Phụ nữ mà, đều là nông cạn như vậy. | Hoắc Anh Tuấn giương roi lên, cưỡi ngựa mà đi.
Dáng vóc mạnh mẽ khỏe khoắn khiến cho ánh mắt Diệp Minh Ngọc si mê, đại thiếu gia là rồng phượng trong nhân gian, đã gặp được người đàn ông như thế này rồi, trong mắt nào còn thấy được người đàn ông nào khác.
Cô nhất định phải gả cho anh.
Trong phòng làm việc.
Phó giám đốc Ngô mặt mày chán nản báo cáo cho Khương Tuyết Nhu: “Khương tổng, mảnh đất ven đường biển kia đã đưa cho tập đoàn Đời Duệ.”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc: “Ngày hôm qua không phải ông còn nói chỉ cầm làm thủ tục nữa là xong rồi sao.”
“Tôi nghe nói là Hoắc đại thiếu gia ở phía sau chào hỏi, tập đoàn Đời Duệ là sản nghiệp của nhà họ Vệ, nghe nói nhà họ Vệ bây giờ quá giang nhà họ Hoắc.“.
Phó giám đốc Ngô vẻ mặt đau khổ: “Chúng ta lúc trước vì mảnh đất này cũng đã đập không ít tiền, bây giờ nước đổ lá môn rồi.”
Khương Tuyết Nhu yên lặng, rất lâu cũng không nói gì. Nhà họ Vệ làm sao được nhà họ Hoắc giúp đỡ, trong lòng cô biết rõ.
Cô thật không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn sẽ thật không chút do dự lựa chọn giúp nhà họ Vệ, cô còn tưởng rằng anh ít nhất sẽ hoài niệm một chút tình cảm những ngày qua....
Không đúng, anh với cô thì còn có tình cảm gì có thể nói. “Có thể đổi chỗ đất mới không” Khương Tuyết Nhu hỏi.
“Bây giờ bên kia cũng đang phát triển, tìm mảnh đất khác cũng có, nhưng tiền xây cất quá mắc, công ty đã dự tính tới, chúng ta cũng không có được bao nhiêu tiền” phó giám đốc Ngô buồn bực nói: “Chủ tịch Khương, nếu không chúng ta hay là đừng ở Kinh Đô phát triển nữa, chúng ta là người ngoại địa, quá khó khăn để vào đây.”
Đóng cửa lại, cô dựa vào ở phía sau cửa, ngực cảm giác bị chặn lại rất đau rất đau.
Người đàn ông kia, bất kể trước kia là luật sư, hay là bây giờ làm Hoắc đại thiếu gia, vĩnh viễn đều là tay mắt thông thiên.
Cô tắm xong đi ra, chuẩn bị ngủ, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, là một cái số điện thoại xa lạ.
Cô nhấc điện thoại lên, một giọng nói mỏng lạnh truyền tới: “Tới đi, phòng tôi quá dơ bẩn, cần phải có người quét dọn.”
| Khương Tuyết Nhu hít thở thật sâu, bây giờ cô nghe được giọng nói này là có thể toát ra một bụng lửa giận.
Bắt cô buổi tối thế này rồi còn đi làm vệ sinh, nằm mơ đi.
“ Xin lỗi, anh gọi lầm số rồi, tôi nghĩ anh nên gọi điện đến công ty dọn dẹp thì đúng hơn.” Nói xong cô cũng chuẩn bị cúp máy.
Hoắc Anh Tuấn lại cười: “Cũng tốt, tôi đem video cô mặc đồ thỏ nhảy múa ở trên du thuyền phát truyền thông, sáng mai hẳn là sẽ có tiêu đề hot” | Dứt lời, anh nhanh hơn cúp điện thoại.
Khương Tuyết Nhu ôm lấy đầu đau khổ đem tổ tông mười tám đời nhà anh cùng thăm hỏi một lần, sau đó mới lái xe đến căn biệt thự ở ốc đảo quốc tế của anh.
Ốc đảo quốc tế nằm ở trung tâm thành phố là khu vực phồn hoa nhất, mỗi một mét vuông giá phòng đã bán được mấy trăm triệu, nhưng Hoắc Anh Tuấn ở chỗ này lại có căn phòng tới tận bốn trăm mét vuông ở tầng trên cùng.
Cô dùng chìa khóa mở cửa đi vào, trong phòng khách sáng ngời, Hoắc Anh Tuấn ngồi ở trên ghế sa lon màu trắng bằng da thật, hai cánh tay khoác lên thành ghế, dựa vào đệm lưng, giơ tay nhấc chân lười biếng như vậy mà cũng tản ra khí chất vương giả và không mất đi vẻ ưu nhã sang trọng của người có tiền.
- ----------------------