Hai người Hồng Hồng và Lăng Thanh, mỗi người một câu giải thích một hồi, Bạch Bạch cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng sự việc.
Lăng Thanh Giám bị con rắn chết cắn một cái, trúng độc quá sâu, bảo vệ được tính mạng nhưng lại thành toàn thân là độc chết người. Để cứu hắn, Hồng Hồng mời Vân Hư trợ giúp hai người hoán hồn. Bây giờ là hồn phách Lăng Thanh Giám bám vào chân thân của Hồng Hồng, hồn phách Hồng Hồng nhập vào thân thể Lăng Thanh Giám. Hồng Hồng giờ dựa vào pháp lực để điều khiển thân thể Lăng Thanh Giám hoạt động, vừa dùng thân thể của hắn tu luyện tiên thuật, vừa đem chất độc của rắn từ từ loại bỏ ra bên ngoài cơ thể.
Quá trình này cần thời gian ít nhất mấy tháng, cho nên sau đó Hồng Hồng dùng thân phận của Lăng Thanh Giám để trở lại kinh thành cùng Lăng Thanh Ba, sau đó tìm lấy cớ rời đi, mang theo thân thể Lăng Thanh Giám trở về trong động phủ của mình an tâm tu luyện trừ độc, còn hồn phách Lăng Thanh Giám chính là tạm thời “ở nhờ” trong chân thân Hồng Hồng, nên hiển nhiên phải đi cùng nhau.
Động phủ Hồng Hồng ở gần đây, tính tình hai người đều là hướng ngoại, phong lưu không chịu gò bó, tu luyện gần một tháng, liền kết bạn đi ra hít thở không khí. Vốn là muốn đi thăm hỏi U Lan tiên tử, kết quả đụng phải Bạch Bạch ở chỗ này.
Hồng Hồng nói xong chuyện của mình, lại hỏi Bạch Bạch: “Vì sao nàng lại ở chỗ này? Cái vị công tử áo đen kia đâu?”
Bạch Bạch buồn bã trả lời: “Hắn tên là Mặc Yểm, Hoa lan tỷ tỷ mời chúng ta đến chơi, hắn muốn cùng Hoa lan tỷ tỷ chơi hôn nhẹ, luyện phương pháp song tu. Hoa lan tỷ tỷ không muốn, hắn phát giận mắng ta, ta bực mình bỏ chạy đi.” Bạch Bạch không hề biết, Hoa lan yêu tinh thật ra là ngàn lần nguyện ý, chẳng qua là bị nàng ba phen bốn bận phá tình hình mà thôi, khiến điều gì muốn làm đều tụt cả hứng.
Hồng Hồng nghe thấy vậy, lòng đầy căm phẫn, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi! U Lan tiên tử hắn đã gặp qua, dung mạo kém xa Bạch Bạch xinh đẹp. Bạch Bạch lại là hồ tiên, không phải hắn mèo khen mèo dài đuôi, nhưng công phu giường chiếu của hồ tộc so với hoa yêu tốt hơn rất nhiều! Cái lão Mặc Yểm này không nhìn được hàng sao?!
Đây không phải chuyện tình của mỗi Bạch Bạch, Mặc Yểm như vậy quả thực là sỉ nhục sức quyến rũ của toàn bộ hồ tiên!
“Vậy bây giờ nàng định đi đâu?” Lời này là Lăng Lăng Thanh Giám hỏi, hắn chính là thèm thuồng Bạch Bạch đã lâu, khó có được tiểu mỹ nhân bị bỏ rơi, hắc hắc hắc……
Nếu như là từ trước, hắn nhìn thấy yêu tinh đã sớm sợ tới mức hồn vía lên mây, hoàn toàn không dám đem mong muốn lên trên người yêu tinh. Nhưng lúc trước đã trải qua kiếp nạn sinh tử, lại ở chung với Hồng Hồng một thời gian dài, đối với loại yêu tinh khác loài này, đã sớm thản nhiên chống đỡ.
Huống chi hồ ly tinh a…… Thân là một nam nhân háo sắc bình thường, ai không từng ảo tưởng đụng tới hai con hồ ly tinh đa tình này chứ, ai không muốn thử xem hồ ly tinh trong truyền thuyết hút hồn, hao mòn nguyên khí thủ đoạn mây mưa ra sao?! Được chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu a!
Hơn nữa, Bạch Bạch xinh đẹp như vậy, đơn thuần chỉ là thiếu nữ, cũng thật sự không nhìn ra có gì nguy hiểm.
Bạch Bạch cúi đầu nói: “Ta cũng không biết, ta muốn vượt qua Thiên kiếp, ta muốn đến kinh thành tìm Lăng Thanh Ba……”
Lăng Thanh Giám nghe nàng nhắc tới tên muội muội, không khỏi “a” lên một tiếng, tạm thời dẹp suy tưởng về tình dục trong đầu xuống, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện nàng vượt qua Thiên kiếp với tiểu muội của ta thì có quan hệ gì?”
Trong thâm tâm lộ vẻ sợ hãi cả kinh, sẽ không giống xà yêu chứ, muốn hại chết muội muội của hắn sao?!
Hồng Hồng biết hắn dè chừng và sợ hãi, thay mặt Bạch Bạch giải thích nói: “Muội muội của ngươi là chân mệnh Kim Phượng, quý nhân thế gian khó gặp. Bạch Bạch ở bên cạnh nàng để được nàng ấy che chở, tránh được Thiên kiếp.”
Lăng Thanh Giám lúc này mới yên lòng, nói nhiệt tình: “Tốt tốt, ba chúng ta cùng đi, các ngươi đã cứu tính mạng huynh muội chúng ta, muội muội nhất định sẽ đồng ý bảo vệ nàng.” Thầm nghĩ: Ngươi đến nhà của ta, thì phải là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, chờ độc rắn trên người ta được loại bỏ sạch sẽ, chúng ta vừa lúc thân thiết nhiều hơn.
Hơn nữa, Bạch Bạch xinh đẹp như vậy, đơn thuần chỉ là thiếu nữ, cũng thật sự không nhìn ra có gì nguy hiểm.
Bạch Bạch cúi đầu nói: “Ta cũng không biết, ta muốn vượt qua Thiên kiếp, ta muốn đến kinh thành tìm Lăng Thanh Ba……”
Lăng Thanh Giám nghe nàng nhắc tới tên muội muội, không khỏi “a” lên một tiếng, tạm thời dẹp suy tưởng về tình dục trong đầu xuống, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện nàng vượt qua Thiên kiếp với tiểu muội của ta thì có quan hệ gì?”
Trong thâm tâm lộ vẻ sợ hãi cả kinh, sẽ không giống xà yêu chứ, muốn hại chết muội muội của hắn sao?!
Hồng Hồng biết hắn dè chừng và sợ hãi, thay mặt Bạch Bạch giải thích nói: “Muội muội của ngươi là chân mệnh Kim Phượng, quý nhân thế gian khó gặp. Bạch Bạch ở bên cạnh nàng để được nàng ấy che chở, tránh được Thiên kiếp.”
Lăng Thanh Giám lúc này mới yên lòng, nói nhiệt tình: “Tốt tốt, ba chúng ta cùng đi, các ngươi đã cứu tính mạng huynh muội chúng ta, muội muội nhất định sẽ đồng ý bảo vệ nàng.” Thầm nghĩ: Nàng đến nhà của ta, thì phải là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, chờ độc rắn trên người ta được loại bỏ sạch sẽ, chúng ta vừa lúc thân thiết nhiều hơn.
Bạch Bạch chưa kịp phiền não chuyện Thiên kiếp, lại nghe Lăng Thanh Giám nói vậy, lập tức trở nên vui vẻ, có hai người quen làm bạn đi cùng, một người là đồng loại của mình, một người là ca ca của chỗ dựa cái, tuy đều là đực, nhưng đều là người quen, vừa vặn cho nàng thêm bạo dạn!
“Chỉ có điều, các ngươi không phải muốn tìm hoa lan tỷ tỷ sao?”
Hồng Hồng và Lăng Thanh Giám trăm miệng nói một lời: “Không có, không có, chuyện của nàng quan trọng hơn.”
Bạch Bạch so với U Lan tiên tử gì đó còn mê người hơn nhiều, khó được có lúc ở bên cạnh nàng mà “không có đại nhân”, không nhân cơ hội thân thiết thì đúng là thằng ngốc, về phần U Lan tiên tử, sau này còn có rất nhiều cơ hội.
Sắc trời đã tối, ba người quyết định tới trước động phủ hồng hồng nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ra lại đi lên kinh thành tìm Lăng Thanh Ba.
Lăng Thanh Giám ỷ vào mình là ngoại hình hồ ly, nhằm đúng hướng trong ngực Bạch Bạch nhảy vào, Bạch Bạch kịp thời phản ứng thò tay ra đỡ được hắn, Lăng Thanh Giám mới được một tấc lại muốn tiến một thước, khẽ dựa vào trước ngực mềm mại của nàng , nói: “Hồng Hồng hắn mệt rồi, Bạch Bạch nàng ôm ta một chút được không?”
Hồng Hồng thèm muốn đỏ con mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cũng biết ta mệt mỏi sao! Sao ngươi không xuống đất đi? Muốn một người con gái như Bạch Bạch ôm, ý tứ ngươi cũng tốt ghê!”
Tên tiểu tử sắc lang, cho là ta không biết ngươi muốn nhân cơ hội chấm mút sao?!
“Được!” Bạch Bạch hào phóng đáp ứng, tay vuốt ve bộ lông đỏ trên người hồng hồ ly, cảm thấy rất thú vị, bình thường đều là người khác sờ nàng, hóa ra lông mềm như nhung sờ vào lại thoải mái như vậy!
Lăng Thanh Giám cực kỳ đắc ý, ngày một táo tợn ơn, hướng tới trong ngực Bạch Bạch cọ xát, oa! Sờ được rồi, đúng là tiểu mỹ nhân a!
A? Trong lỗ mũi nong nóng, ẩm ướt, đó là cái gì?!
Hồng Hồng ghen ghét vô cùng nhìn cái tên hỗn đản kia lợi dụng chân thân của mình để chiếm tiện nghi, thấy hắn lại hưng phấn đến nỗi chảy cả máu mũi “mình”, cái tên công tử nhà giàu bỉ ổi này! Không thể nhịn được nữa, một tay vươn tới xách hắn trở về, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi táo hỏa công tâm, hay là nghỉ ngơi một chút nhé!”
Dứt lời, không đợi hắn phản kháng, trong miệng niệm chú, cưỡng chế làm cho Lăng Thanh Giám ngủ mê mệt đi. Hừ! Dám cùng hắn đoạt tiểu mỹ nhân, coi như là đã từng là ân nhân nhưng cũng đừng mơ tưởng đi!
Động phủ Hồng hồng ở bên cạnh một tòa núi nhỏ trong thạch động, tuy không tinh tế tao nhã bằng U Lan tiên tử, nhưng thực sự cái gì cần có đều có. Bạch Bạch lần đầu tiên đến viếng thăm nhà đồng loại, bản chất tò mò khiến oan ức, tức giận tạm thời bỏ qua một bên.
Hồng Hồng đem Lăng Thanh Giám đã ngủ mê mệt ném qua một bên, sát đến bên người Bạch Bạch, cười nói: “Mặc Yểm hắn cùng U Lan tiên tử song tu, chúng ta cũng song tu được không?”
Bạch Bạch nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Không tốt! Lần đầu tiên rất không thoải mái!”
Hồng Hồng giật mình nói: “Ngươi là lần đầu tiên sao?”
“Trước kia chúng ta chưa từng luyện qua với nhau à!”
Hồng Hồng bị đánh bại, bàn tay mạnh dạn nắm lấy eo nhỏ của Bạch Bạch, nhẹ nhàng thổi khí nóng vào tai nàng nói: “Hồ ly chúng ta mới là trời sinh một đôi, vì sao lại không thoải mái chứ?”
Bạch Bạch cảm thấy có chút ngưa ngứa, cười hì hì né tránh sang một bên, nói: “Ngươi bây giờ không phải là hồ ly!”
Hồng Hồng nhớ tới vấn đề này, cảm thấy thất bại, thân mình bây giờ toàn là độc, thực sự không thích hợp cùng Bạch Bạch thân thiết, hơn nữa cái “thân xác” này là Lăng Thanh Giám, hắn cũng không quen dùng. Nhưng lại không cam lòng vô duyên vô cớ buông tha cơ hội tốt như vậy, vì vậy nói: “Chúng ta thử xem, nếu như nàng cảm thấy không thoải mái chúng ta sẽ dừng lại!”
Bạch Bạch nhăn nhăn mũi, nhớ lúc Mặc Yểm lợi dụng khi mình không ở cùng, chơi hôn nhẹ với hoa lan yêu, luyện phương pháp song tu, mình cũng có thể á! Hừ hừ! Chỗ dựa xấu! Từ nay về sau không cùng hắn chơi nữa!