Năm ngày sau.
Hoắc Anh Tuấn hai tay cho vào túi quần từ trong bộ tư pháp đi ra, ở bên trong mấy ngày, tóc anh bị cắt ngắn kiểu đầu định, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của anh.
Ngược lại, gương mặt anh tuấn bộ của anh lộ ra đường ranh đường cong thay đổi càng sắc bén hơn, cương nghị hơn, cả người tựa như lộ ra mũi nhọn, để cho người khác cùng sinh ra lòng sợ hãi.
“Cậu cả, mấy ngày nay cực khổ cho anh rồi.” Ngôn Minh Hạo kích động tiến lên.
Tống Dung Đức lúc này hung hăng tiến lên nện lên ngực anh một quyền: “Mẹ nó, còn tưởng rằng cả đời này không thể cùng cậu uống rượu được nữa.”
“Cả Kinh Đô toàn thể các nhà giàu lớn nhỏ đều được điều động muốn định tội tôi, trận chiến này quả thật không nhỏ, nhưng đối phó với tôi không dễ dàng như vậy đâu.” Hoắc Anh Tuấn sau khi nói xong, nhìn chung quanh một chút, trừ đoàn đội nhân viên thân thiết bên người cùng mấy anh em bên ngoài, cũng không thấy bóng người mà anh muốn thấy kia.
“Khương Tuyết Nhu đâu?” Anh cau mày, người phụ nữ kia thật là tâm địa sắt đá, sẽ không nhân cơ hội này chạy trốn đấy chứ.
Mọi người đồng loạt rơi vào yên lặng, Ngôn Minh Hạo cúi đầu. “Nói” Hoắc Anh Tuấn thanh âm tăng thêm, trong giọng nói tràn ngập hung ác.
Một hồi lâu, Quý Tử Uyên họ nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Lão Hoắc, Khương Tuyết Nhu lúc cậu ở trong bị điều tra mấy ngày cô ấy liền bị nhà họ Hoắc các người mang đi.”
Hoắc Anh Tuấn một tay kéo Ngôn Minh Hạo qua, tức giận ngất trời: “Tôi không phải bảo cậu kiếm người bảo vệ cô ấy sao, cậu đang làm gì vậy, Kiều Vỹ đâu, chết ở đâu rồi?”
“Cậu cả, thật xin lỗi” Ngôn Minh Hạo cắn răng áy náy giải thích: “Thủ lĩnh La của nhóm Thanh Long đã phản bội anh, anh ta đánh ngất xỉu Kiều Vỹ, quản gia dẫn người đem phương tiểu thư mang đi.”
“La Phong Liêm?” Hoắc Anh Tuấn nhăn mày, anh thật không nghĩ tới.
“Đúng vậy“.
“Đã là ngày thứ mấy rồi?” Hoắc Anh Tuấn hỏi.
“Ngày thứ năm.” Ngôn Minh Hạo thận trọng nói: “Nhưng mà tôi có tìm người để ý tới động tĩnh của biệt thự bên kia, Khương tiểu thư hình như không có bị đưa đi.”
“Nếu như cô ấy không bị đưa đi, khẳng định là bị giam ở trong địa lao trong biệt thự” Hoắc Anh Tuấn một tay kéo Ngôn Minh Hạo qua, sắc mặt tái xanh: “Cậu cứ mặc cho cô ấy bị giam ở nơi đó, tại sao không đi tìm người cứu cô ấy“.
Tống Dung Đức không nhìn nổi, không nhịn được nói: “Mấy ngày nay mọi người đều phải một bên đối phó các đại gia tộc ở Kinh Đô, bên kia còn phải nghĩ biện pháp cứu cậu đi ra, căn bản không kịp, hơn nữa Ngôn Minh Hạo chẳng qua là thuộc hạ của cậu, cậu ta nào dám dẫn người xông vào sơn trang nhà họ Hoắc, ông ngoại cậu là người tinh tường cũng không phải cậu không biết“.
Quý Tử Uyên cũng lên tiếng gật đầu: “Lão Hoắc, nếu như cậu phải đi cứu Khương Tuyết Nhu, thì phải làm cho tốt chuẩn bị đối nghịch với ông ngoại cậu”
“Người phụ nữ của tôi, tôi không thể nào không cứu” Hoắc Anh Tuấn sải bước đi về phía chiếc xe thể thao, chẳng qua là anh không mở cửa xe, mà là từ trong cốp sau xe cầm ra một khẩu súng.
Mọi người đều sợ ngây người, Quý Tử Uyên cau mày: “Lão Hoắc, cậu phải cầm súng đi vào nhà họ Hoắc sao?”
“Cậu đúng là điên, vì một người phụ nữ có đáng giá không” Tống Dung Đức căm tức hướng anh hét lên: “Cậu bây giờ đã bị toàn thể các nhà giàu quý tộc ở Kinh Đô cô lập, nếu như lúc này ngay cả nhà họ Hoắc gia cậu cũng đắc tội, hậu quả thật sẽ không tưởng tượng nổi.”
Quý Tử Uyên phức tạp nhìn anh sau đó cũng rời đi, lấy điện thoại di động ra gọi cho thư kí: “Thông báo cho anh em lập tức đi đến nhà họ Hoắc tiếp viện cho Hoắc Anh Tuấn.”
“Tử Uyên, cậu cũng theo cậu ta nổi điên?” Tống Dung Đức thật là bị bọn họ làm tức chết.
“Dung Đức, vì huynh đệ mà ra trận, đáng giá” Quý Tử Uyên vô lại nhún nhún vai: “Nếu như cậu không nguyện giúp thì đi cũng được.”
- ----------------------