Bạch Bạch mê man tỉnh lại, phát hiện ra rõ ràng mình không phải đang ở trong phòng Lăng Thanh Ba. Mặc Yểm ngồi bên cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng bàng bạc chiếu lên người hắn, trong mắt Bạch Bạch, hắn giống như là mới từ Địa ngục xuất hiện, tạm thời tới đòi mạng vậy.
Cảnh giác quan sát một hồi lâu, Bạch Bạch phát hiện Mặc Yểm không hề có động tĩnh gì, chắc hẳn đang nhập định, vì vậy nàng quyết định len lén chuồn đi tìm nữ chủ nhân hiện giờ của mình.
Chẳng quan tâm toàn thân đau đớn, Bạch Bạch cong lưng lên, cái lưng đáng thương tưởng chừng đã bị ngã gãy, rón ra rón rén nhảy xuống cái bàn, đi về phía cửa. Vốn là dùng lực thì đi nhanh hơn, nhưng sợ làm cho Mặc Yểm chú ý, đành phải vất vả đi từng tí một.
Vất vả đi đến cạnh cửa rồi, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ vẳng đến từ sau lưng.
Mặc Yểm chê cười nhìn hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: “Bổn hồ ly, lại đây!”
Bạch Bạch thất kinh, chẳng quan tâm tới đau đớn, cũng quên mất có thể dùng pháp lực, tứ chi đạp một cái chạy như điên, nhưng chạy được vài bước lại phát hiện ra mình đang chạy theo đường ngược lại, về phía Mặc Yểm, đây là pháp thuật lợi hại gì?!
Cố gắng dùng móng vuốt níu lấy sàn nhà để không bị kéo ngược về phía sau, phí công, kết quả chỉ là lưu lại vài đường cào kéo dài trên sàn nhà, còn gãy mất hai cái móng, dùng sức quá mạnh nên cơ thể mất thăng bằng, theo quán tính bị lăn ngược đi, lăn một đường đến chân Mặc Yểm mới bị cản ngừng lại.
Mặc Yểm không nhịn được phá lên cười ha hả, rồi cũng không cúi xuống, tùy tiện phẩy tay một cái, đem Bạch Bạch đang nằm phịch dưới chân bay lên trên đầu gối.
Bạch Bạch nghĩ không chống đối lại được nữa, toàn thân đau đến sắp cắt ra thành từng khúc, yếu ớt nức nở nghẹn ngào một tiếng, hai giọt nước mắt to đùng rơi xuống đầu gối Mặc Yểm.
“Hồ ly ngốc, ta sẽ không ăn ngươi, chạy cái gì?” Mặc Yểm thấy buồn cười, tay vuốt ve bộ lông xoã tung trên người Bạch Bạch, cái con hồ ly ngu ngốc này khiến tâm tình của hắn rất tốt.
Bạch Bạch hấp hối liếc nhìn hắn, ưu thương đắm chìm trong nỗi thống khổ của chính mình, không kêu tiếng nào.
Mặc Yểm cười nói: “Ngươi đã tu luyện mấy trăm năm, hẳn là có thể biến thành hình người, vì sao còn trưng bộ dáng này. Yên tâm, đạo hạnh của ngươi, ta chẳng thèm để mắt đến đâu.”
Bạch Bạch tiếp tục giả vờ chết đáp lại!
Mặc Yểm không tức giận, ngón tay khẽ xoa nhẹ hai tai nho nhỏ, mềm mại của Bạch Bạch, được che phủ một lớp lông tơ mỏng, cảm giác rất thích, không nén được, phải xoa thêm mấy cái nữa.
Bạch Bạch vẫn tiếp tục giả vờ chết như trước.
Mặc Yểm cầm lấy cái đuôi xoã tung, khẽ vuốt vài cái, dường như cảm thấy còn không đã ghiền, lại lôi kéo hết bên này sang bên kia một lúc.
Hồ ly cũng có tự tôn! Bạch Bạch rốt cục không thể nhịn được nữa, giãy dụa cố thoát khỏi.
Tình thế bất đắc dĩ phải đối phó với kẻ mạnh, niệm mấy lần thần chú, thân thể vẫn không thể nào đi khỏi gian phòng này, trở về bên cạnh Lăng Thanh Ba như ý muốn.
Bạch Bạch biết rõ, nếu không cho người nam nhân bên cạnh này vừa ý, thì mình sẽ không đi được. Nhưng muốn nàng biến hoá thành người, nàng lại không muốn, đành phải ủy ủy khuất khuất mở miệng nói tiếng người: “Ngươi thả ta đi mà!”
Thanh âm trẻ trung, mềm mại, ngọt ngào, là giọng nói thiếu nữ.
Mặc Yểm trong mắt xuất hiện một tia hứng thú, hỏi: “Ngươi là con gái?”
Bạch Bạch nhẹ nhàng thốt lên một tiếng “Vâng”, im lặng nhìn Mặc Yểm có chút cảnh giác.
Mặc Yểm nói: “Biến thành hình người cho ta xem một chút, nếu như ngươi rất xinh đẹp, ta sẽ để ngươi đi.” (V: Điêu quá đi >.