Tại bệnh viện.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Cẩn Ngọc cũng mở được đôi mi nặng trĩu của mình, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà trắng tinh với chiếc đèn chùm tinh tế. Cô khẽ thở phào, như vậy có nghĩa là mình còn sống ấy nhỉ?
Đoạn, cơn đau ở bắp tay đã truyền đến não bộ, Cẩn Ngọc nghiến răng, quay sang bên trái, lại phát hiện Tử Lăng đang ngủ gật bên người bệnh.
Hai mắt cô long lanh đầy cảm động, không ngờ người như Tử Lăng cũng có bộ dạng ngủ gà ngủ gật thế này, lại là còn vì cô nữa. Cô không rõ là vì anh có tình cảm với cô, nên mới lo lắng thế này, hay là vì cảm thấy có lỗi nên mới trực chờ đến mức thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng tận sâu trong tâm trí, cô vẫn mong đó là khả năng thứ nhất.
Tương tư thật khổ, nếu người ta cũng đáp lại thì tốt biết bao?
Cẩn Ngọc còn chưa kịp đưa suy nghĩ mông lung bay xa, Tử Lăng đã giật mình tỉnh dậy. Anh ngẩng mặt lên và thấy cô đã tỉnh lại, mừng quýnh nhưng vẫn nhớ rõ không được động vào người cô, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
Tay anh luống cuống làm mấy động tác khó hiểu trong không khí, đầu tóc bù xù, gương mặt phờ phạc trông “ngố” vô cùng, nhưng ngược lại, Cẩn Ngọc lại thấy rất đáng yêu.
“Tiểu Cẩn Ngọc, em… em tỉnh rồi!”
“Em tỉnh rồi.” - Cẩn Ngọc nhẹ giọng đáp, nói xong mới chợt nhận ra mình đổi cách xưng hô từ lúc nào không hay.
Tử Lăng nghe cô xưng em thì có chút bất ngờ, sau cũng vô cùng hợp tác: “Em ở đây, anh đi gọi bác sĩ!”
Nói xong, anh vội chạy đi. Cẩn Ngọc dõi mắt nhìn theo, miệng cười chúm chím, trong đôi mắt không chứa gì ngoài sự hạnh phúc. Nhìn Tử Lăng của bây giờ, ai lại nghĩ anh là giám đốc hay người thừa kế của gia tộc lớn gì chứ? Chỉ đơn thuần là một người chồng đang chăm bệnh vợ mình.
Trong phút chốc, cô lại nghĩ nếu cứ như thế này mãi thì tốt nhỉ? Nếu anh là một người bình thường, có khi bọn họ sẽ thật sự có cuộc sống bình yên thế này cũng nên.
Sau khi bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa cho Cẩn Ngọc và xác định mọi thứ đều ổn, Tử Lăng lại đặt một bó hoa hướng dương khổng lồ tặng cho cô, còn cố gắng ngồi gọt trái cây đút cho cô, dù trước đây anh chưa từng làm qua những chuyện thế này bao giờ.
Cẩn Ngọc vui vẻ ăn hết những miếng trái cây xấu xí, bởi chỉ lo chú tâm đến bộ dạng vô cùng chân thành của anh. Đoạn, cô chợt nhớ ra điều gì:
“Tử Lăng, sao không có ai đến thăm em hết vậy? Giai Giai cũng không đến sao?” - Cẩn Ngọc biết rõ, cho dù cả thế giới này có bỏ rơi Cẩn Ngọc, thì nhất định Di Giai cũng sẽ ở bên cạnh cô đến cùng, nhưng cô đã tỉnh lại lâu như vậy rồi, lại không thấy cô ấy đâu cả.
Tử lăng nhìn đi chỗ khác như chột dạ, lưỡng lự không muốn nói. Cẩn Ngọc chớp chớp mắt đầy ái ngại: “Không thể nói cho em nghe được sao?”
Tử Lăng vừa nghe được giọng nói đó, lại còn xưng hô đầy ngọt ngào, biểu cảm đáng yêu như vậy, lòng dạ anh sắt đá thế nào cũng không thể trụ nổi. Anh nhỏ giọng:
“Nhưng em phải hứa, không được cáu giận.”
“Không giận.” - Cẩn Ngọc dứt khoát đáp.
Tử Lăng có chút khó nói, rất lâu sau mới nói trọn được một câu: “Thật ra… anh đã cố tình không báo cho bọn họ biết.”
“Tại sao?”
Khóe môi anh giật giật đầy ngượng ngùng, chưa bao giờ cô thấy anh trong bộ dạng này. Anh vuốt vuốt tóc, ngại đến mức cúi gằm mặt xuống đất, không dám nhìn thẳng vào mắt cô:
“Anh… muốn ở bên em lâu hơn. Nếu bọn họ biết tin, nhất định sẽ kéo đến đây, chiếm hết sự chú ý em dành cho anh mất.”
“Phụt!”
Cẩn Ngọc nghe xong, thật sự không thể nhịn được mà phì cười. Hôm nay cô thật sự nhận được rất nhiều bất ngờ về Tử Lăng. Anh thật sự có thể suy nghĩ đến mức này sao? . truyện kiếm hiệp hay
Cười đã rồi, Cẩn Ngọc chợt khựng lại. Anh nói muốn ở bên cô, như vậy cũng đồng nghĩa là có tình cảm với cô đúng không? Một dạng tình cảm rõ ràng hơn những gì trước đây anh từng thể hiện, không phải quan tâm giữa hai người đồng hội đồng thuyền, có lẽ… trong suy nghĩ của Cẩn Ngọc, Tử Lăng cũng dành tình cảm đặc biệt cho cô, như cô vẫn luôn dành cho anh vậy.
Tử Lăng thấy cô không nói không rằng, vô cùng lo lắng: “Tiểu Cẩn Ngọc, em không sao chứ?”
Cẩn Ngọc sựt tỉnh, nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông trước mặt. Giây phút này cô thật sự không biết nên nói gì nữa. Chẳng lẽ lại đi hỏi là “anh cũng yêu em phải không?”
Tử Lăng cũng say đắm ngắm nhìn Cẩn Ngọc. Không gian trong phòng chợt im lặng lạ thường, chỉ có nhịp tim hai người là đang đập mạnh liên hồi.
Tử Lăng thở mạnh một hơi, tiến sát gương mặt mình lại gần mặt cô, một tay đặt hờ sau gáy, cùng cô môi chạm môi.
Hai đôi môi không chỉ dừng lại ở việc chạm nhau, mà còn quấn quýt lấy nhau không ngừng. Hai người trao cho nhau một nụ hôn kiểu Pháp, cuồng nhiệt đến nỗi thân nhiệt cả hai đều tăng lên đột ngột, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Đến một hồi lâu sau, khi Tử Lăng thấy Cẩn Ngọc sắp không thở nổi nữa, anh mới chịu buông ra. Hai người nhìn nhau, Cẩn Ngọc thở gấp, hai má đỏ ửng, luống cuống muốn hỏi câu hỏi ban nãy.
“Anh…”
“Ich liebe dich!” (Tiếng Đức: Anh yêu em)