Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 128: Chương 128: Trêu hoa ghẹo nguyệt (1)




Gả cho Mặc Yểm?

Bạch Bạch mặc dù là hài tử ngoan rất nghe lời, nhưng vừa tưởng tượng tới ý nghĩa theo như lời “lập gia đình” của Bích Bích, lập tức khẩn trương, đây chính là chuyện cả đời nha!

Bạch Bạch thu hồi nước mắt, đứt quãng nói:” Bích Bích nói, gả đi chính là muốn cùng một người nam nhân kết thành vợ chồng, hai người vĩnh viễn ở cùng một chỗ, trân trọng nhau, yêu mến nhau, trung thành với nhau……”

” Đúng!” Mặc Yểm vừa nghĩ tới từ nay về sau có thể cùng Bạch Bạch vượt qua thời gian như vậy, quả thực tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng).

” Nhưng…… Ngươi không cần ta bảo vệ ……” Bạch Bạch yếu ớt đưa ra ý kiến phản đối, trên thực tế bây giờ trong đầu nàng hoàn toàn mơ hồ, vừa nghĩ tới muốn cùng Mặc Yểm “vĩnh viễn ở một chỗ”, nàng liền chần chờ.

Công bằng mà nói, thời gian ở cùng Mặc Yểm một chỗ, vui vẻ khoái hoạt tương đối nhiều, nhưng không có nghĩa là nàng có thể thừa nhận hắn ngẫu nhiên khinh miệt ăn hiếp cùng chẳng biết lúc nào phát tác lửa giận đáng sợ, nàng sợ Mặc Yểm sẽ thương tổn nàng.

” Ai nói không cần? Nàng tốt với ta, ta vô cùng vui vẻ! Không tin nàng thử xem.” Mặc Yểm cúi đầu hôn khô nước mắt trên mặt Bạch Bạch, coi nàng giống như tâm can bảo bối ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt ve, một bên không quên lại an ủi.

Bạch Bạch cảm thấy đó là một cái bẫy, cho nên không chịu tiếp tục nói thêm cái gì về vấn đề này, về nhà hỏi qua phụ thân mụ mụ cùng sư phụ rồi nói sau!

” Y phục của ta đâu?” Bạch Bạch phát hiện mình cùng Mặc Yểm đều là người trần truồng, chỗ này vừa vặn là một cái động nhỏ gần ôn tuyền, cái sơn động này chịu ảnh hưởng nhiệt, quanh năm ôn hòa như màu xuân, trong động còn có giường chiếu Bạch Bạch an trí trong này từ trước, hai người hiện tại đúng là tựa vào nhau ngồi ở trên giường.

Mặc Yểm không cam lòng, không muốn từ hắc bào của mình lấy ra y phục của Bạch Bạch, hắn cố ý giấu đi y phục của nàng, sợ nàng nửa đường tỉnh táo lại biến trở về hồ ly, quả nhiên Bạch Bạch nhanh chóng đảo mắt tìm quần áo liền biến trở về bộ dáng hồ ly.

Mặc Yểm không cam lòng mà ôm lấy nàng nói: “Nàng biến thành người xinh đẹp như vậy, làm gì mà hết lần này tới lần khác luôn dùng chân thân?”

Bạch Bạch nhanh chóng nhảy xuống dưới giường cảm thấy khoảng cách cũng đủ xa, lúc này mới quay người lại khẽ nói: “Bởi vì phụ thân nói tâm cuả con đực không tốt! Ta không nghe lời phụ thân nói biến thành người, ngươi liền khi dễ ta, chiếm tiện nghi của ta!”

Mặc Yểm cười ha ha, vượt qua đuổi nàng, Bạch Bạch kêu oa một tiếng sợ hãi: “Ngươi không mặc quần áo chạy khắp nơi, không biết xấu hổ!”

” Nơi này không có người bên ngoài, nàng sợ cái gì?” Mặc Yểm trong lúc nói chuyện đã nhảy xuống giường ngăn ở trước cửa động, đang đắc ý dào dạt định đùa giỡn tiểu động vật, lại nghe được ngoài động có người sát phong cảnh hét lớn: “Bạch Bạch, ngươi ở đâu? Sư huynh tới đón ngươi!”

Đúng là tiếng của Vân Cảnh.

Mặc Yểm cứng đờ, xấu hổ cùng tức giận đồng thời trào lên trong lòng, đôi mắt hồ ly của Bạch Bạch lập tức cười híp lại: Cho đại phôi đản nhà ngươi không biết xấu hổ làm ta sợ! Đùa dai hét lớn: “Tam sư huynh, ta trong này!”

Mặc Yểm cũng không hứng thú ở trước mặt xú nam nhân này chạy trần truồng, tiện tay hướng cửa động, ngoài động cây mây và dây leo liền như có sinh mạng trong nháy mắt lan tràn tới che cửa động lại, xoay tay lại xoa cái mũi Bạch Bạch một lần, cười mắng: “Nàng, hồ ly xấu này.”

Đợi Vân Cảnh vượt mọi chông gai đi tới, Mặc Yểm đã quần áo chỉnh tề thuận đường ôm Bạch Bạch vào trong ngực.

Vân Cảnh vừa rồi xa xa nắm những dây che khuất cửa động, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết trong động xảy ra chuyện gì không thể cho ai biết, đợi vào trong động, ngửi được hương vị tình dục nhàn nhạt này, càng thêm khẳng định Mặc Yểm người này đã làm chuyện gì.

Hỗn đản này mệnh thật tốt! Tiểu sư muội nhà hắn xinh đẹp đáng yêu như vậy, làm sao lại để hắn lừa gạt tới tay chứ.

Mặc Yểm biết rõ hắn là đến đón Bạch Bạch, tự nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, cái sơn động này là nơi hắn cùng Bạch Bạch thân mật, hắn không muốn những người không liên quan ở chung, nhìn cũng không nhìn Vân Cảnh, ôm Bạch Bạch đi ra ngoài động trước.

Sờ lên cái đầu nhỏ của Bạch Bạch, Mặc Yểm ôn nhu nói: “Nàng ngoan ngoãn, ba tháng sau làm thê tử của ta.”

Bạch Bạch không có trả lời, chỉ cọ xát bàn tay của hắn, sau đó nhảy đến bên người Vân Cảnh. Vân Cảnh rất muốn duỗi tay ôm lấy Bạch Bạch, nhưng sư phụ hắn trước đó cố ý truyền lời, khiến tay chân hắn quy củ một chút, hơn nữa ở trước mặt Mặc Yểm, cho nên hắn cũng chỉ “khoanh tay đứng nhìn”.

Vân Cảnh giương một tay lên dưới chân liền sinh ra một đóa tường vân tuyết trắng, Bạch Bạch vài bước chạy tới, một hồi đã thấy Mặc Yểm đang đứng trên mặt đất bình tĩnh nhìn nàng, nàng đột nhiên cảm giác được trong nội tâm yếu ớt từ từ ê ẩm.

” Ừ…… Ba, ba tháng sau gặp……” tiếng Bạch Bạch không lớn, nhưng truyền vào trong tai Mặc Yểm giống như nổ vang như sấm sét, một chuỗi vui sướng — tiểu hồ ly cùng hắn ước định gặp lại, nàng đối với hắn cũng không phải hoàn toàn kháng cự!

Mặc Yểm khống chế không nổi trên khóe miệng hơi giương lên, vì những lời này của nàng, ba tháng chờ đợi tựa hồ trở nên chẳng phải dày vò không yên.

Ba tháng sau, tiểu hồ ly liền vĩnh viễn là của hắn!

Vân Cảnh dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá Bạch Bạch một lần lại một lần, tâm tư Mặc Yểm đối với nàng người người cũng có thể nhìn ra được, nhưng nàng đối Mặc Yểm là loại cảm giác gì…… Sư phụ nói muốn đem Bạch Bạch gả cho Mặc Yểm, thực ra là đúng hay sai?

Phía trước cách đó không xa, Nam Thiên môn đã ở xa xa, ngày hôm qua mùng một tháng tám, tất cả sư huynh đệ đều quay trở về Thiên đình, khiến cho náo động không nhỏ, hôm nay hắn không cho bất luận kẻ nào biết rõ hắn sẽ đi qua nơi này, ý định cứ như vậy âm thầm coi như xong, mang theo Bạch Bạch, hắn cũng không có tâm tình đi ứng phó những thần tiên “phấn ti” líu ríu kia.

Nhưng sự thật chứng minh, Vân Cảnh trời sinh ra đã là đom đóm trong bóng tối, đi tới chỗ nào phong cách đều sáng ngời như vậy, người khác mới bước vào địa giới Thiên đình, liền tới gần tam hoa tiên du ngoạn.

Vân Cảnh tính tình tương đối táo bạo, thường xuyên bên ngoài du đãng, trên Thiên đình đại bộ phận tiên tử đều cùng hắn có chút giao tình, tam hoa tiên ngăn đón hắn ôn nhu dịu dàng mà bắt đầu hỏi thăm kinh nghiệm hắn ở Âm ti Địa phủ, nếu là ngày xưa, Vân Cảnh cao hứng cũng không kịp, nhưng hôm nay bên cạnh hắn dẫn theo Bạch Bạch, rất nhiều lời nói ám muội trêu chọc liền không có ý tứ mở miệng. Thấy mỹ nữ nói chuyện vẫn còn đoan trang câu nệ tuyệt đối không phải là phong cách của hắn, cho nên Vân Cảnh thầm nghĩ mau mau thoát thân đem Bạch Bạch mang về Thanh Lương Quan, hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao rồi nói sau, nghe nói hôm nay cha mẹ Bạch Bạch cũng sẽ đến Thanh Lương Quan, hắn lại sao trở ngại Tiểu sư muội một nhà đoàn tụ?

Vân Cảnh tìm lý do thoái thác, nghĩ cũng không thất lễ lại có thể vứt bỏ ba tiên tử trước mặt, vừa vặn tiên tử Lê Hoa tuổi nhỏ nhất cúi đầu phát hiện Bạch Bạch bên chân Vân Cảnh, ồ lên một tiếng kinh hỉ nói: “Tiểu Bạch hồ này chẳng lẽ chính là sư muội nhà ngươi?”

Vân Cảnh gật gật đầu, Bạch Bạch ngẩng đầu lên chào hỏi nói: ” Các hoa tiên tỷ tỷ xin chào!”

Ba hoa tiên vừa nghe, lập tức đẩy Vân Cảnh vây quanh, vừa rồi Lê Hoa tiên tử mở miệng kích động nói:” Ngươi thật là Tiểu sư muội của Vân Cảnh ca ca? Ta là Lê Hoa tiên tử, tên gọi Lê Qua. Ngươi thật là lợi hại nha!”

Bạch Bạch thích nhất hoa cỏ xinh đẹp. Đối với Hoa tiên tử cũng phá lệ hơn mấy phần cảm giác thân thiết, bất quá ba hoa tiên này đối với nàng có phải là có chút…… Nhiệt tình quá độ không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.