Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 261: Chương 261: Ly dị




Cô ôm mục đích cùng dã tâm không thể dò được đến gần anh, sau đó vì có thể cứu mình ra ngục, cô lại là rắc thêm một lại một lời nói dối.

Bây giờ lời nói dối bị vạch trần, tình cảm giữa hai người cũng giống bọt vậy, vừa đụng liền bể.

Cả đêm không ngủ.

Khương Tuyết Nhu dậy thật sớm vì Hoắc Anh Tuấn chuẩn bị bữa ăn sáng.

Có thể, đây là cô vì anh làm một bữa ăn sáng cuối cùng.

“Làm sao sớm như vậy đã thức dậy, lúc này mới sáu giờ rưởi.” Di Lâm vừa ngáp vừa đi vào phòng bếp, thấy cô sắc mặt tái nhợt Sợ run lên: “Cô tối hôm qua không có ngủ sao, sắc mặt thật là khó nhìn.”

“ Di Lâm, đây là công thức nấu ăn tôi viết tối hôm qua” Khương Tuyết Nhu đem quyển sổ đưa tới: “Cũng là một ít thức ăn mà ngày thường Hoắc Anh Tuấn thích ăn, anh ấy người này tương đối kén ăn, sau này có thể phải phiền toái dì làm cho anh ấy ăn”

“Cô đây là làm gì nha. Dì Lâm sợ hết hồn, mặc dù biết rằng hai người gần đây hay gây gổ, nhưng giữa vợ chồng ai không có khó khăn: “Nhanh lên một chút thu về đi, Hoắc thiếu gia thích ăn là thức ăn cô làm, tôi làm có khá hơn nữa đi chăng nữa cậu ấy cũng sẽ không đụng”

“Sau này... Hẳn không có sau này đâu.” Khương Tuyết Nhu tự giễu cười cười, chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không dám hy vọng xa vời có thể ở lại.

Coi như có chính miệng nói thích Hoắc Anh Tuấn, anh cũng sẽ không tin, chỉ sẽ cho rằng mình là vừa ý với thân phận Hoắc thiếu gia của anh.

Hơn nữa anh với mình đã không có tin tưởng, tiếp tục nữa cũng sẽ không thấy được hạnh phúc.

“Chớ nói bậy bạ, xui xẻo” Dì Lâm sống chết không muốn, xoay người liền chạy.

Khương Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là thả lên bàn, tin tưởng dì Lâm sẽ thấy.

Bữa ăn sáng hôm nay, cô tốn rất nhiều tâm tư, tự mình làm bánh bao, bánh tiêu,... Giống như lúc hai người cùng ăn bữa ăn đầu tiên cũng không khác nhau lắm.

Tám giờ, Hoắc Anh Tuấn từ trên lầu đi xuống, cả người quần dài màu đen phối hợp màu đen cao cổ áo lông, anh luôn là như vậy, tùy tiện y phục như thế nào mặc ở trên người anh đều có hình thượng cao ngất, đều giống như sao sáng vậy lóng lánh, khí chất xuất phàm.

Chẳng qua là gương mặt anh tuấn kia lạnh nhạt không có bất kỳ ấm áp, một đôi trong mắt đen giống như bắc cực vậy, lạnh có thể khiến cho người ta rùng mình.

Dì Lâm vì để cho hai người bọn họ hòa giải với nhau, cười nói: “Hoắc thiếu gia, sáng nay phu nhân sáu giờ hơn đã xuống làm bữa ăn sáng cho cậu, còn không để cho tôi giúp một tay, nhìn tay nghề của phu nhân một chút đi này...”

“Di Lâm, bà đi làm việc trước đi.” Hoắc Anh Tuấn cắt đứt lời cô.

Dì Lâm thở dài, chỉ có thể rời đi.

Trong phòng khách biệt thự chỉ còn lại hai người, cùng một nhà Bunny ba đứa nhỏ ở trên ghế sa lon chơi đùa.

Khương Tuyết Nhu nhìn bọn họ chơi đùa vui vẻ, trong lòng dâng lên một trận hâm mộ, người có khi còn không bằng khi mèo, không buồn không lo.

“Ký nó.”

Hoắc Anh Tuấn ném một phần văn kiện đến trên bàn uống trà nhỏ.

Phía trên “Giấy ly dị” mấy chữ lọt vào đáy mắt Khương Tuyết Nhu.

Cô nhẹ nhàng hô hấp, nhưng cảm giác đau vẫn như cũ.

Đúng vậy, hai người còn là vợ chồng đâu. Trước kia những tấm hình của cô và Lương Duy Phong tuồn ra, anh cũng không đề cập tới tách ra hoặc là ly dị....

“Ký tên, chuyện ly dị tôi sẽ tìm người đi làm” Hoắc Anh Tuấn ngó mặt đi chỗ khác đi, nhìn lâu vẻ mặt dối trá của cô một cái thì sẽ nhớ tới mình giống như kẻ ngu vậy bị cô đùa bỡn.

Đêm qua, anh suy nghĩ một đêm, lấy vô số thủ đoạn từng loại để trả thù cô. Chẳng qua là mỗi loại phương thức tàn nhẫn từ trong đầu thoáng qua, anh đột nhiên cảm thấy chán ghét.

Đây là cuộc sống mà anh chưa từng nghĩ tới, nếu là một việc sai lầm, vậy hãy để cho hết thảy mọi thứ trở lại như cũ đi, cô cũng chẳng qua là một người qua đường, không đáng giá để mình quý trọng.

Khương Tuyết Nhu từ từ cầm văn kiện lên lật xem, Hoắc Anh Tuấn nghe được thanh âm lật xem của cô, cau mày châm chọc: “Trước thời điểm kết hôn, tôi đã đáp ứng cổ sau khi ly dị sẽ bồi thường cho cô, những lời đó là thật, nhưng bây giờ, đối với cô, tôi một đồng cũng không muốn cho, người phụ nữ không được dạy dỗ giống như cô, loại này này tôi đối với cô cũng không tệ, cô tốt nhất có chừng mực.”

“Tôi chưa từng có muốn tiền của anh... “ Khương Tuyết Nhu lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, trong lòng anh đã không chịu nổi cô.

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.