Cũng là trải qua những chuyện vừa rồi khiến cho bà nhớ lại một ít chuyện đã từ rất lâu.
Thì ra ở trong lòng Hoắc Anh Tuấn lại để lại nhiều vết thương như vậy.
Quả thật, bà chán ghét sự tồn tại của Hoắc Anh Tuấn, nhưng Hoắc Anh Tuấn làm sao lại không căm ghét bà sinh anh ấy ra được. "Hoắc Phong Lang, mẹ hỏi con, hình có phải con truyền ra ngoài hay không”Hoắc Nhã Lam cau mày chất vấn: "Ngày mai Ảnh Hạ tổ chức buổi họp báo muốn công bố con chip, toàn bộ nhà họ Hoắc người khả nghi nhất là dì của con, thứ hai chính là con." "Mẹ, con không có.Hoắc Phong Lang có chút tức giận: "Dù thế nào đi nữa thì con cũng có liên hệ máu mủ với anh ta, anh ta vốn là có bệnh, con còn không đến nổi ra tay ác độc đến như vậy."
Hoắc Nhã Lam nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương, tính cách con trai bà dù gì bà cũng hiểu ít nhiều.
Chẳng lẽ... Thật sự là Hoắc Văn làm? "Mẹ, cái bộ dáng này của Hoắc Anh Tuấn, buổi họp báo ngày mai còn có thể được cử hành sao?Hoắc Phong Lang đột nhiên dè dặt hỏi.
Hoắc Nhã Lam trợn mắt nhìn anh ta một cái, xoay người rời đi, bà phải đi tìm Hoắc Văn.
Quý Tử Uyên trực tiếp lái xe đem Hoắc Anh Tuấn mang vào bệnh viện tư nhân làm kiểm tra, cho anh uống thuốc an thần trước.
Trong phòng bệnh, Khương Tuyết Nhu từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay Hoắc Anh Tuấn đang an tĩnh nằm.
Trước kia cô nhìn thấy chẳng qua là bộ mặt cao ngạo, lạnh lùng, tàn nhẫn của anh, hôm nay, cô nhìn thấy bộ mặt yếu ớt, đáng thương của anh.
Lòng cô cho đến bây giờ còn mơ hồ bị đau. "Nói thật, trước kia mới vừa biết được thời điểm lão Hoắc cùng với cô ở chung nhau, tôi cảm thấy... Cô có chút không xứng với cậu ấy? Quý Tử Uyên bỗng nhiên cười một tiếng: "Bây giờ, tôi cảm thấy áy náy vì tôi đã từng có cái loại đó suy nghĩ đó, cô xứng đáng được lão Hoắc quý trọng.
Cũng không ngoài suy đoán của Khương Tuyết Nhu, bọn họ đều là người đứng ở trên Kim tự tháp của nước Nguyệt Hàn này, coi thường mình là chuyện rất bình thường: "Quý thiếu gia, bây giờ có thể nói cho tôi biết, vết thương trên cánh tay Hoắc Anh Tuấn là làm sao mà bị?"
Quý Tử Uyên cười khổ: "Cô hẳn đã đoán được, không sai, là lão Hoắc mỗi lần bị mất khống chế, cậu ấy dùng dao làm bị thương chính mình mình, có hai lần, mỗi lần đều là có liên quan đến cô.
Khương Tuyết Nhu chấn động một cái, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta. "Một lần, là vào buổi sáng cô cùng cậu ấy gây gổ, sau khi rời đi, cậu ấy ở trong xe làm bị thương chính mình, còn có một lần, là trên đường cậu ấy cứu cô từ nhà họ Hoắc cứu ra, lúc đưa cô đi bệnh viện"
Khương Tuyết Nhu nhớ ra rồi, buổi sáng lần đó, là cô nói cô không thương anh, sau đó anh tức giận bỏ đi, còn lần phía sau đó, ngày đó anh đang ngồi ở trong xe đột nhiên nói muốn xuống xe, cô cho là anh chế trên người mình thúi.
Thì ra là anh đang muốn tổn thương chính mình.
Nghĩ đến mình lại đần độn đến như vậy, đến hôm nay mới biết lúc đó anh bị mất khống chế, Khương Tuyết Nhu liền hối tiếc không thôi. "Cô cùng với Hoắc Nhã Lam là hai người duy nhất có thể khiến cho cậu ấy bị mất khống chế, bởi vì quan tâm.Quý Tử Uyên nhìn chằm chằm cô thở dài bất đắc dĩ.
Tim cô run rẩy: "Vậy tôi phải nên làm như thế nào" "Chăm sóc cậu ấy, ở bên cạnh cậu ấy Quý Tử Uyên nói: "Cậu ấy bây giờ cũng không thích hợp để tiếp tục làm việc, lão Hoắc có một căn biệt thự ở bờ biển, tôi đề nghị các người dọn đến nơi kia đi, nếu có rãnh rỗi tôi sẽ đến cùng cậu ấy giải sầu một chút, để cho cậu ấy cảm thấy ấm áp, cảm thấy được yêu thương"
"Được." - Khương Tuyết Nhu không nói hai lời gật đầu một cái.
"Cô... Không hận cậu ấy?”Quý Tử Uyên bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái nheo mắt: "Cô không phải một mực trách cậu ấy dùng thủ đoạn hèn hạ tách ra cô ra khỏi Lương Duy Phong sao, hơn nữa
chuyện cô bị hủy dung cũng là có liên quan đến lão Hoắc
- ----------------------