi và gào lên câu gì đó nhưng tôi không hiểu nổi, vì những chiếc xe cứu hỏa tự chúng đã tạo nên một đống hỗn độn những âm thanh khủng khiếp, cộng thêm tiếng gầm rú của đám cháy và tiếng còi báo động của những chiếc xe cấp cứu đang gấp rút đến chỗ chúng tôi.
Tôi đoán là anh ta đang hỏi xem tôi có bị thương hay không, thế là tôi hét lên, “Tôi ổn” rồi tôi chỉ tay gào tiếp “Đó là căn hộ của tôi!”
Bằng một tay anh ta nhấc bổng tôi lên và đẩy tôi tránh xa đám cháy, tránh cả những mưa tia lửa và kính vỡ văng tung tóe, tránh xa những vòi rồng đang xả nước, các đường dây điện đang võng xuống, và không rời tôi lấy nửa bước cho đến khi tôi an toàn phía bên kia đường.
Tôi vẫn trùm cái khăn ướt ngang mặt; tôi đã mất một cái mà tôi vừa ném qua đầu, ở đâu đó giữa rơi hay tuột đi mất. Cởi phắt cái khăn ra, tôi khuỵu gối và cố hít thở càng mạnh càng tốt, miệng vừa ho khù khụ vừa nôn khan. Khi cơn ho giảm bớt và tôi có thể đứng được lên, tôi bắt đầu lê bước quanh đám đông, bất kể phải xô đẩy hay luồn lách để tìm kiếm ả điên người mà ắt hẳn phải mặc quần áo bình thường chứ không phải là trong bộ đồ ngủ hay pajamas.