Vệ Phương Nghi vẻ mặt vênh váo đắc ý: “Cô cho rằng chỉ với một tai nạn xe cộ nhỏ mà có thể khiến tôi và Diệp Gia Thanh ly hôn sao? Đừng có mơ mộng!”.
Khương Tuyết Nhu lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Gia Thanh, chuông reo nhưng không ai bắt máy.
“Đừng gọi, Diệp Gia Thanh đã bị ông cụ giữ lại rồi” Vệ Phương Nghi cười nhạo: “Cô còn chưa rõ sao, đây là có sự ngầm đồng ý từ ông nội nên Diệp Gia Thanh cũng không có cách nào cứu cô đâu”.
| “Có nghe hay không? Mau cút đi” Diệp Minh Ngọc còn đá bay quần áo của cô rơi ở dưới đất ra ngoài.
Khương Tuyết Nhu cúi người nhặt từng cái từng cái, bỏ vào vali. Chỉ có bản thân cô mới biết trong lòng có bao nhiêu sự phẫn nộ. Nỗi nhục này, sớm muộn gì cô cũng sẽ trả lại.
Nhưng trước khi cô kịp cất hết quần áo của mình, Diệp Minh Ngọc đã trực tiếp mang một chậu nước bẩn hắt ra khiến quần áo của cô toàn bộ ướt sach.
“Không cần, con sẽ ở ngoài một thời gian” Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ nói, “Mẹ con | bà ta phía sau có cậu cả nhà họ Hoắc chống lưng, chỉ sợ cũng sẽ không để bố ở trong mắt, hơn nữa ông nội cũng nghiêng về phía họ. Con trở về ngược lại sẽ càng bị bắt nạt hơn”
Diệp Gia Thanh tự trách mình không ngớt: “Tuyết Nhu, là bố vô dụng, phải để con chịu tui rồi”
“Bố, không sao đâu, chỉ là tạm thời thôi, con tin mọi chuyện sẽ ổn thôi” Khương Tuyết Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ và cay đắng nói.
Ngày hôm sau. Khương Tuyết Nhu bị điện thoại đánh thức dậy, vội vàng đến phòng họp công ty.
Tổng Giám đốc Ngô lòng như lửa đốt nói: “Chủ tịch Khương, mảnh đất ven biển trước kia mặc dù được phê duyện, nhưng lúc bắt đầu làm việc thì giấy phép có liên quan đều bị giữ lại” | “Tìm quan hệ đút lót chưa?” Khương Tuyết Nhu xoa xoa mi tâm.
“Tôi đã chạy khắp nơi rồi nhưng không có tác dụng” Tổng Giám đốc Ngô cười khổ: “Đột nhiên đổi ý, còn nói rằng mảnh đất của chúng ta kia và mảnh đất bên cạnh có tranh chấp đất”
Quản lý Long - trưởng phòng kỹ thuật công trình nói: “Chủ tịch Khương, chúng ta có đắc tội ai trong thành phố Kinh đô này không?”
- ----------------------