Dụ Đạo Công Thức

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4 – CÔNG THỨC THỨ BA – [TRẦN TRUỒNG TẬP KÍCH + PHÒNG TẮM NHỎ HẸP = TRÒ CHƠI PHÒNG TẮM KÍCH TÌNH]

Trò chơi phòng bếp không đạt được thành công như mong đợi, dụ thụ tiên sinh bắt đầu nghĩ tới kế hoạch cưa đổ tiếp theo.

Một tuần trôi qua, dụ thụ tiên sinh quyết định bắt đầu hành động!

Như thường lệ, sau khi hai người ăn xong cơm chiều và dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, dụ thụ tiên sinh sẽ đi tắm rửa. Hôm nay chính là ngày để cậu triển khai kế hoạch, cậu đem quần áo ngủ gợi cảm đã được chọn lựa tỉ mỉ cùng với quần lót bươm bướm ra chuẩn bị chỉnh tề, vô cùng tự nhiên mà “để quên” ở trên giường của mình, sau đó nhộn nhạo nhảy nhót vào phòng tắm.

Dụ thụ tiên sinh đứng dưới vòi sen, nhắm mắt tưởng tượng lát nữa băng sơn tiên sinh sẽ có phản ứng như thế nào.

Có thể hay không đối với thân thể trần truồng của cậu nhìn không rời mắt? Sau đó sẽ kiềm chế không nổi mà nhảy phốc vào, đem cậu đặt lên tường gạch men sứ lạnh như băng, đôi tay ấm áp sẽ ôn nhu vuốt ve thân thể cậu từ trên xuống dưới, sau đó thô bạo mà mở ra cặp mông cánh hoa, lộ ra hoa cúc nhỏ hồng nhạt đói khát, một phát nhập động.

Nhũ đầu dán trên gạch men sứ, sau lưng lại từng chút từng chút một ma sát va chạm làm cho thân thể đạt khoái cảm, da thịt bị nước làm cho ướt nhẹp, chạm vào lại càng tăng cảm giác sắc tình. Toàn bộ phòng tắm tràn ngập tiếng dòng nước xôn xao ào ào, chốc chốc lại còn vang lên những âm thanh da thịt va chạm hài hòa, dịch thể hỗn tạp lộ ra mùi hương *** mị.

Não bộ của dụ thụ tiên sinh có chút hưng phấn, cậu lấy tay vỗ vỗ tiểu tiểu thụ đang khẽ nâng đầu, cảnh cáo nó nhanh cúi đầu xuống.

Mọi thứ đều ổn rồi!

Cảm giác tắm rửa đã sạch sẽ, dụ thụ tiên sinh lấy khăn mặt vây quanh thắt lưng, đem cửa phòng tắm mở ra một chút, thò mặt ra hô to với băng sơn tiên sinh: “Cái kia… Quần áo của tôi để quên ở trong phòng ngủ rồi, có thể giúp tôi cầm vào không…”

Đúng như cậu suy nghĩ, chỉ chốc lát sau băng sơn tiên sinh đã đem quần áo cậu để ở trên giường đưa đến trong phòng tắm, cậu mở rộng cửa, đem thân thể trơn bóng lung linh như ngọc của mình lộ ra toàn bộ trước mắt người kia.

Băng sơn tiên sinh bị thiếu niên trần truồng trước mắt làm cho kinh diễm. Hắn không biết đàn ông con trai cũng có thể có dáng người mê hoặc như vậy, thân thể không hề che đậy, hắn không kịp phòng thủ mà bị hình ảnh đánh thẳng vào trong đầu, ánh mắt thiếu niên bị hơi nước làm cho mê ly, hai má thiếu niên đều như nhau hồng hồng phấn nộn, môi thiếu niên đỏ mọng, trước ngực thiếu niên là hai đóa thù du màu đỏ, thắt lưng thiếu niên mảnh khảnh, mông thiếu niên kiều diễm mượt mà, thậm chí ở trên người thiếu niên có một viên tiểu châu nghịch ngợm chưa được lau khô mà đẫm nước, tựa như bức ảnh đặc tả, từng bộ phận một cứ như vậy mà được phóng đại lên, cuối cùng lùi dần thành toàn cảnh, trong phòng tắm vậy mà lại có một hình ảnh vô cùng kích thích thị giác, đánh sâu vào mọi giác quan.

Băng sơn tiên sinh bắt đầu mất bình tĩnh.

Vì sao nhìn một người con trai cũng giống như mình thôi mà tim hắn lại đập nhanh đến vậy?!

Trong lòng giống như có cái gì đó xôn xao…

Băng sơn tiên sinh cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ quái, đem quần áo đặt vào tay dụ thụ tiên sinh rồi ngay lập tức đóng cửa lại bỏ chạy.

Không tốt chút nào, hắn sợ nhìn càng nhiều thì cảm giác kỳ quái trong hắn lại càng tăng thêm.

Nhưng dụ thụ tiên sinh đáng thương cũng đang trong trạng thái hoàn toàn không hiểu gì, cậu chỉ biết là: Mình lại thất bại.

Nhìn trong gương, hai hàng lông mi thanh tú đều đã rũ xuống trên khuôn mặt méo như mướp đắng, dụ thụ tiên sinh thì thào lẩm bẩm: “Mình thật sự không có tí mị lực nào sao?”

May mắn thay dụ thụ tiên sinh là loại người càng bị áp chế thì lại càng hăng hái, cậu lập tức hít sâu cổ vũ chính mình: Không có vấn đề gì, cơ hội vẫn còn nhiều lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.