“Em không biết, anh phải đi. Anh mà không đi, em sẽ nổi giận, sẽ không để ý đến anh nữa” Khương Tuyết Nhu chu miệng.
Bộ dáng ngang ngược vô lý này của cô làm Hoắc Anh Tuấn vô ngữ.
Anh chỉ có thể bất lực đi tới rồi ngồi xuống.
Sau một khoảng thời gian chừng mười phút, Khương Tuyết Nhu bưng một set đồ ăn dành cho cả nhà lại, bao gồm khoai tây chiên, đùi gà cay và kem.
“Anh phải ăn cái đùi gà này, rất ngon đấy” Khương Tuyết Nhu nhiệt tình gợi ý.
“Em xem này” Hoắc Anh Tuấn lấy ra điện thoại di động vừa mới tìm được rất nhiều những tin. tức tiêu cực về KFC, đưa qua cho cô.
Khương Tuyết Nhu nhìn thoáng qua, hình ảnh trên di động là một con gà với mười mấy đôi cánh và mười mấy chiếc chân, tức khắc khiến cô cảm thấy buồn nôn: “Hoắc Anh Tuấn, anh có thể đừng làm người khác mất hứng như vậy được không?”
“Mấy thứ đồ ăn này có quá nhiều chất độc hại. Hôm nay coi như bỏ qua, nhưng về sau không được ăn mấy loại đồ ăn này nữa. Em lại không còn là trẻ con nữa rồi.” Hoắc Anh Tuấn thái độ cứng rắn.
| Khương Tuyết Nhu mặc kệ anh, cắm đầu tiếp tục ăn gà. Sau khi ăn xong hai chiếc, cô ăn. thêm mấy miếng nữa, cảm thấy không ngon miệng nữa liền trực tiếp đút vào miệng Hoắc Anh Tuấn.
Bị tấn công bất ngờ, Hoắc Anh Tuấn không kịp phòng bị, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô bằng ánh nhìn cảnh giác.
Khương Tuyết Nhu nói một cách hợp lý: “Không phải bạn trai đều như vậy sao? Anh có trách nhiệm ăn những thứ bạn gái anh không muốn ăn. Anh nhìn xem, các đôi tình nhân bên cạnh đều như vậy.”
Bên cạnh hai người là một đôi trẻ còn đang học đại học, cô gái sau khi cắn mấy miếng hamburger sau liền ném cho bạn trai: “Không ăn được, anh ăn đi.”
Bạn trai: “Anh từ chối được không?”
Cô bạn gái có chút tức giận, hừ một tiếng: “Tại sao em mới ăn một miếng mà anh lại không ăn nữa? Có phải anh ghét em rồi không? Có phải anh không yêu em không?”
Hoắc Anh Tuấn: “..”
Ở phía đối diện, Khương Tuyết Nhu chớp chớp đôi mắt nhìn anh: “Em vẫn luôn rất muốn một thứ tình yêu như vậy, nhìn bọn họ thật ghen tị”
“Em đừng nói nữa” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi cầm miếng gà cô ăn dở, cắn một miếng.
Đến bây giờ anh cũng không thể hiểu, trước kia không phải mọi chuyện cô đều nghe theo anh sao, vì sao bây giờ mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Càng đáng ghét hơn nữa chính là, anh lại vui vẻ chịu đựng những việc này.
Sau đó, phần khoai ăn thừa cũng là do anh giải quyết. Hamburger ăn thừa, bánh tart trứng ăn thừa đương nhiên anh cũng phải chịu trách nhiệm.
Hai người hoàn toàn không chú ý, cách đó không xa có người trộm chụp vài bức và gửi vào nhóm luật sư.
Đang ở nhà hàng Tây ăn bít tết Hạ Văn Trì nhìn thấy bức ảnh này, thiếu chút nữa bị nghẹn thịt bò.
Anh ta rất nhanh gửi tin nhắn cho mấy anh em cùng nhóm.
Quý Tử Uyên: Là tôi hoa mắt sao, lão Hoắc sao có thể đi vào KFC.
Tống Dung Đức: Hay lắm, trong lúc còn sống lại có thể nhìn thấy lão Hoắc ăn KFC. Hay đây là người khác đóng giả vậy?
Hạ Văn Trì: Không, không phải, đây là thật sự. Một người đồng nghiệp tại công ty luật đưa con gái tới KFC, thấy lão Hoắc cùng Tuyết Nhu đang rất vui vẻ ăn tại đó. Đương nhiên, những thứ lão Hoắc ăn đều là những đồ Tuyết Nhu không cần nữa.
Quý Tử Uyên: Quá thảm, lão Hoắc à, đợi cậu trở về, tôi sẽ đưa cậu đi ăn đồ Nhật cao cấp.
Tổng Dung Đức: Quá thảm +1, lão Hoắc, mau trở lại, tôi sẽ đãi cậu tất cả những món ngon nhất thế giới.
Hạ Văn Trì: Ta dám đánh cuộc năm trăm nghìn, lão Hoắc chướng mắt mấy người lâu rồi. Cậu ta bây giờ chỉ cần ở bên cạnh Tuyết Nhu thôi, cho dù là gà rán hay lẩu cay, đều sẽ đi ăn.
Hoắc Anh Tuấn từ KFC đi ra mới nhìn thấy tin nhắn của đám anh em trong nhóm bàn tán xôn. xao. Sắc mặt anh lập tức tối sầm, xoa xoa huyệt thái dương.
“Anh Tuấn, cảm ơn anh, hôm nay đi ăn thật sự rất vui”
Sau khi lên xe, Khương Tuyết Nhu nhích qua bên cạnh, hướng lên môi anh hôn một cái. Ánh mắt đen nhánh sáng ngời của anh tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.