Drop Dead Gorgeous

Chương 9: Chương 9




Tôi thấy mình hồi phục rất nhanh vào hôm sau, chủ nhật. Những cơn đau đầu giảm hẳn, và cơn đau cuối cùng hầu như tôi lờ tít đi được.

Wyatt lái xe chở tôi đến nhà mẹ anh để tôi xem cái khung cổng hoa, như Jenni đã nói thì nó cần cả sơn lại – cũng như cạo hết gỉ sắt và thổi cát cho mịn trước khi sơn. Nhưng quả thật nó rất hoàn hảo về mặt kích thước, và hình dạng thì đẹp tuyệt vời, hình vòng cung thanh nhã gợi cho tôi nhớ đến kiểu mái vòm củ hành ở các tòa nhà của Maxcơva. Roberta mê mẩn cái cổng hoa này và muốn nó được dựng luôn ở trong vườn. Chúng tôi thống nhất rằng việc thổi cát và cạo gỉ rất hợp với Wyatt, vì anh chịu trách nhiệm về vụ hoa trang trí mà.

Tôi hiểu được cái nhìn hơi vẻ cảnh giác hiện lên trong mắt lúc anh nghiên cứu cái khung cổng, cái nhìn có nghĩa rằng anh đang bắt đầu nhận thấy vụ “hoa” không chỉ bao gồm bình cắm và bó hoa cô dâu. Roberta khó lắm mới giấu được nụ cười hết cỡ của bà, nhưng bà sẽ mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm cho đến lúc anh lên tiếng cầu cứu thì, lúc đó bà mới âm thầm tự mình giải quyết vấn đề hoa hoét này cho anh.

Luôn luôn có khả năng là anh sẽ không yêu cầu ai đó giúp mình – với bản tính hung hăng bẩm sinh, tính khí vựơt trội ấy có khi khiến anh khó lòng thừa nhận rằng anh không thể xử lý công việc được giao. Chúng tôi đã thống nhất sẽ không để trò đố chữ này tiếp tục chỉ trong vòng hai tuần nữa. Thời gian đó đủ lâu để anh thấy thấm thía tâm trạng căng thẳng, thực tế là chúng tôi không định để cho anh làm gì đó có thể cản trở các kế hoạch của chúng tôi.

Hừ, thật hơi kém cỏi. Thì đã sao nào?

Từ chỗ mẹ Wyatt, chúng tôi tới nhà bố mẹ tôi ăn trưa, nhằm thỏa mãn nhu cầu muốn quan tâm săn sóc tới tôi của mẹ và nhu cầu cần được quan tâm săn sóc của tôi. Chúng tôi nướng chả thịt – món nướng không bao giờ thiếu được ở miền Nam –thế nên bố và Wyatt ngay lập tức bứơc ra ngoài, tay cầm bia lạnh và có nhiệm vụ trông chừng món nướng. Tôi nghĩ cách mà họ thân thiện với nhau thật là đáng yêu, hai người đàn ông đang cố nổi lên trong một biển mênh mông toàn những hóc môn nữ.

Bố rất bình thản và thông minh trong vấn đề này, vì ông có bao nhiêu năm kinh nghiệm với Mẹ và Bà, mà bà thì bằng hai lần tôi cộng lại. Thêm nữa, bố đã nuôi dạy ba cô con gái. Wyatt, mặt khác, đã quen với việc ngập đầu với những chuyện của đàn ông: trước nhất là bóng đá, rồi đến việc thực thi luật pháp. Thậm chí tệ hơn nữa, anh là một người hòan hảo, và khó mà hiểu được khái niệm “không”. Việc có được tôi là chứng cứ rõ rành rành đối với các khía cạnh ương bướng, vượt trội trong tính cách của anh; việc giữ tôi là chứng cứ rõ ràng về sự thông minh của anh. Vì anh nhận ngay ra bố là chuyên gia trong cuộc chiến giữa hai giới tính. Okay, thật ra thì cũng không thực sự là cuộc chiến cho lắm, chỉ khác nhau về kiểu diễn đạt. Bố diễn đạt theo ngôn ngữ của bố. Wyatt sẽ học hỏi được thôi.

Mẹ và tôi đã chuẩn bị xong xuôi đồ nướng, suốt thời gian đó chúng tôi lên các kế hoạch chiến tranh, ờ, các kế hoạch đám cưới, và khi đàn ông tiếp quản vụ thịt nướng thì chúng tôi có vài phút nghỉ ngơi. Mẹ tìm được một cái váy vừa ý trên mạng và bà gửi mẫu cho tôi xem. Tôi không có phù dâu, đám cưới sẽ nhỏ gọn và thân mật hơn, vì thế tôi không cần phải chọn váy cho phù dâu hay bất cứ cái gì đại loại như thế, cám ơn trời. Chúng tôi tìm thêm một cái váy dài theo ý thích của tôi và một lần nữa lại gần như thất vọng , điều này thật phiền toái vì không như tôi muốn một cái váy cưới quá đáng viền đăng ten, hoa và đính những hạt ngọc trai nhỏ. Tôi đã mặc kiểu đó vào lần cưới đầu tiên, và không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.

‘Mẹ biết rồi!” đột nhiên mẹ nói, khuôn mặt mẹ bừng sáng đầy cảm xúc. “Dì Sally có thể may váy cưới, cách này áo cưới sẽ vừa như in. Phác kiểu mà con muốn đi, ngày mai chúng ta sẽ tìm mua vải.”

“Hãy gọi dì Sally trước để chắc chắn dì ấy may được.” tôi gợi ý.

Ngay lúc này thì Sally có phiền phức của riêng dì, việc khiến cho dượng Jazz nổi điên vì dì đã cố tình đâm xe vào dượng, và là việc khiến dì điên lên vì dượng đã phá hoại phòng ngủ bằng việc trang trí lại nó ngay sau lưng dì. Họ đang ly thân, sau khi đã cưới nhau cả ba mươi năm, và cả hai người đều đau khổ. Tôi hào hứng với khả năng dì may được váy cưới, dù sao đó cũng là một giải pháp hoàn hảo. Dì Sally là một phù thủy chỉ với một cái máy may, dì đã may đồ khiêu vũ cho Tammy, nhìn nó cực kỳ lộng lẫy.

Mẹ gọi cho dì Sally liền sau đó. Sally trả lời tất nhiên là dì rất sẵn lòng, rồi mẹ chuyển máy cho tôi để tôi tả kiểu váy mình thích cho dì, chúa phù hộ, dì nói kiểu đó thật đơn giản. Thật sự là một thiết kế giản dị, không màu mè hoa lá chút nào. Cái cách mà tôi hình dung ra nó, vẻ quyến rũ ở tà váy sóng sánh và kiểu dáng bó sát, Wyatt sẽ không thể nghĩ được gì khác ngoại trừ lôi tôi lại và lột trần tôi ra.

Tôi cảm thấy như thoát đi được gánh nặng mà tôi khó chịu đựng nổi. Tôi vẫn phải tìm loại vải phù hợp, nhưng tìm vải dễ hơn nhiều so với tìm một cái váy may sẵn hoàn hảo. Nếu tôi đã chuẩn bị tư tưởng bằng lòng với một cái váy trông được thôi thì tôi sẽ không cần phải quá lo lắng đến vậy, nhưng tôi không phải là kẻ giỏi nhất thế giới này chịu được từ “bằng lòng”. Thỉnh thoảng tôi cũng phải làm thế, nhưng tôi không hề thích một chút nào.

Sau bữa trưa chúng tôi nói với bố và Wyatt về việc dì Sally đang suy sụp thế nào. “Dì ấy cần làm gì đó để khỏi bận tâm đến dượng Jazz,” mẹ nói.

Tôi bắt gặp cái liếc của Wyatt và hiểu nét mặt anh. Không phải là anh không hiểu quan điểm của mẹ và tôi trong chuyện dượng Jazz hoàn toàn đáng bị tông xe cho việc mà dượng đã làm, tôi đã giải thích cặn kẽ trước đó cho anh hiểu; mà vì bản năng cảnh sát của anh bị xúc phạm. Anh nhìn nhận việc dì Sally cố tình đâm dượng Jazz như một hành động giết người có chủ ý, cho dù dượng Jazz đã nhảy tránh được sang một bên và không hề bị thương, anh nghĩ dượng Jazz nên báo cho cảnh sát và tố cáo dì. Thỉnh thoảng tôi nghĩ là khả năng phân biệt đúng sai của anh hơi bị móp méo vì đủ loại tội phạm mà anh tóm được.

Anh không nói gì cả, nhưng tôi biết anh không hài lòng việc dì Sally may váy cưới cho tôi. Tôi cũng biết là ngay khi chúng tôi được ở riêng với anh, anh sẽ có đầy chuyện để nói, nhưng anh sẽ không bắt đầu cuộc tranh luận trước mặt bố mẹ tôi, đặc biệt là khi đề cập đến ngừơi bạn thân nhất của mẹ. Cái nhìn chăm chú của anh ngụ ý rằng chúng tôi mà được ở riêng thì hẳn sẽ cãi nhau to.

Tôi chả quan tâm. Tôi đang ở trong tình thế không thể bị tấn công. Quyết định là gì đi chăng nữa thì cũng là một phần đám cưới, tất cả lỗi là do anh, vì thời hạn của anh đã đẩy tới việc gấp gáp này. Tôi chỉ thích những tình thế không thể bị tấn công – miễn sao tôi là người nắm giữ được chúng.

Anh chỉ đợi được tới lúc tôi thắt dây an toàn của chiếc xe Avanlanche là anh tấn công. “Em không tìm được người nào khác may váy cho em hả?”

“Việc đó không đủ thời gian.” Tôi đáp lại một cách ngọt ngào.

Anh nhìn thẳng về phía trước và vòng xe “Dì ấy đã cố giết chồng.’

Tôi phảy tay. “Em không thấy có mối liên hệ nào giữa việc đó và việc may váy cho em cả. Em nói với anh rồi: dì ấy không cố giết dượng, dì chỉ muốn làm dương bị thương một tẹo thôi.”

Anh liếc nhìn tôi với vẻ không đoán nổi. “Hai ngày trước anh đã xem cuộn băng ai đó cố tình đâm vào em. Đừng có nói với anh về chuyện “chỉ làm bị thương một tẹo”. Một cái xe ô tô có thể làm chết người đấy. Dì lái nhanh đến mức không phanh được mới đâm sầm vào ngôi nhà. Anh phải tìm ra ảnh hiện trường để chỉ rõ cho em thấy con người bị thương tổn thế nào trong những tình huống như vậy hả?”

Quỷ quái gì rút hết xuống địa ngục hết đi, tôi ghét cay ghét đắng khi mà anh không thèm đếm xỉa đến tình thế không thể bị tấn công của tôi.

Anh đúng. Đứng ở cương vị một cảnh sát, nghĩa là anh nhìn thấy những việc mà chắc sẽ khiến tôi gặp ác mộng. Sally hành động hoàn toàn thiếu suy xét với cuộc đời và sự sống của dượng Jazz. Không chỉ vậy, tôi biết nếu ở vị trí của anh, nếu tôi nhìn thấy ai đó cố giết Wyatt, ít nhất là tôi cũng không thể nào tha thứ được.

“Chết tiệt.”

Một phía lông mày của anh nhướng lên. “Điều đó nghĩa là em đồng ý với anh hả?”

“Điều đó nghĩa là em hiểu được quan điểm của anh.” Tôi cố không tỏ ra sưng sỉa. Tôi chắc mình thất bại thảm hại, vì anh cố giấu một nụ cười.

Giờ thì khó giải quyết đây, vì dì Sally đã đồng ý may váy cưới cho tôi, không chỉ vậy, dì còn rất hào hứng nữa cơ, vì dì yêu tôi và hai đứa em gái gần bằng yêu những đứa con ruột của mình. Chúng tôi giống như một gia đình vậy. Tôi không thể tìm ra ai đó khác may váy cho tôi lúc này mà không làm tổn thương đến tình cảm của dì. Với việc này thì trong khoảng thời gian ngắn, tôi hầu như chắc chắn không thể tìm được thêm ai may váy cho tôi, chấm dứt.

Tôi không chết lặng đi đủ để ngã dập đầu vào bảng đồng hồ vì thất vọng, nhưng tôi cảm thấy y như bị vậy đấy.

Wyatt đã gây ra tình thế lưỡng nan này chỉ vì khả năng phán xét tầm thường của anh. Đó là gian lận. Vì thế tôi tìm cách trả đũa lại anh. Chỉ cho công bằng thôi, đúng không nào? Okay, đây là thỏa thuận: em thực sự, thật sự thiếu thời gian. Bất lợi là em sẽ không thể tìm được một thợ chuyên may váy cưới, vì họ đã được đặt hàng trước hết rồi. Hoặc là em có thể tìm một cái váy cưới may sẵn, nhưng trong khu trung tâm mua sắm không có và trên mạng cũng không nốt. Nếu anh còn khăng khăng, em sẽ chịu không biết làm sao mà tìm cách rút lại lời nhờ vả dì Sally, nhưng, anh sẽ phải gánh chịu hậu quả nếu như em phải làm đám cưới trong bộ váy cưới bất kỳ mà em quơ đại vào những giây phút cuối cùng.

Tôi thực sự cực kỳ nghiêm túc trong giọng nói và biểu hiện của tôi, chắc là nghiêm túc thật đấy. Tôi không vòng vo. Tôi có một ước muốn, một viễn cảnh về việc làm thế nào tôi muốn chuẩn bị đám cưới của mình với anh, và phần lớn trong ước muốn ấy là nhìn thấy ánh mắt anh khi tôi hiện ra trước anh trong một cái váy quyến rũ chết người. Đó là giây phút một điều bức thiết trong tôi, một điều gì đó bị tổn thương khi tôi phát hiện ra người chồng cũ không chung thủy. Tôi không loanh quang trong xó mà kêu than khóc lóc, nhưng tôi đã hoàn toàn thoát khỏi cuộc hôn nhân đầu tiên của mình mà không chút vân vướng gì, tôi đã có quá nhiều chuyện ầm ĩ phải giải quyết rồi.

Anh đưa mắt sang tôi với cái nhìn nhanh, xuyên thấu, đo độ chân thật của tôi. Thật ra, tôi không biết tại sao anh lại không đánh giá cao những gì tôi nói. Thôi được, cứ cho là tôi biết rất rõ. Có thể phiền lòng trong việc người đàn ông mà tôi yêu không đặt lòng tin vào tôi, nhưng quả thực còn phiền lòng nhiều hơn nếu mà anh ta quá ngốc để quá tin tưởng vào tôi. Tôi không nói đến chuyện không chung thủy về mặt tinh thần hay thể xác vì điều này sẽ không xảy ra, mà là trong trận chiến nhỏ riêng tư của chúng tôi về mối quan hệ họ hàng, tất cả đều phải công bằng. Anh đưa ra luật lệ của riêng anh, với các chiến dịch tàn phá chết tiệt của anh, chiến dịch có-cô-ấy-bằng-mọi- giá nhằm vào tôi. Trên thực tế, anh thậm chí không thèm theo đuổi tôi, anh đã chiếm đoạt tôi và từ chối không cho tôi có cơ hội thoát ra.

Việc nhớ lại chuyện đó khiến tôi hơi run rẩy, cả trong trái tim và cả ở phía dưới thấp hơn, và tôi ngọ nguậy.

Anh lầm bầm câu chửi thề, giật mạnh cái nhìn về phía đường trước mặt. “Chết tiệt, em ngừng ngọ nguậy đi. Em làm thế mỗi lần em nghĩ về sex đấy”

“Em làm thế?” Có lẽ vậy thôi. Nhưng anh cũng đáng để mà ngọ nguậy đấy chứ.

Tay anh nắm chặt vô lăng, nhắc tôi rằng chúng tôi chưa yêu nhau lần nào từ tối thứ tư, bây giờ đã là chủ nhật rồi. Đêm hôm trước anh đã làm giảm căng thẳng trong tôi, nhưng việc anh làm tốt chỉ với tay và miệng thì không thể nào giống như làm với cái ấy của anh được. Một số thứ được tạo ra để phối hợp nhịp nhàng với nhau, bạn biết không hử?

Mặt khác, Wyatt không khuây khỏa được trừ khi anh tự làm chuyện đó trong lúc tắm. Xem xét đến sắc trắng nhợt từ các khớp ngón tay của anh, thì tôi không nghĩ anh đã làm chuyện đó.

“Chúng ta đang nói chuyện về dì Sally.” Giọng anh trở nên dữ dội và căng thẳng.

Tôi cố hướng suy nghĩ của mình quay lại chủ đề. ‘Em đã nói cho anh nghe những gì em nghĩ.”

Anh thở phì phì. “Chính xác hậu quả là gì nếu em không làm đám cưới trong cái váy mà em muốn?”

“Em không biết.” tôi nói một cách đơn giản. “Em chỉ biết là việc đó sẽ làm em tổn thương.”

“Chết tiệt,” anh lầm bầm. Anh không thèm quan tâm đến chuyện làm tôi trở nên dở hơi hay làm tôi giận điên tiết, hay nổi giận bừng bừng, nhưng anh sẽ khuấy đảo cả trời đất để tránh cho tôi khỏi bị tổn thương. Tất cả mọi phụ nữ đều nên được yêu thương giống thế. Trái tim tôi muốn vỡ ra vì xúc động, hoặc là ít ra tôi cũng cảm thấy như vậy. Thật là một cảm giác rùng rợn, vì nếu tim bạn thực sự vỡ ra, một vài cái ống dẫn nào trong trái tim bạn có thể sẽ nứt tung ra, hay đại loại như thế.

Anh im lặng lái xe qua hai tòa nhà và tôi bắt đầu căng thẳng, tự hỏi là anh đang nghĩ gì. Wyatt quá thông minh không cần phải suy nghĩ lâu la, hoặc là anh sẽ bắt kịp với …

“Hãy làm cho họ quay lại với nhau,” anh nói.

Não của tôi cảm thấy như thể những dòng suy nghĩ xám xịt đột ngột trộn lẫn vào nhau. “Cái gì?” Chết tiệt, chết tiệt thêm lần nữa đây này. Anh có nghiêm túc không đấy? Cứ cho là anh đang nói về chuyện dì Sally và dượng Jazz đi, nhưng con cái của chúng tôi không thể cùng ở chung phòng với hai người đó được. Tôi nên cắt ngang anh ít nhất ở tòa nhà vừa nãy mới phải, giật lấy tay lái hay đại loại là cái gì đó, hoặc đập đầu và ngã xuống, ngoại trừ sau đó anh sẽ mang tôi quay lại phòng cấp cứu, còn tôi chịu quá đủ nơi đó rồi.

“Dì Sally và dượng Jazz,” anh nói, xác nhận nỗi sợ hãi của tôi là anh đang cố làm đầu óc tôi quay mòng mòng. “Hãy làm cho họ quay lại với nhau. Bắt họ ngồi xuống và nói rõ mọi chuyện. Anh đoán là nếu em có thể bắt dượng Jazz bỏ qua việc vợ ông ta cố tình giết ông ta thì anh sẽ phải thừa nhận là anh đã hơi quá nghiêm trọng vấn đề lên.”

“Anh điên hả?” tôi thét lên, quay phắt về phía anh, thật không phải là một ý tưởng hay vì cử động đột ngột đó khiến cho cơn đau đầu dâng lên. Tôi ôm chặt lấy đầu, nhưng tôi không gục xuống.

“Cẩn thận.” anh nói vững vàng.

“Đừng có nói với em về chuyện cẩn thận sau khi anh quẳng thứ gì giống như thế vào em.” Chỉ khi nào tôi nghĩ anh không thể phẫn nộ hay đòi hỏi hơn thế nữa, anh mới làm vậy. Anh là một con quỷ độc ác.

“Thì cũng giống y như thứ mà em ném vào người anh vậy.’ Đôi mắt anh đang lấp lánh, những tia nhìn xanh lá trộn lẫn sự giận dữ và hài lòng.

Trời. Anh đã để ý đến chuyện đó hử?

“Anh bị tước quyền vì em đang trong tình trạng chấn thương.”

“Em đang khỏe lên.” Anh ngắt lời không chút trắc ẩn. “Anh sẽ không ngạc nhiên nếu ngày mai em quay trở lại nơi làm việc.”

Thực ra là tôi đã định làm việc đó. Tôi cau có nhìn anh, còn anh coi đó là sự thú nhận.

“Em không phải là cố vấn hôn nhân,” tôi nói trong nỗi thất vọng não nề. “Thậm chí còn tệ hơn, em gần như con họ. Họ sẽ không nghe trẻ con nói, tại sao anh lại nghĩ họ sẽ lắng nghe em?”

“Đó là vấn đề của em.” Anh trả lời.

“Anh có nghĩ đó còn là vấn đề của anh nếu như em không hạnh phúc trong lễ cưới của chúng mình không? Anh không nghe em nói là em không đủ thời giờ hả? Việc này sẽ tốn thêm nhiều thời gian của em.”

“Thì tạo ra đi.”

Anh nghĩ là anh cực kỳ thông minh. Tôi nheo mắt nhìn anh. “Thôi được. Em sẽ dành thời gian, chúng ta sẽ dành thời gian chúng ta làm tình vào việc đó, và đó là lúc em sẽ nói chuyện với dì Sally và dượng Jazz.”

Anh thực sự cười phá lên trước điều đó. Hừ, tôi biết thành tích trong quá khứ của tôi về việc cưỡng lại được anh trong bất kỳ chuyện nào hoàn toàn là con số không, nhưng anh đã cười.

Người ta không thể khoa chân múa tay khi bị chấn thương, thậm chí chỉ là một chấn thương nhẹ. Tôi không muốn ra khỏi xe của anh một mình, vì đó là một cái xe tải lớn và bạn phải leo xuống, và nếu tôi hạ cánh xuống mạnh một chút thôi thì đầu tôi sẽ rung lên và thật không vui vẻ gì cho lắm. Vì thế nên tôi phải đợi cho đến khi anh đi vòng qua và đỡ tôi xuống xe, việc mà anh cực kỳ hài lòng vì sau đó anh có thể để tôi trượt dọc xuống phía người trước của anh, và tôi gần như cảm nhận được phần thân thể nhô ra của anh, việc này lại khiến anh cười vẻ cực kỳ thỏa mãn.

Gã đàn ông này thật xấu xa.

Tôi giận dữ nói, ‘Nếu chúng mình mà có sex nữa, không nghi ngờ gì nữa là vào ngay lúc này, thì chúng mình sẽ làm theo kiểu thiền. (tantric way in sex)”

Anh đang cười toe toét khi bước theo tôi về phía cửa trước. “ Anh sẽ không cầu nguyện bất kỳ điều gì khi chúng ta làm tình.”

“Chả liên quan gì đến chuyện cầu khẩn ở đây cả. Nó liên quan đến việc trừng phạt.”

“Anh sẽ không để em ở bất kỳ nơi nào gần cái roi da đâu.”

Tôi chế giễu. “Không phải là kiểu trừng phạt đó. Mà là khả năng kiềm chế cơ. Sex theo kiểu thiền mất nhiều thời gian lắm.”

“Giờ anh có thể giúp đỡ,” anh nói, vẻ đầy vụ lợi.

Mỉm cười một cách ngọt ngào tôi đáp trả, “Tốt, chúng ta sẽ thử. Anh hứa nhé?”

“Cược nào.” Anh nói, ham muốn của anh lộ ra rõ ràng. Tình trạng này sẽ không kéo dài được lâu đâu, dẫu vậy, tôi cũng từ từ mới siết chặt cái bẫy.

“Mà này?”

“Sao?”

“ Chuyện này mất nhiều thời gian vì đàn ông không tiến tới đâu nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.