Dụ Dỗ Đại Thần

Chương 28: Chương 28: Bạn Nối Khố.




CHƯƠNG 28: BẠN NỐI KHỐ.

An Hân mới chạy hai bước, có một chiếc xe taxi chạy lướt qua xe Liễu Quý Bạch ngay tại chỗ rẽ, Đinh Mão thò đầu ra từ cửa băng ghế sau gào lên, “Ngao! An Hân! Gia đã trở về đây!!”

An Hân dừng lại cước bộ, xe Liễu Quý Bạch đã quẹo qua chỗ rẽ nhìn không thấy nữa.

Bên này xe taxi Đinh Mão ngồi rất nhanh liền dừng lại trước mặt An Hân, Đinh Mão mở cửa ra lập tức nhảy xuống ôm chầm lấy An Hân, nói, “An Hân, gia rốt cục về đến nhà rồi”

“Mão Mão…” An Hân ôm lại cậu, tuy rằng Đinh Mão người ta thật cao hứng, nhưng mà cậu vẫn nhịn không được mà nhìn về hướng kia.

Đinh Mão buông An Hân ra, bước về phía xe taxi, “Đợi đã, tớ trả tiền xe cho ông chú bị bệnh lao này cái đã.”

Lời này của Đinh Mão vừa nói ra, ‘chú’ lái xe lập tức liền đen mặt, mình chỉ là diện mạo hơi ‘lão thành’ một chút mà thôi, kỳ thật thật sự còn chưa đến ba mươi mà! Lúc nãy Đinh Mão còn nhiệt tình trò chuyện xưng em gọi anh khí thế, sao lúc này lại nói mình bị bệnh lao?!

Đinh Mão mới đưa tiền qua, lái xe cơ hồ chỉ có thể dùng từ ‘đoạt’, sức lực kia quả thật là không khác gì muốn xé rách tiền luôn. Đinh Mão xách vali hành lý ra đóng cửa lại, vừa mới định phất tay chào lái xe, kết quả lái xe một cước dậm xuống chân ga, một chút cũng không nhìn cậu nghênh nganh rời đi, để lại cho cậu một miệng đầy khói bụi.

Đinh Mão dưới ánh mắt khinh bỉ của An Hân thế này mới vỡ lẽ ra bản thân vừa rồi nói lỡ lời.

Đinh Mão chính là dạng người thế đấy, lúc trước gọi điện thoại báo cáo cho thủ trưởng Chu Hạ Ninh còn miệng mồm lanh lẹ mà kêu luôn cái tên ‘Chu lột da’ kia ra, nói cái gì mà ‘Chu lột da, tôi đã làm xong nhiệm vụ trở về trước rồi! Muốn xin vài ngày nghỉ có thể chứ?”

Lời này là người xin phép nên nói sao? Rõ ràng là tìm đánh, hy vọng bị sa thải mới đúng!

Bởi vì Đinh Mão và Chu Hạ Ninh rất quen thuộc, Đinh Mão vẫn luôn lôi đủ cả tên họ người ta ra mà gọi, Chu Hạ Ninh cũng không so đó với cậu, nhưng cư nhiên lôi luôn cả danh hiệu mà kêu như thế này, hơn nữa là vì xin nghỉ phép! Nếu không phải Chu Hạ Ninh quá bao dung, đừng nói xin phép, sáng mai cậu đã có thể vĩnh viễn nghỉ ngơi.

Bất quá Chu Hạ Ninh bao dung thì bao dung, nhưng mà ngày nghỉ của Đinh Mão vẫn không được cho phép, sáng sớm hôm sau phải đúng hạn đến công ty báo danh, không cần hoài nghi, Chu Hạ Ninh nhất định là có biện pháp khiến cậu bận rộn đến mức kêu cha gọi mẹ. Dùng lời của Đinh Mão mà nói, rõ ràng chính là họa từ trong miệng mà ra, bởi vì một câu nói lỡ lời của hôm nay, không biết sau này phải gặp bao nhiêu tra tấn phi nhân loại!

Nhà Đinh Mão không lớn, một phòng ngủ một phòng khách, diện tích cả hai phòng cộng lại không tới 20m vuông, bất quá tuy nói là 20m vuông, diện tích thực tế còn nhỏ hơn nữa. Là mấy năm trước trong có một đồng sự cũ trong công ty mua nhà mới nên bán căn này lại, bởi vì là đồng sự, người ta cũng không có xài công phu sư tử ngoạm (chém đẹp), giá bán so với giá thị trường thấp hơn một chút, chủ yếu là một lần trả đủ tiền sẽ giao nhà. Khi đó công việc của Đinh Mão tuy rằng tốt hơn nhiều so với An Hân, cũng để dành được ít tiền, bất quá để mua nhà xác định vững chắc là không đủ tiền, vì thế ngoại trừ một ít được ba mẹ tài trợ, cậu còn phải đi vay thêm một khoản nữa mới thu thập đủ số tiền này.

Lần đó Đinh Mão phải gọi là thảm thiết, ngay cả mua dưa muối màn thầu cũng phải tính toán chi li. Ngoại trừ về nhà được bữa ăn ngon, còn lại toàn dựa vào An Hân tiếp tế. An Hân khi đó còn cười cậu, trong nhà đang ở yên lành, làm gì phải chạy ra bên ngoài. Cho dù là vì ngày sau kết hôn đi, chỉ được mấy mét vuông như vậy, lại có duy nhất một phòng ngủ mà còn chưa tân trang gì sất, con gái nhà ai mà chịu gả chứ. Dựa theo An Hân tính toán cho cậu, nếu khi đó cậu chờ thêm 2 năm, sau khi thăng chức tăng lương, nhà mới ở khu Ngũ Hoàn thì đúng là vẫn không mua nổi, nhưng ít ra nhà hai phòng vẫn có thể mua lớn hơn một chút, cũng tốt hơn một chút.

Bất quá chuyện Đinh Mão dọn ra ngoài, cũng không thoát được liên can đến việc An Hân dọn ra ngoài ở trước đó.

Khi đó An Han dọn ra bên ngoài, thứ nhất là vì ở nhà cách chỗ làm quá xa, lúc ấy mới chỉ xây dựng được đường tàu điện ngầm số 1 và số 2, đường không thuận tiện, ngồi giao thông công cộng tốn thời gian lại dễ kẹt xe, thứ hai là, khi đó An Hân cũng thập phần xác định tính hướng của bản thân, cũng vô cùng xác định ba mẹ nhà mình khẳng định không tiếp nhận, vì tránh cho lòi đuôi, thế này mới đòi chết đòi sống muốn dọn ra ngoài sống độc lập.

Mà từ khi ông nội An Hân qua đời, bà nội An Hân liền dọn vào ở trong nhà bọn họ. Bà nội nghe xong lời nói hùng hồn (chẳng có chút căn cứ nào) của An Hân, lập tức cảm thấy cháu nội thật sự có tiền đồ, sau đó cứ như vậy giao nhà cũ của mình lại cho cậu, có bà nội tọa trấn, An Hân thế này mới thuận lợi dọn ra ngoài.

Sau khi An Hân dọn ra ngoài, vì cho thấy tính anh minh sáng suốt quyết định của mình, bắt đầu liều mạng làm việc, bất luận làm được bao nhiêu tiền lương đều phải gởi về nhà một ít, mỗi lần về nhà đều mang việc về chứng tỏ mình làm rất tốt. Tuy rằng ba mẹ An Hân không tin, nhưng bà nội lại tin, vì thế gặp ai cũng khen An Hân có bản lĩnh có tiền đồ.

Ở quê hai nhà cách vách, đặc biệt trong nhà còn có con trai lớn không hơn kém bao nhiêu, cho nên Đinh Mão liền gặp tai ương.

Vốn Đinh Mão là sau khi tan tầm trở về nhà ăn uống lười biếng cái gì cũng không muốn làm, kết quả mẹ Đinh nghe nói An Hân nhà người ta tiền đồ tốt như vậy, cứ gởi tiền về nhà, về nhà rồi còn vội vàng làm việc, cho nên cảm thấy không hài lòng với con trai nhà mình, mỗi ngày ở bên tai Đinh Mão lải nhải. Không chỉ chê công việc kia của cậu tiền lương còm cỏi, hơn nữa ở nhà chỉ thấy cậu nhàn rỗi. Đinh Mão là người quen lười biếng rồi, muốn thuê phòng dọn ra ngoài, trong nhà lại không cho, hơn nữa tiền thuê rất đắt, chút tiền lương này của cậu nếu bản thân tự lo ăn lo ở chỉ sợ là còn không đủ ăn chứ đừng nói chi đến việc để dành.

Mẹ Đinh nói miết, Đinh Mão thế này mới bất kể nghèo túng tìm cơ hội cắn răng tích cóp tiền mua phòng dọn ra ngoài ở.

Khi đó Đinh Mão không có tiền trang hoàng, phòng ở cũ kỹ, hiện tại ở rất tốt, vừa trang hoàng lên so với năm đó lúc mới mua ít ra vẫn tốt hơn một chút, tuy hơi nhỏ, nhưng một người ở vẫn giàu có dư dật. An Hân bỗng nhiên cảm thấy bản thân năm đó mắt nhìn thật sự là không tốt, còn cười người ta. Kỳ thật Đinh Mão không biết còn giỏi hơn cậu bao nhiêu lần, phòng ở của cậu là bà nội cho, nhưng Đinh Mão người ta là tự mình kiếm tiền mua.

“Cất hành lý trước đi, tớ vừa trở về phải tắm rửa cái đã, buổi tối chúng ta ra bên ngoài ăn đi.”

“Được.” An Hân đẩy hành lý vào trong góc tường, hai người vô cùng quen thuộc, cho nên chẳng ai xa lạ với ai, lúc An Hân tìm dép lê mang vào, Đinh Mão đã lủi vào trong phòng tìm quần áo tắm rửa.

Phòng khách nhà Đinh Mão đặc biệt nhỏ, nếu không phải có cửa sổ với ban công, so với kho hàng còn kém hơn, cũng không biết năm đó xây dựng phòng này thiết kế như thế nào nữa. Bởi vì phòng khách quá nhỏ, Đinh Mão lại mua một bộ sofa thật lớn, cho nên cậu không thể không dẹp luôn bàn để tivi, thay đổi thành dạng tivi treo tường, thế này mới khiến phòng khách rộng ra một chút.

An Hân ngồi trên sofa mềm mại, càng cảm thấy năm đó bản thân thật sự là không có mắt nhìn. Khi đó, bởi vì Đinh Mão tính nhầm chiều rộng của hàng hiên, sau khi cậu ta mua bộ sofa lớn này lại không thể đem vào nhà bằng cửa chính, phải kéo lên từ bên ngoài ban công, vì thế phải phá hủy toàn bộ cửa ban công mới có thể đưa vào phòng. Chỉ vì việc này, Đinh Mão không ít lần buồn bực, An Hân cũng không ít lần cười nhạo cậu ta.

Hiện tại An Hân nhìn lại, thấy bộ sofa lớn này độ rộng chiều dài đều đủ, lại mềm mại, chỉ cần thêm cái chăn, nói không chừng ngủ còn thoải mái hơn so với trên giường.

Đinh Mão tắm rửa xong đi ra cũng đã tới giờ cơm, lúc An Hân đang muốn cầm khăn mặt đi vào WC treo lên mới phát hiện bản thân cư nhiên không lấy theo bàn chải.

“Mão Mão, có bàn chải mới không?”

“Không, bỏ quên rồi sao?” Đinh Mão lấy khăn mặt lau nước trên tóc.

An Hân nhún vai, “Ờ, lúc trở về đi siêu thị một chút đi, chỗ của cậu cái gì cũng không có.”

“Ừ.” Đinh Mão bỗng nhiên nhìn thấy hình chibi in trên khăn mặt An Hân đang cầm trên tay, hiếu kỳ hỏi, “Ây dô, đây không phải là Bạch Dược sao?”

“Đúng vậy, cậu cũng biết?” An Hân vui sướng hỏi.

“Ừ, là rất thích kịch anh ta phối, thanh tuyến của ảnh không tệ. Bất quá không phải gu của tớ, so sánh ra mà nói, tớ càng thích thanh âm của Miêu Điều thúc hơn.”

“Miêu Điều thúc là ai?”

“Hòa Miêu ấy.” Đinh Mão đương nhiên nói.

Nhưng mà cái tên này An Hân cũng chưa từng nghe, chỉ có thể hỏi lại, “Hòa Miêu là ai?”

Đinh Mão kinh ngạc liếc mắt nhìn An Hân một cái, nói: “Hòa Miêu là đại thần trong giới CV, gia nhập giới còn sớm hơn Bạch Dược. Có thể xem là một trong nhóm những đại thần khai giới của võng phối ngay từ thời kỳ bắt đầu, sau đó anh ấy vào giới ***g tiếng chuyên nghiệp (chỗ này chém), cũng là nhân vật thần cấp số một số hai, cậu cư nhiên không biết?”

“Oa, thật là lợi hại…”

“Bất quá Bạch Dược cũng thực không tệ, thực lực rất mạnh lại là người mà Miêu Điều thúc cực lực đề cử, nếu không phải tiếp kịch ít như vậy, hiện tại cũng có thể đạt được địa vị không khác gì Miêu Điều thúc đâu.” Đinh Mão nói xong, giơ tay cầm lấy khăn mặt của An Hân qua xem, thế này mới nhìn thấy hình khác, cũng chính là cái hình ‘Bạch Dược xuất dục đồ’ kia. Đinh Mão lông mày giật giật, “Đệch!! Cậu lấy chỗ nào được cái khăn mặt này vậy?!”

“Hả?”

“Cậu cư nhiên lấy ra dùng, thật sự là tàn phá vưu vật mà!” Đinh Mão chậc chậc hai tiếng cảm thán tiếc rẻ, “Loạt hình này là phiên bản số lượng giới hạn ‘Bạch Dược xuất dục đồ’ trong ‘Thất tiên’ hệ liệt được phát hành hồi năm mới vừa rồi, tất cả đều là các CV đứng đầu bảng được bình chọn trên mạng từ năm ngoái, bảy nam nữ CV có hạng đều có bảy bức hình, mỗi hình chỉ in một trăm bản, trên mạng đều rao giá trên trời không đó!!”

An Hân bỗng nhiên hối hận, hóa ra khăn mặt này quý như vậy, hu hu hu… Học trưởng sao không nói cho cậu biết một tiếng, hiện tại cậu đã dùng lâu như vậy, cũng không thể cầm trả lại cho anh.

Đinh Mão dùng khuỷu tay thụi An Hân một cái, “Nhóc con cậu thật là xa xỉ ha, khăn mặt kỷ niệm quý như vậy cũng dám mua xài.”

“Không, không phải…” An Hân vội vàng giải thích, “Trước đó không phải cậu đi công tác sao, lúc đó tớ liền gặp lại học trưởng hồi đại học, nhà anh ấy có gian phòng trống liền cho tớ mượn ở, tớ không mang khăn mặt theo dùng, anh ấy liền đưa cái này cho tớ.”

Đinh Mão kinh ngạc cực độ, “Không phải chứ, học trưởng cậu có tiền như vậy? Không phải là loại ông chủ hắc *** đầu cơ trục lợi mấy loại sản phẩm số lượng giới hạn này chứ. Hoặc là anh ta thật sự là loại đầu gỗ có tiền?”

“Cút! Học trưởng là người của Bích Lạc Thiên Âm, trong công ty mấy món này rất nhiều.” An Hân lòng đầy căm phẫn nói, “Trong nhà anh ấy tất cả đều là những món có liên quan đến Bạch Dược đại thần!”

“Wow! Xem ra anh ta có rất nhiều loại khăn mặt này?” Đinh Mão nghĩ nghĩ, hai mắt toát ra ánh sáng, “Nếu anh ta có thể cho cậu dùng, không bằng cậu lại đến gặp anh ta xin nhiều thêm mấy cái, tốt nhất nhìn xem có thể sưu tập luôn đủ bộ hay không. Đến lúc đó tớ đem cả bộ đăng bán trên Taobao, chúng ta liền phát tài! Chậc chậc, tính đi tính lại, nếu đẩy giá cả lên, ít nhất cũng thoải mái kiếm được một vạn tệ!”

→→

“Tớ thấy cậu mới là ông chủ hắc *** ấy.” An Hân không còn gì để nói, “Khăn mặt anh ấy có tớ đều xem qua rồi, loại này chỉ có một cái thôi.”

“Như vậy sao…” Đinh Mão có chút thất vọng thở dài một tiếng, vừa cười nói, “Ừm, kỳ thật mấy thứ khác cũng có thể bán được chút tiền, nếu anh ta không cần, bằng không cậu cứ xin hết đi, mình mở cửa hàng chuyên bán đồ của Bạch Dược cũng được!”

|||→→

“Tớ không có mặt dày đi theo học trưởng mở miệng xin được.”

“Vậy bằng không, chúng ta hỏi anh ta mua giá thấp? Cậu phụ trách trả giá! Tớ bỏ tiền!”

“Da mặt cậu thật sự là đủ dày…”

“Chút đỉnh chút đỉnh thôi, ha ha.” Đinh Mão thấy An Hân kiên quyết, liền trêu đùa nói, “Vậy không bằng đem mấy thứ cậu đang xài giặt cho sạch rồi đem bán cũng được, dù sao người ta cũng không biết cậu đã dùng qua.”

An Hân nhanh chóng đoạt lại mấy thứ Đinh Mão đang cầm trên tay, bảo vệ chặt chẽ nói, “Đây là học trưởng cho tớ, hơn nữa tớ đều đã xài rồi, sao có thể cầm bán chứ!”

“Ha ha ha…” Đinh Mão cười rộ lên, tròng mắt xoay chuyển lại bỗng nhiên thần bí nói, “Lại nói tiếp, nếu không nhìn thấy cái khăn mặt này tớ cũng quên mất. Hắc hắc, cậu ngay cả Miêu Điều thúc cũng không biết, vậy khẳng định cũng không biết chuyện kia của Bạch Dược đâu ha.”

“Chuyện gì?” An Hân hồ nghi nhìn Đinh Mão.

“Chuyện của Bạch Dược hiện tại trong giới võng phối không cho đề cập đến, cho nên cậu khẳng định không biết đâu, muốn nghe hay không?” Đinh Mão cười gian dụ dỗ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.