"Tôi đã tự mình hỏi qua dì Chu, cũng thấy mặt của Khương Tuyết Nhu, cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô biết dung mạo đối với một người phụ nữ mà nói quan trọng biết bao nhiêu sao" Tay Hoắc Anh Tuấn bởi vì tức giận quá độ mà run rẩy: "Cô ấy rốt cuộc làm làm gì có tội với cô, mà cô mang thù oán đối xử với cô ấy như vậy"
"Tôi không biết cậu đang nói gì, tôi cái gì cũng không có làm" Hoắc Văn núp ở sau lưng bà cụ Hoắc run lẩy bẩy.
"Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, là hai mẹ con Vệ Phương Nghi sai khiến cô làm như vậy đúng không, cô bình thường hay qua lại với bọn họ, bọn họ hứa cho cô chỗ tốt gì." Hoắc Anh Tuấn đáy mắt như bị lửa giận hừng hực thiêu đốt, lý trí tựa như tùy lúc sẽ mất đi.
Hoắc Văn biết không lừa gạt được nữa, cắn răng nói: "Được, coi như là tôi làm thì như thế nào, Hoắc Anh Tuấn, tôi là dì ruột của cậu, cậu chẳng lẽ vì một người ngoài mà còn muốn giết tôi sao"
"Cô ấy không phải là người ngoài, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không giết cô, nhưng chỉ cần cô lấy gương mặt đó bồi thường cho cô ấy là đủ rồi."
Hoắc Anh Tuấn từng bước một hướng tới Hoắc Văn.
"Con không thể làm như vậy." Bà ngoại Hoắc dùng sức bảo vệ Hoắc Văn, tức giận đạo: "Anh Tuấn à, dì hai là con gái ruột bà, nếu như con muốn làm tổn thương nó, cả đời này bà cũng sẽ không tha thứ con"
Hoắc Chân cũng khuyên: " Hoắc Anh Tuấn, cậu bình tỉnh một chút đi, bây giờ y học phát triển, cùng lắm thì đưa cô ta ra nước ngoài làm lại mặt"
Hoắc Nhã Lam tức giận cực kỳ: "Nếu như mày dám làm tổn thương dì hai của mày, tao với mày đoạn tuyệt quan hệ mẹ con".
"Bà cho là tôi còn thèm muốn cái quan hệ mẹ con đó sao" Hoắc Anh Tuấn lội bà cụ Hoắc ra một bên, trực tiếp đem Hoắc Văn đẩy ngã ở trên bàn ăn, anh cầm một con dao gọt trái cây bên cạnh lên.
Hoắc Văn hoàn toàn kinh hoảng, cả người run rẩy giống như cái máy vậy: "Hoắc Anh Tuấn, không muốn, dì sai rồi, dì cũng không dám nữa, con để cho dì đi nói xin lỗi với Khương Tuyết Nhu có được hay không"
"Vậy tôi phá hủy mặt dì rồi sẽ nói xin lỗi với dì... " Hoắc Anh Tuấn nham hiểm cười một tiếng.
Hoắc Văn cơ hồ như bị dọa sợ tiểu ra quần: "Cái tên bị bệnh thần kinh này, ban đầu cũng không nên đem mày từ bên trong bệnh viện ra"
| "Rất tốt, dì hai, gương mặt này của dì tôi nhất định sẽ vẽ đẹp hơn nhiều" Hoắc Anh Tuấn đáy mắt phun ra lửa giận điên cuồng, anh chợt cầm đao đưa tới trên mặt bà ta.
"Anh Tuấn, anh dừng tay" Cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng gọi của Khương Tuyết Nhu.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về hướng cô, thấy rõ ràng gương mặt đó của cô cũng đồng thời hít một hơi khí lạnh.
Ông cụ Hoắc lập tức uy nghiêm nói: "Khương Tuyết Nhu, cô tới thật đúng lúc, khuyên nhủ cái tên điên này đi."
Khương Tuyết Nhu không ưa cau mày, nhưng mà vẫn đi tới, cầm cánh tay anh.
"Em đi ra ngoài" Hoắc Anh Tuấn ra lệnh, không muốn để cho cô thấy mình một mặt dữ tợn như vậy.
"Em không cần anh vì em mà trả thù." Khương Tuyết Nhu thấp giọng nói: "Người chân chính muốn hại em cũng không phải là bà ta"
"Đúng đúng đúng, dì cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh" Hoắc Văn vội vàng run run mở miệng.
"Anh biết, bất kể là ai, anh cũng sẽ thay em đòi lại, bắt đầu từ bà ta trước." Hoắc Anh Tuấn như cũ không lay chuyển được.
"Bà ta là người nhà của anh, em không nghĩ... Anh vì em mà hoàn toàn mất đi người nhà anh, em không đáng giá đến vậy." Khương Tuyết Nhu nhìn chằm chằm vào cặp mắt anh.
Hoắc Anh Tuấn hung hăng chấn động một cái.
Người phụ nữ này, dù là dung mạo đã bị hủy, nhưng lời cô nói, vẫn là như trước kia vậy có thể tùy tiện để cho anh sợ hãi thật lâu.
"Không, em đáng giá"
Anh thật thấp giọng nói.
Khương Tuyết Nhu sợ run lên một chút, tròng mắt: "Hãy suy nghĩ cho bà ngoại anh một chút, nếu như thấy cháu trai ruột của mình làm tổn thương tới con gái ruột của mình, anh cảm thấy bà ấy có thể chịu nổi sao, bà ấy dẫu sao cũng đã lớn tuổi như vậy rồi".
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, quay đầu nhìn bà ngoại đang cầu khẩn mình một cái.
Dao trong tay anh buông lỏng một chút, Hoắc Văn giống như là được cứu vậy vội vàng chạy ra ngoài.
- ----------------------