Anh bỗng nhiên cả kinh, buông cô ra, lui về phía sau hai bước, hai tay không ngừng run rẩy, tại sao anh dường như cũng không dừng được.
Khương Tuyết Nhu quay đầu, sợ hãi nhìn anh: “Hoắc Anh Tuấn, có thể chính anh không nhận ra, lúc nào ở bên anh em cũng phải cẩn thận. Anh hách dịch, độc đoán, vô lý, em chỉ sợ sẽ chọc giận anh. Anh trong mắt em chính là ma quỷ, anh đã thấy ai yêu ma quỷ chưa?! “
“Đủ rồi, không nên nói nữa!”
Hoắc Anh Tuấn gạt hết bữa sáng trên bàn xuống đất, hai mắt đỏ bừng.
Anh không muốn thương tổn cô, nhưng tại sao cô lại kích thích anh như vậy?
Anh là con người và tim anh cũng biết đau.
Khi anh thấy chính mình đang mất khống chế liền đẩy cửa rời đi.
Thân thể lảo đảo bước vào trong xe, anh lập tức mở chai thuốc ra lấy thuốc uống, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, anh sợ mình tổn thương người khác nên lấy dao cứa vào da thịt rớm máu.
Cơn đau sẽ giúp anh tỉnh táo trở lại.
Trong phòng ăn.
Khương Tuyết Nhu nhìn đồ ăn vương vãi trên sàn, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống.
Vừa rối ánh mắt của Hoắc Anh Tuấn thật sự rất đáng sợ, như là muốn lấy mạng người vậy.
Một người, tại sao có thể thay đổi nhanh đến vậy, trước đó một giây còn ôn nhu dịu dàng, sau một giây lại trở nên hung dữ, đáng sợ.
Tại sao trước kia có không phát hiện ra anh lại có bộ mặt đáng sợ đến thế!
Không được, cô phải rời đi, cô không thể cùng anh tái hôn được.
Khương Tuyết Nhu lúc xoay người, đột nhiên thấy dì Tân đứng ở cửa phòng bếp lo lắng nhìn ra.
Cô làm như không nhìn thấy muốn đi lên lầu, dì Tần bỗng nhiên gọi cô lại:
“Cô Khương, sau này cô đừng có kích thích cậu chủ”
“Tôi biết, sau này tôi không dám nữa” Khương Tuyết Nhu tự mỉa mai chính mình, nặn ra một nụ cười.
Dì Tần môi mỏng khẽ mấp máy, bà ta muốn giải thích rằng Hoắc Anh Tuấn không phải cố ý, chỉ là anh không khống chế được tâm tình mình, anh chẳng qua là bị bệnh.
Nhưng nếu nói cho cô chân tướng, liệu rằng có khiến cho Khương Tuyết Nhu sợ Hoắc Anh Tuấn hay không?
Trong bệnh viện.
“Nếu không... Để tôi nói bệnh tình của cậu cho Khương Tuyết Nhu, cậu dù sao cũng không cố tình muốn tổn thương cô ấy.”
“Để cô ấy sợ tôi hơn sao?!” Hoắc Anh Tuấn giống như là bị kích thích, nóng nảy nói, “Anh quên mất rằng khi đó tôi bị mất kiểm soát, mọi người đều coi tôi như một kẻ thần kinh, bọn họ từng người một chỉ muốn đem tôi giam lại, cô ấy... Cũng sẽ không ngoại | lệ, không có ai sẽ không chán ghét căn bệnh này”
Quý Tử Uyên nghe xong thì trầm mặc, trong lòng không khỏi cảm khái.
- ----------------------