Dụ Chàng Cắn Câu

Chương 3: Chương 3




Tích Tân Phủ là Nam Kinh Liêu quốc, vốn là thủ đô thứ hai của Liêu quốc, vì dễ dàng cho chỉ huy vào Nam, cho nên Tiêu Thái hậu quyết định tạm thời định đô tại đây.

Sáng sớm, trên đường đã tụ tập không ít người bán hàng rong, người lui tới đông đúc, đáp ứng với yêu cầu của Tiểu Tiểu, Gia Luật Long Khánh phụng bồi nàng từ từ giục ngựa đi ra ngoài thành, để nàng quan sát đời sống sinh hoạt hàng ngày của người Liêu.

Nam tử ở Liêu quốc trên người mặc da dê hồ bào, quần da, còn người giàu có hoặc có chút địa vị thì trên cổ quấn thêm khăn quàng cổ làm bằng lông chồn tuyết. Các cô gái thì mặc quần áo màu xanh thẫm trên đó có thêu hoa văn nhiều màu sắc rất tinh tế.

Những điều này cũng không có gì, để cho Tiểu Tiểu cảm thấy kinh khủng chính là đầu tóc của nam nhân Liêu quốc. Ngoại trừ Gia Luật Long Khánh ra những hộ vệ đi theo kể cả Gia Luật Long Hữu trên đầu đều đội chiên mũ, cho nên Tiểu Tiểu vẫn không phát hiện đầu tóc ở bên trong mũ. Trên thực tế, phần lớn tất cả mọi người dân ở đây trên đầu đều đội các kiểu mũ mão, mũ da, chiên mũ, hồ mũ, hạc mũ các loại..., bởi vì khí trời thật sự quá lạnh! Nhưng cũng có ít người không có đội mũ... Còn có người thỉnh thoảng tháo mũ xuống gãi gãi đầu...

Trời ạ! Bọn họ đầu trọc thì để đầu trọc đi vì sao còn muốn để một chùm tóc ở giữa trán hai bên thái dương để tóc dài thắt bím cuốn lại thành vòng tròn giống như trẻ con? Hơn nữa còn có người làm thành những hình thù kỳ quái!

Tiểu Tiểu trợn mắt nhìn hồi lâu, rồi ngửa đầu ngó chừng Gia Luật Long Khánh, có chút hơi sợ hỏi:” Ở Liêu quốc các ngươi mọi người đều để cái loại ... Cái loại đầu này sao?"

Gia Luật Long Khánh tùy ý nhìn sang "Đúng ! Ở đây mọi người đều để loại đầu này, được gọi là khôn phát."

"Đã là đầu trọc , còn khôn cái gì phát!" Tiểu Tiểu xuy thanh nói. "Tại sao ngươi không như vậy?"

Hắn nhún nhún vai."Quanh năm đánh giặc, ngay cả râu cũng không có thời gian chú ý đến, đâu còn có thời gian chú ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này."

"Ngươi nói." Tiểu Tiểu híp mắt nhìn "Nếu không phải vì đánh giặc, ngươi cũng sẽ để đầu giống như họ?"

Gia Luật Long Khánh nhún nhún vai. Tiểu Tiểu bỗng nhiên bắt lấy vạt áo của Gia Luật Long Khánh, kéo mạnh xuống cho đến khi bọn họ đối mắt với nhau, chóp mũi đụng nhau. "Ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi dám động tới đầu tóc của mình, ta liền...Liền... Đem ngươi chặt thành tám khúc!"

"Không được phép thay đổi?"

"Một cọng tóc cũng không cho đụng đến!"

"Được rồi!"

Tiểu Tiểu híp mắt nói: "Ngươi thề!"

Gia Luật Long Khánh thở dài. "Ta thề tuyệt đối không động đến tóc của mình, được chưa?

Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới buông tay ra. "Chỉ cần ngươi không đụng tới tóc của mình, hàng ngày ta giúp ngươi chải đầu."

Gia Luật Long Khánh nghe vậy hai mắt sáng ngời."Thật sao? Ta đây tuyệt đối sẽ không động tới tóc của mình!"

Tiểu Tiểu liền quay đầu lại tiếp tục nhìn đường phố "Giờ chúng ta đi đâu?"

"Về Hằng Vương phủ nghỉ ngơi một lát trước, sau đó tiến cung bái kiến mẫu hậu."

"Hoàng đế ca ca của ngươi đâu? Không cần đi bái kiến sao?"

"Hắn không ở trong cung." Gia Luật Long Khánh đáp. "Bây giờ là xuân nại bát, lúc này hắn hẳn là ở sông Áp Tử."

"Xuân nại bát?"

"Là mùa săn bắn, ở sông Áp Tử có đàn nhạn, đàn vịt, đàn ngỗng và rất nhiều động vật khác."

"Cái gì?" Tiểu Tiểu kinh hô một tiếng, đột nhiên lại xuất thủ bắt Gia Luật Long Khánh đến trước mặt. "Săn thú lại không mang ta đi?" Ngữ khí của nàng u ám, thật là đáng sợ.

Gia Luật Long Khánh không biết nên khóc hay nên cười nói: "Hắn lên đường thời điểm chúng ta còn đang trên đường tới đây, làm sao dẫn ngươi đi?"

Tiểu Tiểu vẫn nhìn theo hắn, nhưng khuôn mặt thì ủ dột.

"Trừ xuân nại bát...." Gia Luật Long Khánh vội nói. "Còn có ở Hắc Sơn hạ nại bát, nếu ngươi cảm thấy không đủ, thì còn mùa thu còn có thu nại bát ở phục hổ lâm, mùa đông ở Quảng Bình có đông nại bát, một năm bốn mùa đều có, đủ rồi chứ?"

Tiểu Tiểu nhướng lông mày. "Ngươi không gạt ta chứ?"

Gia Luật Long Khánh ai thán một tiếng."Ta nào dám lừa ngươi!"

Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, còn nói:” Nếu như bây giờ chúng ta chạy tới, còn kịp không ?

"Tha cho ta đi! Tiểu Tiểu, giờ chạy tới làm sao mà kịp được!"

Tiểu Tiểu chán nản buông tay ra, ngay tiếp theo đầu nhỏ cúi xuống. Trong lòng Gia Luật Long Khánh cảm thấy xót xa không thôi, không thể làm gì khác hơn là đề nghị nói:” Ta dẫn ngươi đi đánh cầu? Ngươi không thích cũng có thể đánh cúc, hoặc là vài ngày sau, tháng ba có cuộc thi kéo co trên cát đó là truyền thống của người Liêu chúng ta, còn có rất nhiều cuộc thi đua, cũng rất thú vị”.

Tiểu Tiểu giương mắt, tò mò hỏi:” Đánh cầu? Đánh cúc? Là gì vậy?"

"Giải thích đơn giản chính là hai bên đánh nhau, dùng Mộc Côn đem cầu đánh tới cầu môn của đối phương là thắng, còn đánh cúc là ngồi trên lưng ngựa đánh cầu." Gia Luật Long Khánh nói. "Trong cung thường võ điện có sân đánh bóng, có lẽ chúng ta có thể đến bên kia thử trước một chút."

"Ta cũng đi nữa!" Bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng nói.

Hai người sợ hết hồn, đồng thời quay đầu nhìn lại thì ra là Gia Luật Long Hữu chẳng biết lúc nào cưỡi ngựa đến bên cạnh hai người bọn họ.

"Ngươi từ đâu chui ra vậy, cút đi!" Gia Luật Long Khánh không khách khí mắng.

Gia Luật Long Hữu da mặt tương đối dày không để ý nói:”Không phải các ngươi đi gặp mẫu hậu trước sao? Vậy ta mang Y Oa Tô tới sân đánh bóng trước chờ các ngươi."

"Y Oa Tô? Nàng là người nào?" Tiểu Tiểu mở to mắt hỏi.

"Lão bà của hắn." Gia Luật Long Khánh đáp.

"Ừ!"Tiểu Tiểu lúc này mới yên tâm, lộ ra mỉm cười.

Bọn họ theo Sùng Thiên Môn tiến vào cung thành sau liền chia tay, Gia Luật Long Hữu trở về Tề Vương phủ của hắn, Gia Luật Long Khánh thì mang Tiểu Tiểu trở lại Hằng Vương phủ. Sau một lúc mọi người đã đến trước cửa Hằng Vương phủ, Tiểu Tiểu phát hiện Hằng Vương phủ so với các phủ đệ mà nàng biết thì nó thật là lớn, những phủ đệ khác cơ hồ chỉ bằng một nửa nó mà thôi, nó thật tráng lệ, và khí thế hùng vĩ.

Chỉ là trước cửa phủ có hai tòa sư tử đá to đến dọa người, vừa tiến vào phủ đệ lại càng làm người ta cảm thấy thật tráng lệ, kiến trúc khổng lồ, trên che ngói lưu ly, cửa sổ màu son nạm vàng, mơ hồ có thể thấy được bên trong phòng phủ kín hồng thảm dầy màu vàng. Hướng phải nhìn lại là một hồ nhỏ, có núi giả nước chảy, cầu đá liên tiếp hai đầu, trên cầu tạo hình hổ báo oai hùng.

Bên trái là một quảng trường rộng rãi, trong tràng có đao kiếm thương, chắc là nơi luyện võ. Hướng chủ phòng đi vào, dọc đường nô tỳ ở trong phủ đều hô to: "Vương gia, Vương phi "

Ngồi xuống hai ghế dựa lớn trên có phủ da hổ bên trong chính sảnh, nô tỳ liền dâng lên trà sâm, tiếp theo là một đám nội vụ, ngoại vụ tổng quản đến bái kiến, làm cho Tiểu Tiểu phiền muộn đến độ nhanh chóng ngủ thiếp đi.

"Vương gia vạn an." Mấy tiếng oanh oanh yến yến vang lên làm cho Tiểu Tiểu lập tức tỉnh ngủ mở to mắt. Chỉ thấy bên trong chính sảnh chỉ còn một đám nữ nhân mềm mại đáng yêu dịu dàng quỳ gối trước mặt Gia Luật Long Khánh thỉnh an.

"Vương gia, xin hỏi mấy nàng này là ai?" Tiểu Tiểu đầu tiên là rất khách khí hỏi.

"Vương gia?" Gia Luật Long Khánh bởi vì nàng xưng hô thế này mà kinh ngạc nhìn nàng một cái. “Các nàng đều là thị thiếp của ta”.

Tiểu Tiểu nheo lại mắt nhìn các nàng thị uy, bốn hướng các bà các chị, tháya các nàng chỉ hướng Gia Luật Long Khánh vấn an, mà chưa từng gọi nàng một tiếng Vương phi, Tiểu Tiểu liền biết căn bản các nàng không đem nàng để ở trong mắt.

"Thị thiếp của ngươi?"

"Đúng! Nam nhân ở Tống triều cũng tam thê tứ thiếp, này có cái gì kỳ quái sao?”

Đôi mắt Tiểu Tiểu vừa quay tròn, trong đầu hiện lên suy tính. Ừ! Nhìn trận chiến như thế, nàng biết mình chỉ có thể dùng trí, không thể địch lại được. Nhớ được Ngũ tỷ từng nói, nam nhân là động vật rất kỳ quái, quấn quýt hắn, hắn lại không hiếm lạ, nếu là chủ động muốn hắn, hắn lại tự cao.

"Cùng ngươi ngủ đúng không?" Tiểu Tiểu giống như lơ đãng hỏi.

Gia Luật Long Khánh rõ ràng ngây ra một lúc. "Ách! Cái này..." Một cổ bất an ở trong lòng hắn chậm rãi dâng lên.

"Rất tốt!" Tiểu Tiểu vẻ mặt tựa hồ thật vui vẻ, nhưng nàng đột nhiên đứng lên, không nói được lời nào liền đi ra ngoài.

Gia Luật Long Khánh không hiểu, vội vàng đuổi theo nàng."Tại sao, Tiểu Tiểu? Ngươi muốn đi đâu?"

Tiểu Tiểu cũng không quay đầu lại trả lời:” Về nhà mẹ đẻ."

Gia Luật Long Khánh giật mình. "Về... Về nhà mẹ đẻ? Tại sao?"

"Ngươi đã có người hầu hạ, còn giữ ta lại làm gì?" Tiểu Tiểu làm ra vẻ không quan tâm nói.

"Nhưng... Nhưng, ngươi mới là Vương phi của ta."

"Vậy thì sao?" Tiểu Tiểu bĩu môi, còn không phải là một trong những nữ nhân của hắn mà thôi, ta mới không có hăng hái cùng một đống nữ nhân đoạt nam nhân! Một mình ta cũng có thể sống rất tốt.

Gia Luật Long Khánh cau mày kéo nàng. "Tiểu Tiểu, không nên như vậy, nam nhân có mấy người thị thiếp là rất bình thường, nam nhân Đại Tống các ngươi không phải cũng có tam thê tứ thiếp sao?

"Đúng! Cho nên ta không trách ngươi, ta chỉ không muốn cùng các nàng đoạt nam nhân mà thôi, rất nhàm chán! Dù sao ta vốn cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không gả cho ngươi." Tiểu Tiểu nhún nhún vai. "Hôm nay thấy được, là ngươi không thiếu nữ nhân, ta cũng có thể trở về cuộc sống tiêu dao của ta."

Nghe vậy, mày Gia Luật Long khánh nhíu lại càng sâu. "Tiểu Tiểu, bất kể ta có bao nhiêu nữ nhân, nhưng ngươi ở trong lòng ta mới là nhất..."

"Ai quản trong lòng ngươi có ta hay không! Muốn ta lưu lại cũng được, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."

"Được!" Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. "Chỉ cần ngươi nguyện ý lưu lại, đừng bảo là một điều kiện, mười điều kiện cũng được."

"Đây cũng là ngươi chính miệng đáp ứng nha!" Nụ cười thông minh linh xảo ở Tiểu Tiểu khóe môi như ẩn như hiện. "Ngươi có bao nhiêu thị thiếp, ta liền muốn có bấy nhiêu nam thị."

Sắc mặt Gia Luật Long Khánh đột nhiên biến đổi, rống to:” Không được!"

Tiểu Tiểu sắc mặt không đổi nói: "Đừng quên ngươi vừa mới đáp ứng điều kiện của ta! Đừng làm cho ta đi tuyên truyền ngươi Chấn Thiên Đại tướng quân nói không giữ lời."

Sắc mặt Gia Luật Long Khánh cứng ngắc, thật lâu, hắn suy sụp hai vai, chán nản nói. "Hôm nay ta liền phân phát các nàng."

"Không miễn cưỡng!" Tiểu Tiểu cố ý nói.

"Không miễn cưỡng." Gia Luật Long Khánh cười khổ nói:” Một chút cũng không miễn cưỡng."

Trầm Tiểu Tiểu hồi phủ thành công, không khỏi cười đến cực kỳ vui vẻ. Thay quần áo rồi cùng Gia Luật Long Khánh vào cung.

Một áo uyên ương màu lam hợp với váy tím vàng nhạt, ngoài khoác áo lông cừu, đầu đội Phỉ Thúy hoa, chân mang giày lạc vá ô, bộ dáng của Tiểu Tiểu hoàn toàn trở thành cô gái điển hình của hoàng tộc Liêu quốc.

Tiêu Thái hậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng của Tiểu Tiểu, nàng kìm lòng không được mà kéo Tiểu Tiểu đến trước mặt đánh giá, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, mềm mại khả ái, những nữ tử ở phương Bắc làm sao sánh kịp.

"Phổ Hiền Nô, ngươi vậy mà lại nhặt được bảo bối." Tiêu Thái hậu nói.

Tiểu Tiểu chớp mắt mấy cái. "Phổ Hiền... Nô?"

"Phổ Hiền Nô." Tiêu Thái hậu sờ sờ khuôn mặt tinh tế của Tiểu Tiểu, lơ đãng nói: "Nhũ danh của Long Khánh."

Tiểu Tiểu vừa trừng mắt nhìn, ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt không thay đổi "Thật xin lỗi."

Sau đó lại ho khan hai tiếng, bộ mặt đều có chút run rẩy. "Thật xin lỗi." Sau không nhịn được khì khì một tiếng: "Đúng... Không dậy nổi." Rồi sau đó buồn cười nói: "Đúng... Không... Nên..." Nhẫn đến cuối cùng, nàng cuối cùng không có thể khắc chế ôm bụng cười lớn lên. "Trời ạ! Đại nguyên soái chúng ta... Đại tướng quân... Hằng Vương gia... Lại gọi... Gọi nô... Ha ha... Ta nô... Hay là... Nô bộc nô ngại. . . Ha ha... Hmm..."

Tiêu Thái hậu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tiểu Tiểu cười đến quỳ xuống đất ôm bụng cười. Gia Luật Long Khánh lúng túng đỡ Tiểu Giáo trên mặt đất dậy, "Thật xin lỗi, mẫu hậu, Tiểu Tiểu nàng có chút... Ách! Nàng tuyệt đối không phải cố ý ở trước mặt mẫu hậu càn rỡ, hy vọng mẫu hậu tha lỗi."

Tiêu Thái hậu như có điều suy nghĩ nhìn Gia Luật Long Khánh yêu thương ôm Tiểu Tiểu, để cho nàng gục ở trước ngực của hắn cất tiếng cười to. Xem ra, tâm tiểu tử này bị cô bé trói buộc !

Thật lâu, Tiểu Tiểu rốt cục cười đủ, mới chậm rãi ngưng cười, vừa lau nước mắt vừa nói:” Đúng... Thật xin lỗi, Tiểu Tiểu quá... Quá vô lễ, xin Thái hậu... Tha thứ."

Tiêu Thái hậu hướng Tiểu Tiểu ngoắt ngoắt tay "Ngươi tới đây."

Tiểu Tiểu không sợ, tiêu sái đi về phía trước, để cho Tiêu Thái hậu cầm tay nàng. Hai mắt sắc bén của Tiêu thái hậu nhìn thẳng vẻ mặt của Tiểu Tiểu trong đó hiện lên vẻ ngây thơ, thẳng thắn.

"Ngươi rất thẳng thắn, ta thích." Tiêu Thái hậu mỉm cười hiền lành. "Hy vọng ngươi có thể tiếp tục giữ vững tính cách này."

Tiểu Tiểu hơi dẩu miệng, tả oán nói: "Nhưng bởi vì ta quá thẳng thắn mà đắc tội cũng không ít người!"

"Cái gì?" Tiêu Thái hậu tò mò nhướng lông mày lên.

"Đúng! Giống mẹ ta, nàng rõ ràng mặc xiêm y màu xanh biếc sẽ làm màu sắc da thịt thoạt nhìn bẩn bẩn, thật giống như chừng mấy ngày không tắm rửa qua, ta dĩ nhiên liền đàng hoàng nói cho nàng biết! Ta là có ý tốt! Tránh cho nàng ra ngoài làm cho người nhà chê cười." Tiểu Tiểu bĩu môi. "Nhưng nàng lại mắng ta xối xả, còn đánh lên đỉnh đầu ta sưng một cục, người xem, ta có nhiều oan uổng! “ Tiêu Thái hậu nhịn cười, gật đầu:” Đúng! Là rất oan, rất oan."

"Còn gì nữa không!"

"Đại tỷ của ta mang thai, nàng mặc một bộ đồ mới tới để cho ta bình luận xem có đẹp hay không." Tiểu Tiểu mặt mũi nhăn nhó. "Nhưng nàng mặc làm sao cũng thấy giống như thùng phuy! Ta còn hỏi riêng nàng có phải muốn ta nói thật không, nàng nói chính là hy vọng nghe lời nói thật mới tới tìm ta, cho nên ta liền nói cho nàng biết! Kết quả..."

Tiêu Thái hậu cắn môi dưới, không dám cười ra ngoài, "Kết quả như thế nào?"

Tiểu Tiểu ủy khuất nói:” Đỉnh đầu ta lại sưng thêm một cục."

Tiêu Thái hậu rốt cục nhịn không được phì cười "Thật đáng thương!"

"Ông nội của ta đáng ghét hơn, hắn muốn ta đàng hoàng nói cho hắn biết là ai làm hư cổ họa của hắn, còn nói tuyệt không nghiêm trị, cho nên, ta liền đàng hoàng thừa nhận là ta không cẩn thận đem mực nước đổ lên......Kết quả..." Tiểu Tiểu dẹp miệng, làm ra bộ dáng tức giận.

Tiêu Thái hậu vỗ vỗ tay nàng đau lòng nói "Hắn làm sao phạt ngươi?"

"Hắn nói, hắn không bao giờ .....trộm mứt hoa quả do mẹ làm cho ta ăn!" Tiểu Tiểu không cam lòng nói:” Mẹ làm mứt hoa quả ăn rất ngon, hắn lại muốn độc chiếm!"

Tiêu Thái hậu ngây cả người, mới bật cười nói: "Mứt hoa quả? Hắn không ăn trộm mứt hoa quả cho ngươi ăn?"

Tiểu Tiểu nặng nề gật đầu:” Đúng! Hắn thật đúng là đi ăn trộm, cũng không chia cho ta đó!"

Cung nữ phía sau Tiêu Thái hậu nghe vậy, đã sớm cười đến nước mắt đều chảy ra, một bên Gia Luật Long Khánh cũng buồn cười không dứt.

"Cho nên, ta liền làm trò trước mặt cả nhà, nói cho mẹ biết là gia gia ăn trộm mứt hoa quả của nàng!" Tiểu Tiểu đắc ý nói. "Khi đó gia gia mặt đỏ ơi là đỏ!" Đến đây, Tiêu Thái hậu rốt cục đã quên thân phận của nàng mà cười to không ngừng. Làm cho trong cung tất cả cung nữ, thái giám đều hai mặt nhìn nhau kinh ngạc không hiểu trong Hứng Thiên điện có chuyện chẳng bao giờ ầm ỷ nay lại ầm ầm truyền ra tiếng cười lớn.

Sau khi chọc cười Thái hậu, Gia Luật Long Khánh lại dẫn Tiểu Tiểu đi tới Hưng Thịnh điện gặp Hoàng hậu. Hoàng hậu cũng rất yêu thích Tiểu Tiểu ngây thơ khả ái, lôi kéo Tiểu Tiểu hàn huyên không ngừng, không chịu thả người.

Cho nên, khi bọn hắn vội vàng chạy tới Thường Võ điện, đã đến lúc ăn bữa tối, Gia Luật Long Hữu đã sớm trở về phủ dùng bữa, đánh cầu chi nhạc không thể làm gì khác hơn là kéo dài đến hôm sau.

Hai người trở lại Hằng Vương phủ, sau khi dùng qua bữa tối, vừa về tới phòng ngủ Tiểu Tiểu liền ném mình lên trên giường, mắt nhắm lại: ”Mệt chết đi được, ta muốn ngủ!" Nàng rù rì nói.

Gia Luật Long Khánh lắc đầu, chỉ đành phải tự động giúp nàng cởi bỏ búi tóc, cởi xuống giày ủng, cởi sạch quần áo, còn kéo chăn giúp nàng đắp lên.

"Lạnh quá đó! Mau lấy lò sưởi tới hầu hạ." Tiểu Tiểu làm nũng nói. Mà cái gọi là lò sưởi cũng chính là chỉ Gia Luật Long Khánh.

Gia Luật Long Khánh cười cười, nhanh chóng cởi quần áo toàn thân ra mới chui vào bên trong chăn, Tiểu Tiểu giống như con mèo nhỏ ôm chặt lấy hắn rồi rúc sâu vào lồng ngực của hắn, cảm thấy hắn ấm áp, thở dài một hơi đầy thỏa mãn.

"Thật là ấm áp!"

Gia Luật Long Khánh ôm nàng thật chặt, không nhịn được hôn nhẹ cái trán của nàng, rồi lại hôn cái mũi của nàng, cuối cùng đi tới môi anh đào ngọt ngào. Môi của hắn trượt đến cổ của nàng nhẹ nói: "Tiểu Tiểu, cây gậy của ta lại cứng ..." Nói cách khác, hắn muốn thuần phục vợ.

Tiểu Tiểu cười khì khì một tiếng, hai cánh tay trắng noãn như tuyết giống như rắn quấn quanh, ôm lấy cổ của hắn. "Thật hỏng bét, làm sao bây giờ?" Nàng cười nói.

"Làm như vậy." Vừa nói, tay hắn vừa bắt đầu kéo cái yếm của nàng ra, Lại bị nàng một chưởng đẩy ra.

"Đừng động tay động chân, ta mệt." Nàng ngáp một hơi dài, cố ý treo ngược khẩu vị của hắn "Ta muốn ngủ!"

"Không sao..." Hắn một tay kéo xuống cái yếm của nàng "Ngươi ngủ là việc của ngươi..." Tiếp theo thoát đi quần lót "Ta làm chuyện của ta." Hắn tựa đầu lên bộ ngực nở nang trắng nõn của nàng, hít thật sâu, ngửi mùi thơm tỏa ra từ thân thể nàng "Ừm! Thơm quá..."

Bàn tay thô ráp mà ấm áp của hắn đang vẽ các vòng tròn trên đầu ngực của nàng, khiến nàng thở dốc: "Ngươi làm gì..." Nàng hừ nhẹ: ”Ta làm sao..." Nàng theo bản năng đem mười ngón tay cầm chặt bàn tay của hắn đang ở trên ngực nàng, không cho loạn động. "Ngươi làm vậy sao ta ngủ được..."

"Vậy thì..." Hắn áp môi của mình lên môi của nàng, trầm thấp một tiếng "Ta không cho ngươi ngủ." Liền dùng đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào trong miệng của nàng. Nàng dùng hai cánh tay ôm lấy cổ của hắn. Hắn hôn nàng thật sâu, ngón tay xoa bóp tỉ mỉ bộ ngực đẫy đà, nàng dục hỏa khó nhịn nhẹ nhàng, loạng choạng rên rỉ ra tiếng. Hắn rời khỏi đôi môi sưng đỏ của nàng, hôn xuống ngực nàng, hai tay bưng lấy hai ngực của nàng, hắn đưa môi ngậm lấy điểm hồng thẫm của nàng, càng mút hắn cảm thấy nhũ hoa của nàng càng trở lên căng cứng!

Hắn dùng môi giữ lấy điểm nhỏ, lấy lưỡi ấn ấn lên đó rồi dùng lưỡi chà sát qua lại điểm cưng cứng làm nàng rên rỉ mãi không dứt. Nàng nhắm mắt lại, hai tay đưa lên ôm lấy đầu hắn, hai bàn tay luồn vào tóc hắn, kẻ ấn xuống người nâng lên để tận hưởng cảm giác mà hắn mang lại.

Hắn vẫn kéo dài hành hạ dịu dàng, cho đến khi suy nghĩ của nàng trở nên trống rỗng. Hắn khẽ hôn đến xương sườn của nàng, rồi tới xương quai xanh ở trên ngực, sau đó dùng lưỡi thăm dò vào trong miệng của nàng, hai tay chuyển xuống mông nàng mà xoa nắn rồi khẽ mở hai chân nàng ra đặt dục vọng của mình lên nơi nữ tính của nàng.

Nàng cảm giác mình trương lên, cũng cảm giác được hắn cứng rắn, nóng bỏng hưng phấn khiến cả người nàng căng cứng. Hai cánh tay của nàng khóa lại cổ hắn, bên dưới hạ thể khẽ vặn vẹo, ý bảo hắn nàng còn muốn nhiều hơn.

"Yến Ẩn..." Nàng đụng tới cái miệng của hắn cầu khẩn rù rì.

Hắn phun ra một tiếng than nhẹ bị đè nén, từ từ tiến vào trong nàng, trong nháy mắt nàng cảm giác như bị hoà tan trong hắn. Nàng thở khẽ một tiếng, cũng hít một hơi.

"Ưm..." thanh âm của hắn thô ách, đầu buông xuống, hô hấp trở nên dồn dập. Nàng chậm rãi hai mắt nhắm lại, cảm giác bọn họ kết hợp, nụ hôn của hắn như mưa phùn vẩy vào trên mặt của nàng, sau đó chậm rãi di động ở bên trong nàng nàng, nữa lui về sau, bước đi chậm chạp được giống như một loại hành hạ, mỗi một lần đưa vào, mỗi một lần rút ra, đều làm cho nàng không ngừng run rẩy mà rên rỉ.

Từng đợt khoái cảm khó có thể khống chế, nàng không tự chủ được cùng hắn luật động, khẩn cấp tìm kiếm giải phóng. Hắn ở trong nàng ra vào đột nhiên tăng tốc, bọn họ ngực dán ngực, mỗi lần di động thì cơ ngực bền chắc của hắn liền vuốt ve bộ ngực của nàng. Hắn tăng nhanh tốc độ kéo ra đưa vào, khiến cho hắn càng thâm nhập chỗ nóng bỏng sâu nhất của nàng, ngọn lửa kích tình bắt đầu thiêu đốt, làm cho người ta không thở nổi.

Đột nhiên, hắn than nhẹ, cũng dừng lại động tác.

"Không! Đừng dừng lại..." Nàng cầu khẩn nói.

Hắn lẩm bẩm , trước tiên lui rồi sâu hơn chạy nước rút, trong lúc bất chợt, hắn lấy nàng sở khát vọng mãnh liệt tốc độ di động, khi hắn mỗi một lần có lực chạy nước rút, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng giác quan vui thích phóng mạnh về nàng. Hai người lâm vào bản năng nguyên thủy. Nàng cảm thấy hồn mình như rời khỏi thể xác cứ bay lên bay đến đỉnh điểm rồi nàng hét to ngất đi.

Hắn tăng nhanh tốc độ kèm theo một tiếng gầm thét, đem tánh mạng mầm móng quán thâu ở trong cơ thể nàng, sau đó vô lực ngã lên người nàng.

Một hồi lâu sau, hắn mới hữu khí vô lực nói:” Bây giờ ngươi có thể ngủ."

Không nghe thấy nàng đáp lại, hắn liền ngẩng đầu nhìn nàng, không khỏi mỉm cười, thì ra là nàng đã sớm đi tìm chu công đánh cờ .

Ngoài phòng tuyết rơi đầy trời, rét căm căm, bên trong phòng thì mùa xuân kiều diễm vô tận.

Buổi trưa hôm sau, Tiểu Tiểu mới tỉnh dây, mở to đôi mắt còn ngái ngủ " Ây! Trời sáng rồi, không biết là canh mấy rồi." Nhưng nàng có thể xác định trời không còn sớm. Nàng chợt ngồi bật dậy, người bên gối đã không thấy bóng dáng, nàng thầm nghĩ: "Hắn sẽ không bỏ ta lại một mình mà đi đánh cầu chứ?"

"Vương phi vạn an." Nàng hết hồn quay đầu lại, chỉ thấy thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi trong trang phục tỳ nữ đang đứng cúi đầu ở cạnh giường.

"Ngươi..." Trước ngực đột nhiên truyền đến một trận lạnh như băng, Tiểu Tiểu theo bản năng cúi đầu xuống nhìn, liền thấy bộ ngực tuyết trắng đẫy đà của mình không mảnh vải đang ở trong không khí rét lạnh. "A!" Tiểu Tiểu kinh hô một tiếng, bối rối đem chăn quấn lấy thân thể mình.

Tỳ nữ che miệng cười trộm. "Vương phi, nô tỳ gọi Yến Yến, là nội vụ tổng quản phái ta tới hầu hạ ngài."

"A! Được rồi! Vậy thì phiền ngươi đem y phục lấy đến cho ta trước, ta lạnh muốn chết!"

Yến Yến cẩn thận hầu hạ Tiểu Tiểu mặc quần áo, cuối cùng phủ thêm cho nàng áo lông chồn màu bạc."Vương gia thật sủng ái Vương phi, bạc hạc tập này là Hoàng thượng ngự tứ cho Vương gia ! Cả nước Đại Liêu cũng chỉ có ba cái, một cái ở chỗ Thái hậu, cái thứ hai ở chỗ Hoàng hậu nương nương, Vương phi đang mặc là cái thứ ba. Vương gia thường ngày vẫn không nỡ mặc, nhưng hôm nay lại đưa cho ngài, bất quá cũng khó trách, cũng chỉ có Vương phi xinh đẹp như vậy mới xứng mặc nó.

"Đây là Hoàng thượng ngự tứ ?" Tiểu Tiểu sờ sờ tay áo, giật nhẹ vạt áo, cũng không còn gì đặc biệt! Chỉ là bạc phát sáng rất đặc thù, so với loại áo lông khác ấm áp hơn một chút.

"Đúng vậy!" Yến Yến cầm lấy hoa búi tóc. "Vương phi, ngài muốn cài loại hoa nào?"

"Không cài, không vào cung cũng không ra ngoài thì cài làm gì, ghim đuôi sam cho ta là được."

Yến Yến miệng ngọt tay cũng khéo, còn tỉ mỉ dùng một cái bạc băng gấm buộc thành nơ con bướm cài lên tóc Tiểu Tiểu. "Vương phi, người thật đẹp!" Yến Yến tự đáy lòng khen ngợi.

Thiên sinh lệ chất Tiểu Tiểu trải qua một phen trang điểm, phối hợp với trang phục làm lộ ra da thịt như tuyết, trắng muốt non mềm, ngũ quan tinh xảo tú nhã, nốt ruồi Quan Âm trên trán cùng hai gò má hồng nhuận tự nhiên, khiến cho Tiểu Tiểu giống như tiên nữ hạ phàm.

Tiểu Tiểu nhún nhún vai, từ nhỏ nàng đã quen nghe những từ ca ngợi này. "Vương gia đâu? Đi ra ngoài rồi sao?"

"Bẩm Vương phi không có, Vương gia đang ở thiên sảnh chiêu đãi khách nhân."

"À? Ta đây đi tìm hắn, phiền ngươi giúp ta dọn dẹp lại phòng một chút."

"Dạ, Vương phi."

Nhìn Tiểu vương phi vừa đi vừa nhảy, Yến Yến không khỏi bật cười " Vương phi thật đáng yêu."

Thiên sảnh đến tột cùng là ở nơi nào? Một đường đi tự hỏi, trải qua các hành lang nặng nề, Tiểu Tiểu rốt cục đi tới thiên sảnh, rất xa, nàng chỉ nghe thấy từng tiếng hờn dỗi, cước bộ không khỏi chậm lại, cuối cùng dừng ở bên ngoài cửa phòng thiên sảnh.

"Long Khánh ca, ngươi nói đi! Tại sao không tới tìm ta?

"Long Khánh ca?" Tiểu Tiểu nheo mắt lại, là yêu nữ phương nào lớn mật dám gọi thẳng tên của Yến Ẩn?

"Ta hôm qua mới trở về kinh, làm sao có thời gian rảnh rỗi đi tìm ngươi." Gia Luật Long Khánh nhàn nhạt nói.

"Ừ! Không tệ." Tiểu Tiểu hài lòng gật đầu, nghe giọng nói của Gia Luật Long Khánh giống như là rất phiền chán.

"Nhưng, trước kia ngươi nói là chừng nào về kinh sẽ tới tìm ta."

"Có chuyện này sao?" Tiểu Tiểu tức giận thầm nghĩ, nàng phải thẩm vấn hắn cho kĩ mới được.

"Hổ Na, ta nói là đi tìm Liệt Lỗ Cốc."

"Đúng, đúng, không phải là tới tìm ngươi, ít ở đây tự mình đa tình." Tiểu Tiểu âm thầm đắc ý nghĩ.

"Nhưng ngươi cũng nói sẽ tìm ta! Long Khánh ca, trước kia ngươi nói nếu mai mốt mà ngươi chọn Vương phi thì người đầu tiên ngươi nghĩ đến sẽ là ta."

Cái gì? Tiểu Tiểu cảm thấy có một cỗ hỏa khí đang từ từ dâng lên.

"Cho dù ngươi bất đắc dĩ cưới nữ nhân Đại Tống làm Vương phi, ta cũng nguyện ý ủy khuất làm trắc phi của ngươi..."

Bất đắc dĩ? Hừ hừ! Hắn cưới nàng là bất đắc dĩ sao?

"Thật ra thì Thái hậu đã từng nói với ta, chỉ cần ngươi hồi kinh liền cưới ta..."

Có ai không! Lập tức đem nàng bắt bỏ tù! Tiểu Tiểu giận dữ thầm nghĩ.

"Cả kinh thành từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều đang chờ xem ngươi cưới lão xử nữ xấu xí trở về, nhưng nếu có ta đây là đệ nhất mỹ nữ Liêu quốc làm trắc Vương phi của ngươi, liền không ai dám chê cười ngươi..."

Không cần thẩm vấn, phán quyết tử tội, lập tức đem nàng hành hình! Tiểu Tiểu giận đến nổi trận lôi đình, nắm chặt quả đấm.

Đứng ngoài cửa phòng, trên mặt Tiểu Tiểu nở nụ cười quái dị, nhưng nàng không nhìn thấy bên trong sảnh, sắc mặt của Gia Luật Long Khánh đã trở nên âm trầm, hận không đem người đàn bà này ném ra ngoài vương phủ được. Dĩ nhiên, Tiểu Tiểu cũng không biết ở trong sảnh còn có những người khác, cho đến khi bọn họ lên tiếng.

"Đúng! Long Khánh, mọi người thật đúng là ở trong bóng tối cười trộm ngươi! Hổ Na nguyện ý ủy khuất gả cho ngươi làm trắc phi, ngươi nên thương yêu nàng thật nhiều mới đúng." Liệt Lỗ Cốc thân hình cao lớn khôi ngô nói.

Vương Tư Ôn tâm tư tương đối tinh minh, hắn sớm nhận ra Gia Luật Long Khánh không phải là vui mừng. "Liệt Lỗ Cốc, Long Khánh tự có ý nghĩ của hắn, chớ có nhiều chuyện."

Vương Tư Ôn là con của Vương An Nhân làm trong Xu Mật Viện di cách, còn Liệt Lỗ Cốc là con của Thái úy kiêm đại phu Ô Bất Lữ, hai người cùng Gia Luật Long Khánh là bạn tri giao chơi đùa từ nhỏ đến lớn. Mà Hổ Na là muội muội của Liệt Lỗ Cốc, cũng là đệ nhất mỹ nữ Liêu quốc, nàng từ nhỏ đã cùng ở chung chơi đùa với ba người, hơn mười tuổi liền quyết định muốn gả cho Gia Luật Long Khánh, cho nên luôn quấn quýt lấy Gia Luật Long Khánh, đáng tiếc là Gia Luật Long Khánh xem nàng là muội muội, căn bản không có nghĩ tới muốn kết hôn với nàng.

Vương Tư Ôn nhíu mày nhìn Gia Luật Long Khánh đang căng thẳng cằm dưới đã khẽ co quắp, vội nói: “Liệt Lỗ Cốc, đừng nói nữa, ta nói rồi Long Khánh tự có chủ kiến, không cần ngươi tới quan tâm."

"Vương đại ca, ngươi cũng không thể nói như vậy, đại ca của ta biết Long Khánh ca không nỡ ủy khuất ta, dĩ nhiên phải khuyên nhủ hắn! Ta một chút cũng không để ý..."

"Vương phi, làm sao người đứng ở chỗ này không vào?" Ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm kinh ngạc của Tịch Cát, lập tức làm cho sắc mặt Gia Luật Long Khánh đại biến.

"Tịch Cát, phiền ngươi chuyển cáo Vương gia, nói bổn vương phi muốn đi tìm nam nhân!" Tiểu Tiểu vừa dứt lời, chỉ thấy bóng dáng của Gia Luật Long Khánh chợt lóe lên đã bay ra khỏi Thiên sảnh. Vương Tư Ôn đuổi theo sau đó, còn lại Liệt Lỗ Cốc ngây ra một lúc mới đuổi theo, Hổ Na dĩ nhiên không chịu rơi ở phía sau.

Tiểu Tiểu cố gắng né tránh, nhưng vẫn bị Gia Luật Long Khánh luyện võ tràng đuổi kịp. Tiểu Tiểu hai tay chống ở eo, tàn bạo nhìn chằm chằm Gia Luật Long Khánh đang đứng ngăn cản ở trước mặt nàng. "Cút ngay! Nếu không đừng trách ta không khách khí!"

"Tiểu Tiểu, nghe ta giải thích..." Hắn trước hết bày ra khuôn mặt tươi cười nói.

"Cút ngay!"

"Tiểu Tiểu, ngươi nghe... "

"Không nghe! Không nghe!" Bóng dáng Tiểu Tiểu chợt lóe, từ binh khi trên kệ bên cạnh rút ra một thanh kiếm, liền đâm tới Gia Luật Long Khánh.

Gia Luật Long Khánh vô cùng chật vật né những đường kiếm của nàng:” Tiểu Tiểu đừng như vậy, ngươi sẽ làm bị thương chính mình!"

Tiểu Tiểu thuần thục đem kiếm chuyển sang tay trái, tay phải thì rút ra thêm một cây đao, hai tay đao kiếm vung lên, thấy vậy Gia Luật Long Khánh lại càng kinh tâm táng đởm. Vương Tử Ôn đứng yên ở một bên lắc đầu nói: "Ai nói nàng là lão xử nữ xấu xí chứ?

Ta thấy căn bản nàng còn là một tiểu nữ oa!"

"Trời ạ! Nàng thật là đẹp, quả thực giống như là thiên tiên hạ phàm!" Liệt Lỗ Cốc rù rì nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hổ Na bị ghen ghét bao phủ, ánh mắt của nàng nhìn bóng dáng nhỏ bé đang khoác lông chồn bạc, tia lửa ghen tỵ trong mắt nàng lại càng cuồng thịnh. Lông chồn bạc của hoàng thượng ngự tứ! Hẳn là của nàng, tại sao lại mặc ở trên người cô gái Đại Tống kia chứ?

"Ta nói ngươi nhiều chuyện ngươi còn không tin." Vương Tư Ôn thở dài nói:” Ngươi nhìn Long Khánh ngay cả tự vệ cũng không dám, chỉ có thể trốn không phải là sợ xuất thủ quá làm nàng bị thương nặng?" Hắn nghiêng mắt nhìn Hổ Na một cái "Như vậy, ngươi nghĩ trong lòng hắn còn dung hạ được nữ nhân khác sao?"

Nghe vậy, Hổ Na sắc mặt càng thêm tối tăm.

Không biết là hắn cảm thấy mệt vì tránh né, hoặc quyết định ngăn cản Tiểu Tiểu đang điên cuồng, Gia Luật Long Khánh không nói tiếng nào đột nhiên dừng lại xoay người đối mặt với Tiểu Tiểu, mà Tiểu Tiểu thế xông không còn kịp dừng lại, vẫn nhắm hắn công tới, cho đến khi đao kiếm cơ hồ chạm đến quần áo của hắn, Tiểu Tiểu mới hét lên một tiếng, đem binh khí đang nắm ở hai tay buông ra, cả người ngăn không được nhào vào trong lồng ngực hắn, hai tay ở trên người hắn liền bối rối sờ đông, sờ tây tìm xem. " Có bị thương không? Có bị thương không?

Gia Luật Long Khánh còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Tiểu Tiểu thét lên một tiếng chói tai:” A! Chảy máu, cánh tay của ngươi chảy máu kìa!"

"Có sao?" Gia Luật Long Khánh nhìn cánh tay của mình, đích xác là chảy máu, nhưng hắn không có cảm giác gì, một chút vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói giống như muỗi chích, hắn muốn mở miệng an ủi nàng, nhưng ...

"Có ai không! Vương gia bị thương! Cứu mạng! Có ai không! Cứu mạng!" Tiểu Tiểu hoảng sợ gào lên.

"Cứu mạng?" Gia Luật Long Khánh nhìn Tiểu Tiểu đang rơi nước mắt lã chã không biết nên khóc hay cười, hắn biết nàng thật sự nóng nảy liền lên tiếng trấn an nàng:” Tiểu Tiểu, không có chuyện gì, ta... "

"Ngươi có đau hay không? Nhất định là rất đau! Ta giúp ngươi thổi."

Thổi? Gia Luật Long Khánh buồn cười nhìn nàng đang cố gắng thổi ở trên vai hắn.

"Không cần! Tiểu Tiểu, này..."

"Nhưng mẹ ta nói, thổi liền không đau." Tiểu Tiểu nức nở nói, rồi đưa tay lau đi nước mắt đang chảy giàn giụa trên mặt, sau đó cúi đầu bắt đầu thổi không ngừng.

Gia Luật Long Khánh chỉ có thể cười khổ quay đầu nhìn Vương Tư Ôn. Chỉ thấy Vương Tư Ôn cùng Liệt Lỗ Cốc đang khoa trương cười không ngừng, mà Hổ Na thì mặt trắng như một tờ giấy không biết suy nghĩ cái gì. Bọn nô bộc hộ vệ liền xúm lại bao quanh tới đây, làm Gia Luật Long Khánh cảm thấy cực kỳ mất thể diện, chỉ là một chút vết thương nhỏ, sẽ phải lao sư động chúng như vậy, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của hắn không biết đặt ở chỗ nào!

Thật là hao tổn tâm trí!

Trong Chấn Thiên các, Gia Luật Long Khánh đang ngồi ngay ngắn ở mép giường, người trên xích lõa, trước ngực da thịt bền chắc, trên cánh tay bọc một vòng băng vải màu trắng, Tiểu Tiểu cầm băng vải ngồi ở trước giường. "Ngươi thật không cần mời Thái y?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.

"Thật không cần." Hắn sửa lại băng vải một chút. "Nếu không phải ngươi kiên trì, ngay cả băng bó cũng không cần."

"Vết thương của ngươi rất dài!"

"Nhưng không sâu." Gia Luật Long Khánh cười cười nói :” Bây giờ ngươi có bằng lòng nghe ta giải thích hay không?"

Tiểu Tiểu cong miệng lên, cúi đầu lấy tay xoắn chéo áo :” Giải thích cái gì?"

Gia Luật Long Khánh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nói: "Ta cùng Vương Tư Ôn, Liệt Lỗ Cốc là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, mà Hổ Na là muội muội của Liệt Lỗ Cốc, nàng từ nhỏ liền thích đi theo phía sau chúng ta, lớn lên thường thích quấn lấy ta không tha, nhưng bất kể nàng có nhiều tâm tư, ta cũng chỉ có thể xem nàng như muội muội.

Tiểu Tiểu hoài nghi ngước mắt lên nhìn hỏi. "Nhưng nàng nói nàng là đối tượng đầu tiên khi ngươi chọn Vương phi..."

"Từ sáu năm trước lúc nàng mười bốn tuổi, cứ hay quấn chặt lấy ta không rời, muốn ta cưới nàng, ta đương nhiên là làm mọi cách khước từ, có một hôm ta muốn gấp rút đi gặp Hoàng thượng để bẩm báo sự tình quan trọng, nhưng nàng lại sống chết không cho ta đi, lúc đó ta chỉ thuận miệng nói nếu như muốn chọn Vương phi, nhất định sẽ nghĩ đến nàng đầu tiên, nhưng cái này cũng không chứng tỏ ta nhất định sẽ cưới nàng, cho nên cũng không thể nói ta phụ bạc nàng, lúc ấy ta còn từng nói cho nàng biết, nếu gặp đối tượng tốt liền gả đi, nói không chừng ta sẽ suốt đời không lập gia đình, cũng nói không chừng Hoàng thượng sẽ thay ta chỉ cưới."

"Nhưng nàng còn nói ngươi cưới ta là bất đắc dĩ." Tiểu Tiểu mặt xụ xuống nói.

Hắn đem bàn tay nhỏ bé của nàng đưa lên khóe miệng hôn một chút. "Đích xác là bất đắc dĩ." Tiểu Tiểu lập tức sinh khí, tức giận muốn đem bàn tay lấy về, Gia Luật Long Khánh cũng là cầm chặt không tha."Ngươi cũng không phải bất đắc dĩ sao? Ngươi nghĩ xem lúc trước chúng ta bị ép buộc đồng ý cuộc hôn nhân này ngươi có cảm thấy khó chịu không?"

Tiểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ:” Cũng đúng, trước kia bị bắt phải gả cho ngươi ta là cảm thấy rất phiền toái và khó chịu." Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói.

Gia Luật Long Khánh thâm tình nhìn nàng. "Nhưng từ khi vừa thấy ngươi lần đầu tiên thì cả trái tim của ta đã bị ngươi trộm đi không thể thu về nữa rồi."

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tiêu đỏ lên xấu hổ cúi đầu xuống gắt giọng nói "Ngươi nói lung tung."

Gia Luật Long Khánh ôm Tiểu Tiểu lên trên đùi của mình, đôi mắt màu lam nhu tình như nước nhìn vào gương mặt của nàng:” Ta yêu ngươi, Tiểu Giáo."

Gương mặt Tiểu Tiểu đã hồng càng hồng thêm, nhưng trong ánh mắt của nàng hiện lên vẻ vui mừng cùng thỏa mãn.

"Ngươi yêu ta sao, Tiểu Giáo?"

Tiểu Tiểu suy nghĩ một hồi lâu, đầu nhỏ mới nhẹ nhàng gật .

Đúng! Nàng thương hắn, thật ra thì chẳng biết từ lúc nào, nàng đã sớm đem trái tim mình trao cho hắn mà không biết! Không biết có phải là khoảnh khắc khi nàng nhìn thấy hai con ngươi xanh thẳm kia? Hoặc là cả tháng nay sớm chiều chung đụng? Tiểu Tiểu thật sự là nghĩ không ra, chỉ biết là khi nàng không thấy hắn thì cảm thấy nhớ nhung. Thấy hắn có nữ nhân khác, trong nội tâm của nàng sẽ cảm thấy không thoải mái, nghe thấy hắn muốn nạp thêm trắc phi, thì trong lòng nàng dâng lên một cỗ tức giận cùng... Ghen tỵ.

Tiểu Tiểu trong tâm chỉ muốn một mình độc chiếm lấy ở hắn, không để cho nữ nhân khác đụng vào hắn, không cho phép nữ nhân khác có ý với hắn.

Thì ra là đây chính là yêu! Khi nàng nghe thấy hắn nói yêu nàng, cả thân thể mềm mại không khỏi vì hưng phấn mà run rẩy, trong lòng ngọt ngào cơ hồ muốn mãn tràn ra, trái tim giống như mọc cánh ở trên không trung phiêu đãng.

Nhưng cảm giác ghen ghét thật là không dễ chịu! Khi nãy chắc vẻ mặt nàng nồng đậm vị ghen, ngay cả chính nàng cũng không biết lúc nãy mình làm gì nữa!

Tiểu Tiểu mười sáu tuổi lẻ bốn tháng, sau khi cưới hơn một tháng mới nếm thử tư vị của tình yêu. Ừ! Vừa ngọt vừa chua, giống như mứt hoa quả mẹ làm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.