"Lấy một thí dụ mà có cần khó khăn như vậy không, chẳng lẽ cô ấy làm tổn thương bạn gái cũ của anh hay sao” Khương Tuyết Nhu rốt cuộc không nhịn được mở miệng giọng mỉa mai.
Hoắc Anh Tuấn thân thể chấn động một cái, quay đầu căm tức trợn mắt nhìn cô: “Em đừng suy nghĩ bậy bạ có được hay không, vì một nữ nhân xa lạ mà lại khiến chúng ta trở nên ồn ào, có phải hay không"
“Em lúc nào cùng với anh ồn ào” Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, nhưng trên mặt lại cười: “Em đang rất lý trí cùng anh trò chuyện, ngược lại là anh, không có một câu trả lời vấn đề ở điểm trọng yếu"
“Anh không có hứng thú cùng em lý luận, anh đói, anh phải đi ăn cái gì đó" Hoắc Anh Tuấn đi tới cửa.
"Vậy anh có thể trả lời em một vấn đề cuối cùng được không, ba người các người là đang chơi em cái gì, lừa dối em cái gì?” Khương Tuyết Nhu nhìn bóng lưng anh từng chữ từng câu chất vấn.
Hoắc Anh Tuấn lần nữa quay đầu, một đôi mắt sâu thẳm chậm rãi nheo lại, đáy mắt có phần lạnh lẽo tức giận tràn ra: “Em rất cuộc là muốn để cho anh nói bao nhiêu lần, lời của Nhạc Tiếu Nhi không đáng tin, cô ta rõ ràng là đang khích bác tình cảm giữa chúng ta, đừng có hỏi những vấn đề không bổ ích này nữa có được không? Càng như vậy sẽ càng khiến cho anh cảm thấy em đổi với anh một chút tin tưởng cũng không có”
Đối mặt với chỉ trích của Hoắc Anh Tuấn, Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy vô lực.
Cô cũng không muốn đi hoài nghi, có thể sau khi Nhạc Tiêu Nhi thấy Nhạc Thanh Tuyền, rồi nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy đồng tình, khiến cô không quên được: “Được, chúng ta không luận về Nhạc Tiếu Nhi nữa, vậy anh bảoNhạc Hạ Tuyền đi đi, đổi một người hộ lý khác, em không thích cô ta"
Hoắc Anh Tuấn kéo mỗi một cái: "Nói y nhiều như vậy, bày đủ sắc mặt trong một đêm, em đơn giản chính là không vừa mắt Nhạc Hạ Tuyền, không tin tưởng anh? Vậy tại sao em không nói sớm, vòng vo không mệt mỏi sao?"
Khương Tuyết Nhu thân thể run lên.
Đại khái là anh gần đây cũng cung chìu mình, đã rất lâu không có nghe anh nói qua lời khắc nghiệt như vậy.
Lại phảng phất giống như có bàn tay vậy đánh ở trên mặt mình vậy.
"Anh muốn nghĩ em như vậy thì cũng được! Dù sao cái nhà này có cô ta không có em” Khương Tuyết Nhudứt khoát đi ra: "Trong bệnh viện có rất nhiều hộ lý, không phải chỉ có một người Nhạc Hạ Tuyền"
"Ba."
Trước cửa bỗng nhiên có tiếng ly rơi trên mặt đất.
Hai người nhìn sang, cũng không biết Nh mắt đỏ bừng,sữa bò trên đất bắn tung tóe đầy đất.
Hoắc Anh Tuấn phiền não trong lòng nhíu mày một cái.
Nhạc Hạ Tuyền hít mũi một cái, miễn cưỡng cười một tiếng: "Cũng không thể vì một người người như tôi mà làm rạn nứt tình cảm của hai vợ chồng các người, thật ra thì tôi có thể hiểu được, dẫu sao tôi rất trẻ tuổi, bình thường mặc dù tận lực né tránh, nhưng cô chủ cảm thấy không thoải mái cũng là chuyện bình thường"
Hoắc Anh Tuấn nhếch lênmôi mỏng tinh xảo, sắc mặt không dễ coi.
"Tôi... Tôi đi dọn dẹp mộ xuống đất nhặt từng mảnh kiếng bể, nhưng quệt trúng ngón tay, một giọt máu tươi lớn rơi ở trên sàn nhà.
Cô ta lấy tay dùng sức xoa xoa, nhưnc rồi, mảnh vụn để cho dì Tân tới xử lý” Hoắc Anh Tuấn đem Nhạc Hạ Tuyền từ dưới đất kéo lên đi xuống lầu dưới.
Khương Tuyết Nhu đi theo đến đầu cầu thang, thấy Hoắc Anh Tuấn ở trong phòng khách lớn tiếng kêu: “Dì Tần, hộp y tế ở chỗ nào, đem đến băng bó cho cô ấy một chút”.
Dì Tần vội vàng chạy tới, hai người vây quanh Nhạc Hạ Tuyền băng bó ngón tay. Một cảnh chói mắt kia khiến cho trái tim Khương Tuyết Nhu bị xé thành từng khúc.
Một Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng như vậy, nhưng hôm nay vậy mà lại lo lắng để ý Nhạc Hạ Tuyền, thậm chí còn nắm tay Nhạc Hạ Tuyền.
Chỉ là một hộ lý sao? Cô thiếu chút nữa thì tin thật, thật may lời của Nhạc Tiêu Nhi khiến cho cô phải suy nghĩ nhiều.
Nếu như lại để cho Nhạc Hạ Tuyền ở lại, sợ rằng Hoắc Anh Tuấn sẽ càng ngày càng để ý người đàn bà này.
Lòng cô đột nhiên lạnh bằng.
- ----------------------