Cửa bị dát chi một
tiếng đẩy ra, gió đêm thổi một trận hương lan nhợt nhạt thấm vào trong
phòng, ta nhướng mày, nói: “Mã hồ ly? Hơn nửa đêm, ngươi tới làm gì?”.
Mã Văn Tài một đôi mắt phượng híp lại, nhẹ nhàng chớp động, tựa như vạn
đạo lưu quang. Mái tóc đen dài xõa xuống, vén lên để qua bên vai, một
sợi dây buộc tóc trắng buộc phía đuôi tóc. Toàn thân sa y trắng thuần,
không dùng bất cứ trang sức nào, lại hợp với ngũ quan trên mặt càng tỏ
vẻ ôn nhu…..
Hết thảy…..
Đều thực hoàn mỹ.
Ngoại trừ…..
Mã hồ ly kia đưa tay đóng cửa cùng lắc mình đến trước mặt ta với một tốc độ khiến ta khó có thể tin……
Lúc ánh mắt ta còn chưa có hoàn thành một cái quá trình đóng mở, một ngón
tay của hắn, đã sắp đụng đến cằm ta vốn dĩ bởi vì giật mình mà hơi hơi
giơ lên, hơi thở ôn nhuyễn như hoa lan lao thẳng tới mũi.
Miệng hồ ly hé ra, nói: “Nhớ ta không?”.
Ta hí mắt, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Điên rồi sao?”.
Hắn khẽ thở dài, trên mặt dẫn theo vài phần u sầu, nói: “Ngươi thực nhẫn tâm nha ~“.
Lại là âm cuối nhún nhảy nhún nhảy câu hồn kia.
Nghe được khiến ta hung hăng run run một chút, móng vuốt vung lên, phủi tay hắn, lui ra sau hai bước.
Không chơi với ngươi, hồ ly đáng chết.
Hơn nửa đêm đến nơi này chọc ta!
Có biết hay không ta bây giờ còn ở trong tình hình chép sách nước sôi lửa bỏng a?
“Ngươi lại đây làm gì! Giúp chép sách thì lưu lại, đến làm phiền ta thì đi, bổn thiếu gia bây giờ bề bộn nhiều việc!”.
Mã Văn Tài cười một tiếng, lắc lắc đầu, đi đến cái bàn bên cạnh của ta lật xem.
“Ngươi chép nửa ngày chỉ được nhiêu đây?”.
Ta gật gật đầu, trong tay cầm bút lông còn nhễu mực nước, tròng mắt xoay
chuyển, nháy mắt cười đến ánh mặt trời sáng lạn, đi đến phía trước hai
bước nói: “Không bằng ngươi giúp ta được không?”.
Mã Văn Tài
ngẩng đầu, sợi tóc mượt mà xẹt qua chóp mũi, hắn vươn tay nhẹ nhàng vén
lên, tóc kia tựa như lụa sa tanh phất phơ một cái.
Mắt hồ ly mang ý cười tủm tỉm, nói: “Hảo…..”.
Ân? Đáp ứng nhanh như vậy?
Vốn định hắn giúp phải hao tổn một chút công phu, không biết hắn lại sảng khoái đáp ứng như vậy.
Ánh mắt híp đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút, nói thật ra, Mã Văn
Tài người này ta thật sự là đoán không ra cũng xem không hiểu.
Hắn luôn hành động thực ra ngoài người khác dự kiến.
Mượn chuyện hắn thích Chúc Anh Đài mà nói, lần trước lúc nghe đến bọn họ nói chuyện, thực cảm thấy hắn rất thật tình. Nhưng mà bây giờ như vậy, lại
giống như một chút cũng không để tâm, nhưng thật ra mỗi ngày lại chạy
tới chỗ này của ta mà làm phiền.
Hắn thấy ta nửa ngày không lên
tiếng, liền cười nói: “Làm sao vậy? Ta đáp ứng chép giúp ngươi còn không được sao? Vẻ mặt ngơ ngác, vậy là sao?”.
Ta nhẹ nhàng liếc hắn
một cái, nói: “Phụ thân ta từng nói, người mang vẻ mặt hồ ly thích nhất
cười gạt người. Nói, ngươi như vậy rõ ràng có phải hay không muốn ra
điều kiện? Nếu thật muốn ra điều kiện, trước tiên nói cho xong, đừng đến lúc đó giúp ta chép xong thì sư tử há mồm to nha, ta cũng không nhận
nợ.”
Mã Văn Tài đứng lên, hướng ta đi tới hai bước, ta lập tức theo phản xạ lui ra sau hai bước.
Thằng nhãi này rất thích dùng “Chóp mũi” thân mật đối thoại với ta, ta khả chịu không nổi cứ tiếp xúc gần gũi với hắn như vậy!
Nói ta là người không định lực cũng tốt, gì cũng được, dù sao ta thực thành thực, ta thừa nhận ta chịu không nổi khuôn mặt của Mã hồ ly kia!
Ngươi thử xem, một soái ca soái mất hồn cứ cùng ngươi mặt dán mặt nói chuyện, ta sợ các đồng chí có năng lực thừa nhận của xoang mũi thấp phỏng chừng máu mũi sẽ dùng động thái “Phun” mà dũng mãnh mà tiến ra.
Này cũng không phải là ta nói giỡn…..
Hắn thấy ta lui ra phía sau, vẻ tươi cười trên mặt hồ ly càng sâu, một bước đến bên người ta, nắm lên tay của ta, đầu ngón tay như có như không,
trong lòng bàn tay ta run lên một cái nổi lên một tầng mồ hôi, lúc này,
bút lông vốn bị ta nắm trong tay quá chặt chẽ kia đã muốn đến trong tay
hắn.
Hắn thấy ta còn thất thần, liền nhéo mặt của ta, nói: “Lại đây…..”.
Ta đối động tác nhéo mặt của hắn đã thích ứng rất nhiều, phản ứng lại
xong, lấy tay tùy ý lau mặt, tiến lên nhìn hắn đến tột cùng là muốn gì
Chỉ thấy hắn mở ra xấp giấy, sau đó lại rút ra bản “Cuồng loạn thảo” phi
thường nghệ thuật của ta ở trên mặt bàn. Nhìn một cái, liền bắt đầu hạ
bút, sưu sưu vài cái, một tờ giống hệt bản “Cuồng loạn thảo” của ta xuất hiện!
Ta oa một tiếng hô: “Ngươi không đi làm máy in người thật sự là lãng phí!”.
Càng đáng tiếc là đầu năm nay không có ngân phiếu, bằng không…..
Hắn giương mắt xem ta, mắt lộ ra nghi hoặc: “Máy in?”.
Ta ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có gì không có gì….. Ngươi cứ làm cứ làm
đi…..” Bỗng nhiên, ta lại dừng một chút, đưa tay đè lại tay cầm bút của
hắn: “Không vội không vội! Ngươi còn chưa nói ngươi có điều kiện gì đâu! Trước tiên là nói cho sáng tỏ a, bạc không thương lượng a!”.
Mã hồ ly lắc lắc tay, ý bảo ta đem móng vuốt buông ra, nâng má híp mắt hồ ly cười nói: “Nghĩ ta thu thù lao thế nào a?”.
Ta khư một tiếng, liếc mắt xem thường, nói: “Ta là người có tiếng công
bằng công chính công khai! Giống lần trước ngươi giúp ta thông qua cuộc
thi, ta liền kêu ngươi một tiếng đại ca, ta cũng không thích thiếu người ta cái gì…..” Nói đến đây, ta lại bĩu môi: “Bất quá, vẫn là một câu,
bạc không thương lượng!”.
Nói giỡn….. Ta bây giờ nhưng là kẻ
không có thu nhập, cái gì đều phải giảm một chút! Huống chi bên người
còn nuôi một nha đầu có được hồn heo vô cùng cường đại ------ Cát Tường.
Mã hồ ly nghiêng nửa đầu, nhìn ta cười, cũng không mở miệng.
Ta không chịu nổi , đưa chân chính là đá một cái, trên ống quần sáng choang kia lại có một cái dấu đen.
Hắn bỗng nhiên ha ha cười to, nhìn ta, nói: “Ta không cần tiền của ngươi, đêm nay, ngươi liền giúp ta giặt quần cũng được”.
……
Đêm, gió núi soàn soạt.
Tháng tư, cuối mùa xuân, gió đã mang theo chút lạnh.
Ta cùng Mã Văn Tài đứng ở bên cạnh một con suối phía sau viện.
Ta nói: “Cởi!”.
Mã Văn Tài nói: “Cởi như thế nào?”.
Ta lại nói: “Tùy ngươi cởi ra sao cũng được, dù sao cởi đi!”.
Mã Văn Tài nói: “Không cởi được không?”.
Ta phục lại nói: “Ngươi không cởi ta sao làm được cái gì! Đừng dong dài! Lại dong dài ta liền xé quần của ngươi!”.
Mặt của hồ ly bắt đầu biến hóa, thẹn thùng lại đau thương, “Ngươi thật thô lỗ”.
Mặt của ta cũng biến hóa theo, khóe miệng khẽ nâng: “Thô lỗ là bản tính của ta, còn nữa, đừng dong dài! Cởi!” (Vân Vân: mèn đét ơi, đọc tới đây đố ai ko nghĩ bậy, mọi tư tưởng lập tức dừng lại =]])
Làm cho ta giặt quần sẽ trả giá đại giới!
Mã hồ ly quả nhiên là Mã hồ ly, móng vuốt hồ ly kia luân phiên vung lên,
cư nhiên một chút thời gian liền đem năm mươi lần Kinh Thi chép xong.
Nếu không phải hắn là Mã hồ ly, ta nghĩ ta nhất định ngay tại chỗ bay
lên cho hắn một cái ôm!
Nhưng mà đang lúc ta cao hứng nhất, hắn đột nhiên thốt ra một câu, giặt quần cho ta, lập tức.
Vì thế, ở dưới tình huống không thể phản bác, ta cùng hắn đi tới phía sau cái sân này, hơn nữa đã xảy ra đoạn đối thoại vừa rồi.
Đang lúc ta suy nghĩ làm thế nào lột “Da” tên hồ ly kia, bỗng nhiên, bên
cạnh phát ra tiếng rơi của cái gì, ta đột nhiên nhìn về phía phiến cỏ
lau cao đến giữa ngực kia.
Đã nửa đêm như vậy…..
Chẳng lẽ…..
Ta lập tức lẻn đến bên người Mã Văn Tài, hạ giọng nói: “Chẳng lẽ là heo
núi? Khó trách ngươi cùng Phát Tài luôn có móng giò mà ăn! Còn gạt chúng ta nói là Phát Tài xuống trấn nhỏ đi mua, nguyên lai các ngươi đều
thích đồ ăn hoang dã!”.
Mã Văn Tài vươn tay nhéo cái mũi của ta,
nói: “Cái đầu này của ngươi cả ngày đều chứa cái gì, nơi này sao có heo
núi? Ta thấy….. Hẳn là có người ở bên kia…..”.
Ta vuốt vuốt cái mũi, nói: “Người? Này hơn nửa đêm làm sao có thể có người?”.
Mã Văn Tài nhìn ta liếc mắt một cái, nói: “Ngươi ta không phải là đứng ở chỗ này sao, chẳng lẽ chúng ta cũng không là người?”.
Ta dừng lại, giống như cũng đúng a…..
Nhưng mà, khuya khoắt, có thể có người nào?
Chẳng lẽ…..
Hai mắt ta bỗng nhiên tỏa ánh sáng, ngẩng đầu đối Mã Văn Tài nói: “Này uy, chúng ta đi nhìn xem đi!”.
Mã Văn Tài nhìn ta vẻ mặt hưng phấn, nhíu chân mày, nói: “Ngươi làm gì hưng phấn như vậy?”.
Ta lấy khuỷu tay đụng hắn, nói: “Hắc hắc, ta nói a, niên đại này nam nhân
đều mạt phấn a, loại mặt tối trong thư viện này nhìn thật là náo
nhiệt!”.
“Náo nhiệt?”.
Ta vươn một ngón tay, đối Mã Văn Tài ngoéo một cái, nói: “Ngươi có muốn xem hay không?”.
Mã Văn Tài sửng sốt, bỗng nhiên, lộ ra cái biểu tình hứng thú, gật gật đầu.
Ta hừ hừ hừ hai tiếng, hai tay khoanh ngực, ngẩng đầu trăng rằm, thần sắc lúc ẩn lúc hiện.
“Ta được xưng thần thám vô địch tiểu bá vương thành Lạc Dương mang ngươi tới kiến thức vì sao kêu Minh Nguyệt hạ sáng trưng!”.
……
Cỏ lau luôn luôn ẩm ướt, ta lần thứ năm đạp trúng vũng bùn sau cúi đầu
tiếp theo ánh trăng sáng ngời nhìn về phía cặp nhuyễn giày bạch của Mã
Văn Tài kia.
Vì sao a vì sao, mọi người đều là người, vì sao người ta có thể cỏ lau tùng trung quá, phiến bùn không dính hài…..
Mà ta…..
Ta lại cúi đầu nhìn nhìn giầy của mình, run lên mấy cái, ân….. Đáng ghét, tất cả đều là bùn.
Cát Tường a Cát Tường, ta rốt cục tìm được chân lý vì sao ngươi ở bên người ta.
Nếu không có ngươi, vốn không có giầy trắng a (sau lưng to lớn vang lên ca khúc không có XX đảng vốn không có tân X quốc…)
Biết tầm quan trọng của Cát Tường, ta rất là kích động cho rằng quả nhiên
vẫn là làm tiểu thư nhà giàu người ta tốt, ít nhất đạp đến bùn còn có
người giặt giầy…..
Tuy rằng nuôi Cát Tường không biết hàng năm phải muốn tốn bao nhiêu đùi gà cùng móng giò heo…..
“Chúng ta vì sao phải vòng lớn một cái vòng luẩn quẩn như vậy?” Mã Văn Tài
hỏi, tại bụi cỏ lau ẩm ướt trơn trượt, hắn như cũ vẫn là tư thái thong
dong, còn có thể thường thường đỡ ta một phen.
Ta nhún nhún cái
mũi, nói: “Chậc chậc, ngươi cái này không hiểu, cái gọi là JQ, chính là
thành lập ở không thể cho sáng tỏ trước mặt người khác, một khi đã như
vậy, kia như thế nào có thể đả thảo kinh xà?”.
Cũng không để ý hắn nghe có hiểu hay không, ta vươn tay đẩy ra bụi cỏ lau kia tiếp tục đi về phía trước.
Chậm rãi, rốt cục có thể nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ, còn có vài tia rên rỉ cũng rất nhỏ…..
Rên rỉ?
Ta nghe vậy nên huyết khí cuồn cuộn, tim đập gia tốc, hormone kích thích
của tuyến thận tăng vọt hai phần! Cầm chắc tay của Mã Văn Tài, ta hưng
phấn mà lắc lắc, hướng bên chỗ phát ra âm thanh chỉ đi qua.
Mã Văn Tài cười cười, híp mắt hướng bên kia nhìn qua.
Nhưng mà hắn so với ta cao hơn rất nhiều, ta đặt ở trong đám nam nhân cũng
không tính đặc biệt thấp bé, chỉ là không tính cao lớn, nhưng mà cũng
chỉ có thể kham kham đến xương quai xanh của Mã Văn Tài.
Ta nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào như thế nào, thấy cái gì?”.
Mã Văn Tài định thần nhìn đầu kia vài lần, ý cười bên khóe miệng càng sâu
sắc, nói: “Thấy có một cái gì, ngồi trên ở một cái bụng của một cái
khác…..”.
Ta một phen che miệng lại, đè nén xúc động muốn nắm tay hô to.
Mãnh a mãnh!
Không thể tưởng được ra khỏi Lạc Dương cư nhiên còn có tiểu thần thám thành Lạc Dương ta có thể khui ra JQ!
Thực là toàn thân nhanh nhẹn a!
Nhớ ngày đó, lúc Tư Mã tiểu tặc đi Vãn Hoa Lâu, ta tiểu thần thám thành Lạc Dương năm ấy vừa vặn mười hai tuổi, ôm oán giận của người xuyên qua vì
sao Tư Mã tiểu tặc có thể phiêu Lạc Dương đệ nhất danh kỹ mà ta không
thể phiêu, ta quyết định, rình coi một phen.
Đương nhiên, nếu ta
thật sự có thể rình coi thành công, sẽ không phát sinh chuyện sau đó ta
cùng Tư Mã tiểu tặc mỗi bên mang hơn mười cái gia đinh ở đầu đường Lạc
Dương quần đấu.
Nói đến chuyện đó ta liền thương tâm, ta còn
giành trước Tư Mã tiểu tặc nhìn thấy nữ nhân kia kêu Oanh Oanh, phiêu kỹ cũng muốn phân trước sau chứ! Không biết vì sao nữ nhân kia cư nhiên
một phen đẩy ta ra, sau đó nhộn nhạo hai đống vĩ đại trước ngực chạy
thẳng đến Tư Mã Kỳ rõ ràng đi theo ta sau lưng!
Ai, không nói không nói, thương tâm.
Bây giờ là quan trọng nhất chính là màn diễn phía trước!
Ta lôi kéo Mã Văn Tài hướng đến chỗ phát ra thanh âm, cho đến khi thanh âm kia đã muốn thực rõ ràng truyền đến, ta liền cứng rắn lôi kéo Mã Văn
Tài cúi thắt lưng tiếp cận mục tiêu cuối cùng kia.
Bất quá, kì lạ, vì sao sau khi đi đến nơi này liền chỉ có thanh âm của một nam nhân?
Cả người nổi da gà ra bên ngoài, chẳng lẽ trảo gian bên ngoài biến thành thiến nữ u hồn?
Trong đầu bỗng nhiên vang lên một ca khúc nổi tiếng.
“Nhân sinh mộng….. Như con đường dài….. Làm cho phong sương phong sương kia
lưu trên mặt….. Mộng đẹp chốn hồng trần có bao nhiêu phương….. Tìm âu
yếm trong mộng ảo si ngốc..... Đường theo ai mờ mịt…..”.
Bỗng nhiên, Mã Văn Tài nói: “Sao lại không đi nữa?”.
Ta run run một chút, nói: “Ngươi….. Đi lên trước…..”.
Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, vẻ tươi cười hồ ly hiện lên, gật đầu nói: “Hảo”.
Dứt lời, liền cúi thắt lưng đến phía trước, chỉ thấy cánh tay dài của hắn duỗi ra, phiến cỏ lau kia nhất thời khai sáng.