Nhóm dịch: Mèo Đen
“Cô đang mang thai, dưỡng thai cho tốt đi.” Bùi Kình Nam nói.
“Công việc của tôi không ảnh hưởng đến việc mang thai.” Tần Tiểu Bắc nói.
“Công việc gì?” Bùi Kình Nam hỏi.
“Thiết kế trang sức.” Tần Tiểu Bắc nói xong lại bổ sung: “Chỉ cần dùng não dùng bút, không có ảnh hưởng với đứa trẻ, ngược lại còn có chỗ tốt, đứa trẻ cũng sẽ suy nghĩ theo.”
“Ha ha, nhỏ như vậy đã cùng suy nghĩ, cô mang thai thần đồng à?” Bùi Kình Nam cười ha ha, nhìn về phía bụng Tần Tiểu Bắc.
“Con cái của Bùi gia, dù không phải thần đồng, cũng không phải là kẻ ngu.” Tần Tiểu Bắc hơi ưỡn bụng.
Giờ phút này, cô không muốn yếu thế ở trước mặt Bùi Kình Nam.
“Bỏ công việc đi, thoải mái tiêu tiền trong thẻ, không đủ nói cho tôi.” Bùi Kình Nam nói.
Ánh mắt Tần Tiểu Bắc lóe lên, cười: “Trong thẻ có bao nhiêu tiền? Chẳng phải anh nói anh làm lính quèn, không có tiền sao?”
“Năm trăm vạn! Bùi gia cho.” Bùi Kình Nam phát hiện mình bị người phụ nữ này đào hố, khóe môi nhếch lên nghiền ngẫm.
Tần Tiểu Bắc lại cười: “Chẳng phải anh nói Bùi gia không liên quan gì đến anh sao?”
“Không liên quan đến tôi, bọn họ nhìn trúng đứa bé trong bụng cô. Cho nên cô phải bảo vệ bụng cẩn thận, nếu chín tháng sau không sinh ra được đứa bé, cả người cả của sẽ không còn đâu.” Bùi Kình Nam nhìn chằm chằm vào bụng Tần Tiểu Bắc, nét mặt mỉa mai, lại đưa tay sờ nhẹ lên bụng Tần Tiểu Bắc.
Tần Tiểu Bắc lấy lui làm tiến: “Vậy tôi thật sự phải bỏ việc?”
“Bỏ!” Bùi Kình Nam nói.
“Vậy ngày nào anh cũng ở cạnh tôi?” Tần Tiểu Bắc hơi hất cằm lên, cười nhìn Bùi Kình Nam.
“A!” Bùi Kình Nam cười lạnh: “Không ai nói với cô, loại con gái được voi đòi tiên dễ khiến người ta chán ghét nhất à?”
“Tôi không hề cảm thấy tôi được voi đòi tiên.” Tần Tiểu Bắc duỗi tay ra vỗ vỗ bụng: “Trong thời gian người vợ mang thai, người vợ phải chịu đựng bụng to ra từng ngày, chịu đựng phản ứng mang thai, chịu đựng cơ thể phát phì, mọc mụn, hô hấp khó khăn, cùng một loạt bệnh phù. Bảo người chồng ở bên người vợ cùng vượt qua thời gian mang thai, điều này rất quá đáng sao?”
“Có lẽ tôi không có thời gian!” Bùi Kình Nam nói.
Tần Tiểu Bắc nhìn Bùi Kình Nam: “Nhưng sau khi tôi bỏ việc rồi, sẽ có rất nhiều thời gian nhàn rỗi. Có câu ăn no rửng mỡ mà! Tôi sợ anh không ở cạnh tôi, thị thị phi phi sẽ vây quanh tôi mỗi ngày.”
Bùi Kình Nam nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Bắc.
Tần Tiểu Bắc chớp chớp đôi mắt sáng, cô tiếp tục thuyết phục anh: “Công việc sẽ giúp tôi vui vẻ, cũng tốt cho đứa bé, còn có thể giết thời gian, mà lại, công việc của tôi là thiết kế, thời gian tương đối tự do, chỉ có công việc cần phải giao tiếp với những ngành khác mới phải ở công ty một ngày tám tiếng.”
Bùi Kình Nam nhìn bụng Tần Tiểu Bắc, khóe môi nhếch lên: “Bụng là của cô, tốt nhất cô hãy bảo vệ cho tốt, tránh cho cả người cả của đều không còn.”
Đây là đồng ý cho cô tiếp tục đi làm à? Tần Tiểu Bắc lập tức lên tiếng: “Tôi còn phải dựa vào bụng mẫu bằng tử quý nữa mà, đương nhiên sẽ bảo vệ tốt.”
“Tháng sau là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội, trong khoảng thời gian này chúng ta ở lại nơi này để giúp đỡ công việc.” Bùi Kình Nam nói.
“Ừm.” Tần Tiểu Bắc lên tiếng.
Đương nhiên cô hi vọng có thể ở Bùi gia, chỉ có ở Bùi gia, cô mới có thể hiểu rõ Bùi gia hơn. Hiểu rõ kẻ thù, mới biết được kẻ thù yếu kém nhất chỗ nào, mới có thể báo thù được!
Có người gõ cửa một cái, Tần Tiểu Bắc nhìn về phía cửa, nhìn thấy người hầu bưng tô canh.
Bùi Kình Nam nhàn nhạt ra lệnh: “Mang vào đi, về sau cô phải dặn phòng bếp chuẩn bị kỹ càng một ngày bốn bữa ăn cho Tứ thiếu phu nhân, đừng có quên.”
“Vâng.” Người hầu lên tiếng.
Tần Tiểu Bắc nhíu mày, một ngày bốn bữa là cái quỷ gì?
Bùi Kình Nam đưa tay sờ bụng Tần Tiểu Bắc: “Nuôi con trai tôi cho tốt vào, đừng để lúc sinh ra nhăn nhăn nhúm nhúm, người ta sẽ cười đấy.”
Tần Tiểu Bắc: “...”
“Ăn canh đi!” Bùi Kình Nam ra lệnh.
Tần Tiểu Bắc nhận lấy canh từ trong tay người hầu, múc ra một bát.
Ở góc Tần Tiểu Bắc không thấy được, Bùi Kình Nam nhếch khóe môi xấu xa.
Dám gài bẫy anh, thì phải làm cho tốt chuẩn bị bị anh ngược đãi phát khóc.
Anh dặn người hầu: “Sau này nếu tôi không ở đây, phải giám sát Tứ thiếu phu nhân uống xong canh mới rời đi.”
“Vâng.” Người hầu lên tiếng.