Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 147: Chương 147




Anh giận dữ gọi một cú điện thoại: “Khương Tuyết Nhu, trở lại ngay lập tức! Để tôi nhắc nhở em về hợp đồng nhé? Em nghĩ rằng tôi đang làm từ thiện à? Thấy chuyện bất bình hỗ trợ miễn phí? Hay là cho rằng tài nấu nướng của mình đáng giá cao thế?” “Hơn nữa không phải lần đầu tiên của em, em còn giả bộ gì trước mặt tôi?”

Tất cả những gì anh nói trong điện thoại đánh vào

Khương Tuyết Nhu như một roi da.

Cô vốn áy náy, nhưng hiện tại cũng tức giận: “Anh tại sao nói tôi không phải lần đầu tiên?” “Em và Lục Thanh Minh bắt đầu hẹn hò từ hồi trung học, sao có thể là lần đầu tiên?” Hoắc Anh Tuấn không tin nam nữ tuổi mới lớn ngày nay có thể duy trì một mối quan hệ trong sáng. “Tôi không có làm gì với anh ta hết.” Khương Tuyết Nhu rất phiền muộn và đau khổ, “Tôi nói đây là lần đầu tiên, anh có tin hay không?”

Hoắc Anh Tuấn giật mình, trong lòng có chút phiền não: “Tôi cho em mười phút xuất hiện trước mắt tôi ngay, nếu không thì hậu quả tự mà gánh lấy.”

Bên kia điện thoại, Khương Tuyết Nhu đứng ngây người bên hồ một lúc, cuối cùng cũng trở về biệt thự. Từ đầu đến cuối luôn mang ơn anh, cô không muốn trở thành kẻ vô ơn bạc nghĩa như vậy.

Hoắc Anh Tuấn đứng ở cửa chờ cô, ánh đèn mờ ảo rơi vào khuôn mặt tuấn tú của anh, lập lòe. “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ là sợ… Khương Tuyết Nhu đi tới trước mặt anh, thành thật xin lỗi: “Nếu anh còn muốn, tôi sẽ cùng anh trở về phòng.”

Hoắc Anh Tuấn nghiến răng: “Lúc trước bày mưu với tôi sao không thấy em sợ?” “Khi đó… có thể là yêu đến không để ý tất thảy, không muốn chùn bước!” Khương Tuyết Nhu nói dối, khóc không ra nước mắt: “Sau khi bị cự tuyệt, tôi trở nên rụt rè, trong lòng luôn có một bóng ma.

Hoắc Anh Tuấn: ”

Khuôn mặt anh vừa rất khó coi nhưng cũng phục hồi từ từ, tâm trạng anh cũng không còn cáu kỉnh như trước. “Được rồi, tôi hiện tại sẽ không đụng vào em, đi vào ăn c.”

Anh quay lại phòng khách với khuôn mặt lạnh lùng. Khương Tuyết Nhu sửng sốt, thật không thể tin được vừa buông tha chính mình.

Công ty Khải Phong.

Trong văn phòng chủ tịch, Khương Thái Vũ đang nghe Tổng Giám đốc báo cáo. “Năm nhà thiết kế cấp cao và bốn kiến trúc sư cấp một trong bộ phận AB đã gửi đơn từ chức. Tôi nghe ngóng là các công ty khác đang dùng mọi biện pháp để thu hút nhân viên của chúng ta sang đó. Các chi nhánh dưới quyền cùng với các hạng mục của các công ty khác đều đang muốn hủy hợp động. Trước mắt, Khải Phong đang bị chặn trên toàn mạng. “Mọi người đều nói rằng dự án Khải Phong của chúng ta cắt xén nguyên vật liệu, không ai sẵn sàng hợp tác với chúng ta.” “Giá cổ phiếu hôm nay tụt dốc thảm hại, tôi đoán nó sẽ tiếp tục giảm.” Cuối cùng, tổng giám đốc đưa ra một lá đơn từ chức: “Chủ tịch Khương, Tôi cũng muốn từ chức.

Khương Thái Vũ trợn to hai mắt, suýt chứt nữa tức giận đến đau tim: “Đồ vô ơn, công ty còn chưa phá sản!”

Tổng giám đốc nói: “Một công ty coi trọng nhất là danh tiếng. Hai tháng qua danh tiếng của Khải Phong không được tốt lắm. Tôi nói khó nghe một chút, chúng đều bị ảnh hưởng bởi chuyện cá nhân của chủ tịch Khương ngài đây.” “Tôi khuyên ông nên bán Khải Phong càng sớm càng tốt. Khải Phong của ngày hôm nay chỉ có thể tồn tại bằng cách đổi chủ.”

Tổng giám đốc rời đi sau khi nói xong.

Khương Thái Vũ tức giận đập phá mọi thứ trong văn phòng trước khi quay trở lại nhà họ Khương.

Vừa bước vào nhà, ông đã giảng cho Lạc Tâm Du một cái tát vào mặt. “Đều là do bà bình thường cưng chiều che chở Lạc Hồng Giang, bây giờ Khải Phong cũng sắp xong rồi!” Lạc Hồng Giang bị đánh đến váng đầu hoa mắt, bà ta cũng không phục, dùng gối đập lên mặt ông ta. “Trách tôi à? Bình thường Lạc Hồng Giang cho ông đồ tốt sao không thấy ông nói không muốn? Tôi phải nói, tất cả đều là tại ông, nếu không phải có Khương Tuyết Nhu, gia đình chúng ta không sao cả, sẽ không như thế này!”

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.