Hoắc Anh Tuấn băn khoăn một chút, cuối cùng yên lặng cho xe chạy.
Rất nhanh đã tới quầy rượu, ở cửa chính Nhạc Trạch Đàm chờ đã lâu lập tức che vết thương ở eo đi tới: “Cậu cả, bọn họ còn ở | bên trong khiêu vũ"
Mới vừa nói xong, ba người phụ nữ kề vai sát cánh nhau từ bên trong đi ra, cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu, đi bộ cũng lảo đảo lắc lư, gò má đỏ bừng.
“Không uống đã, chúng ta đi uống tiếp thôi, tôi còn có thể làm thêm ba trận” Lâm Minh Kiều giơ tay rất high: “Tối nay không say không về"
“Đi ăn tôm hùm trước, rồi uống chút bia” Nhạc Tiếu Nhi gật đầu.
Khương Tuyết Nhu phụ họa: “Lại đi tới biệt thự của tôi uống tới khi trời sáng"
"Thật tốt, quá thoải mái rồi, đàn ông đều là cứt chó, để cho bọn họ cút đi."
"Cứt chó, cút".
Gương mặt của Hoắc Anh Tuấn cũng triệt triệt để để tối sầm xuống.
Rất tốt, lại ngấm ngầm mắng anh là cứt chó.
Anh sải bước đi tới đem Khương Tuyết Nhu kéo ra ngoài: “Cùng anh trở về."
Vốn là anh sợ mình tổn thương cô, muốn cho cô ở bên ngoài nghỉ ngơi một thời gian, nhưng bây giờ anh hiển nhiên không làm được. Nhớ quay lại web truyện t am linh 2 4 7
"Ai, anh làm người anh đấm bóp, đột nhiên cảm giác cổ họng như muốn ói một trận, có ói ra toàn bộ rượu đã uống vào ói ra một nửa lên trên quần áo anh, một nửa ói trên đất.
“Khương Tuyết Nhu” Hoắc Anh Tuấn mỗi một chữ cũng cắn răng nghiến lợi, thật là hận không thể lột da cô ra.
"Cậu cả” Ninh Nhạc Tuyền vội vàng xông lại lau chùi vết dơ bẩn trên người anh.
Lâm Minh Kiều thấy một màn này, tức giận xông lên cầm túi đập vào đầu Ninh Nhạc Tuyền: “Cái con tiện nhân, đời trước không có đàn ông hay sao, người ta đến chỗ nào đều muốn đi theo, có xấu hổ hay không hả"
Ninh Nhạc Tuyền bị đập liền gào khóc kêu lên.
Khương Tuyết Nhu nhìn rất sung sướng, làm bộ đi lên hỗ trợ: "Minh Kiều, đừng như vậy... "
Ngoài miệng vừa nói, dưới chân lại móc một cái, nôn mửa vào người Ninh Nhạc Tuyền đang bị té xuống đất, cô còn nhận tiên đạp lên mấy đạp, Ninh Nhạc Tuyền đau khóc bắt lấy ống quần của Hoắc Anh Tuấn: “Cậu cả, cứu tôi... "
“Đủ rồi” Hoắc Anhìn em một chút xem em uống ra hình dáng giống như gì rồi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, anh đã nói em cách xa Nhạc Tiếu Nhi một chút, em còn cùng cô ta uống rượu với nhau, em là đem lời tôi như gió thổi bên tai sao."
Khương Tuyết Nhu gãi gãi lỗ tai, vô lại mười phần nói: "Anh nói tôi cái gì, tôi nghe không hiểu"
Lâm Minh Kiều phì cười cười: “Tuyết Nhu, cậu có chỗ không biết, chúng ta tư chất quá thấp, không có cách nào cũng bọn họ nói chuyện được."
“Nói đúng"
Khương Tuyết Nhu vô cùng đồng ý: “Chúng ta đi" Người phụ nữ này thật là xem mình như là không khí vậy, khiến cho cả người Hoắc Anh Tuấn rất bực bội.
“Đứng lại, em là vợ anh, anh ra lệnh em bây giờ cùng anh trở về” Hoắc Anh Tuấn lần nữa níu cổ tay cô lại, ánh mắt âm u đầy cảnh cáo: “Đừng vi phạm giới hạn của anh nữa"
- ----------------------