“Tiểu thư….. Tiểu thư….. Tiểu thư!”.
Ta ngoáy ngoáy lỗ tai, ngẩng đầu phiêu mắt Cát Tường, nói: “Làm gì, ta nghe thấy, lớn tiếng bên tai ta vậy làm gì…..”.
Lông mày Cát Tường nhăn lại, tay sờ trán ta, tiếp theo lại sờ chính mình,
sau đó cũng không trả lời vấn đề của ta, chỉ vuốt cằm lẩm bẩm: “Không
sốt…..”.
Cũng không có tâm tư quan tâm nàng, ta xoay đầu, dựa vào tường, lại lần nữa ngồi trên giường nhìn bên ngoài cửa sổ ngẩn người.
Trở lại cũng đã bốn ngày rồi, ta vẫn chưa gặp Mã hồ ly.
Bốn ngày trước, chúng ta về thư viện trước tiên, sau đó để Phát Tài đi thông báo cho những người còn lại.
Đêm hôm đó, Mã hồ ly còn chạy đi tìm chút thảo dược về, nói là giúp ta trừ
độc, ta nhận thảo dược, lại không biết vì sao trong lòng có vài phần
không được tự nhiên.
Trong rừng quả thật vừa xấu hổ càng vô thố,
nhưng đúng là chỉ có hai người, một đường về đây như thế, nói nói cười
cười, cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng mà, bắt đầu từ lúc trở lại
phòng, ta thấy Cát Tường liền bắt đầu cảm thấy không thích hợp, càng cảm thấy đứng ngồi không yên.
Mã hồ ly thấy bộ dáng khó chịu của ta, không trêu chọc ta như bình thường, chỉ lẳng lặng nhìn ta vài lần, sau
đó cười buông thảo dược chỉ bảo Cát Tường vài câu thì trở về, dứt khoát
bỏ đi.
Ta vẫn làm bộ bản thân bận việc mò đông mò tây, bởi vì
trước mặt Cát Tường, không biết vì sao bình thường thoải mái tùy ý ở
chung như vậy dường như cũng trở nên rất kỳ quái.
Vì thế, mãi cho đến trước khi nghe thấy tiếng đóng cửa cũng chưa dám chống lại ánh mắt
hắn, nhưng một khắc khi cửa đóng lại, tận đáy lòng lại mơ hồ cảm thấy có chút mất mát.
Buổi tối nằm ở trên giường, lại suy nghĩ rất
nhiều, ta không phải đứa ngốc, lúc ở trong rừng hắn nói cái câu đó tuy
rằng không rõ ràng, nhưng ta có thể đoán một chút ý tứ mơ hồ.
Nhưng có thể sao?
Không phải hắn thích Chúc Anh Đài sao, người đó vì cái gì lại…..
Vả lại…..
Nếu hỏi chính ta, thích hay không?
Bản thân ta cũng…..
Không biết.
Chỉ cảm thấy ở cùng hắn thực thoải mái, không có gánh nặng gì, cũng không phải nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng mà….. Chỉ có vậy thôi sao?
Ngay cả bản thân ta cũng không rõ.
Mà cứ thế ngẫm đi ngẫm lại đã qua đến ngày thứ tư.
Trong bốn ngày này, Chúc Anh Đài đến đây, Lương Sơn Bá đến đây, Thôi Tiểu Ách đến đây, Hoàng Thu Thanh cũng đến đây, chỉ có Mã Văn Tài là chưa tới.
Việc ta sợ hãi nhất mỗi ngày là hắn đến đây rồi ta lại không biết phải đối
xử với hắn thế nào, nhưng mỗi ngày lúc thần giữ cửa mới được thăng chức
dưới trăng Cát Tường đóng cửa lại, trong lòng ta lại nhịn không được oán thầm một câu, vì sao không đến.
Ta nhìn ánh trăng bên ngoài chỉ
lớn bằng nửa cái đầu, cắn chặt răng, ngày mai sẽ đi học lại, hắn thật sự định một lần cũng không tới…..
Hóa ra….. Không thể chờ ta vượt qua được?
Bây giờ là ai tốt với ai trước….. Hồ ly chết tiệt…..
“Tiểu thư….. Người ngồi yên như thế vài ngày rồi….. Không phải là độc rắn vẫn chưa trị hết chứ?” Thanh âm của Cát Tường lại truyền đến.
Ta quay đầu, chỉ vào ấm trà, mang theo bộ dạng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta khát rồi! Lấy chén nước đến cho ta!”.
Cát Tường run rẩy cả người, nói liền ba chữ được, sau đó lập tức đi tới rót cho ta chén nước, lúc đi qua còn đứng thẳng lưng, eo dính chặt vào chân giường như lính đang đi đều.
Ta mới tiếp được chén nước, môi khô còn chưa chạm vào nước liền bị một hồi tiếng đập cửa như có như không gây chú ý.
Lông mày nhăn lại, liếm liếm môi, ta ho nhẹ một cái, nói: “Ai?”.
Tiếng đập cửa dừng lại, lại không có người trả lời.
Ta nhướng mày, lại mở miệng nói: “Rốt cuộc là ai?”.
Bên ngoài vẫn không có thanh âm, Cát Tường liếc mắt nhìn ta một cái, nhanh
miệng nói: “Tiểu thư, không bằng em ra ngoài nhìn xem?”.
Nàng vừa định cất bước, ta liền lên tiếng nói: “Đồ ngốc, ta đi”.
Thả chân xuống giường, tiện tay mò một cái áo khoác ngoài khoác trên người, chân trần cất bước chạy chậm đến cạnh cửa, sau khi hít một hơi thật
sâu, mở cửa, vừa vặn thấy một góc áo màu trắng nhỏ biến mất ở góc hành
lang, ta thốt ra tiếng: “Đến cũng đến rồi, ngươi chạy cái gì! Từ khi nào ngay cả ngươi cũng như vậy….. Tiêu Điều?”.
Bóng trắng kia nghe thấy ta nói, đi vòng lại, ta lại thấy cái mặt của mướp đắng.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta, trên mặt hắn lộ ý cười, cái mặt bình thường thảm thấy thương lại càng u ám.
Thân mình gầy teo đứng trên hành lang, gió thổi làm áo quần dán chặt trên
người hắn, cái thân hình không được vài lạng thịt giống như sắp bị thổi
bay đến nơi, hắn cũng không tiến lên, chỉ đứng ở chỗ kia nói: “Ngươi
nghĩ ta là ai…..”.
…..
Đi theo phía sau sau Da Trắng, hắn không lên tiếng nói chuyện, ta liền cũng không lên tiếng.
Ta không hiểu khuya khoắt vậy hắn còn tìm ta làm gì, trên đường đi nghĩ tới đủ thứ lý do, cảm thấy có khả năng nhất chính là…..
Hắn để ý vụ ta hô hấp nhân tạo cho hắn?
Ta rõ ràng cứu hắn một mạng, bây giờ..... Nhìn bộ dáng rõ ràng không phải là tới báo đáp ta…..
Thế hắn định làm gì?
Ta nhìn nhìn bốn phía, gió đìu hiu thổi a thổi, đêm dài đen tối, không kìm nổi run run nắm tay, nhìn chằm chằm mướp đắng da trắng chân nhẹ nhàng
bước trên đường, sau đó thường thường quay đầu liếc ta một cái, cái loại ai oán này a….. Chính là trong tuyệt vọng mang thêm chút quyết tuyệt,
trong quyết tuyệt lại mang theo chút mơ hồ, trong mơ hồ lại mang thêm vẻ u sầu…..
Nhịn không được nữa!
“Ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì!?” Ta mở miệng.
Mướp đắng da trắng quay đầu trưng ra cái mặt nhỏ trắng bạch liếc ta một cái, miệng mấp máy: “Đến chỗ không người rồi nói.....”.
Nói xong hắn lại đi tiếp về phía trước, ta mở nữa miệng nhìn trái nhìn phải, gió thổi lá cây kêu xào xạc…..
Nơi này….. Làm gì có người…..
Ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng của mướp đắng, thở dài, haizz, đúng là
nhiều chuyện! Giờ đi cũng đi rồi, để xem ngươi muốn làm trò gì đây…..
Vòng tới vòng lui, ta hoài nghi đã bị hắn dẫn đi vòng quanh thư viện rồi,
sau đó mới phát hiện hắn dẫn ta tới chỗ lúc trước hắn bị rơi xuống nước.
Nhìn hắn đứng bên bờ hồ, sau đó quay đầu nhìn ta, ta dừng lại một chút, kiên trì nhìn lại, nói: “Có chuyện gì nói mau đi, ngày mai còn phải dậy sớm
đi học…..”.
Hắn cúi đầu, nhìn từ một bên chỉ cảm thấy hắn đơn bạc đáng thương, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Kỳ thật, kỹ năng bơi của ta
không tốt”.
Ta sửng sốt một chút, nhìn về phía cái hồ nhỏ kia…..
Cũng đúng, lúc trước khi hắn rơi xuống hồ còn gắng quơ vài cái….. Nhưng vì
sao ngày đó ta lại thấy hắn cùng Hoàng Thu Thanh giống như còn đòi bơi
thi?
Hắn thấy ta nhìn, mặt cư nhiên chậm rãi đỏ lên, dưới ánh trăng, ta còn có thể thấy màu hồng nhạt bên tai hắn…..
“Nhưng….. Ta rất muốn đi….. Bởi vậy liền, liền nói với bọn họ ta bơi rất tốt..... Sau đó, ta thấy các ngươi đều đang chơi….. Đều là hai người một cặp…..
Ta, ta chen vào không lọt, bởi vậy tự mình học, nghĩ nếu bơi tốt hơn một chút, về sau cũng đỡ xấu hổ….. Sau đó chân vừa đạp, ta không động đậy
được….. Ta rất sợ, phụ mẫu ta chỉ có mỗi mình ta, ta không thể chết
được, nhưng nước vẫn trôi vào bụng, sau đó….. cái gì ta cũng không
biết..... Là ngươi…..”.
Hắn nói một đống câu vô nghĩa, ta cau mày nghe hắn nói, rốt cục cũng hiểu được ý của hắn…..
A…..
Quả nhiên là muốn đến nói cám ơn sao…..
Nhưng mà nói cám ơn mà cũng cần vòng vèo thế à?
Vừa định mở miệng, nhưng mướp đắng vừa thấy ta mở miệng đã lập tức xông lên che miệng ta, sau đó liều mạng lắc đầu, nói: “Ngươi đừng nói gì hết,
ngươi đừng nói chuyện! Ta, ta nói trước xong thì ngươi nói sau..…”.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, chỉ có thể gật gật đầu.
Sau đó hắn ngẩng đầu liếc ta một cái, lại nhanh chóng quay đi, tiếp tục
nói: “Sau đó, là ngươi đã cứu ta….. Còn….. Còn hôn ta…..”.
Ta nghe vậy trừng mắt, trán lập tức toát mồ hôi lạnh, không, không phải đâu? Hôm nay hắn đến trước để cám ơn sau lại tính sổ?
Này này, khi đó ta là vì cứu ngươi mới không thể cái đó với ngươi có hiểu không a!
Tay ta nắm chặt bàn tay đang bịt miệng ta của hắn, hắn phát hiện động tác
của ta lại càng dùng sức bịt chặt miệng ta, ta bị hắn dùng sức đẩy bất
đắc dĩ lui về sau hai bước, vì nhìn không thấy phía sau mà vô tình đạp
trúng hòn đá nhỏ!
Một tiếng kêu sợ hãi vì bị bịt chặt mà không
lên nổi tiếng, ta chỉ có thể đột ngột mà ngã ra phía sau, sau đó tay của ta còn vừa vặn túm lấy mướp đắng, xuất phát từ quán tính, lúc ta ngã
xuống tay cũng kéo mạnh!
Rầm !
Được rồi.
Ót của ta sưng lên rồi…..
Ta đau đến chảy nước mắt, nhưng mà miệng vẫn bị bịt chặt, Tiêu Điều ngã
trên người ta, nhìn qua thì không bị sứt mẻ gì, chỉ là hắn cứ đè nặng
lên ta, sau đó nhắm mắt lại, bởi vì hắn ngã lên ta, bởi vậy ta có thể
phát hiện vai hắn có chút run rẩy…..
“Xin ngươi, van cầu ngươi để ta nói hết….. Ngươi đừng nói gì….. Van cầu ngươi…..”.
Ta nhìn hắn nhắm mắt lại, cơ hồ có âm thanh nức nở trong lời nói, không hiểu gì bởi vậy chỉ có thể gật gật đầu.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Ta biết ngươi vì cứu ta nên mới hôn ta, ta
cũngbiết giữa nam nam thụ thụ bất thân, ta càng biết ngươi sẽ không
thích ta, nhưng….. Ta, ta….. Ta phát hiện ta thích ngươi!”.
Nếu……
Không phải tay da trắng.....
Gắt gao bịt miệng của ta…..
Như vậy, phỏng chừng bây giờ cằm của ta đã rơi xuống hơn nữa còn văng ra rất xa.....
Hắn, hắn, hắn nói thích ta!!!
Ta không kích động, ta thề, ta nghe xong một lời nói đáng kinh ngạc như thế cư nhiên không kích động…..
Chính là cảm thấy thực đau lòng.
Ta nằm trên mặt đất, ngửa đầu, gắt gao nhìn chằm chằm da trắng nằm trên người ta.
TMD
Ngươi nằm ở trên người ta cũng không biết ta là nữ nhân.....
TMD, ta còn bị ngươi nhìn thành một nam nhân mà tỏ tình…..
Da trắng, kiếp trước có phải là ta có thù với ngươi phải không?
Ngươi có cần phải đả kích ta đến vậy không?
Ta nhăn mặt nhíu mày, nắm tay dùng lực, đẩy tay hắn ra, nói: “Da trắng
a….. Tuy rằng tâm ý này của ngươi rất là….. Rất là chân thành….. Nhưng
ta….. Ngô?”.
Còn chưa nói xong câu, miệng lại bị bịt lại, tiếp
theo là thanh âm của mướp đắng da trắng: “Ngươi đừng nói, ta kỳ thật
không có gì ý gì, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết mà thôi, ta biết
ngươi thích Mã Văn Tài, ta biết ngươi sẽ không thích ta…..”.
Ta
cứng đơ cả người, trong giây lát mặt càng nhăn nhó hơn, tay dùng nhiều
sức hơn, thật vất vả đẩy ra được một khe hở cứu giúp cho cái miệng cả
mình, ta gầm nhẹ nói: “Ai nói ta thích Mã…..”.
Lại là chưa nói xong, liền bị một tiếng kinh hô nũng nịu đánh gãy, thấy tay ta buông lỏng, da trắng lại tiếp tục bịt miệng ta.
Ta nằm trên mặt đất trong tư thế ngã ra phía sau, tròng mắt vừa xoay, thấy được người tới.
“Ồ….. Hẹn hò dưới ánh trăng a, còn có kiểu to gan trắng trợn như vậy a ~ tiểu sư muội, ngươi đừng nhìn, sẽ bị nhiễm cái xấu đấy”.
Mã hồ ly
ngồi xổm trên đỉnh đầu ta, che hết cả ánh trăng, ta không nhìn rõ được
mặt hắn, chỉ cảm thấy hắn cười đến rất là sáng lạn, sáng lạn đến mức
không bình thường…..
Chuyển mắt, còn thấy được Đinh Nhan Thư Đinh đại mỹ nhân quay lưng về phía chúng ta…..
Nhất thời, ta hừ một tiếng, dù là bị da trắng bịt chặt vẫn rất vang dội.
Sau đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Mã hồ ly, chậm rãi đẩy tay
da trắng ra, lúc này đây, không biết vì cớ gì, da trắng giống như hết
hơi, ta đẩy hắn ra…..
Ta cứ nằm trên mặt đất như vậy, ngửa đầu
nhìn Mã hồ ly ngồi xổm trên đỉnh đầu ta, cười cười, nói: “Ồ, ngươi cũng
đến đây yêu đương vụng trộm a….. Thực khéo a…..”