Khương Tuyết Nhu lấy một chậu nước nóng đem tới, cởi áo khoác của anh xuống trước, cởi ra cổ áo sơ mi, dùng khăn lông lau chùi gương mặt tuấn tú, tinh xảo của anh.
“Nhạc Hạ Thu..” Người đàn ông bỗng nhiên bắt lấy tay cô, môi mỏng trong phát ra âm thanh trầm thấp mê sảng.
Khương Tuyết Nhu cứng đờ, tựa như bị tạt một chậu nước lạnh vậy. Nhạc Hạ Thu? Là ai, là bạn gái cũ của anh? Lòng đàn bà so với bất kỳ người người nào khác là vô cùng nhạy bén.
Khương Tuyết Nhu dùng sức rút tay mình ra, tay của người đàn ông trên không trung quơ một hồi, lại gọi câu: “Nhạc Hạ Thu”.
Cô xoay người, ngồi ở mép đầu giường, hốc mắt đỏ lên, tim như bị kim châm vậy, rất đau rất đau.
Sáng sớm hôm sau. | Hoắc Anh Tuấn từ trong cơn say rượu tỉnh lại, đầu rất đau, dạ dày cũng rất khó chịu.
Anh nhìn một chút hoàn cảnh chung quanh, là trở lại phòng ngủ ở biệt thự. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Hạ Văn Trì làm sao đưa anh trở lại, anh bây giờ thật không muốn đối mặt với Khương Tuyết Nhu.
Nhưng mà tối hôm qua uống nhiều rượu, bây giờ dạ dày anh rất không thoải mái.
Xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên thấy tủ đầu giường bên cạnh để một ly nước nóng, hai viên thuốc dạ dày, con ngươi đen nhánh có một cái.
Thím Lâm tuyệt đối không thể nào tỉ mỉ như vậy, cũng không biết anh uống thuốc gì, chỉ có cô...
Anh tâm phiền ý loạn đem thuốc dạ dày nuốt xuống, rửa mặt xong thì dạ dày hơi dễ chịu một chút mới xuống lầu.
Thím Lâm đang quét vệ sinh, thấy hắn xuống, cười nói: “Mợ đang làm điểm tâm cho cậu” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Hoắc Anh Tuấn đi tới cạnh bàn ăn, trên bàn mặt bày xong bánh bao, rau cải thanh đạm, trái táo, sữa chua.
| Cửa phòng bếp đẩy mở ra, Khương Tuyết Nhu bưng một nồi cháo nhỏ mới vừa nấu đi ra, cô mặc một bộ đồ bộ màu hồng, trước ngực choàng thêm cái tạp dề làm bếp, tóc cột thành một cái đuôi ngựa, lộ ra một khuôn mặt nhỏ bé đẹp đẽ sạch sẽ, nhìn ôn hòa lại điềm tĩnh.
“Anh tối hôm qua đã uống rất nhiều rượu, sáng nay ăn thanh đạm một chút sẽ tốt hơn, cháo cũng tốt tiêu hóa, đối với dạ dày sẽ không bị nặng bụng” | Khương Tuyết Nhu vừa nói vừa dùng cái muỗng múc cháo, bới một chén xong, cô để ra phía trước mặt anh.
Hoắc Anh Tuấn nhìn cháo một cái, lại nhìn cô một chút, trong đầu chợt nhớ tới trong hình ảnh cô mặt đầy kiều diễm ướt át ôm Lương Duy Phong hôn vào cổ.
Tìm chỗ sâu kia lại như bị thứ gì đó đâm vào làm khó chịu.
Anh đứng dậy, trực tiếp đem cháo cùng bánh bao quăng vào trong thùng rác, sau đó lạnh như băng ghét bỏ nhìn chằm chằm cô: “Đồ cô làm tôi ngại bẩn”
Khương Tuyết Nhu khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên thất sắc, hồi lâu, cô chớp chớp mắt nước mắt sắp tràn ra: “Nếu cảm thấy em rất dơ, vậy em đi được không?”
Dù sao anh ngủ cũng gọi đến tên của người khác. Thật ra thì, có lẽ, anh cũng không có yêu cô như vậy.
Hoắc Anh Tuấn nghe vậy, thân thể run lên, một đôi con ngươi đỏ tươi bỗng nhiên trừng hướng về cô: “Muốn đi? Cô là muốn đi đến bên người Lương Duy Phong cùng anh ta trở thành một đôi đúng không? Bây giờ trên mạng toàn những người hô hào các người nên ở chung một chỗ, các người bây giờ là cặp đôi môn đăng hộ đối nhất thương giới “
“Em không có.” Khương Tuyết Nhu tối hôm qua cả đêm mất ngủ, bây giờ chỉ cảm thấy vô lực sâu đậm: “Em đi là bởi vì anh không muốn nhìn thấy em.”
“Tôi coi như chế cô ghê tởm, cô cũng phải ở trong cái nhà này cho tôi.” Hoắc Anh Tuấn tâm tình phiền não rống lên: “Chỉ cần có tôi ở đây một ngày, cô đừng hòng cùng Lương Duy Phong ở chung một chỗ, tôi nói cho cô biết, Khương Tuyết Nhu, nếu có trêu chọc tới tôi, cô đừng hòng hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở lui toàn thân!”
Anh nói xong lần nữa rời đi.
Khương Tuyết Nhu cười khổ, có nơi nào là hoàn hoàn chỉnh chỉnh, lòng cô đã sớm vứt bỏ đi rồi.
- ----------------------