Dữ Ái Vô Quan, Dữ Thống Hữu Quan

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 10

 

Tôi cho rằng những ngày vui sướng như thế sẽ mãi không có kết thúc.

Đến một ngày, chuông cửa vang lên, tôi như con nai rừng nhảy vội ra mở cửa. Thật hối hận vì cửa sao không có mắt mèo để nhìn ra trước khi mở cửa. Tôi mở cửa, người tê cứng.

Ba đứng nghiêm mặt, mẹ thì mắt hoe đỏ đứng bên cạnh.

“Ba…” tôi nhìn nhìn sắc mặt âm trầm của ba, chột dạ mà dời tầm mắt sang chỗ mẹ: “Mẹ…”

“Đừng có gọi tao là ba! Tao không có đứa con như mày!” Ba hét lớn một tiếng, khiến trong phòng như chấn động một chút.

Thật là kì quái, rõ ràng thì chính là ông ấy đến đây tim tôi cơ mà. Tôi ấm ức mà nói thầm trong lòng.

“Ai tới vậy?” Trương Bành lúc này với tâm trạng thật tốt đi ra hỏi.

Thật bất hạnh, anh ấy hoàn toàn hình thành thói quen, từ phía sau ôm lấy thắt lưng tôi, hôn nhẹ lên khuôn mặt, rồi tựa lên vai tôi.

Lúc đó không có gương trước mặt, tôi thật không biết sắc mặt mình tái nhợt như không còn chút máu hay là hồng như quả cà chua. Thế nhưng ——— sắc mặt ba mẹ thì tôi nhìn thấy rất rõ ràng.

Con mắt ba so với mắt trâu còn to hơn, tôi thực sự sợ ông ấy lên cơn đau tim.

Không khí trong chốc lát trầm xuống chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở dốc.

Trương Bành rất thông minh, lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh buông thắt lưng tôi ra, thu hồi lại vẻ mặt tươi cười ấm áp. Đi tới bên cạnh tôi rồi cúi đầu hỏi: “Bác trai, bác gái?”

Tôi nghĩ nên báo với anh ấy không nên lại gần ba tôi quá, tôi không mong nắm đấm ba mình rơi trên mặt anh ấy đâu.

Mẹ nhìn Trương Bành từ trên xuống dưới.

“Tôi không biết cậu là ai?” Bà run rẩy hướng Trương Bành nói: “Thế nhưng tiểu Bành chỉ là một thằng nhóc, nó cái gì cũng không hiểu, tôi xin cậu hãy buông tha cho nó.”

Mẹ nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.

Bà tiếp: “Tôi chỉ là một người mẹ, đứa con đối với một bà mẹ mà nói là điều quan trọng nhất.” Bà khóc: “Cậu cũng có mẹ, cậu cứ thử nghĩ lại nếu như đấy là con của chính cậu…” Mẹ nghẹn ngào không cách nào có thể nói tiếp.

Ba nhìn tôi không chớp mắt, tựa như chỉ cần không để ý một chút thôi thì tôi sẽ lại biến mất.

Thế nhưng… khoảng thời gian đó, ánh mắt tôi cũng chỉ có đặt ở một chỗ ———- đó là Trương Bành.

Tôi sợ anh ấy sẽ quay đầu lại nói với tôi rằng: “Tiểu Ái, anh xem em có lẽ là trở về đi.”

Người duy nhất, ngoại trừ Trương Bành ra cũng chỉ có bạn trai trước đây đã nói với tôi như vậy.

Vì thế tôi uống rượu đến say mèm, nhưng rồi như thế mà gặp Trương Bành. Tôi đã cho rằng mình sẽ phải bi thương đến một trăm năm, thế nhưng ngay đến ngày thứ hai đã đem người đó biến đi đâu không còn một mảnh.

Tôi vẫn giương mắt nhìn Trương Bành, mỗi một động tác của anh, mỗi một thần thái, tôi đều nhìn đến chăm chú.

Tôi nghĩ, nếu như anh ấy thực sự bảo tôi trở về, thì tôi sẽ phải uống rượu trong bao nhiêu ngày mới có thể quên được anh?

“Tiểu Ái…” Anh nhẹ giọng nói với tôi: “Anh có điểm thấy mơ hồ…”

Làm tôi chuẩn bị thật nhiều tư tưởng, nghĩ anh ấy nói xong tôi mới có phản ứng.

Thế nhưng những lời này thì lại chẳng hề có trong dự tính của tôi chút nào.

Có điểm mơ hồ?

Khi tôi vắt hết óc suy đoán thâm ý bên trong ba chữ ấy thì Trương Bành ngã xuống.

Anh ngã, người mềm nhũn dưới chân tôi, tôi liền nghĩ đến một ngọn núi vững chãi đổ sụp xuống.

Tim như bị thiếu máu.

“Trương Bành!” Tôi hô to một tiếng, nhào xuống bên người anh ấy.

Anh nhắm mắt nằm đó, không nói bất cứ lời nào.

“Trương Bành! Trương Bành! Trương Bành! …” Tôi điên cuồng, ở bên tai anh kêu gào gọi tên, cho đến khi anh được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Đờ đẫn ngồi đợi bao lâu tôi cũng chẳng rõ.

Lúc Trương Bành được đẩy ra, tôi vội vàng chạy về phía trước, gần như là gục tại trên giường của anh.

“Trương trợ lí…” Một trợ lí khác của Trương Bành – Trần Bình ở bên cạnh giật nhẹ tay áo tôi.

Tôi ngẩng đầu, bình ổn lại tâm tình, đi theo cậu ấy tới một bên.

Cậu ấy đứng trước tôi một chút tìm từ, rồi nói: “Trong não Trương tiên sinh có một khối u, tháng trước cũng đã kiểm tra.”

Tôi không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt kinh hãi nhìn cậu ấy.

Cậu ấy tiếp tục: “Trương tiên sinh dặn chúng tôi không được nói cho cậu biết.”

“Rốt cuộc có thể chữa trị được không?” Tôi tìm lại được thanh âm của mình.

“Quốc tế làm loại phẫu thuật cắt bỏ khối u thì cũng chỉ có bác sĩ Weiss ở Mỹ, thế nhưng…” Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi thở dài: “Bác sĩ Weiss không chịu vì Trương tiên sinh làm phẫu thuật. Không nghĩ tới, khối u nhanh như vậy chèn vào dây thần kinh.

Tôi hỏi: “Không chịu? Vì sao?”

Trần Bình lắc đầu: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, có thể là do trước đây có chút qua lại.”

“Trần trợ lí, chuẩn bị máy bay, tôi muốn đích thân đến gặp bác sĩ Weiss.Làm ơn sắp xếp ngay lập tức.” Tôi không phải đi là để gặp vị bác sĩ kia, là đi để cầu xin ông ta. Vì Trương Bành, tôi chuyện gì đều nguyện ý làm.

Trần Bình năng lực rất lớn. Xuống phi cơ chưa tới một giờ, tôi đã gặp bác sĩ Weiss.

Không nghĩ tới bác sĩ này còn trẻ tuổi như vậy.

“Trương Ái Bành?” Anh ta nghiền ngẫm đọc tên tôi.

Tôi đưa tay hướng về anh ta: “Xin chào, bác sĩ Weiss, tôi là Trương Ái Bành.”

“Trương Ái Bành…” Anh ta cầm lấy tay tôi, nhìn chằm chằm mặt tôi: “Cậu là tình nhân của Trương Bành sao?”

Tôi rất không được tự nhiên. Có lẽ tôi bị sốc, ở tại Trung Quốc đã nhìn thấy mức độ cởi mở thế mà ở tại Mỹ còn hơn cả thế. Tôi suy nghĩ rút tay về, thế nhưng lại bị tóm chặt lấy.

Tên đó nhìn kĩ tôi một hồi, ngạo nghễ nói: “Cậu đúng là rất giống!”

Thật sự là đã đả thương lòng tự tôn của người ta!

Tôi oán hận trừng mắt, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, anh ta bỗng nhiên nói: “Nhưng con mắt cậu rất giống một người.”

Tôi sửng sốt, hỏi: “Lý Tuệ Dương?”

Con người đó cũng chẳng thèm để ý đến vấn đề tôi hỏi, cứ lắc lắc đầu: “Không phải con mắt..” nhíu mày, phảng phất như đang tìm một từ tương đối chuẩn xác để hình dung: “Cảm giác như là… Hẳn là cảm giác…”

“Weiss tiên sinh, tôi không phải đến đây là để cùng ngày thảo luận về tôi và Lý Tuệ Dương.” Tôi cắn răng nói.

Vui vẻ gật đầu: “Tôi biết, cậu tới là mong tôi giúp Trương Bành làm phẫu thuật. Tôi trên thế giới này là người giỏi nhất.” Anh ta tự tin mỉm cười.

Vốn tưởng rằng là sẽ phải gian khổ giằng co một hồi. Không nghĩ tới tên đó cũng rất sảng khoái, giơ một ngón tay trước mặt tôi: “Chỉ có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Tôi biết, đôi khi một điều kiện so với một trăm nghìn điều kiện thường thường càng khó đáp ứng,

Nhưng anh ta đề nghị điều kiện này..

“Theo tôi lên giường, chỉ một lần.”

Tôi nhìn anh ta. Điều kiện này, nếu như tại Trung Quốc bảy mươi năm trước có lẽ là thà chết còn hơn, thế nhưng là thời đại mở cửa ngày nay, nói giao dịch không dễ dàng, thật khó khăn.

Tôi hỏi: “Vì sao?”

Anh ta hỏi lại: “Cậu là tình nhân của Trương Bành?”

Tôi gật đầu.

Anh ta lại hỏi: “Cậu cùng Trương Bành có từng lên giường?”

Tôi gật đầu.

“Tôi đã từng yêu Trương Bành, nhưng anh ta lại không muốn tôi. Tôi muốn cậu lên giường với tôi một lần.” Tia cười của anh ta có chút cô đơn, tôi cư nhiên lại có điểm đồng tình.

Logic gì mà lạ vậy!

Tôi thiếu chút nữa thì phá ra cười. Vợ dùng thân thể chính mình để giải cứu cho chồng, không ngờ cái tình cảnh vĩ đại như thế này tôi cũng có duyên gặp.

“Không thành vấn đề…” Tôi gật đầu, tuyệt nhiên không lo lắng.

Quả không hổ là người Mỹ, hiệu suất làm việc thật cao.

Địa điểm gặp mặt tiếp theo từ phòng họp được chuyển tới căn phòng dành cho Tổng thống. Quá trình thực hiện “Giao dịch” thật thuận lợi đến không thể tin.

Không nghĩ tới tôi như vậy lại đồng ý.

Cũng không nghĩ tới tôi cũng vĩ đại đến thế.

Vì Trương Bành, tôi cái gì cũng nguyện ý.

Weiss ở trên giường là một người tình tốt, tôi phải thừa nhận điều ấy.

“Cậu nhắm mắt lại, hãy tưởng tượng tôi là Trương Bành.” Vẫn khoác trên người quần áo, anh bình tĩnh mà đè lên tôi.

Tôi nhắm mắt nằm trên giường: “Trương Bành tốt hơn anh.”

“Biết Trương Bành vì sao không muốn tôi không?”

Muốn kể lể chuyện cũ thương tâm sao? Làm người tốt thật dễ, tôi chăm chú lắng nghe.

“Bởi vì tôi đã từng có rất nhiều tình nhân.”

Tôi mở mắt nhìn anh ta.

Weiss nhìn vào mắt tôi.

“Trương Bành ưa sạch sẽ.”

Tôi cười nhạt: “Là thế sao?”

“Lý Tuệ Dương chung quy, chỉ có Từ Dương Văn.”

Một dòng nước lạnh bỗng nhiên chảy trên lưng, tôi vẻ mặt vẫn tươi cười nhưng trong không cười.

Anh ta xoay người, đi hướng về cửa phòng: “Tôi muốn đi chuẩn bị cho ca mổ, yên tâm đi, Trương Bành không chết được.”

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, tôi bỗng nhiên vừa kinh vừa sợ.

Bốn phía vẫn cứ an tĩnh như vậy, khiến người ta muốn khóc.

Tôi nghĩ tới Weiss..

Tay anh vuốt ve tôi.

Anh ta hôn môi tôi.

Ánh mắt anh ta đảo qua mỗi chỗ, mỗi chỗ trên thân thể tôi.

Tên đó cũng nghe thấy tiếng khóc kiều mị của tôi.

Ở bên trong thân thể tôi….

Bỗng nhiên phát hiện không cách nào thừa nhận được, tôi hét lên một tiếng, chạy ào vào phòng tắm.

Nước nước nước! Tôi cần nước!

Tôi phải tắm.

Loại bỏ chỗ tên đó mở ra! Loại bỏ đi cái quan niệm nước Mỹ của anh ta! Xóa bỏ cái tình cảm sâu đậm vĩ đại của anh ta!

Trần Bình trong phòng tắm tìm được tôi ngất xỉu.

Lúc cậu ấy nói cho tôi biết thì đã là ngày hôm sau.

Trần Bình nói với tôi phẫu thuật đã xong, nhưng Trương Bành còn chưa có tỉnh.

Sau đó, tôi phát hiện ——– tôi bị cảm.

Tôi chạy đến bệnh viện thăm Trương Bành trên đầu vẫn còn cuốn băng. Mắt anh ấy vẫn găt gao nhắm, khắc hẳn tưởng tượng đến cuộc gặp lại đầy xúc động của tôi, hiện tại, ngay cả mở mắt anh cũng chẳng có.

Tôi chạy đi tìm Weiss hỏi.

Vẫn cái dáng vẻ quyền uy đó, anh ta nói: “Phẫu thuật thành công, nhưng não bộ trước đó đã thiếu dưỡng khí, có tỉnh lại hay không thì phải còn xem ý chí của anh ta.” Anh ta buồn bực nói một câu: “Tôi chỉ đáp ứng là anh ta sẽ không chết, chứ không có bảo đảm anh ta có tỉnh lại.”

Tôi ngay cả trừng mắt liếc cũng đều chẳng còn khí lực, chạy lại về bên Trương Bành đợi anh ấy tỉnh lại.

Đợi chờ là chuyện thực sự rất thống khổ.

Vì em rất đau khổ.

Cho nên anh nhất định phải tỉnh.

Thời gian cứ một giây lại một giây trôi đi, tôi ngây ngốc nhìn mặt anh. Khuôn mặt anh, an tĩnh như thế này tựa như sẽ ngủ mãi không dậy nữa.

Tí tách, tí tách.

Anh chừng nào thì mới có thể mở mắt?

Tí tách, tí tách.

Nghe nói có người ba mươi năm sau tỉnh lại, phát hiện đối với thế giới đã rất xa lạ.

Tí tách, tí tách.

Em thật hi vọng nhìn thấy ánh mắt anh, lẽ nào anh không muốn ư?

Tí tách, tí tách.

Mới như vậy mà cũng hai ngày rồi, tôi rất nhanh cũng phát điên lên rồi.

Tí tách, tí tách.

Tôi đem cái đồng hồ để bàn trong phòng bệnh ném vỡ ngoài hành lang.

Không nên khóc nữa!

Tôi hầu như đã thất vọng.

Tôi cho rằng Trương Bành không bao giờ.. hồi tỉnh nữa, nhưng vẫn cứ cắn răng ở bên cạnh anh một tấc cũng không rời. Tôi thậm chí nước cũng không chịu uống, để tránh phải đi vệ sinh nhiều lần.

Chỉ có một tuần, mà tôi tưởng như đã mười năm.

Hôm nay khí trời tốt, ánh dương chiếu thẳng vào khuôn mặt Trương Bành.

Phải phơi nắng thôi. Tôi đứng lên, kéo rèm cửa sổ.

Có đúng hay không từ nay về sau, mỗi ngày tôi đều kéo rèm cửa cho đến khi già nua.

Thời gian Trương Bành mở mắt, sẽ nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của tôi?

Có lẽ.. lúc ấy tôi đã nằm dưới đất rồi cũng nên.

Anh ấy liệu có giống như Lý Tuệ Dương, mỗi ngày đem một bó hoa cúc để trước mộ của tôi?

Chuyện thật lãng mạn.

Tôi cười khờ khạo kéo rèm cửa, quay đầu lại….

Chốc lát người tôi cứng ngắc tựa như khối băng.

Tôi mở to mắt nhìn vào ——— mắt Trương Bành. Chính là ánh mắt tươi sáng hòa cùng vẻ dịu dàng.

Tôi đã bỏ lỡ, thời điểm anh mở mắt.

Có hay không là thực hiện lời thề, đứng trước cửa sổ nhảy xuống? Vừa lúc tôi gần như là nhoài ra ngoài cửa sổ.

Đang miên man suy nghĩ, Trương Bành mở miệng.

“Em đứng xa như vậy làm gì?” Anh ấy hữu khí vô lực nói: “Lại đây.”

Tôi nín thở, trấn định bước tới trước mặt anh.

“Tiểu Ái…”

Thanh âm quen thuộc, cách xưng hô quen thuộc. Mũi một trận đau xót.

Tôi “oa” một tiếng khóc lên, nhào vào lòng anh.

Trương Bành tỉnh!

Trương Bành tỉnh rồi!

Sự vui sướng của tôi đã trở lại!

.

.

Trương Bành ngày đó xuất hiện, tôi đem tất cả mọi chuyện nói cho anh.

Thực sự chăm chú, phi thường nghiêm túc mà đem toàn bộ nói cho anh ấy.

Trương Bành ngồi ở trên ghế sofa, từ đầu tới cuối không nói được một lời.

Tôi vừa nói, một bên vừa cẩn thận quan sát sắc mặt anh. Trên gương mặt anh, biểu tình gì cũng không có. Trong lòng tôi kinh sợ, thấp thỏm bất an.

“Trương Bành,” tôi hít một hơi thật sâu: “Anh sẽ ghét em sao?”

Anh ấy không nói gì. Thật lâu sau, kéo tôi lại.

Tôi thở ra một hơi. Khẩn trương đến nỗi nước mắt đều rơi.

Anh nói: “Anh làm thế nào có thể ghét em được.”

Sau đó, anh ấy chậm rãi đem chuyện của Lý Tuệ Dương với Từ Dương Văn kể cho tôi.

Câu chuyện thê lương đầy dằn vặt.

Tôi ở trong lòng anh thở dài, chùi nước mắt.

Nghe xong chuyện, tôi bảo: “Lý Tuệ Dương mệnh thật khổ.”

Trương Bành lại nói: “Anh nghĩ Từ Dương Văn thật hạnh phúc.”

“Trương Bành, anh yêu Lý Tuệ Dương sao?”

Anh trầm mặc trong chốc lát.

Không khí trong nháy mắt trầm xuống.

Tôi cũng khẩn trương run rẩy một chút.

Rốt cuộc, Trương Bành lắc đầu.

Anh nói: “Yêu hay không yêu, có cái gì bất đồng? Lý Tuệ Dương chung quy cả đời, chỉ có mỗi Từ Dương Văn.”

Lý Tuệ Dương chung quy cả đời, chỉ có mỗi Từ Dương Văn!

Ở trong lòng Trương Bành chấn động, tôi cả người cứng ngắc.

Lý Tuệ Dương chung quy cả đời, chỉ có mỗi Từ Dương Văn…

Tôi kinh hoàng nhìn Trương Bành, gắng hết sức nghĩ anh nói những lời này ý nghĩ gì.

Trương Bành cúi đầu nhìn tôi.

“Lý Tuệ Dương chung quy cả đời, chỉ yêu mỗi mình Từ Dương Văn…” Tôi run sợ, nhấn mạnh.

Trương Bành bảo: “Không sai, sở dĩ Từ Dương Văn rất hạnh phúc…”

Trái tim tôi như có bàn tay vô hình nào đó bóp nát, máu như róc rách chảy qua tay.

“Buông…” Tôi khàn giọng hét, thoát khỏi lòng Trương Bành.

Tôi cho rằng Trương Bành sẽ nắm chặt tay tôi không buông.

Thế nhưng anh ấy lại không có.

Tôi điên cuồng lắc đầu lui về phía sau vài bước, dường như vậy mà mắt lại nhìn thấy người phía trước kia rõ ràng hơn.

Trương Bành ngồi ở sofa, bi ai nhìn tôi.

Tôi cũng không chịu nổi nữa, chạy ra ngoài.

Dọc đường đi gió theo tôi.

Ánh mắt mọi người trên đường đều tập trung vào tôi.

Tôi cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, cứ cô đơn mà đi như thế.

Nước mắt chảy ra ở mắt không đủ! Không đủ!

Hồ môi chảy xuống. Kích động một hồi, nước mắt không rơi được thì rơi mồ hôi.

Tôi đã chạy như vậy được bao lâu?

Tôi còn có thể như thế này chạy trốn lâu hơn sao?

Trương Bành Trương Bành, anh vì sao không đuổi theo em?

Anh vì sao thương tâm?

Cuối cùng, tôi nhắm mắt lại.

Nghe nói xưa có người tựa vào mộ thương tâm mà chết, chẳng nhẽ tôi rồi cũng như thế?

Nghĩ như vậy, tôi lại nhắm mắt lại.

Trương Bành, anh liệu có học Lý Tuệ Dương, ngày nào cũng đem một bó cúc để trước mộ của em?

.

.

Vốn định vĩnh viễn không thấy bất cứ ánh sáng nào nữa, nhưng rốt cuộc lại mở mắt.

Tôi mở mắt, thấy Trương Bành.

Anh ngồi ở đầu giường sờ trán tôi: “Em bị bệnh.”

Mấy hôm trước, tôi còn từng giây từng phút ngồi bên giường anh, chờ anh mở mắt. Đến giờ, có phải hay không hy vọng anh không nên tỉnh lại.

Tôi si ngốc nhìn anh, cười khổ.

Tôi lạnh lùng: “Trương Bành, Trương Ái Bành, cả đời này không phải chỉ có một người Trương Bành.” Tôi khàn giọng hét to lên: “Chí ít còn có một Weiss!”

Anh nhìn tôi, nhàn nhạt nói: “Tiểu Ái, em mệt rồi.”

Sau ngày ấy, tôi không hề cùng anh ấy nói gì. Khi tôi có thể xuống giường, tôi thu thập hành lí rời đi.

Trương Bành đứng ở cửa phòng, nhìn tôi đem quần áo bỏ trong va li.

Cả hai không ai nói được một lời.

Tôi rất sợ chỉ cần nói ra sẽ khóc lớn lên. Thế nhưng anh ấy vì sao không nói lời nào?

Chí ít thì cũng là giữ tôi lại, chí ít cũng phải hỏi tôi muốn đi đâu, chí ít cũng phải đối với tôi nói: “Tiểu Ái, anh rất xin lỗi.”

Nếu như anh không yêu em, thì em phải rời đi!

Không nên nhìn em với ánh mát bi ai như thế.

Cầm hành lí đi ngang qua, tôi không dám nhìn vào mắt anh.

Bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy, tôi chân trần bước qua, anh kéo tôi lại…

Tôi rời đi.

Tôi vui sướng không gặp lại.

Tôi không có về nhà, mà liều mạng đi tìm khởi nguồn của tất cả mọi chuyện ———- Lý Tuệ Dương.

Tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh ta, tôi phải tận mắt nhìn thấy anh ta. Người này chưa từng xuất hiện trong đời tôi, thế nhưng vì sao lại có khả năng dễ dàng hủy diệt hạnh phúc của tôi đến thế.

Nếu như anh ta ngày nào cũng đem bó cúc đặt trước mộ Từ Dương Văn, vậy thì nhất định phải ở gần đó.

Lại bắt đầu đợi, đau khổ nhất là chờ đợi.

Có vẻ như bệnh của tôi vẫn chưa khỏi hẳn, đợi một ngày tôi liền choáng váng, toàn thân vô lực ngã xuống bên mộ viên.

Rốt cuộc tôi đã đợi được anh ta ——— Lý Tuệ Dương.

Một người rất thanh tú, không khí lạnh lẽo vây quanh người anh ta.

Anh ta đứng ở bên bia mộ Từ Dương Văn, đặt bó cúc xuống.

Tôi lặng lẽ đi đến phía sau Tuệ Dương, nghe anh ta hướng ảnh chụp trên bia mộ nói:”Từ Dương Văn, này tìm mãi cũng thấy cùng yêu không quan hệ?

“Nếu như cùng yêu không quan hệ, vậy cùng cái gì thì có quan hệ?” Tôi hỏi.

Anh ta tựa hồ như bị hoảng sợ, xoay mạnh người, thấy tôi, định thần lại.

Lý Tuệ Dương quan sát tôi từ đầu đến chân: “Trương Ái Bành?”

Tôi kinh ngạc: “Anh biết tôi?”

Anh ta gật đầu.

“Trương Bành có nhắc tới tôi?”

Lý Tuệ Dương nhẹ cười rộ lên, rất đẹp, nhưng trong lòng lại đầy chua xót, cô đơn.

Nghe tên Trương Bành bật ra từ miệng mình, bỗng nhiên thấy khó chịu. Nhưng tôi có điểm hiếu kì: “Anh ta nói cái gì?”

Lý Tuệ Dương dời đường nhìn đến ảnh chụp của Từ Dương Văn, thở dài một cái.

“Anh ta hỏi Từ Dương Văn rốt cuộc có hay không yêu tôi?” Lý Tuệ Dương cười khổ: “Nếu như yêu tôi, như thế nào nhẫn tâm để tôi thương tâm như vậy?”

“Anh trả lời Trương Bành thế nào?”

Lý Tuệ Dương quay đầu nhìn tôi: “Cậu ấy? Cậu cho rằng Từ Dương Văn yêu tôi không ?” Lời lẽ của anh ta quả nhiên sắc bén: “Cậu cho rằng Trương Bành yêu hay không yêu cậu?”

Câu nói như xé nát tim…

Tôi bỗng nhiên mạnh mẽ không ít, nhàn nhạt đối với anh ta mỉm cười: “Tôi không biết Trương Bành yêu hay không yêu tôi. Thế nhưng tôi yêu anh ấy.” Tôi nhìn chằm chằm Lý Tuệ Dương., khẳng định lần nữa gật gật đầu: “Tôi yêu anh ấy.”

Không có hỏi câu hỏi khác, mặc dù tôi thấy Lý Tuệ Dương cổ họng đang tắc nghẹn đến trăm vấn đề.

Nhưng tôi đã nhìn thấy Lý Tuệ Dương. Tôi đã biết Trương Bành vì cái gì yêu anh ta. Tôi biết mình có chỗ nào đó tương tự anh ta.

Không có đi gặp Trương Bành, tôi trở về quê.

Kia ngã tư đường quen thuộc, cái bục ở giữa kia vẫn còn y nguyên.

Lúc đầu lo nghĩ ba mẹ nhìn thấy tôi đỡ Trương Bành lên cứu thương đi máy bay, tôi không còn mặt mũi nào trở về nữa. Tôi ở lại khác sạn, Trương Bành gửi tiền vào thẻ tín dụng cho tôi, tôi không có đến mức không có tự tôn mà dùng. Ban đêm, tôi lại ngồi tại cái bục chỗ ngã tư ngồi uống bia.

Bục không có gì che, xung quanh vắng vẻ, cảm giác thật thoải mái.

Gió bốn phương tám hướng thổi đến.

Tôi nghe người ta nói, đi đến ngã tư, thường phải vật lộn một hồi, xem xét nơi để đi.

Đứng ở ngã tư đường, mới bỗng nhiên phát hiện, thực tế không có cách nào có thể đi. Bên cạnh đường xe chạy, nếu như là ban ngày, thì lúc này hẳn là xe cộ đi lại đầy đường.

Trước sau đèn xanh sáng, trái phải đền đỏ, khi đó trái phải chuyển phương hướng, bốn phía bị vậy quanh, căn bản là không có cách nào trở lại lối đi bộ ———- cái kia, hẳn là có trạm nghỉ.

Trái phải chuyển đèn xanh, nhưng mà tình huống cũng không có gì khác biệt lắm.

Mỗi đêm uống say với bầu trời, “chỉ huy giao thông” đôi khi nhảy doping thật thú vị.

Không có khán giả, cho dù có mấy xe ròng rọc chạy qua, cũng coi như không có gì.

Đã từng có một ngày thật hạnh phúc.

Tại giữa ngã tư đường, tôi gặp Trương Bành.

Tôi cho rằng suốt đời cũng không tìm được một nửa của mình, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, thì tôi liền sáng tỏ.

Mang theo men say, đối với đường phố vắng vẻ, tôi bắt đầu nhảy.

Không biết chính mình như thế nhảy mấy hôm.

Mỗi sáng sớm khi tỉnh lại, thì lại tập tễnh trở lại khách sạn.

Uống nhiều đến nỗi tôi nghĩ muốn nôn.

Đấm đấm vào ngực, tôi rốt cuộc gian nan móc cổ họng “oa oa” đem gì đó nhổ ra.

Trên cái bục đỏ tươi một mảnh, tôi không biết mình nôn ra những gì.

Máu sao?

Năm màu biến hóa trước mắt, tôi đưa tay ra, muốn bắt lấy một mảnh nào đó, nhưng trước mắt tối sầm, bất tỉnh. Đến lúc tỉnh lại mới biết là đã ở bệnh viện.

Ngồi trước đầu giường là ánh mắt hiền lành của ba mẹ.

“Con làm sao vậy?”

Ba an ủi vỗ vỗ vai tôi: “Thanh niên uống rượu không biết kiềm chế, làm tổn thương đến thân thể.”

Tôi nói: “Ba, ba không trách con sao?”

Mẹ một bên rơi lệ, ba mắt cũng đỏ đỏ.

Tôi bỗng nhiên khóc lớn lên.

Kết quả, chúng tôi ba người cùng một chỗ khóc lớn lên.

Tiếng khóc rung động tới toàn bộ bệnh viện, bác sĩ cho rằng bệnh nhân bệnh tình nguy kịch, vội vàng chạy tới.

Khóc đến con mắt sưng đỏ, tôi thừa lúc ba mẹ không chú ý len lén chạy đến chỗ bác sĩ.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi bị bệnh gì?”

Trước khi bác sĩ mở miệng, tôi tiếp: “Đừng nói là tôi bị ngộ độc rượu, tôi so với anh hiểu bản thân mình hơn nhiều.”:

Vừa đấm vừa xoa, được đáp án.

Bệnh máu trắng.

Tôi tựa như ngã nhào trong phòng làm việc ủa bác sĩ.

Bệnh máu trắng…

Tôi mất hứng trở lại phòng bệnh, bình tĩnh đối mặt với ba mẹ, nhẹ nhàng nói: “Con đều đã biết.”

Mẹ thương tâm khóc rống lên, ba giả vờ mạnh mẽ đảo mắt liền hóa thành u buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.