“Hắn không phải là thích ăn bạch hồ tiên đấy chứ. . . . . .” Một cô gái trong số đó từ nãy giờ không mở miệng rụt rè lên tiếng.
Nàng nói ra rành mạch nỗi nghi hoặc trong lòng mọi người, năm nàng nghĩ ngợi rồi đưa mắt nhìn nhau hoảng sợ.
Lặng im một hồi lâu, một người dung mạo xuất sắc nhất trong đám giận dữ lên tiếng: “Cũng tại Thiên tướng Tinh quân kia, đáng lẽ không nên muốn chúng ta dùng thân hồ để đi tiếp cận hắn, nếu có biến thành hình người đi nữa, thì cho dù là thép luyện tuyệt hảo cũng trở thành sợi chỉ mềm oặt quấn quanh tỷ muội chúng ta!”
“Ai da, phải nói là dung mạo tên Mặc Yểm kia thật sự là quá đẹp nha, ta ở Thiên đình cũng chưa gặp qua tiên nhân nào anh tuấn như vậy!”
“Còn có tâm tư nhớ đến những điều ngu ngốc vậy sao, tốt hơn là nên nghĩ phải báo cáo kết quả nhiệm vụ với Thiên tướng Tinh quân như thế nào đi!”
“Hắn đuổi chúng ta ra hết, chúng ta cũng không có cách nào a! Cái con tiểu hoa yêu chết tiệt kia, nếu không phải Thiên tướng Tinh quân muốn chúng ta nhường nhịn mọi chuyện, nếu không ta nhất định nhổ tận gốc cái chân thân của nó, xem thử nó còn hung hăng cứng đầu đến đâu!”
“Các ngươi biết vì sao Thiên tướng Tinh quân lại đưa chúng ta tới đây hay không?”
“Ta nghe nói. . . . . . Chỉ là nghe nói thôi nha! Thiên đế muốn lấy lòng tên Mặc Yểm này, nghe đồn hắn thích bạch hồ, cho nên đưa chúng ta đến lấy lòng, đồng thời cũng để tăng mối giao tình giữa Thiên tướng Tinh quân và hắn. . . . . .” Một nữ hồ trong đó từng nghe qua tin tức ra vẻ thần bí nói.
“Sao? Thiên đế cũng muốn lấy lòng người khác? Gạt người à!”
“Hừ! Chúng ta vất vả lắm mới tu tiên đắc đạo, đứng vào hàng ngũ chúng tiên, nhưng bọn họ vẫn không xem chúng ta là người mà, cao hứng lên muốn thì sẽ đến lập tức đưa đi, thật là đáng giận mà!”
. . . . . .
Năm nữ hồ xì xào thì thầm một hồi, nghĩ đến phải đối mặt với những lời chỉ trích không chỉ của Thiên tướng Tinh quân mà còn cả Thiên đế nữa, trong lòng không khỏi ủ rũ, cứ như vậy kéo dài cho tới lúc sắc trời trở nên xám xịt, mới miễn cưỡng cưỡi mây quay về thiên giới.
Thiên tướng tinh quân nghe các nàng hồi bẩm, thở dài phất tay cho các nàng trở về, bản thân lo âu khổ sở đi gặp Thiên đế.
Thiên đế vốn dĩ cũng không dám ôm hy vọng quá lớn đối với chuyện này, nhưng khi chính tai nghe được ngay cả phương pháp vất vả mãi mới nghĩ ra lại bị phá hỏng, trong lòng lại cảm thấy oán hận không thôi, cho Thiên tướng tinh quân lui ra, người cứ như con thú khốn khổ đi tới đi lui trong ngự thư phòng, hết mắng Phật tổ tây thiên thờ ơ bàng quan, lại mắng Minh Ất lạnh lùng làm khó dễ, tức giận nhất vẫn là cái tên Mặc Yểm ngang ngược không phép tắc kia.
Cứ oán tới oán lui cũng không phải là biện pháp, chẳng lẽ bản thân mình lại phải vác cái mặt già nua này đến chịu đòn nhận tội với Mặc Yểm sao? Chỉ sợ cho dù ông ta có làm như vậy, thì đối phương vẫn chỉ giữ vẻ mặt cười lạnh như cũ, khoanh tay đứng nhìn!
Tên Mặc Yểm này và Minh Ất quả nhiên không hổ là huynh đệ, đều là cái loại không biết tốt xấu, không có lấy chút xấu hổ e thẹn của nữ nhân, đều là một loại như nhau vừa không biết điều vừa cứng đầu cố chấp khó thuần dưỡng !
Nhưng Thiên đế cũng không biết là vào thời điểm mà ông đang đau đầu nhức não, thì Mặc Yểm ở đầu kia cũng không có chút tiêu dao thoải mái nào.
Đuổi được năm con hồ ly tinh ầm ĩ đi rồi, hắn một mình ngồi khô héo trong phòng, ngồi một lúc thoáng cái đã hơn nửa đêm, hắn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, hắn cần phải làm cái gì đó, vì thế liền đi đến thư phòng, tùy tiện tìm một vài thư sách giết thời gian.
Trên bàn bày một quyển sách nhỏ, đúng là quyển bí quyết tu tiên đồng thân kia, Mặc Yểm tự thuyết phục mình: ta chỉ là tò mò, chỉ là tò mò mà thôi, sách nơi này mười quyển thì tám chín đều xem qua, nên còn lại cuốn này, không xem nó còn xem cái gì? Chuyện này không liên quan tới tiểu hồ ly kia!
Nhưng khi mở quyển sách ra, hắn lại nghiên cứu từng chữ từng chữ vô cùng nghiêm túc.
Đặc điểm lớn nhất đồng thân tu tiên là trước khi đạt thành chính quả thì thân thể nhất định phải bảo trì trong sạch với người ngoài, chính là từ thời điểm bắt đầu tu luyện, bên trong thân thể sẽ hình thành một ranh giới hư ảo, khi công pháp tăng lên, ranh giới hư ảo kia càng có khả năng nắm giữ nhiều chân nguyên pháp lực. Đồng thân tu luyện chẳng những tốc độ cao hơn so với người tu tiên bình thường , hơn nữa ở sau khi đại thành, nội lực sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi, bởi vậy pháp lực chất chứa trong cơ thể có thể đột nhiên tăng mạnh, cho nên ranh giới hư ảo này có thể nói là tương đương với một nhà kho tích tụ hình thành từ những bước đầu tu luyện, pháp lực dư thừa trong thân thể đều sẽ lưu trữ lại tại nơi này, sau khi tu luyện thành công chân nguyên từ nơi này sẽ xâm nhập và lan tràn khắp tứ chi xương cốt bên trong cơ thể.
Ngày đó Mặc Yểm đúng là nắm bắt được điểm này, hiện tại mới tỉnh ngộ vì sao Bạch Bạch ăn nhiều tiên đan tiên thảo như vậy mà không hề có hiệu quả, bởi vì tấm thân trinh nữ của Bạch Bạch bị phá, căn cơ bị hao tổn, linh dược này không thể phát huy tác dụng trong cơ thể, tất cả đều chảy về ranh giới hư ảo này, cũng bởi vậy Mặc Yểm mới dám khoa trương nói trong vòng ba năm Bạch Bạch sẽ khôi phục pháp lực căn cơ.
Chỉ là một quyển sách nhỏ, cho nên nửa canh giờ đã đọc xong, Mặc Yểm ném sách một bên, xuất thần nhìn ngắm viên dạ minh châu trên tường, trong lòng hắn luôn có một chút bất an nói không nên lời, lại nhất thời không biết được rõ ràng, rồi đứng dậy bước đi thong thả vài bước, lại ngồi xuống một lần nữa mở sách ra, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên tia sáng. . . . . .
Căn cơ của Bạch Bạch quá thấp, chỉ có năm trăm năm đạo hạnh, ăn nhiều vị thuốc đủ chủng loại mang dược tính khác nhau như vậy, nếu tất cả thứ đó đều đi vào ranh giới hư ảo, thời gian lâu chỉ sợ sẽ xung đột với nhau, nhỡ ra kích thích lẫn nhau, từ đó hiệu lực của thuốc phát tác, nhiều loại dược tính khác nhau mâu thuẫn tràn vào cơ thể, chỉ sợ tiểu hồ ly kia không tới ba ngày sẽ bỏ mạng!
Nghĩ đến đây, cả người Mặc Yểm bỗng dưng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, tiểu hồ ly kia sẽ chết. . . . . . tiểu hồ ly kia sẽ chết! Nàng không thể tiếp tục nũng nịu yếu ớt yêu cầu hắn cái này yêu cầu hắn cái khác, không biết dùng cái mũi ngoe nguẩy hôn nhẹ, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không còn được gặp lại nàng hóa thành hình người, õng ẹo làm nũng ôm chặt lấy thân mình, thấp giọng nức nở động lòng người, thân thể mềm mại ấm áp của nàng rồi sẽ trở nên cứng ngắc lạnh như băng, ánh mắt khờ dại tín nhiệm kia dần mất đi ánh sáng và mãi không mở ra nữa. . . . . . Không!
Trong nháy mắt, Mặc Yểm hoàn toàn quên việc bản thân đã quyết định loại bỏ hình ảnh Bạch Bạch ra khỏi đầu, vội vàng theo pháp chú trên người Bạch Bạch đi tìm chỗ ở của nàng, nàng không thể có việc gì được! Càng không thể chết!
Lên chín từng mây, nhìn trong Thanh Lương, Bạch Bạch thoải mái co tròn người cuộn đuôi lại ngủ say sưa, bỗng nhiên cảm thấy được trong lòng đau nhói, một cảm giác lo lắng cùng hoảng sợ dâng trào, nàng thoáng run rẩy rồi tỉnh lại, phát hiện bản thân đang an ổn ngủ trong căn phòng mà sư phụ an bài, bên tai dường như nghe được có tiếng người sốt ruột gọi tên mình, Bạch Bạch. . . . . . Bạch Bạch. . . . . . Một tiếng rồi lại một tiếng. . . . . .
Rốt cuộc là sao đây hả? Bạch Bạch ngỡ ngàng trở mình nhìn xung quanh, rõ ràng là không có ai à!
May mắn thay loại cảm giác kỳ lạ này tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Bên trong Mực đầm, Mặc Yểm ngồi xuống ghế, cơn tức giận của hắn bỗng nhiên xẹp hẳn như bong bóng bị xì hơi, hắn đã tìm được Bạch Bạch rồi, Bạch Bạch ở trong phủ Thanh Lương trên Thiên đình — nơi mà cả đời hắn cũng không muốn lại đặt chân đến.
Minh Ất. . . . . . Hiện tại có lẽ đang ở bên cạnh nàng! Nếu Minh Ất là sư phụ của nàng, như vậy đã quá rõ mối nguy hiểm tiềm ẩn trong người nàng…. Đã không còn cần tới hắn nữa.
Ngay từ lúc đầu, trừ bỏ đùa bỡn, thương tổn và khủng hoảng, hắn đã cho nàng được cái gì đâu? Nàng hiện tại có sư phụ, có cha mẹ, nhất định rất sung sướng rất thỏa mãn, có lẽ sau đó không lâu, nàng sẽ hoàn toàn quên hắn, giống như mẫu thân năm đó quên đi phụ thân và hắn.