CHƯƠNG 41: MẤT NGỦ.
Bởi vì chỉ là không cẩn thận nên chỉ lướt qua một chút, chẳng qua chỉ trong nháy mắt như vậy, xúc cảm như có như không, mắt An Hân còn chưa nhìn rõ ràng, trái tim đã mãnh liệt nhảy dựng, chạm vào chỗ nào vậy?
Quá mức kinh ngạc, hai tay buông ra, đồ đạc các thứ lập tức rơi xuống đất.
Tiếng vang ‘ầm ầm’ cũng làm bừng tĩnh Liễu Quý Bạch tựa như đang mê muội, anh không rõ vì sao trong nháy mắt đó anh lại không tự giác mà muốn tiếp tục, tim Liễu Quý Bạch đập nhanh đến có chút loạn, nếu không phải có tiếng vang bất thình lình kia, anh hẳn là sẽ đè An Hân áp lên trên tường.
Ánh mắt của An Hân đã khôi phục lại, cậu nhìn thấy Liễu Quý Bạch đang nhìn mình chằm chằm, lập tức đỏ mặt.
“Học, học trưởng…” p (\\\) q Vừa rồi môi cậu có phải đã đụng vào chỗ nào của học trưởng rồi hay không, nên học trưởng mới nhìn cậu như vậy. Mềm mềm… tim An Hân lập tức đập điên cuồng như nổi trống, mặt cũng nóng như thiêu cháy, cậu sợ bị Liễu Quý Bạch nhìn ra bản thân quẫn bách liền vội vã chuyển tầm mắt nhìn sang hướng khác.
Nhưng mà Liễu Quý Bạch nhìn thấy An Hân không nhìn mình, tự cho là hiểu ý cậu, khụ một tiếng lui về sau một bước, “Xin lỗi, tôi đang nghĩ ánh mắt của cậu có chuyện.”
“Đúng, thực xin lỗi, bị chói một chút nên đột nhiên không nhìn thấy rõ…” Tầm mắt An Hân chuyển động khắp nơi, chẳng qua lại không dám nhìn Liễu Quý Bạch.
“Ừ, hiện tại thế nào? Có thể nhìn rõ chứ?” Liễu Quý Bạch nhịn không được thử thăm dò, lại bước lên phía trước một bước.
An Hân nhìn thấy anh đến gần, lập tức trở nên khẩn trương, thân thể cũng có chút cứng ngắc, không thể tin được bản thân lại chờ mong thế này, nói chuyện cũng nhịn không được có chút khẩn trương: “Có thể…”
Liễu Quý Bạch nhìn cậu tựa hồ có chút kháng cự, âm thầm thở dài, xoay người nhặt đồ trên đất lên, vừa giải thích: “Vừa rồi ngại quá, tôi dựa vào gần quá mới đụng phải cậu, về sau… Tôi sẽ chú ý hơn.”
Liễu Quý Bạch nói xong, cầm theo đồ rời đi.
An Hân thấy Liễu Quý Bạch mặt không chút thay đổi, nghĩ rằng anh cảm thấy chán ghét, liền có chút khổ sở, nhưng vẫn nhịn không được liếm môi, về sau sợ là không còn cơ hội rồi…
Cỏ: Xin lỗi bạn lại ngứa miệng chọt ngang, hai tên ngốc rảnh quá tự ngược :v Cơ mà câu cuối của cưng sai rồi An tiểu thỏ, chờ đi nhá, phư phư phưBởi vì trong phòng so với lúc An Hân dọn đi không có gì thay đổi, Liễu Quý Bạch cũng không thu dọn gì, cho nên trên cơ bản chỉ cần An Hân mang đồ dùng sinh hoạt sắp xếp lại là được rồi. Liễu Quý Bạch kéo ngăn tủ ra lục lọi gì đó, An Hân liền cầm khăn mặt đi vào phòng vệ sinh, kết quả nhìn thấy cái bàn chải đánh răng cậu bỏ quên vẫn còn cắm trong cái ly súc miệng cậu đã từng sử dụng. Bên cạnh chính là ly của Liễu Quý Bạch, hai cái đặt rất gần nhau, bàn chải bên trong nghiêng vào giữa, cứ như vậy kề sát vào nhau vậy.
Thế này có tính là hôn gián tiếp không nhỉ? An Hân nhìn mà đột nhiên có chút đỏ mặt, vừa rồi cậu và học trưởng xem như hôn môi mà ha, tuy rằng không phải là dạng hôn sâu, nhưng tuyệt đối là chạm vào rồi! Cũng không phải chỉ là gián tiếp hôn môi gì đó!
An Hân nhịn không được, nếu cậu phản ứng nhanh giữ chặt học trưởng thì tốt rồi o(////////)q … Bất quá nếu như vậy, học trưởng nhất định sẽ phát hiện cậu dị thường, nói không chừng còn có thể cảm thấy cậu ghê tởm.
Liễu Quý Bạch vào phòng vệ sinh tìm An Hân, nhìn thấy cậu xài khăn mặt dùng cũng không phải là cái mà anh cho cậu, trong lòng có chút mất mát, nhưng nhớ đến sự cố vừa rồi, anh lại ngại hỏi nhiều. Lắc đầu, chỉ vào cái tủ đã được thu dọn hết tất cả quần áo bên trong ra cho An Hân xem, nói: “Quần áo cứ nhét như thế sẽ bị nhăn, treo vào tủ đi.”
Lông mi An Hân giật giật, cậu chỉ mang theo 3 cái táo T-shirt, 2 cái quần dài, một cái áo khoác và mấy bộ mặc nhà mà thôi, một cái tủ đựng quần áo lớn như vậy cho dù nhét cậu vào cùng cũng vẫn còn giàu có dư dật…
“Kỳ thật không cần phiền toái vậy đâu, quần áo tôi mang theo không nhiều lắm, hơn nữa cũng không sợ nhăn đồ gì.”
“Để vào tủ đi.” Liễu Quý Bạch kiên trì nói, lần trước lúc An Hân dọn đến ở anh căn bản không nghĩ tới việc để quần áo thế nào, nhưng hiện tại anh lại canh cánh trong lòng việc An Hân ở nhà Đinh Mão đã để quần áo của mình trong tủ quần áo của Đinh Mão!
“Không cần tủ lớn như vậy đâu, tôi để cũng không hết, một ngăn nhỏ là đủ rồi…”
“Để không đầy cũng không sao, có rảnh tôi và cậu trở về lấy thêm đồ sang đây.” Nói xong, Liễu Quý Bạch lại chỉ chỉ cái bàn bên cạnh: “Ngăn kéo bàn với ngăn tủ đều bỏ trống, cậu có thể để đồ vào.”
“A, được.” Cái này ngược lại rất cần thiết, vốn lúc cậu rời nhà chỉ lấy một cái vali nên cái gì cũng đều nhét vào, nhưng hiện tại kể từ khi cậu đến nhà Liễu Quý Bạch đã được cho rất nhiều đồ lưu niệm của Bạch Dược, còn có một mớ đồ lưu niệm mới được cho hôm nay, ngay cả khi đã dùng túi du lịch để đựng rồi mà còn phải nhét thêm hai ba cái túi nhỏ, hiện tại để hết trên giường cũng không phải biện pháp, vẫn nên tìm một chỗ cất đi vẫn tốt hơn.
Nghĩ đến việc từ lúc dọn vào nhà Liễu Quý Bạch đến nay, ngoại trừ mua đồ ăn cơm cậu một đồng tiền cũng không tốn, hành lý ngược lại càng ngày càng nhiều, bản thân An Hân cũng cảm thấy bản thật thật sự là quá ba chấm rồi, vì thế lúc xếp quần áo và tủ, An Hân đã hạ quyết tâm.(╰╯)╯ Vì học trưởng đại nhân đã tặng những món lưu niệm trân quý của Bạch Dược đại thân, về sau cậu nhất định phải cố gắng nấu cơm thật ngon, cố gắng làm việc nhà! Nhất định khiến cho học trưởng mỗi ngày về nhà không phải nhọc lòng vì chuyện gì cả!!
Vì thế… Chỉ vì một đống đồ lưu niệm như vậy, An Hân đã định vị bản thân vào vị trí ‘vợ hiền’ mà còn hoàn toàn không tự nhận biết…
Bất quá, trên thực tế, bản thân An Hân còn chưa chú ý tới, những lời ‘Vì học trưởng đại nhân đã tặng những món lưu niệm trân quý của Bạch Dược đại thần’ này trọng điểm không phải ở chỗ ‘những món lưu niệm trân quý của Bạch Dược đại thần’, mà nằm ở ‘Học trưởng đại nhân đã tặng’…
Bên này An Hân nhìn tới nhìn lui thế nào cũng cảm thấy một cái tủ quần áo cực đại như vậy, cậu chỉ chiếm không đến 1/10 không gian thật sự quán mức lãng phí, bên kia Liễu Quý Bạch đã vác sang một bộ đệm giường cho An Hân sắp xếp lại chăn nệm một lần nữa.
So sánh với lần trước đưa An Hân đến đây là ‘tự lực cánh sinh’ thu dọn phòng, lúc này cậu quả thực là được cưng chìu mà kinh ngạc, vội vàng chạy đến: “Học trưởng, ngày nóng bức không cần trải nhiều nệm như vậy, như vậy là tốt rồi…”
“Nhiều thêm một lớp nệm sẽ mềm hơn một chút, chút nữa trải thêm lớp chiếu trên mặt sẽ không nóng nữa.” Liễu Quý Bạch nói xong, hai người hợp lực rất nhanh đã trải giường xong.
“Cám ơn học trưởng.” An Hân vỗ vỗ cái giường mềm mại, vẻ mặt hí hửng chạy ra rót ly nước đưa cho học trưởng.
Bởi vì vẫn có chút xấu hổ với chuyện xảy ra trước đó, lúc Liễu Quý Bạch tiếp nhận ly nước vốn định giơ tay ra nhéo mặt An Hân một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Máy nước nóng trong nhà tắm có sẵn nước ấm, trời nóng thế này lại còn loay hoay ra một thân mồ hôi, đi tắm rửa một cái đi.”
“A, học trưởng tắm trước đi.” Qua nửa ngày như vậy, An Hân đã sớm không biết cái gì là xấu hổ, cậu vươn tay giúp Liễu Quý Bạch lau mồ hôi trên thái dương.
Liễu Quý Bạch sửng sốt một chút, thấy An Hân không ngại chuyện vừa rồi, mới an tâm thoải mái giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Liễu Quý Bạch: (# #) Bẹo má không được quả nhiên vẫn không cam lòng.
An Hân: 罒罒?
“Cậu đi đi, tôi dọn dẹp một chút còn phải tìm quần áo tắm rửa nữa.” Liễu Quý Bạch nói. Trên giường của anh còn một mớ đồ được chất thành đống cao như ngọn núi, đến cái hộp các-ton được nhét dưới gầm giường cũng bị lôi ra…
An Hân cũng không quá kiên trì, trên người thật sự là dính dấp không thoải mái, ngủ trên giường nhà học trưởng phải tắm rửa sạch sẽ mới được!
An Hân đi tắm, Liễu Quý Bạch liền tiến hành vật lộn với đủ các loại quần áo mùa đông, áo lông, drap giường, vỏ chăn… Thật vất vả mới phân loại được toàn bộ rồi bỏ vào trong vali, nhưng mà chỗ để vali lại trở thành vấn đề, trong phòng vốn dĩ không có chỗ trống, gầm giường thì không đủ cao, nhét thùng vào không vừa ban công phòng ngủ đã để hai cái thùng lớn đựng đồ lặt vặt, nếu thêm một cái nữa thì ban công căn bản không chứa được ban công phòng khách ngược lại tương đối rộng hơn một chút, nhưng mà ban công phòng ngủ và phòng khách được thiết kế khác biệt nhau, nơi đó mưa tạt gió lùa, căn bản không thể để mấy thứ này được.
Liễu Quý Bạch vẫn mãi do dự, cuối cùng chỉ có thể nhét thùng vào trong một góc tương đối trống trong phòng, để ở góc đó thì có một cánh cửa tủ quần áo mở không ra, cửa phòng cũng không thể mở rộng hoàn toàn, chẳng qua bất tiện nhất chính là cái thùng dưới chân bàn làm việc hiện giờ không còn chỗ để.
Lúc An Hân tắm rửa xong đi ra, Liễu Quý Bạch đang mồ hôi ướt đẫm, cả áo T-shirt cũng đều ướt đẫm. Bởi vì quá nóng, Liễu Quý Bạch trực tiếp tắm bằng nước lạnh, uổng phí hơn phân nửa bình nước ấm An Hân cố ý chừa lại cho anh.
Lần này dọn trở về đã lấy cớ… A, không phải, là nguyên nhân! Là vì mát xa cho Liễu Quý Bạch, điểm này An Hân chưa từng quên. Sau khi Liễu Quý Bạch đi ra, An Hân liền chuẩn bị sẵn bàn ghế chờ mát xa cho anh.
Đối với An Hân mà nói, cảm giác trước và sau khi dọn trở về cũng không có khác biệt gì quá lớn, chẳng qua đối với Liễu Quý Bạch mà nói, trước đây cảm thấy chỉ là một việc thực bình thường, hiện tại thoạt nhìn tựa hồ mọi thứ đều có chứa chút cảm giác khác biệt, có chút ái muội, có chút tâm động…
Ví dụ như hai người ở dưới cùng một mái nhà, ví như An Hân và anh tản ra mùi hương dầu gội đầu, sữa tắm giống nhau, ví như An Hân mát xa cho anh, ví như An Hân thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện, hơi thở phả ra thổi vào trên cổ anh, ví như hai người không ai đi vào phòng riêng của mình mà lại ngồi trên sôpha phòng khách, cùng nhau xem tivi, ví như một ngày rõ ràng nóng bức như vậy anh vẫn muốn ngồi cạnh An Hân, ví như An Hân đứng lên bị vấp chân ngã ngược về sôpha trong lòng anh sẽ cảm thấy đau lòng, ví như anh vươn tay kéo cậu tựa trên đùi mình, ví như cậu xoa bóp cho vết thương của anh…
Ví như, nụ hôn lơ đãng kia…
Đêm đã khuya, trên tivi vốn trước sau như một không có gì đáng xem, hai người đều tự trở về phòng, An Hân cũng không có tâm tình mở máy tính. Tựa như trở về lứa tuổi ngây ngô của nhiều năm trước, chỉ là chạm một một chút mà thôi, lại khiến cậu nằm ở trên giường ôm cái gối ôm lớn lăn qua lăn lại, hưng phấn đến mức như thế nào cũng không ngủ được.
Cùng lúc đó…
Cách một bức tường bên kia cũng đồng dạng, làm thế nào cũng không ngủ được, chẳng qua Liễu Quý Bạch tuyệt đối không phải bởi vì ở lứa tuổi ngây ngô gì đó…
[Tiểu kịch trường – Đêm đại thần mất ngủ]
Tác giả: Tiểu kịch không liên quan đến chính văn, (╰╯)╯ Học trưởng rất chính trực… Hẳn là vậy.)
Ngủ không được… Đếm cừu đi!
Một con cừu… Hai con cừu… Ba con cừu… Bốn con cừu… Một trăm ba mươi mốt con cừu… Phắc, căn bản là vô dụng!
Nhất định là cách đọc có vấn đề! = = Phải đồng âm mới dễ ngủ, dựa theo cách nói ở trên mạng…
Một cái sủi cảo… Hai cái sủi cảo…Ba cái sủi cảo… Bốn cái sủi cảo… Một trăm ba mươi mốt cái sủi cảo… = =, quả nhiên đói bụng rồi…
Lại đổi thành cái khác…
Một con thỏ… Hai con thỏ… Ba con thỏ… Bốn con thỏ… Một trăm ba mươi mốt con thỏ…
Hở? Sao cứ có cảm giác như đang đếm An Hân vậy chứ? (# #) Bằng không trực tiếp đếm An Hân luôn…
Một An Hân… Hai… Ba An Hân… Bốn An Hân… Năm… Hở? Sao quần áo lại bị hàng rào vướng lại rồi…
Cỏ: Xin lỗi cho cười cái =))))) Mấy thím biết đếm cừu phải không? Mấy con cừu sẽ nhảy qua hàng rào cho mình đếm, Bạch Dược đại nhân đếm An Hân, An Hân nhảy qua hàng rào, và thế là… Hiểu rồi hen? =))
!!! Phắc… (////.\\)
Cởi quần áo là làm chuyện xấu!! (╯-ˇ∧ˇ-)╯╧╧