Dữ Đạo Hữu Duyên

Chương 3: Chương 3: Miếu đổ, sấm rền, oán quỷ hiện




Đại đạo khó cầu, sơn đạo khó đi, dù Trương Nhược Trần đã thai tức viên mãn, nội tức hóa thành chân khí thì tới nửa đêm cũng khó lắm mới đi được mười mấy dặm.

Ánh trăng tuôn rơi, gió mát đong đưa, cảnh đường ấy khiến Trương Nhược Trần bất giác cảm thán: “Dù sơn đạo tối tăm nhưng có trăng thanh gió mát làm bạn cũng là một niềm vui.”

Ngọn núi của hắn chỉ là một phần trong dãy núi Thập Vạn, lại cách thành trấn ngoại giới tới trăm dặm, dù trong thôn đi ra hay người ngoài tiến tới cũng gặp đủ điều khó khăn.

Bởi vì núi không chỉ xa, không chỉ gian nan hiểm trở mà còn có cả trùng độc, dã thú, thậm chí còn có truyền thuyết rằng trong đó có cả loại yêu tà hút máu ăn người.

Vì thế không có mấy ai dám thâm nhập vào trong quần sơn nguyên thủy ấy, thôi thì ngồi uống vài chén với bằng hữu vẫn hơn đi vào rừng thám hiểm.

Tất nhiên bây giờ không thể coi Trương Nhược Trần như người bình thường được, thai tức viên mãn như hắn thì chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.

Với đạo hành hôm nay, lại thêm trường kiếm trong tay, dù cho có gặp cả đàn sói hay hổ báo thì cũng không có chuyện gì.

Không lâu sau một lớp mây đen che kín bầu trời, trăng mờ sau mây, trời đất chìm trong u tối.

Sư phụ đã dạy, bầu trời này giống như sắc mặt con gái vậy.

Nói đổi, là đổi.

Dù cho ngươi có nói không đổi, thì nó vẫn sẽ đổi!

Trương Nhược Trần hơi chán nản: “Bỏ đi, vẫn mau mau đi tìm chỗ trú thì hơn.”

Lập tức sử dụng thân pháp để tiến đi như một làn gió, đó chính là Kinh Hồng Bộ, là thượng đẳng thân pháp trong quan của hắn.

Truyền rằng, lúc pháp đại thành, như du long vọt qua, nhanh như thiểm điện, có điều Trương Nhược Trần bây giờ cũng chỉ tiểu thành.

Trương Nhược Trần xem như cũng may mắn, sau khi chạy được mấy dặm, ngay khi mưa bắt đầu rơi, thì tìm được một ngôi miếu.

Miếu đổ nát, cỏ dại mọc khắp xung quanh, mạng nhện bao trùm khắp nơi, tượng đá được sơn giờ đã chia đôi đầu thân, thân lại càng vỡ tung khắp đất.

“Người tu đạo, trời là màn, đất là giường, có miếu này, có thể tránh mưa, là đủ rồi!”

Ngay khi Trương Nhược Trần bước qua cửa thì mưa to rợp trời, sét như rắn vàng điên cuồng bổ, sấm giục điếc tai.

Ngoảnh lại nhìn thì lập tức tự thấy may mắn, sau đó y chậm rãi tiến lên rồi nhìn thật kĩ tượng đá, từ đống vỡ nát ấy có thể nhận ra đây chắc là một miếu thờ vị tướng quân nào đó.

Hắn tìm lấy một khoảng trống, phất nhẹ tay, chưởng phong tuôn ra cuốn đi bụi đất trên bề mặt, sau đó Trương Nhược Trần mới ngồi xuống.

Tất nhiên trước khi đả tọa Trương Nhược Trần đã đem kiếm từ lưng đặt lên hai chân.

Đại tí thiên hạ hàn sĩ cụ hoan nhan

Phong vũ bất động an như sơn

- Trích trong Mao ốc thu phong vị sở phá ca của Đỗ Phủ

Mặc kệ bên ngoài mưa cuồng gió động, sấm vang chớp giật, cũng chẳng làm người trong miếu giật mình.

Dần dà hơi thở của Trương Nhược Trần bắt đầu theo quy luật nào đó.

Ngồi yên đả tọa, dùng tâm chiếu lấy đan điền tứ phủ khiến bản thân tiến vào một cảnh giới huyền diệu. Điều này còn thích ý hơn nằm ngủ, hơn nữa còn có thể tu hành.

Thật ra với các vị đại tu hành thì thế gian không nơi nào không thể tu, đi có thể, đứng có thể, ngồi có thể, yên lại càng có thể. Có điều Trương Nhược Trần tất nhiên chưa thể đạt đến cảnh giới biến tất cả hoạt động bình thường thành tu hành.

Trương Nhược Trần bây giờ mới chỉ thai tức. Thai tức là chỉ tiên thiên thai tức của con người, nó có từ trong bụng mẹ, ai ai cũng có, vì thế theo lý thuyết thì bất cứ ai cũng có thể tu hành.

Nhưng sự thực thì tiên thiên thai tức của con người ẩn rất sâu, hơn nữa lại càng lúc càng yếu khi con người lớn lên, vì thế chí có người có tâm linh nhạy cảm thì mới cảm ứng được, do đó bước đầu tiên của tu hành là tu tâm.

Chỉ khi tâm yên mới có thể nhập định, mới có thể tìm được linh quang, sau đó mới có thể hiểu được chân pháp.

Trương Nhược Trần giờ đã có thể cảm ngộ thai tức, chỉ cần làm thai tức lớn mạnh là được, sau khi thai tức lớn lại ngưng luyện thành thực chất, đó là chân khí mà người ta thường nói.

Ngay khi Trương Nhược Trần nhắm mắt luyện khí thì tiếng sấm bên ngoài chợt thưa dần rồi tắt hẳn, cả trời đất như chỉ còn chút gió mưa.

Ngay khi ấy bỗng có một luồng khói đen hiện lên, ánh đen nhấp nháy, một luồng khí huyền diệu âm tà thoáng chốc bao lấy cả miếu.

Trương Nhược Trần trợn mắt bỗng thấy trước mắt đã là một nhân gian khác.

Tượng đá vỡ nát đã hoàn chỉnh lại, cả miếu bỗng như đổi mới.

Lúc ấy có một bóng dáng loạng choạng lao tới, vừa bước qua miếu thì người đã ngã nhào lên trước khiến bụi đất bay tung tóe.

Đó là một cô gái mặc quần dài màu trắng khoảng chừng mười bảy mười tám có làn da trắng nộn, mặt mũi cân xứng, vóc dáng lung linh, thật sự khiến hoa nhường nguyệt thẹn.

Nhưng lúc ấy cô gái này lại đang vô cùng sợ hãi cố gắng xoay mình nhìn về phía cửa.

“Ha ha, tiểu nương tử, chạy đi, chạy được nữa không?”

Một giọng nói vô cùng phách lối vang lên, sau đó có mấy đại hán cầm trường đao đột nhiên tiến vào nhìn cô gái với đầy sát cơ.

“Đừng, đừng giết tôi..” Cô gái không ngừng khua chân trên đất, người cũng nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn la lên đầy sợ hãi.

Mấy người ấy lại chỉ làm ngơ tiếp tục tiến tới, vài ba kẻ trong đó còn dùng ánh mắt dâm tà nhìn nàng như thể một con sói muốn lao vào cắn xé khi nhìn thấy một chú dê.

“Lão tứ, lời của chủ nhân không có ý nghĩa gì sao?” Có người lên tiếng, kẻ sinh ra ý nghĩ khác kia giật mình rồi lập tức giấu đi suy nghĩ đó.

Lệnh của chủ nhân vẫn hơn hưởng thụ đàn bà.

“Ha ha, nếu là lúc khác thì cô nương đáng yêu như cô tất sẽ được lão tử chiều chuộng một hồi, có điều hôm nay có người muốn mạng của tất cả các ngươi, đừng nói là nha hoàn, dù là một con kiến của Chu gia cũng phải chết!”

Vừa rồi bị lão Thất nắm được cơ hội, hôm nay tất phải làm cho gọn để chứng mình trung thành.

Nói xong người gọi là lão Tứ nâng trường đao trong tay lên rồi chém xuống giữa tiếng hét thê thảm của cô gái kia.

AAAAAA!

Trường đao hạ xuống khiến ngực cô gái thủng, máu nóng phun tào.

Cô gái bịt lấy ngực, ánh mắt cũng dần xa vời, có điều khi sờ lấy ngực nàng lại nắm thật chặt một thứ gì đó.

May thay, thư còn không hỏng.

Đây là thứ tiểu thư ủy thác cho mình giao cho người kia.

Không thể, không thể..

Lão Tứ lại bổ thêm đao, thân thể cô gái co giật trên mặt đất rồi bất động.

“Về thôi, về tìm chủ nhân phục mệnh.”

Trước khi đi lão Tứ bỗng nóng giận đập một chưởng xuống phía sau tượng đá khiến tượng tan nát, mảnh vỡ đập lên cả người cô gái.

Còn Trương Nhược Trần cứ yên tình ngồi đó nhìn tất cả.

Vì..

Khung cảnh lại thay đổi.

Vẫn là đêm gió mưa ấy, vẫn là tượng đá vỡ nát, vẫn là ngồi miếu đổ đầy mạng nhện.

Khác là, âm phong chập chùng thổi qua khung cửa sổ đã nứt, trong không khí lại đầy mùi máu tươi, có một bóng hình ngập máu tóc tai bù xù xuất hiện..

“Chết đi, chết đi cho ta...”

Bóng quỷ như rối gỗ máy móc tiến về Trương Nhược Trần, dọc đường nó đi qua máu rải đầy đường, ngay cả chiếc quần trắng nó mang cũng ngập tràn vết máu.

Khi bóng quỷ tiến tới trước mặt Trương Nhược Trần thì nó ngẩng đầu, Trương Nhược Trần nhìn thấy đó là một gương mặt đã rửa nát, trong khung mắt còn lại còn có sâu bọ bò lổm ngổm, cực kì đáng sợ.

“Chết đi, chết đi cho ta..”

Nàng cứ lập đi lập lại lời ấy đồng thời vươn một cánh tay đã thối nát về yết hầu Trương Nhược Trần.

“Kengg..”

Ngay khi tay nàng sắp túm được cổ Trương Nhược Trần thì một tiếng ngân vang lên.

Sau đó, kiếm khí bùng lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.