Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 17: Chương 17: Ta Bị Đả Kích




Một hơi kẹt ở cổ họng, trong phút chốc trong đầu ta trống rỗng, đừng nói là kêu sợ hãi, ngay cả phản ứng cũng trì độn. Chỉ có thể trừng mắt nhìn Lương Sơn Bá bị ta kéo đi lên, sau đó chính bản thân ta bay ra bên ngoài…..

Hết thảy tựa như động tác chậm, một đôi tay ở thời điểm cuối cùng ôm thắt lưng của ta, bởi vì nguyên do trọng lực kéo xuống, chợt trượt đến bả vai, ta chỉ cảm giác được thân mình giống như nhẹ nhàng rung động, đó là chỗ vai nghe thấy cùm cụp một tiếng, tiếp theo một trận đau nhức.

Đau đớn làm ta có một chút phản ứng trở lại, cắn răng nương theo ánh trăng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Mã Văn Tài nửa người treo ở ngoài sơn cốc, ngón tay gắt gao nắm chặt ta không buông, gương mặt hồ ly thoáng trắng bệch không còn ý cười nữa, thanh âm có nửa phần tức giận quát ta: “Nắm chặt tay ta!”.

Vai bên trái bây giờ rất đau, ta căn bản không có biện pháp dùng sức, chỉ có thể cố hết sức đưa lên tay phải…..

Nhưng mà thân mình nhoáng lên một cái, tay Mã Văn Tài liền theo quần áo của ta trượt xuống!

“Bả vai của ta….. Giống như bị trật khớp, rất đau, không có cách nào dùng sức…..” Tiếng tim đập giống như nổi trống thùng thùng không ngừng, ta cảm giác được thắt lưng đều bị đá vụn cắt qua, lại là cảm giác xé rách da thịt, nhưng mà rõ ràng cảm giác được Mã Văn Tài cũng là gian nan mới giữ được ta, cho nên cũng không dám lộn xộn nữa.

“Ngươi đừng động….. Chờ ta….. Kéo ngươi đi lên…..” Mã Văn Tài có chút thở gấp, động tác hồi nãy cũng kéo đến gân cốt của hắn, giữa trán hắn thấm ra một tầng mồ hôi, có thể cảm giác được cánh tay đang nắm tay của ta có chút run run, nhưng mà bàn tay ấy nắm chặt đến nỗi có thể bóp nát xương cốt của ta.

“Văn tài! Ta cũng hỗ trợ!” Người ở bên trên phỏng chừng cũng bị tình hình hồi nãy làm hoảng, Lương Sơn Bá là người phản ứng trước hết, lập tức bổ nhào vào cạnh sơn cốc vươn tay hỗ trợ kéo ta.

Chỉ dựa vào sức của hai người muốn kéo thể trọng một người sống, cho bọn họ, cho ta, đều không phải một chuyện dễ dàng, đến khi cuối cùng lôi được ta hoàn toàn ra khỏi khe hẹp kia, hai người đều suy sụp ngã xuống đất thở mạnh hồng hộc.

Bả vai của ta đã muốn sưng lên rõ ràng, là một loại cảm giác đau đớn xương cốt xé rách, còn có chỗ thắt lưng kia một mảnh đều là đau nhói, ta chỉ cảm thấy chính mình đau hai tay run lên trong đầu một trận trắng bệch, cả người chỉ có thể không ngừng bắt đầu run lên, nhưng mà lại phải gắt gao cắn chặt răng không cho chính mình hô đau.

Chúc Anh Đài trước tiên hướng lại đây, thấy bộ dáng ta cả người phát run cũng không dám tùy tiện chạm vào ta, thần sắc lo lắng toàn viết ở trên mặt, có chút sốt ruột hỏi: “Không có việc gì chứ? Vừa rồi thật sự là làm ta sợ muốn chết!”.

Ta thật sâu hút mấy hơi thở, mới miễn cưỡng có thể ra tiếng đáp: “Không sao..... Không có việc gì…..”.

Lại Phan An ba người cũng rất là thân thiết đều ngồi xổm bên cạnh ta hỏi han, cuối cùng Lại Phan An thấy ta luôn luôn run rẩy, liền vươn tay muốn đỡ ta dậy.

Lúc này, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Ngươi đừng loạn chạm vào hắn! Xương bả vai của hắn bị trật rồi!”.

Rồi sau đó, tay phải không có bị thương bị nắm lên, đặt ở trên cổ người đó, rồi sau đó thân mình liền lập tức bị ôm lấy. Lúc này đau nhức đã có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy ở trong đau đớn tựa vào trong lòng một người có một loại hương hoa lan ẩn ẩn nhàn nhạt. Ánh trăng lờ mờ, xuyên qua rừng trúc, lúc sáng lúc tối.

Không biết như thế nào, giữa ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy chính mình đau cực kỳ, không hiểu sao cảm thấy thực ủy khuất.

Thực ủy khuất thực ủy khuất.

Vì sao, vì sao ta muốn ngàn dặm xa xôi đi đến địa phương quỷ quái này.

Vì sao không cho ta ở Lạc Dương thanh thản vui vẻ làm người rảnh rỗi phú quý. Ta không nghĩ trêu chọc ai, một đường mãnh liệt bá đạo cũng là vì không cho đám vương tôn công tử này thích mình.

Ta sai lầm rồi sao?

Vì sao?

Vì sao? Vì sao Tư Mã Kỳ ngươi muốn thích ta?

Vì sao chết tiệt ta giống như cũng có chút thích ngươi?

Vì sao vì sao vì sao…..

Rất muốn hỏi vì sao là…..

Vì sao ngươi họ Tư Mã, ta họ Cổ…..

Nếu, chúng ta đều là người bình thường, đầu đường cuối ngõ lớn lên, cả đời như người bình thường thoải mái kia, thật là tốt biết bao?

Thật là….. Thật tốt…..

Ta cắn chặt hàm răng nhẹ nhàng nới lỏng, từ chỗ sâu trong yết hầu nhẹ nhàng tràn ra tia nức nở, cảm giác được người đang ôm ta lập tức dừng lại.

“Nếu đau quá, thùkhóc đi, sẽ đỡ hơn rất nhiều a…..”.

Những lời này giống như cho ta một cái cớ, cổ họng buông lỏng, nhẹ giọng nức nở trong nháy mắt biến thành gào khóc.

Nước mắt giống như đê vỡ không cách nào cản nổi, chỉ cảm thấy bả vai người nọ bị ta khóc ướt một nửa, sau đó lại là một trận gió xuyên qua như lọt vào trong sương mù không thật, cuối cùng, ở một mảnh hỗn độn cảm thấy bản thân bị đặt vào một nơi mềm mại, mùi hoa lan tràn vào mũi, càng cảm thấy không đúng.

Giữa mông lung, chỉ cảm thấy trước mắt có một người, giúp ta lau đi mồ hôi lạnh trên trán, động tác ôn nhu dễ gần, nhưng mà chỉ qua một thời gian, người nọ liền đứng dậy, là muốn đi rồi sao?

Trước khi ý thức mất đi, liền cầm tay người nọ, gắt gao không buông.

Ánh mắt nhắm lại, ngay cả chính mình cũng không biết vì sao, kêu ra một cái tên tới nay đã muốn cố ý quên đi.

“Tư Mã….. Kỳ…..”.

——— —————— —————— ————————

“Đứng lên ăn điểm tâm a!”.

Khi gương mặt hồ ly xuất hiện cùng mặt trời buổi sáng ở trước mắt ta nói một câu.

Ta quả thật bị sét đánh trúng.

Đột nhiên mở to hai mắt, ta có chút rối loạn nhìn khuôn mặt phía trước kia. Ta nháy mắt mấy cái, gương mặt hồ ly kia cũng nháy mắt mấy cái, ta lại nháy mắt mấy cái, hồ ly kia như trước cũng đi theo nháy mắt mấy cái.

Rồi sau đó, ta nói: “Ta sẽ không chịu trách nhiệm”.

Gương mặt hồ ly vui vẻ liền suy sụp, lộ vẻ mặt bi thương: “Sớm đoán được ngươi là phụ bạc tình lang”.

Bả vai lại là một trận đau, nhắc nhở ta tối hôm qua đã mạo hiểm. Ta nhìn cảnh vật xung quanh, nói: “Đây là ổ hồ ly sao?”.

Mã Văn Tài nhẹ nhàng nâng ta dậy, thật cẩn thận không đụng tới bả vai của ta, làm cho ta nghiêng nửa thân mình dựa vào bên mép giường, đáp: “Nha nha, cái gì mà ổ hồ ly, thật là vong ân phụ nghĩa, nghĩ ta đêm qua lúc người nào đó ý đồ muốn làm anh hùng không để ý an nguy phi thân giải cứu, còn không để ý cổ tay bị trật khớp đau đến thần trí hoàn toàn biến mất khóc théti, hơn nửa đêm một đường ôm trở về trị liệu.”

Nói đến đây, ta đột nhiên cúi đầu, vừa nhìn như vậy, khiến ta xanh cả mặt, nửa ngày cảm thấy đầu lưỡi thắt lại phát ra không ra tiếng.

Trong bụng rối lên, đừng khẩn trương đừng khẩn trương. Có thể là ta suy nghĩ nhiều…..

Dùng sức cắn cắn lưỡi, mới đem đầu lưỡi hoạt động được nửa phần, mở miệng lắp bắp nói: “Cát….. Cát Tường đâu?”.

Mã Văn Tài kia lại dùng chiêu bài nụ cười hồ ly lóe sáng chói mắt, nói: “Nàng a? Phỏng chừng là….. Còn đang ngủ!”.

Tốt lắm, lập tức, nửa phần đầu lưỡi còn lại đã cuồn cuộn nổi lên đến đây.

Chỉ nhìn thấy cái mặt hồ ly để sát vào, cười tủm tỉm đánh giá ta một chút.

“Ngươi là không phải muốn hỏi ai giúp ngươi băng bó? Có phải hay không lại muốn hỏi ai giúp ngươi đổi quần áo? Có phải hay không cũng muốn hỏi…..”.

Trước mắt bạch quang lóe lên, ta lớn tiếng át đi giọng hắn: “Ta cái gì cũng không muốn hỏi! Ngươi cái gì đều đừng nói cho ta! Còn nữa….. Ta….. Ta muốn trở về phòng mình! Hôm nay….. Hình như công bố thành tích!”.

Dứt lời liền tỏ ý đồ giãy dụa muốn rời giường, trong đầu vẫn đối chính mình tiến hành tự thôi miên, ta không biết ta không biết ta cái gì cũng không biết…..

Một ngón tay thon dài nhẹ nhàng vươn, sau đó trên vai trái của ta, chọc một cái.

“A! Đau quá! Ngươi làm gì! Muốn ta đau chết sao!” Ta hít sâu một hơi, đau đến mắt phát xanh, chu đôi môi sống chết trừng tên Mã Văn Tài tội ác đầy mình kia.

Chỉ thấy Mã Văn Tài đem cái ngón tay đầy tội ác kia đưa ra giữa ta và hắn, rồi sau đó, nói: “Ngươi xem, đây là cái gì.”

Ta nghiến răng nghiến lợi không thèm đáp.

Hắn lại nói tiếp: “Ngươi hiện tại ngay cả một cây ngón tay đều động không được, còn muốn lộn xộn? Aha ha ~ tiểu Cổ đệ đệ thật là đáng yêu...… Nha, có phải hay không?”.

Nói đệ đệ hai chữ, âm thanh của hắn bỗng nhiên đè thấp, ra vẻ khàn khàn thần bí, một đôi mắt hồ ly còn chớp chớp với ta.

Ta xem cái ngón tay trước mắt kia luôn luôn tại hoảng a hoảng a hoảng ra vẻ đắc ý, trắng nõn chỉ văn nhân mới có, lại mơ hồ có thể thấy một ít vết chai, nhưng vẫn có hình dạng thon dài xinh đẹp tuyệt trần, móng tay xác chắc xinh đẹp, tính ở trong đám nam nhân xem như nhất lưu cực phẩm.

Vì thế, ta càng nhìn càng chặt, càng tiến lại gần.

Cuối cùng…..

“Ca suất” (Vân Vân: ta ko biết lúc cắn phát ra tiếng gì nữa nên để nguyên văn)

Nói đến Nghi Sơn vân lãng phong thanh một ngày nào đó, đi qua phòng Mã Văn Tài mọi người có thể nghe thấy luôn luôn không sợ hãi không hoảng hốt mang theo vẻ mặt vạn năm không thay đổi tươi cười, giống như, rống giận thét to.

Một khắc sau, ta buông răng nanh ra.

Vừa lòng nhìn hai dấu răng sắp xếp đều đặn thật có tính nghệ thuật trải rộng tại cái ngón tay từng trắng noãn không dấu vết kia, gật gật đầu, nói: “Ngươi nói a, bí mật của ta nếu cho người khác biết đến ngươi liền ngũ lôi oanh đỉnh chuyên oanh mặt, còn có, sinh con không P mắt!”

Mã Văn Tài rút ra khăn tay lau lau nước miếng dính trên ngón tay, bất đắc dĩ nhìn ta: “Ngũ lôi oanh đỉnh cũng được thôi, ta khi nào thì nói qua sinh con không P mắt?”.

Ta vươn ngón trỏ tay phải, nói: “Ngươi xem, đây là cái gì…” Ngón tay quơ quơ lắc lắc, “Ta nói tính….. A! Ngươi làm gì, ngươi đang làm gì!”.

“Lấy trì (này) ngân (nhân) chi khiêu (nói), hoàn thử (trị) trì (này) ngân (nhân) chi chống đỡ (thân)!” Mã Văn Tài cắn ngón tay của ta, miệng mơ hồ không rõ trả lời.

“Ngươi này ma quỷ! Ngươi buông ra cho ta! Ngươi là không phải nam nhân!” Ta thân mình bên trái không thể động đậy, tay phải lại bị hắn quản chế, kêu một cái không thấu a.

Đang lúc này, cửa một tiếng đẩy ra.

Bốn con mắt bên ngoài kia, chống lại bốn con mắt ngồi ở trên giường.

Bốn con mắt bên ngoài kia cùng phát ánh sáng trong suốt như ngọc bắn thẳng đến bốn con mắt trên giường, bốn con mắt trên giường có hai con rõ ràng có chút chột dạ nháy mắt, mà mặt khác hai con kia trước sau như một cười như hồ ly trộm được gà.

“Tiểu….. Công tử! Người….. Hai người…..” Cát Tường hai má hồng phấn, ánh mắt ở ta cùng Mã Văn Tài loạn chuyển vòng vòng: “Hai người tối hôm qua cùng nhau ngủ a?”.

Khuôn mặt Phát Tài kia so với Cát Tường càng đỏ hơn vài phần, chính là một lướt một cái kín đáo đánh giá ta, nói thầm câu ta nghe không được, dường như là: “….. Nguyên lai….. Là cái này sao…..”.

Ta rụt mạnh tay lại, lúc này Mã Văn Tài đã hơi thả lỏng hàm răng, ta đem hai ngón tay tùy ý ở trên chăn cọ hai cọ, sau đó không để ý nó bị loang lổ dấu răng, vươn tay chính là đối hai người ở ngoài, nói: “Các ngươi hai cái thu hồi cái loại ánh mắt này cho ta! Cái đó cái gì..… Phát Tài! Ta và công tử của nhà ngươi cái gì cũng chưa phát sinh! Còn nữa, Cát Tường! Ngươi muốn chết sao! Công tử ta tối hôm qua bị thương trở về, ngươi cư nhiên không đến chiếu cố ta bây giờ mới xuất hiện? Ngươi xem xem bây giờ đã đến giờ nào! Nếu ta thật sự có cái gì ngoài ý muốn chết mất, sợ chờ ngươi đến đây liền ngay cả tro cốt mảnh vụn cũng không còn!”.

“Phi phi phi! Công tử! Người đừng nói mấy lời này..… Cát Tường sai lầm rồi, ngày thường tham ngủ quen..... Đêm qua thật sự không biết công tử người bị thương….. Vừa mới là Phát Tài đến kêu em, em mới biết được công tử người ở chỗ này..... Công tử người trăm ngàn đừng nói mấy lời như vừa rồi nữa......” Cát Tường thấy ta thật sự tức giận, bị ta nói như vậy hốc mắt lập tức liền đỏ lên.

Ta thấy nàng như vậy, sửng sốt, giây lát liền hiểu được, cổ nhân đối với chuyện nói chết là kiêng kị thật sự, hơn nữa ta còn nói đến cái gì tro cốt, đối với Cát Tường mà nói, lời này hình như là trọng điểm. Vì thế, liền ho nhẹ một tiếng, nói: “Còn không lại đây đỡ ta trở về phòng!”.

Cát Tường vừa nghe, liền lập tức chạy vào, mới đứng dậy, liền nghe thấy Mã Văn Tài ở bên cạnh vừa rồi vẫn không hé răng nói: “Ta đưa ngươi trở về đi, ngươi như bây giờ, đi lại không tiện”.

“Không cần ngươi đưa…..” Ta theo bản năng chính là đổ một câu trở về. Nhưng mà, Mã Văn Tài lúc này tuy rằng gương mặt vẫn là mang ý cười như thường, thần sắc lại so với ngày thường đứng đắn hơn rất nhiều.

Cổ họng ngạnh ngạnh, liền không hé răng để cho hắn đem ta bế đứng lên.

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =======

Thật vất vả về tới phòng của mình, Mã Văn Tài cũng không có đặc biệt nói cái gì nữa, chỉ là dặn dò vài câu cho Cát Tường nên chú ý miệng vết thương thì rời đi, trước khi đi còn để lại một lọ thuốc trị thương.

Ta mở nắp cái chai ngửi ngửi, một trận dược hương thấm mũi mà đến, thơm mát rất dễ ngửi.

“Cát Tường, ngươi đi nhìn xem, danh sách cuộc thi đã có chưa”.

Ta đem cái chai kia đặt ở dưới gối đầu, liền nhe răng nhếch miệng lết thân đi châm trà, Cát Tường vừa thấy, vội vàng đem ta đỡ xuống, sau đó châm ly trà phóng tới trong tay ta.

“Hảo, em đi ngay, nhưng mà tiểu thư người trăm ngàn đừng lộn xộn….. Trên lưng kia trầy da rất nhiều..... Cũng không biết có thể hay không để lại sẹo…..”.

Nói đến này, Cát Tường lại là một trận thanh âm hít hít cái mũi.

Ta khoát tay, uống ngụm trà, nói: “Ngươi hít mũi cái gì, chỉ có ngôi sao này nọ mới dựa vào da thịt ăn cơm, huống chi, lưu sẹo lại như thế nào, có lưu sẹo hay không phải là ngươi biết ta biết, còn có ai biết?”.

“Còn có Mã Văn Tài…..”.

Tiếng Cát Tường nho nhỏ nói thầm dừng ở trong tai ta, ta trấn định một hồi, kỳ quái nhìn nàng: “Hắn có biết hay không lại có vấn đề gì? Một thời gian sau mọi người mỗi người đi một ngả, thiên hạ to lớn chỉ sợ rốt cuộc gặp không người”.

Cát Tường nhìn nhìn ta, chu miệng nói: “Tiểu thư, Cát Tường cảm thấy người chịu thiệt”.

Ta miệng đầy trà thiếu chút nữa phun ra ngoài.

“Chịu thiệt? Ôi, không có rồi, ngày hôm qua may mắn là hắn kéo ta một phen, nói cách khác ta liền rơi vào sơn cốc tử…..” Nói tới đây, ta không tự chủ được cúi đầu nhìn nhìn chính mình, giống nhau có thể thấy vai cùng trên lưng này băng bó dễ bảo mảnh vải tử….. Bỗng nhiên trong đầu nóng lên, cái gì chịu thiệt không ăn mệt bí mật không bí mật toàn quăng đến ngoài không gian, bởi vì ta nhớ tới….. Tối hôm qua trên núi….. Mã Văn Tài hắn….. Giống như…… Là cố ý buông tay Lương Sơn Bá ra?

Cảm thấy chấn động mãnh liệt, vỗ đầu, chết tiệt, ta làm sao lại quên chuyện trọng yếu như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.