Dụ Ái Thành Hôn, Ông Xã Phúc Hắc Khó Đỡ

Chương 18: Chương 18: Là người đàn ông khác tặng?




Nhóm dịch: Mèo Đen

Tần Tiểu Bắc mau chóng né tránh ánh mắt của Bùi Kình Nam, đưa tay sờ thấy điện thoại ở trong túi quần Bùi Kình Nam.

Bùi Kình Nam ra lệnh: “Gọi điện thoại cho bác sĩ Lữ!”

Tần Tiểu Bắc mở danh bạ.

Bùi Kình Nam ghét bỏ: “Sao tay chậm vậy? Mở lịch sử trò chuyện gần nhất mà tìm.”

Tần Tiểu Bắc lập tức tìm được số điện thoại của bác sĩ Lữ trong lịch sử trò chuyện gần nhất, cô liếc nhìn Bùi Kình Nam, Bùi Kình Nam nghiêm nghị: “Gọi điện đi!”

Tần Tiểu Bắc bấm số, cô ấn loa ngoài.

Bên trong truyền đến âm thanh của bác sĩ Lữ: “Tứ thiếu gia!”

“Bị bỏng nổi bọng nước, khi bôi thuốc có cần đâm thủng bọng nước không?” Bùi Kình Nam trầm giọng hỏi.

Bên kia giọng nói của bác sĩ Lữ hơi gấp: “Tuyệt đối đừng đâm thủng bọng nước, sẽ dễ bị lây nhiễm.”

Bùi Kình Nam nhíu chặt lông mày, ngữ điệu hơi bực bội: “Bọng nước lớn vậy mà không được đâm thủng sao? Khi bôi thuốc phải bôi vào đâu?”

“Nhẹ tay một chút, chậm rãi bôi lên trên bọng nước, nó sẽ mềm xuống. Cũng phải bôi cả vùng xung quanh bọng nước, tất cả phần bị nóng đỏ và xung quanh, bôi hết toàn bộ.” Lữ bác sĩ nói.

“Biết rồi.” Bùi Kình Nam lên tiếng, nhìn về phía Tần Tiểu Bắc: “Tắt điện thoại.”

Tần Tiểu Bắc cúp máy.

Bùi Kình Nam nghiêm nghị nói: “Đưa tay qua đây, bôi thuốc.”

Tần Tiểu Bắc đưa tay.

Bùi Kình Nam nhẹ nhàng bôi thuốc lên tay Tần Tiểu Bắc, động tác của anh dịu dàng như không phải đàn ông.

Trái tim Tần Tiểu Bắc chợt co lại, mũi chua chua, cô lập tức ngẩng đầu lên, không để cho mình khóc.

Khi cha mẹ còn sống, mỗi lần cô bị thương, bất kể vết thương nhỏ cỡ nào, thể nào mẹ cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho cô.

Mẹ dùng bông ngoáy tai thấm nước muối, khi bôi lên vết thương của cô, động tác dịu dàng như lông vũ lướt qua, êm ái, ấm áp.

Thế nhưng sẽ không còn nữa, mẹ sẽ không còn bôi thuốc cho cô nữa. Bất kể trong cuộc sống tương lai cô bị thương bao nhiêu lần, cũng sẽ không còn nữa!

Cô không còn mẹ nữa!

Bùi Tiểu Bắc đột nhiên rút tay về.

Bùi Kình Nam sầm mặt lại, nắm chặt lấy cổ tay Tần Tiểu Bắc, quát: “Làm gì vậy?”

“Tôi không bôi.” Tần Tiểu Bắc nói.

Bùi Kình Nam giữ chặt tay Tần Tiểu Bắc, giọng mỉa mai: “Có bản lĩnh thì đừng để mình bị bỏng. Hay là cố ý làm mình bị bỏng để tranh thủ đồng tình?”

“Tùy anh nghĩ như thế nào thì nghĩ.” âm thanh của Tần Tiểu Bắc nhàn nhạt.

Một tay khác của cô nắm chặt bên người, cô ra sức điều chỉnh tâm tình của mình, để mình không nghĩ đến mẹ nữa.

Bùi Kình Nam liếc mắt nhìn Tần Tiểu Bắc một cái, rồi cúi đầu tiếp tục nhẹ nhàng bôi thuốc cho Tần Tiểu Bắc.

Sau khi bôi một lớp, giọng anh khó chịu dặn: “Ông đây đã xức thuốc tốt rồi, con mẹ nó nếu cô làm hỏng, cô cứ chờ xem!”

Tần Tiểu Bắc nhàn nhạt lên tiếng: “Biết rồi.”

“Bỏ lắc chân trên chân cô ra đi, đinh đinh đang đang nghe phiền chết.” Bùi Kình Nam ghét bỏ.

Tần Tiểu Bắc cúi người xuống.

Bùi Kình Nam đỡ cô, chê: “Đứng yên đấy, đừng có làm vỡ bọng nước.”

Anh khom người xuống cởi lắc trên cho cô.

Tần Tiểu Bắc đứng đấy không nhúc nhích, đợi Bùi Kình Nam cởi lắc chân ra, cô vươn tay: “Đưa cho tôi.”

“Chỉ là một cái lắc chân thôi, cô còn cần làm gì? Canh lúc tôi không ở nhà đeo vào à?” Bùi Kình Nam tức giận.

Đột nhiên anh nhếch khóe môi nghiền ngẫm: “Hay đây là tên đàn ông nào tặng cho cô?”

“Không mượn anh xen vào!” ngữ điệu của Tần Tiểu Bắc không tốt, ánh mắt cô lóe lên, bỗng nhiên đưa tay muốn cướp lại chiếc lắc.

Bùi Kình Nam co tay một cái, lắc chân bị anh nắm chặt trong tay, anh nhìn Tần Tiểu Bắc, cười lạnh: “Thật sự do thằng đàn ông khác tặng?”

Tần Tiểu Bắc không nói gì.

Ngữ điệu của Bùi Kình Nam trở nên mỉa mai, như đang mỉa mai một ai khác: “Một mặt muốn giữ vững cái gọi là tình yêu, một mặt lại muốn theo đuổi vật chất tốt hơn?”

Tần Tiểu Bắc không nói, Bùi Kình Nam đột nhiên đưa tay nắm cằm Tần Tiểu Bắc, quát: “Nói gì đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.