Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 51: Chương 51: Tiệc Yến Rượu (2)




Vốn cho rằng Mã Anh Minh kia miễn cưỡng đi qua, ngày của ta có thể đi bình an, không biết....

Hoàn toàn không phải vòng vo rồi!

Lúc ngồi vị trí, vốn Mã Anh Minh và Tiêu Trọng kiên trì muốn Tư Mã Kỳ ngồi trên vị, nhưng mà Tư Mã Kỳ giương mắt nhìn ta, khóe miệng nhếch lên, nói: “Thượng vị tự nhiên là Tiêu đại nhân ngồi, ta cùng với vị công tử này một dạng, đều là khách, tự nhiên.... An bài ngồi cùng mới có thể“.

Những lời này nói ra, ba người ở đây thay đổi sắc mặt, đương nhiên, không bao gồm Mã hồ ly. Mã hồ ly chỉ là nhàn nhạt nhìn Tư Mã Kỳ, thản nhiên mở miệng nói: “Thế tử là khách quý, cùng chúng ta và tiểu thư sinh có thể nào ngồi chung một hàng, đó là tội rất bất kính, vẫn thỉnh Tiểu thế tử ngồi trở lại thượng vị đi“.

Tư Mã Kỳ quay đầu đối hắn cười, nói:“Mã công tử, không cần cứ gọi Tiểu thế tử Tiểu thế tử, xuất môn tại ngoại đều giống nhau, thiên hạ là của bách tính, chủ vi tôn khách vi phụ đây mới là thật sự lễ nghi“.

”Không, Tiểu thế tử thân phận cao quý, thương cảm với dân chúng, tất nhiên là phúc chúng ta. Nhưng mà, lễ tiết vẫn là nên tuân thủ“.

”Ha ha..... Mã công tử làm sao để ý như vậy a, chỉ cần ta không ngại, không phải là được sao?“.

Oh my god, không xong rồi!

Ta đưa tay vẫn không ngừng xoa xoa da đầu đang run lên, cảm thấy da đầu chính mình hôm nay bị kích thích quá, kế tiếp trái tim cũng theo nó mà đình công luôn.

Nói không chừng ngày mai vừa rời giường tóc toàn bộ bạc, nhân gia nói một đêm tóc bạc là do ưu sầu, như thế nào ta bị dọa thì tóc thành bạc?

Nhìn mọi người giằng co ở trước bàn, ta a cực kỳ chân chó cười, kéo kéo tay áo Mã hồ ly, sau đó đối Tư Mã Kỳ ha ha nở nụ cười, thấy vẻ mặt Tư Mã Kỳ hơi nguội, ta lập tức nói: “Ôi, Văn Tài huynh..... Tiểu thế tử muốn ngồi kia an vị thôi! Có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm đều là người một nhà, cần gì chú ý nhiều như vậy a! Đứng lâu như vậy thức ăn đều đã nguội lạnh, Aha ha.....” Ta chuyển mặt, nhìn sắc mặt có phần trắng bệch của Mã Anh Minh: “Mã đại nhân! Đúng hay không?“.

Mã Anh Minh vội vàng gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng..... Không sai, là như vậy, Aha ha, vẫn là vị tiểu huynh đệ này nói đúng.....“.

Tiêu Điều là một tiểu Huyện lệnh, đời này phỏng chừng cũng không biết nhiều người là hoàng thân quốc thích, gặp cùng lắm chỉ là quan Thái Thú, ngày hôm qua đánh vì Thế tử, bây giờ mặt trắng có thể phát ra bụi, vừa thấy Mã Anh Minh nói rõ cũng vội vàng nói: “Không sai không sai, đều là người một nhà, đều là người một nhà.....“.

Tiêu Trọng thúc, ta thực xin lỗi ngươi, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi bị gió làm đong đưa thân thể cây liễu kia, nhưng mà bản thân thảm thương ta cũng là khó bảo toàn a.....

Xem tình huống chuyển biến tốt đẹp, ta một bước xa xông lên trước, lễ nghi gì cũng không quản, đặt mông ngồi đưa lưng về cánh cửa, nhìn mấy người vẫn còn đang đứng: “Ngồi đi ngồi đi, ôi, thực đói a.....“.

Tư Mã Kỳ trước nói tiếp, nói: “Một khi đã như vậy, tất cả mọi người tùy ý đi” Dứt lời, tay áo giương lên, ngồi ở vị trí bên phải, ngồi như thể là dĩ nhiên vậy.

Mã Anh Minh và Tiêu Trọng cũng là biết tình thức thú, cũng vội vàng ngồi xuống, chỉ còn lại có vị trí bên tay trái ta vẫn chưa có ngồi.

Ta cứng đờ, vụng trộm nhìn Mã hồ ly, chỉ thấy hắn vẻ mặt nhìn không ra hỉ nộ, nhưng mà ta biết, nguy rồi, hồ ly giận rồi.....

Bất quá hắn cũng không nói cái gì nữa, chỉ là bước đi thong thả ngồi bên vị trí bên tay trái ta.

Kết quả là, kết quả cuối cùng là....

Ta biến thành một khoáng cổ tuyệt kim, một miếng bánh sandwich có nhân....

......

Nhìn đồ ăn bưng lên, sắc hương vị đều đủ, quả nhiên nhiều năm như vậy châm ngôn vẫn còn có thể sử dụng: Tư Mã Kỳ xa xỉ và lãng phí, Amen.

Trạng nguyên cống nạp, toàn bộ chích tô bảo, đầu cá Chu Công Cẩn, canh trường thọ, bánh ngọt, trả hải sâm, cá bát phủ bơ (Vân Vân: thỉnh thứ lỗi cho ta, toàn mấy món ta ko biết, nên ta mạn phép chém @@)..... Xếp chi chít một bàn lớn, ngày hôm qua không được ăn no ta nhìn mà nước miếng giàn giụa bao tử thì như muốn nổ vang, nhưng mà, lại đợi hồi lâu vẫn còn chưa được ăn.

Không phải ta già mồm cãi láo thâm trầm không ăn, mà là.....

”Tiểu thế tử, người ăn trước, thỉnh trước nếm thử cái này tô bảo, đêm qua biết được người ở lại, ta cố ý cho người đầu bếp quán rượu mang về tới chế biến thức ăn làm cho người ăn, nhưng mà giữa trưa có vẻ vội, khả năng mùi vị không được tốt, thỉnh tiểu thế tử chấp nhận.....“.

Dứt lời Mã Anh Minh tiện đứng dậy dùng đĩa nhỏ gốm sứ tinh xảo tự mình đưa bào ngư to bằng đầu nắm tay cho Tư Mã Kỳ, Tư Mã Kỳ theo lễ tiết gật đầu, nói cảm tạ.

Bên này còn chưa có động đũa, sau đó Tiêu Trọng thúc lại lập tức đứng lên, gắp thịt ngan vào bát Tư Mã tiểu tặc, nói: “Chỗ núi chúng ta không có gì quý giá, nhưng mà thịt ngan này cực kỳ nổi tiếng, cung đầu mỗi tháng cũng phải vận chuyển rất nhiều, Tiểu thế tử, người nếm thử.....“.

Hắn mới vừa nói xong sau đó Mã Anh Minh lại đứng lên.....

Bọn hắn làm ta vô tình nhớ tới năm đó chơi một cơ máy trò chơi, đánh chuột đồng, cái kia cao cỡ nửa người lẫy cỏ mặt trên có rất nhiều cái động, sau đó một đám chuột đồng sẽ xuất hiện, ngươi dùng chuỳ đầu bắt nó gõ xuống, gõ được càng nhiều, tiền thì càng nhiều, nhớ năm đó ta còn dựa vào cái này mua cả búp bê vải....

Bây giờ Mã Anh Minh cùng Tiêu Trọng giống chuột đồng đáng giận kia, một cái tiếp xuống, một cái đi lên, thấy ta bốc hỏa quả muốn dời đi!

Tư Mã Kỳ không nhúc nhích, mọi người cũng không ai ăn, đổi lại trước kia, ta có để ý mọi người là quỷ cũng ăn, nhưng mà tình hình này, ta như thế nào không biết xấu hổ ăn a.....

Bỗng nhiên, một miếng hải sâm được đặt vào trong chén ta, ta ngẩng đầu nhìn qua đi, Mã hồ ly cũng sớm khắp đồ ăn ăn, trong lòng ta đập lên, nhìn hải sâm non mềm thơm ngon, nhất thời cảm thấy được đói khát lui đi không ít, mệt mỏi nâng chiếc đũa, kẹp lên kia hải sâm cắn một ngụm, cực kì mỹ vị, nhưng mà ta lại ăn có chút không mùi vị.

Vốn là đối Tư Mã Kỳ có tội ác cảm, nhưng mà đổi đến bây giờ, lại cảm thấy được chính mình thực xin lỗi Mã hồ ly, ta như thế nào quên a, ta căn bản chưa từng có nhắc chuyện của ta với Mã hồ ly, trước tính nhắc tới cũng là rất mơ hồ, hắn bây giờ hẳn là biết rõ đi.....

Vẫn lại là sáng sớm biết đi?

Chẳng thế thì ngày hôm qua cũng sẽ không bỗng nhiên muốn ta đổi chỗ..... Chỉ là Tư Mã Kỳ tới quá đột ngột, nếu không Mã hồ ly khẳng định hẳn không để cho ta cùng hắn chính diện gặp.

Tay của ta lặng lẽ vươn ra, ở đáy bàn kéo lấy tay áo Mã hồ ly, tay áo rộng rãi, cũng không biết hắn có cảm giác hay không, nhưng mà ta chỉ có làm như vậy giống như mới có thể an lòng.

Bỗng nhiên một bàn tay cầm của ta, bàn tay ấm áp đem tay ta ôm lấy, sau đó vỗ nhẹ nhẹ.

Giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy Mã hồ ly giống như cảm giác được ta nhìn nhẹ nhàng cúi đầu, mặt hơi hơi lệch, nhìn ta một cái, tay đồng thời cũng nắm thật chặt, chỉ cần liếc mắt một cái, cả người ta bình tĩnh không ít, bên miệng rốt cục chậm rãi dương lên ta hôm nay tươi cười thành tâm duy nhất.

Chiếc đũa duỗi ra, đem một nấm hương đặt chén ta, trên bàn thịt cá có vẻ cực kì keo kiệt, nhưng mà trái tim ta lại có một dòng dòng nước ấm lướt qua, hắn luôn luôn nhớ rõ ta thích ăn cái gì.

”Khanh nhi, ngươi lúc nào bắt đầu thích ăn nấm hương rồi hả?” Bỗng nhiên, bên phải vọng lại lên tiếng Tư Mã Kỳ. Ta một phen giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hai mắt hắn chậm rãi chuyển đổi một vòng nhìn ta và Mã Văn Tài, cũng không biết nhìn chúng ta bao lâu.

Trong lòng ta cả kinh, tay ý thức rút lại, lại bị Mã hồ ly nắm thật chặt, ta không dám động đậy nữa, tủy để hắn cầm.

Mã hồ ly ngẩng đầu, nhìn Tư Mã Kỳ, nói: “Chuyện khẩu vị, nói đổi..... Cũng không dễ dàng đổi, nói không dễ dàng đổi.... Kỳ thật cũng là cực kỳ tự nhiên mà“.

Tư Mã Kỳ nhướng mày, đột nhiên quay đầu nhìn ta, ánh mắt lợi hại giống như dao găm như muốn cắt ngàn mảnh.

Ta bị hắn nhìn như vậy, từ nhỏ cùng hắn đối nghịch tính ương ngạnh dấy lên, nhất thời đem toàn bộ ray rức và sợ hãi ném qua cửa sổ.

Tư Mã tiểu tặc, ngươi có thể hay không thay đổi tính tình tự cho là đúng?

Từ khi còn nhỏ, luôn tự cho là hiểu rõ ta, hiểu rõ ta nhất, thực ra cái gì cũng không biết. Tự cho là ta thích tượng người, cho nên một câu không hỏi, tự mình mua một đống tặng cho ta, sau đó dùng mồm kiêu ngạo chết tiệt cùng ta nói, đây đều là ta đưa cho ngươi, không cần cảm tạ. Tự cho là ta không thích ăn nấm, cũng bởi vì ta ở trước mặt ngươi nói không ăn bánh bao nhân nấm hương rau cần, lại không biết ta kỳ thật không ăn rau cần, ta cùng với ngươi cùng bàn bao nhiêu lần, ta bao nhiêu lần ở trước mặt ngươi ăn nấm hương, ngươi trước giờ không có nhớ kỹ.

Ngươi đối ta là thật sự tốt, cho dù trên mặt luôn luôn mang biểu tình cao cao tại thượng, nhưng mà trái lại đối ta rất nhường nhịn, chỉ là nội tâm chưa từng có bỏ thói kiêu ngạo, vĩnh viễn chỉ nhớ rõ chính mình cho rằng, trước giờ không nhớ rõ hỏi ta một câu, ngươi thích không?

Ta khe khẽ thở dài, nhìn thẳng Tư Mã Kỳ, giọng bình tĩnh nói: “Kỳ thật ta từ đầu không đổi, từ trước kia, của ta khẩu vị vẫn là như thế này, chỉ là ngươi..... Vẫn không có thấy mà thôi“.

Con ngươi Tư Mã Kỳ một phen co rút nhanh, ta biết, đây là điềm báo trước hắn phát giận, khóe miệng ra nhấc lên nụ cười, nói: “Còn có..... Tiểu thế tử, lúc ăn cơm nói chuyện là thói quen thật không tốt, có chuyện gì..... Vẫn lại là cùng ăn xong rồi bữa cơm này, rồi nói sau“.

Vừa ngẩng đầu, Mã Văn Minh cùng Tiêu Trọng thúc, đang hé mở miệng nhìn ta, giống như gặp được sự kiện lớn nhìn ba người chúng ta.

Đuôi mắt ta nhíu lại, ánh mắt quét qua.

Nếu giết đều giết đến đây, cô nãi nãi ta cũng không phải là nàng dâu nhỏ Tần Hương Liên(*), trong khoảng thời gian này kìm nén kìm nén thành nội thương, vậy thì đem sự tình giải quyết một chút sớm một chút rồi siêu sinh!

(*)Tần Hương Liên: Là vợ của Trần Thế Mỹ trong hàng loạt các vụ án trong phim nổi tiếng Bao Thanh Thiên. Hẳn mọi người coi phim đều biết, còn ai chưa coi thì coi để biết thêm thông tin nhé!

Mà còn, ta đây là tạo ra nghiệt gì, đổi đến hiện đại đi, ta ngay cả bắt cá hai tay cũng không tính cả đi?

Ta này kẹp ở giữa thiếu chút nữa bị bẹp dí a!

Nghĩ vậy, ta hừ nhẹ một tiếng, quay đầu, duỗi chiếc đũa ra, đem kia nấm hương nhét vào trong miệng ăn ngấu nghiến.

Tư Mã Kỳ nhìn ta, nửa ngày, mới quay đầu đối với kia hai cái đã bị kinh hoảng không lên tiếng “Đại nhân” nói: “Cũng không gạt hai vị đại nhân, kỳ thật ta cùng vị công tử này là quen biết cũ, bởi vì rất lâu không thấy, cho nên hàn huyên vài câu, nhất thời cũng quên lễ nghi, thật có lỗi, hai vị đại nhân cũng đừng giúp ta gắp đồ ăn, hai vị ăn đi“.

Mã Anh Minh và Tiêu Trọng đáp tiếng phải, đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu thu trở về, chỉ là sau cùng ta phát hiện ánh mắt Mã Anh Minh có thâm ý khác nhìn ta một phen.

Trong lòng ta hồi hộp một phen, thầm nghĩ lần này xem ra càng phiền toái rồi.

Nhưng chính đang lúc này, bên tai lại ẩn ẩn truyền đến vài tiếng tiếng cười, ta tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Mã hồ ly, cười cái rắm!

Ngươi này họ Mã danh Văn Tài không tính là Tiểu Tam, nếu không phải vì ngươi, ta bực tức như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.