Du Đồng Nở Hoa

Chương 8: Chương 8




PHẦN VIII

Không phải cậu có ý với tôi đấy chứ?

Chẳng biết tại sao về sau câu chuyện về trận bóng rổ ấy lại được truyền ra. Qua màn này, Thường Tiếu cứ thế mà trở thành hiện tượng mới của đại học C. Bên cạnh đó, nhiều người thổi phồng lên, bảo mình đã trực tiếp chứng kiến, cứ rỗi rãi lại nói hăng say.

Từ đó về sau, trên diễn đàn trường, quan danh ‘uy vũ chân mệnh đại tướng quân’ từ đó mà in dấu trong lịch sử đại học C.

Chỉ là, đấy là chuyện này. Chẳng biết từ lúc nào, Thiến Thiến và Dung Lan bên cạnh bắt đầu vô tình nhắc tới, đại khái ý bảo Quý đại soái rất tốt này nọ.

Lại một buổi chiều ngập nắng. Ánh nắng bên ngoài nung nóng nền nhà đến khô ran. Dung Lan đang ôm sách, đột nhiên buột miệng bảo: “Thật ra Quý Hiểu Đồng đang theo đuổi cậu đấy.”

Cách dùng từ của Dung Lan hơi khác trước đây, Thường Tiếu lắc đầu theo phản xạ: “Không thể nào!”

Dung Lan lại nhìn cô, lời nói sắc bén: “Ý cậu rằng không thể nào có chuyện Quý Hiểu Đồng theo đuổi mình, hay không thể nào chấp nhận cậu ấy?”

Đáp liền: “Cả hai đều không thể!”

Dung Lan thở dài: “Cậu nói dối.”

“Tớ không!” Có thể nói được lời này, bản thân Thường Tiếu cũng hơi do dự, nhíu mày, “Tớ và Dư Phi mới chia tay thôi…”

Hơn nửa năm? Một năm? Hay bao lâu rồi?

Bỗng trong lòng cảm thấy hoảng loạn, cô những tưởng rằng, mỗi một ngày chia xa đều sẽ ghi lòng tạc dạ.

Thiến Thiến cũng bước vào từ ban công, tỏ ra tri kỉ thấu hiểu: “Thường Tiếu, mấy ngày trước, cậu dám nói thế này, ‘A, Dư Phi thích’. Nói cách khác, cậu, Thường Tiếu, bây giờ đã có thể đối mặt với cậu ta rồi. Thế nên, cô gái à, cậu thật sự đã không thích cậu ta như trước nữa…”

Không biết tại sao lúc này Thường Tiếu lại có cảm giác chán ghét bản thân: “Không phải, không phải như vậy.”

“Vậy thì thế nào? Hai người đã chia tay rồi.” Dung Lan lại thở dài, “Cậu đã khóc vì cậu ta, cũng đã từng đau khổ, cũng từng yêu, nhưng tất cả đều là chuyện đã qua. Những chuyện tình cảm thế này, không phải hai người tình nguyện, sao cứ mãi chôn mình trong quá khứ?”

“Thiến Thiến ngồi trên giường, ôm con gấu bông lớn, cảm khái: “Giờ đây là Quý Hiểu Đồng đấy.”

“Là Quý Hiểu Đồng…” Dung Lan tỏ ra tán thành.

“Không phải!” Thường Tiếu bật dậy, “Dù thế nào cũng không phải!”

Dung Lan liếc cô, ra lệnh: “Ngồi xuống.”

Thường Tiếu hơi do dự nhưng vẫn ngồi xuống, lại nghe Dung Lan hỏi tiếp: “Lúc trước không dám hỏi cậu, vậy thì Thường đại tiểu thư, cậu có từng làm cho rõ, rốt cuộc vì sao lại chia tay với Dư Phi không?”

Thường Tiếu hoàn toàn im lặng.

Tại sao lại chia tay? Vì mẹ Dư sao? Không phải… Trực giác cô lên tiếng phủ nhận. Cùng lắm thì mẹ Dư chỉ được coi là một trong những nguyên nhân mà thôi, vậy, thì vì cái gì?

Cứ thế mà xảy ra chiến tranh lạnh, không ai bước tiếp.

“Thật ra ngay từ đầu tớ và Thiến Thiến đều không nghĩ hai người sẽ thành. Đừng bảo tụi tớ nói vuốt đuôi vì Dư Phi quá mạnh mẽ. Nếu nói không thích cậu ta, chi bằng bảo hơi sợ thì đúng hơn. Cậu ta, rất thông minh, cũng quá tỉnh táo. Tớ luôn sợ rằng một người như cậu ta, rốt cuộc liệu có hiểu yêu một người là thế nào hay không. Khiến người ta không thể không nghĩ rằng, cậu ta đối tốt với cậu vì thấy dễ nắm cậu trong tay. Trước đây cái gì cậu cũng nghe theo cậu ta cả…”

“Không phải…”

“Vậy sau đó cậu khổ sở, mẹ cậu ta đối xử với cậu như vậy, tại sao cậu ta lại không an ủi cậu?”

“Có…” Thường Tiếu nhíu mày, “Anh ấy có, bảo… sẽ khiến tớ tin tưởng anh ấy.”

“Vậy cậu tự hỏi mình xem có tin cậu ta hay không?”

“Tớ tin!”

“Vậy sao cậu ta không tin cậu?” Thiến Thiến tiếp lời ngay sau, “Đây là chuyện cần sự tương tác của hai bên, nếu cậu tin tưởng cậu ta thì tại sao hai người lại xảy ra chiến tranh lạnh?”

Thường Tiếu không tìm được lời phản bác, cảm thấy rất khó chịu, “Tớ muốn đi ngủ!”

“Ngủ gì mà ngủ!” Dung Lan kéo cô lại, sau đó thở dài, “Thường Tiếu, cậu là một người rất sảng khoái, rất dễ thương…”

“Và cũng rất 囧..” Thiến Thiến chen ngay vào.

“Được rồi,” Dung Lan ho khan một tiếng, hắng giọng, “Là một cô gái hơi 囧 một tí… Nhưng tớ và Thiến Thiến cực kì thích cậu. Vì cậu nghĩ sao nói vậy, thuần khiết, lại chân thật. Mà điểm tớ và Thiến Thiến không thích cậu nhất, muốn biết là gì không?”

Thường Tiếu hơi khựng lại, không cam lòng mà bảo: “Nói đi.”

Dung Lan bình tĩnh nhìn cô, tiếp: “Chính là khi đối mặt với tình yêu, cậu luôn trốn tránh, không tự tin, không thẳng thắn, thậm chí là tự ti. Trong mắt chúng tớ, cậu rất tốt, đủ nam tính đủ nghĩa khí cũng đủ hiền lành. Nhưng cậu lại thể hiện sự yếu đuối, ‘Sao cậu ấy lại thích mình được chứ’!”

Thường Tiếu bặm môi, phản đối: “Đâu…”

“Đúng vậy, tớ và Thiến Thiến cứ thường xuyên phải quát lên, rốt cuộc sự tự tin của cậu đi đâu mất rồi!”

Thiến Thiến gật đầu: “Khi cậu và Dư Phi đang yêu, trên đường gặp phải bạn học, cậu đều tránh đi theo bản năng, sợ người khác sẽ hỏi chuyện của cậu và Dư Phi?”

“Thường Tiếu, thật ra trong ba người chúng ta, cậu là cô gái tốt đẹp nhất.”

“Hả? Thật à?”

“Giả,” Dung Lan hừ một tiếng, “Nghĩ hay thật.”

Thường Tiếu im re.

“Tớ thấy cậu nên bước tiếp. Con người Quý Hiểu Đồng đơn giản, lại xuất chúng, rất hợp với cậu.”

“Sao cậu ấy lại thích mình được chứ…”

“Cậu câm đi, cậu ấy hét lớn rằng muốn cậu nuôi cả đời mà cậu còn phủ nhận hả?”

Thường Tiếu lại im lặng.

“Cũng chẳng thấy cậu ấy gọi điện làm phiền tụi này.”

“Còn liên hệ chỗ thực tập cho cậu.”

“Hễ chút lại mời cậu ăn cơm.”

“Cứ nghỉ đông nghỉ hè là mất tích cùng cậu ta.”

“Ừ, mà quan trọng nhất, cái đồ đáng đánh đòn nhà cậu, thái độ cứ mập mờ ba phải nước đôi, thế mà người ta lại vui vẻ chịu đựng. Theo biểu hiện suốt nửa năm qua, toàn là cậu tùy tiện quay đầu bỏ đi, còn cậu ấy tình nguyện cun cút theo sau.”

Thường Tiếu vẫn cứ trầm mặc, thấy hai cô nàng cứ mỗi người một câu thảo luận rất hăng say, đề tài thay đổi quá nhanh khiến cô chẳng biết phải làm sao. Về tinh thần tám chuyện thế này, quả thật cô rất mặc cảm.

“Tớ không có trốn…” Thường Tiếu bất ngờ chen vào, “Tớ chỉ là…” Đột nhiên cô tránh né ánh mắt của hai người “Chỉ là, tớ thật sự… quá nam tính.”

Dung Lan xoa đầu cô: “Con bé này, kẻ ngốc có phúc riêng. Cậu lần lượt dính dáng với hai tay này… thế cũng đủ để tiếu ngạo giang hồ rồi.”

Thiến Thiến gật đầu: “Trong khi tụi tớ đang đau khổ dây dưa với mấy tay khác.”

Uầy…

“Tớ, tớ đi ngủ!” Về Quý Hiểu Đồng, có thể nói, cảm giác của cô về những gì Quý Hiểu Đồng dành cho, rốt cuộc cũng bắt đầu có ý thức. Có lẽ là thế chăng…

Ý nghĩ ấy khiến cô cảm thấy sốt ruột. Sự sốt ruột cứ tăng dần, cả thế giới nói, người đấy có ý với cô, thế nhưng, anh vẫn đối xử với cô như trước.

Điều này khiến Thường Tiếu nghĩ rằng, không thể cứ mập mờ mơ hồ như thế nữa.

***

Thi thoảng Thường Tiếu làm gì cũng dựa hoàn toàn vào trực giác. Nói đúng ra, có thể chẳng qua là cô muốn tìm chứng cứ mà thôi, huống hồ câu trả lời trong đầu cô, hoàn toàn ở phía phủ định.

Trong quán café hai người vẫn rảnh rỗi ghé vào như thường lệ, Thường Tiếu cứ liên tục nhìn sang Quý Hiểu Đồng, chần chừ do dự mãi, cuối cùng như thể xem cái chết nhẹ tựa lông hồng mà hỏi thẳng: “Không phải cậu có ý với tôi đấy chứ?”

“Phụt!” Quý Hiểu Đồng đang uống ngụm nước, bị sặc đến nỗi ho khù khụ. Sau đó không biết vì bị sặc hay xấu hổ mà khuôn mặt đỏ bừng.

Thường Tiếu thấy anh vẫn chưa hết hoảng, nhìn phản ứng của anh mà chẳng hiểu gì, tốt bụng đưa tay vỗ vỗ lưng anh để thuận khí, chẳng dè anh phản ứng càng dữ dội hơn, chỉ tay vào cô mà ‘Cậu cậu cậu’ suốt nửa buổi, cuối cùng bất ngờ đẩy ghế,… quát lớn: “Cậu cậu cậu… cậu không biết xấu hổ!”

Chạy.

Nháy mắt, Thường Tiếu bị anh giáng sét thành ‘trong sống ngoài cháy’… Phải thì phải, không phải thì không phải, cô dễ tìm biện pháp…

“Chứ như bây giờ là sao?”

Cô nhíu mày, uống ngụm nước lạnh. Không ngờ ngay sau đó, điện thoại vang lên báo tin nhắn tới, mở ra xem, vẫn là giọng điệu coi thường cái chết – [Đệch, vậy mà cũng bị cậu nhìn ra. Hừ, ra điều kiện đi.]

“Phụt.” Thường Tiếu cũng phun nước, “Khụ khụ…”

Thường Tiếu hít vào một hơi, khuôn mặt ngây ngốc hồi lâu. Quan trọng là, cô chẳng hề bài xích đề nghị này…

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhấn từng chữ trả lời: [Cậu mặc váy đi từ Bắc viện, qua lầu hành chính, xong đó băng qua thư viện, đến dưới ký túc xá của tôi, tôi sẽ suy nghĩ một chút.]

Không lâu sau cô bỗng nghe thấy tiếng tin nhắn tới điện thoại của Quý Hiểu Đồng như đang ở sau lưng, vừa định tìm người thì bất ngờ có bóng người nhảy ra từ sau, nổi cơn tam bành quát tướng: “Cái gì hả?”

Thường Tiếu quay người lại, thấy mặt Quý Hiểu Đồng xanh lét, cầm điện thoại chỉ vào cô, lên án: “Cậu đưa ra yêu cầu vô đạo đức như thế, cái gì gọi làsuy nghĩ một chút hả?”

Á… cô 囧 囧 .

Cô đã vừa làm chuyện gì?

***

Thường Tiếu cảm thấy rất kì quái, cứ người 囧 chuyện 囧 cùng Quý Hiểu Đồng như thế, rõ ràng là chuyện riêng của hai người, vậy mà Dung Lan và Thiến Thiến lại biết.

Lúc đó Thiến Thiến xông tới đập mạnh vào trán cô, quát: “Cái đồ ngốc này, đó là Quý Hiểu Đồng đấy!”

Còn Dung Lan thì rất khoái chí: “Không sao, tớ cũng muốn xem Quý Hiểu Đồng có quyết tâm hi sinh mặt mũi vì yêu không đây.”

Về phần Thường Tiếu, gãi gãi đầu, cảm thấy mình… hình như vẫn chưa chuẩn bị tâm lý…

Suốt hai ngày qua Quý Hiểu Đồng vẫn không có động tĩnh, Thường Tiếu khẽ thở phào nhẹ nhõm, ấy mà lại như có ai đang quấy phá đâu đó, khiến trong lòng cứ cảm thấy khó chịu bất an, ăn không ngon. Nhưng trước mặt Dung Lan và Thiến Thiến vẫn làm ra vẻ không quan tâm.

Tối nằm trăn trở trên giường, thầm tự kiểm điểm tại sao hôm đó lại kích động như vậy, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra thì đã sang sáng ngày thứ ba. Chẳng biết thần kinh Dung Lan và Thiến Thiến bị chập chỗ nào mà dậy sớm thay đồ, sau đó lôi hết quần áo trong tủ của cô ra, phối đồ.

Thường Tiếu 囧 囧 nghĩ, cứ bộ này tới bộ khác, chẳng biết tốn bao nhiêu thời gian đây.

Vất vả lắm mới tìm được một cái áo sơ mi caro xanh vàng, Dung Lan vội vàng đẩy cô vào nhà vệ sinh, phối chung với quần jeans đen bó sát, cùng mái tóc ngắn của Thường Tiếu, vừa trung tính lại chẳng kém phần xinh đẹp.

Mà mấu chốt ở chỗ, bản thân Thường Tiếu còn chẳng biết mình đã mua bộ này bao giờ…

“Xuống lầu xuống lầu đi.”

Vừa thay đồ xong, Thiến Thiến liền kéo cô đi xuống lầu. Vừa xuống lầu thì liền cảm thấy có gì không đúng.

Chẳng biết sao, có một đống sinh viên tụ tập dưới lầu, hình như đang bàn chuyện gì đó.

Sau đó Dung Lan bấm điện thoại, vừa thấy bắt máy liền nhao nhao: “Đến đi đến đi.”

Cảnh tượng trước mắt sau đó đã khiến Thường Tiếu kinh ngạc đến há hốc.

Một nhóm khoảng chừng mười người, xếp thành một hàng, cả đám đều khoác áo choàng chẳng biết kiếm được đâu ra, trông như siêu nhân, sau đó xuất phát từ thư viện xa xa, thẳng hàng ngay lối mà bước từng bước về phía này.

Ký túc xá của Thường Tiếu đối diện thư viện, trước mặt là một bãi cỏ rất rộng, trồng linh tinh mấy cây vạn tuế gì đó, thường bị tụi sinh viên thích đi đường tắt dẫm lên.

Trước nay cô chưa bao giờ làm thế, vẫn luôn tuân thủ quy tắc, nay thấy bọn họ đang càn quét bãi cỏ, bước từng bước đến gần, tâm tình cực kì phức tạp. Cuối cùng, ở vị trí cách cô khoảng 30m, mọi người dừng lại, tất thảy đều im lặng, vẻ mặt nghiêm túc.

Xung quanh càng lúc càng đông người vây lại. Thường Tiếu còn nghe loáng thoáng ở sau ký túc xá, có ai đang hô hào thông báo mấy câu như ‘Có kịch vui xem rồi’ này nọ, tiếp đó là tiếng di chuyển rầm rập. Không ít đám con gái tụ lại trên hành lang, hứng chí trông chờ sẽ xảy ra gì đó.

Cứ một tầng một tầng lại một tầng nhìn sang, cực kì ầm ĩ.

Cứ thế, mười người kia vẫn đứng yên tại chỗ, một bộ sừng sững theo kiểu ‘Lạnh nhạt nhìn thiên hạ, lặng im ngẫm chuyện đời.’

Không biết sao, khiến Thường Tiếu thấy có vẻ hơi thần kinh…

Để anh nắm một chút thì có sao đâu, người khác toàn vậy mà!

Thật ra ở đại học cũng hay có chuyện 囧 người 囧, chỉ là như thế này thì chưa gặp bao giờ. Áo choàng đỏ… bay phần phật dưới cơn gió.

Thường Tiếu còn chưa kịp nghĩ gì bất ngờ Thiến Thiến từ sau bịt mắt cô lại.

Vừa bị bịt mắt, toàn bộ sự tò mò của Thường Tiếu được khơi mào.

Sau đó nghe loáng thoáng tiếng gì đó, rồi lại yên lặng như tờ, tiếp đến là tiếng ca thán kinh ngạc, bàn bạc, xôn xao rất lớn cứ đợt này đến đợt khác, khiến Thường Tiếu không thể nhịn được, như bị trăm ngàn con kiến gặm cắn khắp người.

Cuối cùng không thể kiềm được, bất chấp tất cả, kéo tay Thiến Thiến xuống. Chớp mắt, cô cảm thấy quai hàm của mình như đã rớt xuống đất..

Chỉ thấy mười người kia, giơ hai tay lên, vén áo choàng lên cao, mà dưới cái áo choàng kia lại là… váy áo đủ kiểu đủ màu, và… lông chân.

Mười tên con trai mặc váy đứng trước mặt là đủ khiến bạn chấn động lắm rồi, ghê gớm hơn cả lúc vừa phẫu thuật xong, định nghỉ dưỡng thì bác sĩ chạy tới bảo để quên cái kìm giải phẫu trong bụng nữa kìa.

Thường Tiếu kinh ngạc đến không phản ứng được gì, ngay sau đó, đội quân áo choàng đỏ bất ngờ tách ra, một chiếc xe đạp nửa mới nửa cũ từ từ chạy tới sau bức tường đỏ kia, dần xuất hiện trong tầm mắt.

Quý Hiểu Đồng đang đạp xe, mặc chiếc áo sơ mi caro cùng màu với cô, quần jeans đen, vẫn một vẻ thờ ơ, một chân chống đất, sau đó hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu trà sâu hun hút dưới ánh dương càng thêm sáng rỡ, mái tóc ngắn bay bay, vẻ cuốn hút hấp dẫn khiến đám con gái của cả tòa kì túc xá thầm hít một hơi.

Nhưng, anh chỉ chăm chú nhìn về phía cô.

Trong nháy mắt Thường Tiếu cảm thấy hoảng loạn, dưới ánh mắt chăm chú kia, cuối cũng không kiềm được mà nín thở.

Ánh mặt trời sáng chói hủy hoại mọi giác quan.

Sau đó, đám con trai vượt qua mọi thế tục kia cuối cùng cũng bộc lộ bản tính, lần lượt nở ra nụ cười xảo trá, không thèm quan tâm chuyện mặt mũi mình đã bị ném tít Thái Bình Dương, bây giờ bày ra tư thế ‘Xin mời’ rất kì dị, hô lớn: “Thường cô nương lên kiệu!”

Lên kiệu gì? Không phải chỉ là một chiếc xe đạp quèn thôi sao?

Thấy ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng đưa tới trách móc, Thường Tiếu chỉ cảm thấy mọi người đang điên hết rồi, đầu óc ong ong.

Còn Quý Hiểu Đồng vẫn không nói tiếng nào, lẳng lặng đứng yên nơi ấy, nhưng trong mắt lại có biết bao căng thẳng, lẫn mong chờ.

Lúc vẫn còn chần chừ thì Dung Lan đã không chịu nổi mà đẩy cô một cái từ sau. Cô bị mất thăng bằng, bước hụt lên trước một bước, bây giờ, cô, cô… chạy thì còn kịp không?

Nhưng Quý Hiểu Đồng sẽ rất buồn… có lẽ sẽ bị người khác chế giễu cả đời mất. Cô nghĩ tới nghĩ lui, hít một hơi để đứng vững. Dù gì thì từ sau khi vào đại học C, cũng chẳng phải lần đầu bị mất mặt nữa, có gì mà sợ!

Vì thế tỏ vẻ dửng dưng mà hừ một tiếng, quang minh chính đại đi tới. Nhưng càng bước gần thì đột nhiên cô đưa hai tay bưng mặt, như lửa cháy tới mông mà chạy tót tới chỗ Quý Hiểu Đồng.

Vừa chạy tới vừa hét lớn bảo Quý Hiểu Đồng: “Đạp xe, mau! Đạp xe!”

Quý Hiểu Đồng khờ người suốt cả buổi mới phản ứng lại, dậm bàn đạp, xe bắt đầu chuyển động. Thường Tiếu vội tăng tốc, ba bước còn hai, đến bên xe rồi thì nhảy lên – ngồi vào yên sau!

Sau đó vì đầu xe của Quý Hiểu Đồng bất ngờ bị giật, anh phản ứng nhanh nên kịp chỉnh lại, xe hơi lắc lư, cuối cùng cũng chạy đi.

Thường Tiếu quay đầu lén nhìn lại đám người đông như trẩy hội kia, có thể nói rất có xu thế đào núi lấp biển, tim đập bình bịch, vỗ vào vai Quý Hiểu Đồng: “Đừng ngơ ngác nữa, đạp mau đi!”

Lại nghe thấy tiếng gào lớn của đại quân áo choàng cùng đồng thanh: “Đưa vào động phòng!”

“Hả—” Thường Tiếu bụm mặt mà thét lớn, tự nhủ rằng chưa nghe thấy gì hết. Mãi đến khi thấy xe quẹo qua góc cua, cuối cùng cũng thoát khỏi sự chi phối bức người của cảnh ‘tỏ tình’ kia, cảm thấy nhẹ nhõm mà thở phào một hơi.

Dưới nắng sớm trong lành, hai người, một chiếc xe đạp, chầm chậm trên con đường trường, lúc nghe tiếng bánh xe lăn, vì đã bao năm tháng nên phát ra tiếng kẽo kẹt đều đều.

Một lát sao, giọng nam trung của Quý Hiểu Đồng vang lên, phần nào lộ ra sự căng thẳng trong anh, hỏi: “Thế… chuyện này đã được quyết định rồi?”

Thường Tiếu ngồi sau xe huơ huơ chân, không để ý đến câu anh nói. Ồ… xe này thấp, vì cô cao nên cứ phải giơ chân lên để không bị chạm đất, thế nên được một lúc là hai chân mỏi nhừ.

“Này!”

“Này!”

Hai người cùng lên tiếng một lúc, người trước vì thấy cô không nói tiếng nào, không thể chịu nổi. Người sau vì quá mỏi chân, lên tiếng kháng nghị.

“Cậu nói ‘ừ’ trước đi.”

“Đến lượt tôi chở cậu cho.”

Hai người lại lên tiếng cùng lúc.

Sau khi im lặng…

“Không cần! Tôi đây tinh lực dư thừa!”

“Hả? Nói gì mới được?”

Lại trầm mặc.

“Dù sao thì tôi cũng coi như cậu đã đồng ý.”

“…” Thường Tiếu hoảng hốt thét lên: “Cẩn thận!”

Chỉ thấy xe tròng trành, hình như vừa lăn qua đất đá gì đó, lại lăn thêm hai vòng xe, đến con dốc dài ở phía nam trường. Đây là con dốc chừng bốn mươi độ, dài hơn ba trăm mét, ở dưới là hồ tình nhân.

Dưới trọng lượng của hai người bọn họ, xe tăng tốc, bắt đầu lăn nhanh về trước.

Vừa rồi Quý Hiểu Đồng không để ý nhìn đường, nay thấy thế thì tập trung, phát hiện đang xuống dốc, vội vàng phanh gấp.

‘Kít’ một tiếng thật vang. Chả biết Lão Hổ mượn cái xe đạp nát này từ đâu ra, sau tiếng ‘kít’ kia, cảm nhận rõ ràng dây thắng đã đứt…

Thấy xe lao tới một nhóm học trò đang tụm lại, thần kinh anh căng cứng, cũng chẳng thèm quan tâm đến danh hiệu mỹ nam có một không hai của đại học C chi nữa, la ó: “Tránh ra! Tránh ra!”

“Còn bảo tránh cái gì nữa, mau thắng lại ngay— khỉ gió!” Thường Tiếu cũng gào lên, sau đó mở to mắt, đổi giọng, gào lên đáng sợ: “Tránh ra! Tránh ra!”

Chẳng biết cái xe nát kia bị gì kích thích mà lao xuống dưới nhanh như điên!

Thường Tiếu chỉ sợ cái xe này sẽ rã ra mất, phản xạ khi xảy ra tai nạn khẩn cấp, ôm chặt vào hông Quý Hiểu Đồng, cố gắng giơ chân lên cao, tránh để chạm đất thì hỏng giày mất.

“Đệch, muốn chết hả!”

“Không muốn sống à!”

“Đậu mè, đây là trường học, làm trò gì đó!”

Tiếng la oai oái rủa xả liên tục vang lên, Thường Tiếu không đoái hoài tới, ôm chặt Quý Hiểu Đồng, tức tối nghĩ, nếu vì việc này mà cô lên nóc sớm, nhất định sẽ thành u hồn khóc đổ Vạn lý trường thành, khóc đổ điện Diêm vương!

Hai người vừa sợ vừa né, Thường Tiếu hung dữ đánh anh, quát lớn: “Thắng lại mau, đồ chết tiệt!”

“Thắng gì mà thắng! Dây thắng bị dứt rồi! Cậu đừng la nữa! Tôi chỉ mới học lái xe từ hôm qua thôi!” Quý Hiểu Đồng cảm thấy mình quá xui xẻo, biết vậy thì anh tự mang xe mình tới, còn không thì mua một chiếc xe leo núi mới cho rồi. Cũng chỉ tại Trần Hoa nói gì mà, ở trong trường phải khiêm tốn, cái gì cũng phải thật khiêm tốn, xe đạp cũ thì có cảm giác bình dân thân mật hơn, lại có thể kéo gần khoảng cách của hai người, v..v..

“Hôm qua mới học…” Cái đồ chết tiệt này! Thường Tiếu cảm thấy vừa qua khúc cua, tốc độ xe càng nhanh hơn. Ngồi sau xe hít một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt, càng ôm anh chặt hơn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ—

Mn! Cho dù chết thì bà đây cũng phải kéo cậu chết chung!

Chỉ là… Thường Tiếu cũng rất lo lắng.

Qua góc cua không lâu thì đến đường bằng, vì quán tính nên sau khi lao xuống, xe tiếp tục lăn thêm một đoạn nữa nhưng dù sao thì sau đó cũng dừng lại.

“Phù…” Quý Hiểu Đồng khẽ thở phào, có thể thấy là rất hài lòng với kĩ thuật của mình. Sau đó tầm mắt rơi xuống vòng tay đang ôm chặt lấy anh của Thường Tiếu, ánh mắt lập tức trở nên rất dịu dàng.

Chân Thường Tiếu vẫn giơ lên cao, giơ cao đến mức vừa mỏi vừa nhức.

Chuyện xảy ra không quá mấy phút đồng hồ nhưng thật sự quá kinh khủng, mãi đến khi không có cảm giác bị gió táp vào mặt nữa, Thường Tiếu mới mở to mắt , nặng nề điều chỉnh hô hấp, kiềm chế cơn tức. Vất vả lắm mới khôi phục tâm trạng, lập tức buông hai tay, không thèm để ý đến chân đang mỏi nhừ, nhảy xuống xe, đi về phía hồ tình nhân ở cách đó không xa.

Quý Hiểu Đồng lập tức bỏ xe qua một bên, vội vàng đuổi theo, “Này, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi mà.”

Con tức của Thường Tiếu bốc hỏa, hừ một tiếng, đấm vào ngực, đánh vào tay, đá vào đùi, giẫm lên chân anh, sau đó trừng mắt, lại tiếp tục quay đầu bỏ đi.

Tính tình Quý Hiểu Đồng chịu khó chịu khổ bấy lâu, hoàn toàn không phản kháng, trái lại rất ngoan ngoãn chịu đòn, sau đó xoa xoa chỗ đau rồi tiếp tục vội vàng đuổi theo, kéo áo cô, vội nói: “Chuyện này tôi coi như cậu đã đồng ý rồi nhé.”

“Chuyện gì?” Cô cau mày.

“Thì…” Anh không hiểu sao bỗng thấy ảo não. Đại khái cũng vì sĩ diện, trừng mắt nhìn cô, tùy tiện chỉ vào đôi tình nhân ở bên hồ kia mà đáp: “Thì chuyện đó đó.”

À… bên hồ toàn là mấy đôi yêu nhau, thật là chói mắt. Thường Tiếu híp mắt, hừ một tiếng: “Không có chuyện đó.”

“Cái gì?” Quý Hiểu Đồng mở to mắt: “Cậu không giữ lời! Cậu đã bảo mặc váy rồi sẽ đồng ý cơ mà!”

“Là suy nghĩ.”

“Suy nghĩ rồi đồng ý đi!”

“Không!”

“Cậu—” Đột nhiên Quý Hiểu Đồng nhớ tới gì đó, bất ngờ ôm cô, giọng nói mềm nhũn: “Cậu đồng ý đi mà…”

“Ơ…” Nhất thời Thường Tiếu trầm mặc.

Quý Hiểu Đồng hài lòng thở phào nhẹ nhõm, hai hộp chocolate Thụy Sĩ hối lộ Dung Lan cuối cùng cũng có tác dụng, biết cô thích mềm không thích cứng, khẽ cắn môi, giữ hai tay cô rồi tách ra một chút, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cậu… em làm bạn gái anh đi.”

Đôi mắt sâu hút sáng ngời giờ đây lộ ra vẻ đặc biệt vô tội, tràn đầy mong chờ, có gạt ra cũng không xong.

Cô bị ánh mắt của anh khiến không thể trở tay, nhìn khuôn mặt anh tuấn, nghĩ tới những ngày trước anh luôn ở bên, đột nhiên thấy do dự. Vốn dĩ… cô đã nghĩ kĩ rồi, nhưng đến khi đối diện khung thành…

Tại sao lại do dự như vậy.

Có điều, lũ con trai bên khoa máy tính kia, cũng thật biết hi sinh.

Thấy cô do dự không quyết, Quý Hiểu Đồng sực nhớ tới lời Thiến Thiến đã dặn, bảo con gái xấu hổ thì tức là đã ngầm đồng ý. Vì thế vội vàng ra tay trước, không đợi cô trả lời, bước lên trước, nắm lấy tay cô, hừ một tiếng, giả vờ bình tĩnh: “Cứ quyết định vậy đi, khụ khụ, mai gọi cơm cho anh.”

“Cái gì!”

“Thì…” Quý Hiểu Đồng nhìn vào mắt cô, khí thế xìu hẳn, “Anh gọi cơm cho em.”

“Thế thì còn được.”

Nghe vậy, anh thở phào một hơi, ngẫm lại rồi cười rất đắc ý.

Mặt hồ tình nhân được chiếu sáng trong vắt, gió mát thổi khiến cảm thấy khoan khoái cả người. Khuôn mặt của Quý Hiểu Đồng, được nhuộm dưới ánh sáng rực rỡ phản chiếu từ mặt hồ, thật chói mắt.

Nụ cười kia, rực rỡ như cánh đồng hoa đang rộ bông ở cạnh căn nhà dưới quê khi cô còn nhỏ, từng bụi từng bụi, cứ thế mà đánh vào từng tế bào thần kinh đang không hề phòng ngự trong cô, cảm thấy hơi tê tê, ê ẩm.

Hình như, cảm thấy thật hạnh phúc.

Cái cảm giác ngọt ngào ấy… từng chút, từng chút lan tỏa trong lòng.

Không thể phủ nhận được rằng hành động của anh đã làm cô rất cảm động. Cô thở dài một hơi, nếu đã vậy thì… đâm lao theo lao… thử xem.

Nghĩ tới đây, cô cũng khẽ thở dài một hơi, sau đó như nhận ra điều gì, rút tay mình về, khó hiểu hỏi: “Sao lòng bàn tay anh mồ hôi không vậy?”

Quý Hiểu Đồng chả biết nói sao, tức tối nắm tay cô tuyên bố chủ quyền: “Để anh nắm một chút thì có quan hệ gì, người khác toàn vậy mà!” Không phải vì anh đang hồi hộp đó sao?

“Gì cơ?” Người khác toàn vậy? Thế thì… để anh nắm một chút nữa cũng được… Nhưng vẫn không quên nhấn mạnh, “Chỉ một chút thôi đó.”

Quý Hiểu Đồng hừ một tiếng, sau đó lại cong cong khóe môi, tiếp đến phải phân tích chiến lược hôn môi mới được!

Lúc trở về, Quý Hiểu Đồng dựng cái xe nát mất phanh kia, quay đầu xe đưa cho Thường Tiếu, ngoan ngoãn trèo lên ngồi yên sau, ngẩng đầu nhìn cô, mím môi cười, ra vẻ vô tội nói: “Không phải ban nãy em nói để em đạp sao?”

Sau đó anh ra vẻ rất đứng đắn, đưa mắt nhìn con dốc hơn ba trăm mét, tay phải nắm thành đấm, lộ hàm răng trắng tinh về phía Thường Tiếu: “Cố lên!”

Coi như Thường Tiếu cũng là người có kinh nghiệm yêu đương.

Thường Tiếu cũng được coi như người có kinh nghiệm yêu đương.

Lần này cô như cùi không sợ lỡ, có ai không hài lòng thì cứ đi tìm Quý Hiểu Đồng ấy, dù sao thì chắc do thần kinh của anh bị chập mạch hay mắt bị trét phân chó gì đó, quan tâm cô làm cái gì.

Nhưng mà sự tình lại không như cô đã nghĩ. Ít nhất thì những người bên cạnh, trừ việc không thể che giấu sự hâm mộ thì đa số đều thật lòng chúc phúc. Chỉ là thi thoảng nhận phải bồ câu đưa thư không kí tên kiểu ‘Để tôi xem bao giờ các người chia tay’. Cô không thèm chấp, cứ thế mà không chia tay với Quý Hiểu Đồng cả đời cho xem.

Trước đây không có cảm giác nhiều, nói đến yêu đương, chỉ sau khi công khai rồi thì quả thật, Quý Hiểu Đồng đối tốt với cô đến nỗi người người căm phẫn. Ít nhất cũng khiến cô hoàn toàn hiểu được hai câu, cái gì gọi là ‘Nam nữ khác biệt’ và ‘Bạn trai để sai bảo.’

Thật ra trước đây Thiến Thiến và Dung Lan cũng từng nhấn mạnh chuyện này, chỉ là dưới điều kiện ‘gió thoảng ngoài tai’ và do ‘nhân tố bên trong’ nên cô vẫn không thể nào lĩnh hội. Nay có một người, đứng ra gánh vác đảm đương tất cả mọi việc nặng nhọc vất vả, một cú điện thoại gọi tới, dù là trò tiêu khiển nhảm nhí nào cũng theo, lại còn đánh không đánh trả, mắng thì lâu lâu cự cãi đôi câu, không chừng có khi còn vui vẻ…

Có một người như vậy ở bên, cảm thấy thật sự không tệ.

Thường Tiếu cảm thấy bắt đầu bước trên con đường đạo lí rành rành: ‘Phụ nữ được chiều sẽ hư’.

Về phần này, lúc về ký túc xá Thường Tiếu có mang ra trao đổi, nói xong, Dung Lan và Thiến Thiến cứ thét lên chói tai, càng nói chính cô cũng cảm thấy ngượng…

Bấy giờ, cô lại xoa đầu Thiến Thiến an ủi: “Thiến Thiến, mấy tên bạn trai trước của cậu đúng là đồ cùi bắp…”

Thiến Thiến 囧.

Dung Lan: “Nói! Quý Hiểu Đồng còn anh em bà con chú bác gì không hả!”

***

Mà Thường Tiếu trong mắt đám anh em của Quý Hiểu Đồng thì…

Một: Tính tình thoải mái, thần kinh siêu thô, bạn gái như vậy không hay ghen tuông vớ vẩn.

Hai: Thuộc làu các loại game như lòng bàn tay, bạn gái như vậy dễ có tiếng nói chung.

Ba: Khéo tay, cần cù chịu khó, lại có thể nấu ăn ngon, bạn gái như vậy xếp vào loại hiền lương thục đức.

Bốn: Đủ bạn bè, đủ nghĩa khí, đủ lớn gan, mặt cũng đủ dày, lại thoải mái rộng lượng, cũng rất biết chăm sóc những người xung quanh…

Nói tóm lại, không bám người, không vô cớ gây sự không chạy theo vật chất, thi thoảng nói ra mấy câu ngốc nghếch giật gân nhưng cũng rất hiểu chuyện, lại thêm điều kiện gia đình không tệ, bản thân cũng tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, nhất là khi đang yêu càng có vẻ nữ tính, cộng thêm nghĩ cho chiều cao của đời kế tiếp, – ngẫm thế nào thì cũng thấy cô rất thích hợp để cưới về nhà.

Trong lúc nhao nhao sôi nổi, cảm thấy Quý Hiểu Đồng như vô tình nhặt được của báu.

Lúc nói mấy chuyện này, Quý đại soái hất mặt thật cao, ra vẻ cực kì tự hào, cái bộ không coi ai ra gì rất gợi đòn, nói: “Hừ, mấy chuyện này anh đây biết từ lâu.”

Đương nhiên cũng không thể kiềm được nụ cười đắc ý.

Thế nên, thi thoảng có vài người đùa giỡn sẽ bảo: “Khi nào cậu chia tay với cô ấy thế, nhớ báo anh em tụi này một tiếng.”

“Cút! Cút! Cút đi ăn đi!”

***

Những ngày nhàn nhã như thế dần trôi, chớp mắt một cái lại đến tết.

Cuối năm nay, anh cả Thường Tiếu cưới vợ, thế là cô nghỉ thực tập, ở nhà giúp anh chuẩn bị hôn lễ.

Trường hợp bác sĩ bảo cưới như thế này, cô cảm thấy khá bất ngờ. Dù sao thì Thường Hỉ cũng là bác sĩ phụ khoa, mấy chuyện tránh thai này nọ, sao lại không cẩn thận như vậy chứ.

Nhưng anh chỉ cười rất đểu, chớp mắt giả ngu nói: “Giời, mấy chuyện tránh thai này sao mà tránh được hoàn toàn.”

Trong khoảnh khắc, Thường Tiếu cảm thấy mình gặp được một sinh vật đơn bào như Quý Hiểu Đồng, quả thật may mắn.

Tên đấy à, ngoại trừ nắm tay gì đó, vẫn chưa làm gì vượt quá quy củ cả.

Chị dâu tương lai là con một, thế nên chuyện Thường Tiếu hay làm nhất là đi mua đồ với chị dâu. Mà phụ nữ có thai mà, đương nhiên cô phải xách đồ giúp rồi.

Không được chiều thì không biết, lúc Thường Tiếu đi mua sắm, quả thật cứ nghĩ tới Quý Hiểu Đồng. Nếu Quý Hiểu Đồng ở đây thì tốt, có người khuân vác; nếu Quý Hiểu Đồng ở đây thì tốt, có người lái xe rồi; nếu Quý Hiểu Đồng ở đây thì tốt, có người trả tiền…

Chỉ là, vừa được nghỉ thì cô đã đuổi anh tới Sơn Đông; mặt khác, vì muốn giữ bí mật với cả nhà nên cũng cố gắng giảm tần suất gọi điện. Nhưng không ngờ cô lại nhớ anh,… rất nhớ anh.

Sẩm tối, Trần Thần gọi điện thoại cho cô, nói qua loa mấy chuyện như, công ty ở Sơn Đông phát triển khá tốt, lại bảo, hiện công ty vừa nhận một hạng mục công trình lớn ở thành phố cô đang ở, mấy ngày nữa sẽ về. Đang tìm một văn phòng ở đây, đùa rằng sẽ dành cho cô vị trí ‘quản lí khai hoang’ để ngồi.

Cô cuống quýt xua tay, anh cũng chỉ cười, sau đó lại hỏi: “Thế có muốn tới nhà ngồi chút không?” Xong lại còn bảo, “Sao lại không nói năng gì mà đùng một cái mang cháu về gặp cha mẹ được. Thật ra Tiểu Đồng đã suy nghĩ chuyện này lâu rồi, nhưng cứ sợ sớm quá, nghiêm trọng quá thì lại hù cháu.’

Nghe vậy, đột nhiên cô không khỏi cảm thấy hốt hoảng. Quả thật, nếu hai người tiếp tục quan hệ thì nhất định cô sẽ phải đối mặt với cha mẹ của Quý Hiểu Đồng. Tất nhiên cô không nghĩ rằng không hỏi tới thì không cần đối mặt, nhưng ít nhất không phải bây giờ… Hình như Trần Thần cảm nhận được sự lo lắng của cô, cười nói: “Chị rất nghe chú, thật ra trong lòng đã ngầm bằng lòng về cháu rồi, muốn mau chóng được gặp cháu một lần.”

“Dạ?” Cái gì mà ‘Muốn chóng gặp’? Chẳng lẽ Quý Hiểu Đồng đã thông báo chuyện của cô cho mọi người trong nhà rồi sao?

Chưa kịp nói thì lại loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Quý Hiểu Đồng từ đâu bên kia, hình như là… Chú nói với cô ấy, mẹ cháu đã đồng ý để cô ấy làm dâu rồi… đại khái thế…

Bỗng dưng cô có suy nghĩ, hình như hai người này đã về tới đây rồi.

Ở đầu bên kia, Trần Thần cười rất sảng khoái, nghe thấy chú đáp qua quýt gì đó với Quý Hiểu Đồng, bảo là đừng có gấp, rồi lại quay lại điện thoại, nói: “Hiểu Đồng kể, cháu không cho nó tham dự hôn lễ của anh cháu, không giới thiệu nó với ba mẹ thì nó không để yên cho đâu. Nó sẽ cướp áo khoác cháu, để cháu lộ nguyên hình đứng trơ trọi.”

“Chú là đồ khốn!” Ở đầu dây bên kia, Quý Hiểu Đồng bùng nổ, “Cái gì, anh chỉ nói là anh muốn đến hôn lễ giúp một tay…” Đương nhiên câu sau là nhằm giải thích cho cô, tiếp đó anh giằng lấy điện thoại, dồn hết quyết tâm, rống lên với cô: “Nói đi, em định khi nào để anh ra mắt ba mẹ em hả?”

Thường Tiếu vẫn chưa kịp phản ứng.

“Nhà em ăn tối mấy giờ?” Anh lại hỏi.

“Chừng bảy giờ rưỡi…

Ừ, vậy anh tới nhà em ăn bữa cơm! Đến lúc đó em xuống dưới nhà đón anh! Cứ vậy đi!”

Tiếng cười của Trần Thần càng lớn, giọng chọc ghẹo truyền tới ống nghe: “Ối chà, đối xử với bạn gái phải dịu dàng chút chứ.”

Ở bên kia Quý Hiểu Đồng làu bàu, sao, bạn gái của mình mà còn phải khách sáo làm mốc gì… Nhưng giọng điệu lại rất biết điều: “Anh đến nhà em ăn tối nhé, được không? Đến lúc đó em xuống lầu đón anh nhé, được không?” Vừa dứt lời thì liền lộ nguyên hình, hừ một tiếng: “Không được cũng phải được!”

Thường Tiếu còn chưa tìm lại được giọng nói của mình thì nghe thấy tiếng anh trả điện thoại cho Trần Thần.

“Được rồi, vui quá không giấu được, lại nói cho cháu nghe chuyện này,” Giọng điệu của Trần Thần bỗng nghiêm túc hẳn: “Thằng nhóc đó nói thích cháu lắm, bảo là ngực lớn gì đó chỉ tổ để người khác chảy máu mũi thôi, chứ nó chẳng lạ gì.”

“Trần Thần, chú là đồ khốn! Sau này không nói gì với chú nữa!” Bên kia lại vang tiếng gào thét vì thẹn quá hóa giận và tiếng tranh giành điện thoại.

“Alo?” Đương nhiên Trần Thần vẫn duy trì được quyền sở hữu điện thoại của mình, “Thật ra thì, cháu của chú không đến nỗi không thể gặp người, lại rất một lòng chung thủy với cháu, vì tình cảm nồng thắm này, coi như cháu thương nó, đừng để nó bất an một mình nữa, OK?”

“Cháu bất an hồi nào! Đưa đây…” Lại là tiếng giành nhau.

“Được rồi, các cháu vẫn chưa hôn phải không? Thằng nhóc kia bứt rứt đến bạc cả tóc.”

“Trần Thần!” Lại một tiếng gào.

“Bye bye!” Giọng nói của Trần Thần vẫn mang ý cười như trước.

Từ đầu đến cuối Thường Tiếu vẫn không hề có cơ hội lên tiếng. Những gì nghe được, vì vẫn mù mờ nên hơi xấu hổ. Nào là một lòng chung thủy, nào là hôn môi, không mở bình thì sao biết trong bình có gì được chứ.

Lúc này, anh hai Thường Hoan từ sau đi tới, vỗ đầu cô, nhao nhao: “Làm gì mà đơ người ra thế? Hôm nay chị dâu em tới nhà ăn cơm, lo vào phụ đi kìa!”

À…, cô xoa xoa đầu, sau đó lúc nấu cơm, vô thức đong nhiều hơn một lon gạo.

Thôi được rồi, cứ nhìn con người cứng ngắc mà anh thích đi này, khụ… Nói ra thì đúng là xấu hổ, đã ba tháng từ khi bắt đầu yêu nhau, quả là cô chưa hề nghĩ tới chuyện đưa anh về giới thiệu với người nhà.

Tính tình cô thẳng như ruột ngựa, với người nhà thì càng không giấu giếm. Nhưng đến Tiên cô cũng chẳng hay gì về chuyện tình cảm lần này, mà cô cũng chẳng biết phải giải thích thế nào… Có lẽ, trong lòng vẫn không được tự tin.

Thật ra chuyện cô chia tay với Dư Phi, mọi người đã biết từ lâu. Tuy chẳng nói gì nhưng cô cũng biết tên của Dư Phi đã bị xóa trong điện thoại của ba anh trai , e là quyết định cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa.

Nghĩ đến đây, cô lại thở dài một hơi. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng,… thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy!

Vẫn chưa tới bảy rưỡi, Quý Hiểu Đồng đã đến đợi dưới nhà.

Thường Tiếu định để anh chờ thêm tí nữa. Một lát sau, khi cả nhà đều đã ngồi vào chỗ, người trong nhà nên chẳng khách sáo làm gì, mọi người bắt đầu cầm bát ăn.

Thường Tiếu đứng ngồi không yên, mãi đến khi chuông điện thoại hối thúc bắt đầu liên tục réo lên, mới bắt máy đáp: “Biết rồi, biết rồi.”

Sau đó cô cúp máy, thở dài một hơi, rồi lại gục đầu ăn hai miếng cơm, cúi xuống, một vẻ xem thường cái chết mà trình bày: “Bạn trai con bảo muốn tới ăn bữa cơm.”

Cho ảnh ăn một chén nhỏ thôi cũng được, cô thầm nghĩ.

Chỉ là, cả một bàn người, từ Đức ca đến Tiên cô, Thường Hỉ Thường Hoan Thường Nhạc, đến chị dâu và cháu trai tương lai, tất cả đều rất bình tĩnh…

“Được.”

“Gì cơ?”

“Hả, nó nói bạn trai nó tới ăn cơm.”

“Vậy à, thế thì kêu nó lên.”

“Bạn gì?”

“Dạ, bạn trai.”

“Hả? Là bạn trai à?”

“Dạ, là bạn… trai…”

Sau đó từ chị dâu và cháu cô, đến Đức ca lẫn Tiên cô, lẫn Thường Hỉ Thường Hoan Thường Nhạc, toàn bộ đều dằn mạnh chén xuống bàn, trợn tròn hai mắt, tất cả cùng đồng thanh: “Cái gì? Bạn trai?”

Thường Tiếu đưa mắt nhìn chị dâu đang rất bình tĩnh, đôi mắt đảo qua đảo lại không ngừng, sau cũng đứng phắt dậy: “Con đi đón anh ấy!”

Trước khi Quý Hiểu Đồng lên tới nơi, cả nhà Thường Tiếu đã bỏ chén bát xuống, xếp thành một hàng rất ngay ngắn chỉnh tề, híp mắt, giấu đi vẻ sắc bén, chờ ra trận.

Nhưng đến khi ngó qua Quý Hiểu Đồng thì ai cũng ngẩn tò te.

Mày tuấn môi đỏ, sóng mắt phong lưu, như đóa lan đỏ nở rộ trên bức tranh thủy mặc…. Đẹp trai dữ vậy hả, được không đây?

“Đây là nhà em,” Thường Tiếu đánh vỡ sự trầm mặc lúng túng, lại huơ huơ Quý Hiểu Đồng: “Đây là, Quý Hiểu Đồng.”

Bộ dạng Quý Hiểu Đồng như chuẩn bị sắp ra trận đánh địch. Anh hít một hơi thật sâu, khom người lễ phép, điềm tĩnh hùng hồn thưa: “Con chào bác trai! Chào bác gái! Em chào anh cả, anh hai, anh ba! Chào chị dâu!”

Sau đó vẫn giữ điệu bộ cúi chào, tay xách bao lớn bao nhỏ đưa lên cao, trịnh trọng nói: “Lần đầu gặp mặt, chút quà nhỏ, xin cả nhà đừng khách sáo!”

Dòng chữ trên túi quà ánh vàng rực rỡ dưới ánh đèn sáng chói, được đóng gói cực kì tinh tế, lại là những nhãn hiệu nổi tiếng, xem ra cũng tốn kha khá đây… Mọi người đều thầm nghĩ.

Vì thế trong phòng lại chìm vào im lặng…

“Em cám ơn!” Thường Tiếu đứng ở bên không biết vì sao vừa xấu hổ vừa hồi hộp chết đi được, ngớ ngẩn thế nào lại vỗ tay bồm bộp.

Vỗ hai cái mà lòng bàn tay 囧 muốn chết, vội vàng nhận lấy bao lớn bao nhỏ trong tay anh, tùy tiện để qua một bên, sau đó hắng giọng, lúc này Đức ca mới phản ứng lại: “Được rồi, thế cháu ăn cơm chưa?”

Quý Hiểu Đồng lập tức bày ra nụ cười mê người siêu cấp: “Dạ chưa ăn, thưa bác trai.”

“À… à! Vậy mẹ nó ơi, bà chuẩn bị thêm mấy món nữa đi.”

Quý Hiểu Đồng vội vàng xua tay: “Dạ không cần phiền phức vậy đâu ạ.”

“Đúng đó, anh ấy chỉ tiện ghé qua ăn bữa cơm thôi mà.” Thường Tiếu chen vào, “Mọi người ăn gì con ăn đó, con ăn gì ảnh ăn đó!” Sau đó lại kéo áo anh: “Đúng không?”

“Đúng!”

Anh cả mỉm cười, tiến lùi thích hợp: “Em ngồi đi.”

Sau này, hôn hay gì đó, anh không hỏi em đâu, đồ ngốc.

Thật ra vì mọi người đã bắt đầu ăn tối rồi nên mặt bàn hơi bừa bãi, mặt ai cũng tỏ ra lúng túng.

Quý Hiểu Đồng lén trừng mắt nhìn Thường Tiếu, trách cô để lỡ mất thời gian quý báu, người bên cạnh tỏ ra chột dạ.

Một bữa cơm, vừa bắt đầu mà đã hơi trầm lắng, Tiên cô giả vờ không để ý bỗng hỏi: “Thế hai đứa hẹn hò với nhau từ lúc nào?”

Quý Hiểu Đồng lập tức bỏ đũa xuống, nghiêm túc đáp: “Dạ ba tháng.”

Tiên cô cũng chẳng khách khí, lại hỏi: “Thế cháu thích Tiếu Tiếu nhà cô ở điểm nào?”

Nghe thế, thần kinh Thường Tiếu căng cứng, Quý Hiểu Đồng vẫn nghiêm túc đáp lại ánh mắt của Tiên cô: “Tất cả ạ.”

Sau đó quang minh chính đại nắm tay Thường Tiếu.

Thật là kì lạ, đang mùa đông lạnh thế mà bỗng Thường Tiếu thấy nóng rực.

Đột nhiên chị dâu mỉm cười nghiêng người về phía Thường Tiếu, khẽ hỏi: “Cậu ấy đối xử rất tốt với em đúng không?”

Thường Tiếu gật đầu thật mạnh, nghĩ lại thì thấy không đúng, lại lắc đầu, sau đó gật lần nữa, cuối cùng thì vùi đầu lùa cơm. Lén đá Quý Hiểu Đồng một cái, sao anh lại nắm tay cô chặt thế, không rút ra được!

Quý Hiểu Đồng không đau không ngứa, chỉ là lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi, tiết lộ sự căng thẳng hiện tại.

Anh hai Thường Hoan là một người thẳng tính, bất ngờ hỏi thẳng: “Người nhà em không phản đối chứ?”

Quý Hiểu Đồng vội vàng gật đầu: “Dạ, là như vầy, nếu tiện, ba mẹ em muốn mời cả nhà ngày mai cùng ăn một bữa cơm.”

Lời vừa nói ra đổi lấy một bàn ăn lặng như tờ.

“À…” Thường Nhạc không sợ chết mà tiếp chuyện: “Là ‘một mình Thường Tiếu’ hay là ‘cả nhà’?”

“Cả nhà ạ.”

“Nhanh vậy sao?” Vẻ mặt Tiên cô tỏ ra hơi hoang mang.

“Vâng…” Quý Hiểu Đồng cười xấu hổ: “Bọn họ, chỉ là… hơi nhiệt tình.”

***

Lúc Thường Tiếu tiễn Quý Hiểu Đồng, dùng sức đánh anh một cái: “Người không biết chuyện còn tưởng chúng ta đang nói chuyện kết hôn đó biết không!”

Bất thình lình Quý Hiểu Đồng giữ tay cô lại, kéo về gần mình rồi vội vàng mổnhẹ vào môi cô. Sau đó thở ra một hơi, đè gáy cô vào lồng ngực mình, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ muốn để em biết rằng, anh rất nghiêm túc.”

Thường Tiếu vui đến mức cảm thấy mắt mình ươn ướt, ngửi mùi hương vương trên áo khoác anh, đột nhiên tỏ ra giận dỗi nói: “Gì chứ? Thế anh nghĩ rằng em đang đùa giỡn à?”

Thế nên… Phụ huynh à, gặp thì gặp thôi chứ sao! Ôi, sao lại lạnh thế chứ…

Sau đó cô trừng mắt nhìn anh, quang minh chính đại nhào vào lồng ngực ấm kia, ừ, đến đây nào, để chị Tiếu đây được ôm một cái.

“Này…” Lát sau, anh gọi cô.

“Gì cơ?”

“Ban nãy nhanh quá,…”

“Sao?”

“Hôn lại cái nữa đi…” Nói còn chưa hết câu thì đã nghiêng người tới, tinh tế tỉ mỉ, trăn trở triền miên.

Khó lắm mới tách ra, ánh mắt Thường Tiếu mơ màng nhìn anh.

Bỗng lại nghe anh rít lên: “Em xem, em lại ngầm đồng ý nữa rồi!” Sau đó hừ một tiếng, nghiêng người cúi xuống lần nữa.

Cứ dịu dàng bình dị như vậy, tránh được rét buốt mùa đông.

Trước khi về, ngoại trừ bảo mai gặp, thật ra Quý Hiểu Đồng còn một câu vẫn không nói ra… Sau này, hôn hay gì đó, anh không hỏi em trước nữa đâu, đồ ngốc.

***

Mọi chuyện suôn sẻ hơn Thường Tiếu nghĩ rất nhiều.

Tối trước hôm đó, tất cả mọi người trong nhà cô tập trung lại mở hội nghị, thảo luận thật tỉ mỉ về Quý Hiểu Đồng, cho rằng chỉ mới thấy bên ngoài, cần phải tìm hiểu sâu hơn mới được.

Nhưng ngày hôm sau vừa thức dậy, Thường Tiếu vẫn đang trong trạng thái lo lắng nghĩ suy, chẳng biết sao tim cứ đập rộn ràng.

Vì cả nhà lúc nào cũng như sấm rền gió cuốn, nói sao làm vậy, không cho cô có cơ hội từ chối, lôi cô tới thẳng nơi đã hẹn.

Hẳn là nhà họ Quý có tiền hơn cô tưởng rất nhiều. Chỉ một bữa cơm mà lại hẹn gặp ở nhà hàng năm sao cao cấp nhất thành phố, đặt một phòng rất rộng, trang trí lộng lẫy. Mà ngẫm lại thì cũng thấy những món quà anh gửi biếu cho nhà cô hôm qua cũng chẳng hề rẻ chút nào.

Thì ra trước đây cô chưa bao giờ để ý đến tiền của anh cả?

Khụ– vừa được phục vụ đưa tới phòng đã đặt, một người phụ nữ béo lùn liền tiến lên đón, cười híp mắt, tỏ ra niềm nở, cũng rất dễ dần.

Sau đó bà không hề ra vẻ xa cách mà sắp xếp để mọi người trong nhà cô đều ngồi xuống, vòng tới trước mặt cô, cười như xuân về, thân thiết hỏi: “Ồ, là Thường Tiếu phải không con! Thằng con thối nhà dì đã được con chăm sóc nhiều lắm.”

Hả… mẹ Quý?

Thường Tiếu hơi giật mình, hồi lâu sau vẫn không hồi phục tinh thần, Tiên cô đành phải gọi: “Đang hỏi con đó! Sao lại ngây ra thế?”

Lúc này cô như vừa sực tỉnh, vội vàng thưa gửi: “Con chào dì!”

“Ngoan, ngoan!” Ánh mắt của mẹ Quý nhìn cô tỏ ra rất hài lòng, bàn tay múp míp dịu dàng ôm lấy hai tay cô, kéo cô đi tới, đến ngay vị trí trước mặt Quý Hiểu Đồng: “Đến đây, con ngồi cạnh nó nhé.” Sau đó lại quay sang ra lệnh cho Quý Hiểu Đồng, “Rót trà.”

Quý Hiểu Đồng ngoan ngoãn làm theo.

Mẹ Quý lại cười híp mắt nhìn mọi người rồi nói: “Ai cha, hồi nãy ba nó vừa gọi điện bảo có chút việc kéo dài, sẽ đến nhanh thôi. Em cũng không biết khẩu vị của cả nhà nên chỉ gọi trước vài món, còn cần gì thì mọi người cứ tự nhiên, đừng khách sáo nhé.”

Thường Tiếu nhìn bà mà ngây ngẩn. Thật ra, trước khi chính thức gặp mẹ Quý, trong đầu cô từng tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, chẳng hạn như một phụ nữ lai xinh đẹp động lòng người, hoặc là một quý bà dịu dàng vui vẻ, hay tỏ ra tiểu thư khuê các như mẹ Dư, rất xinh đẹp quý phái.

Chứ không phải… hòa nhã dễ gần như vầy.

Có điều nghĩ lại thì cũng thấy có lý, bà và Trần Thần đều từ một khuôn, chắc chắn dáng người sẽ không cao, hơi múp míp, nụ cười tươi tắn, ân cần nhưng cũng không kém phần tài giỏi khôn khéo.

Không lâu sau, ba của Quý Hiểu Đồng xuất hiện ngay trước cửa chính. Sau khi gặp mẹ anh thì hình tượng về ba anh lại càng không chính xác, hoàn toàn chẳng thể ngờ. Tây trang thẳng thớm, tư thế oai hùng, tinh thần tỉnh táo, phong thái hiên ngang. Thường Tiếu như muốn dùng tất cả mọi thành ngữ có thể sử dụng được để miêu tả, nhất là khuôn mặt quá đẹp kia, bao nhiêu ưu điểm của con lai đều có cả, ngũ quan sắc nét, rõ ràng là một hình tượng mỹ nam tử trong truyền thuyết. Chỉ chừng hơn bốn mươi, nhìn qua vẫn trong thời kì sung mãn.

Thường Tiếu đọc rất nhiều tiểu thuyết, bây giờ trong đầu chỉ xuất hiện một từ duy nhất – Tổng tài. Ba Quý chính là nhân chứng sống cho hình tượng của một rừng tổng tài trong tiểu thuyết.

Vừa vào cửa, ông liền đi tới hôn nhẹ vào gò má mẹ Quý, sau đó rất tự nhiên mà đưa tay ôm ngang eo bà, nghe bà giới thiệu khách khứa rồi cố gắng mỉm cười trăm phần trăm.

Thường Tiếu nhìn cặp vợ chồng tình cảm cực kì nồng thắm này, thầm nghĩ, tuy mẹ Quý không có phong thái xuất chúng, cũng chẳng phải người đẹp vượt trội gì, nhưng sao khi đứng bên cạnh ba Quý, lại cảm thấy họ rất xứng đôi?

Đang suy nghĩ thì Quý Hiểu Đồng châm trà một vòng xong đã trở về, ngồi xuống cạnh cô, đột nhiên, nắm lấy tay Thường Tiếu.

Hốc mắt Thường Tiếu lại ươn ướt, cũng dịu dàng nắm lại tay anh, thầm hít một hơi, bất ngờ thấy rất can đảm.

Sau khi ăn cơm xong, người lớn hai bên đều ngầm cho phép để bọn họ đi riêng với nhau. Suốt dọc đường cả hai không nói gì, mặc gió lạnh thổi qua, gò má tê buốt.

“Quý Hiểu Đồng à,” Thường Tiếu đi tới đi lui, đột nhiên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có từng nghĩ nếu mẹ anh không thích em thì phải làm sao bao giờ chưa?”

Quý Hiểu Đồng dịu dàng xoa đầu Thường Tiếu, bàn tay ấm áp khẽ khàng áp lên hai gò má lạnh buốt, ủ ấm cho cô rồi sau đó lại nở nụ cười: “Về chuyện này, anh và mẹ đã thống nhất ý kiến rồi.”

“Sao?”

“Bà từng bảo, cô gái nào cũng vậy, chỉ cần anh thích là được. Thật ra, bà cũng nói, chỉ cần chú đã đồng ý thì bà càng không có vấn đề.”

“À…” Thường Tiếu vẫn dẩu môi hỏi, “Nhưng nếu bà thật sự không thích em thì sao?”

“Đồ ngốc,” Hai tay anh dùng sức, nắn bóp khuôn mặt cô thành hình dạng kì quái rồi sau đó hài lòng mà cười khanh khách, cuối cùng cười bảo: “Anh sẽ nói với mẹ, không đồng ý em, chẳng khác nào không đồng ý với con mắt nhìn người của anh, như vậy sẽ làm anh bắt đầu nghi ngờ về phán đoán của mình, chỉ đành bước trên con đường cực đoan, một đi không trở lại.”

“Anh là đồ con hư.”

“Ngốc, vậy thì em thương mẹ thay anh nhé.”

“Em sẽ.” Thường Tiếu gật đầu thật mạnh, sau đó khẽ cau mày nghĩ lại,… Ơ… Hình như cô vừa cam kết cái gì đó?

Quý Hiểu Đồng dịu dàng hôn lên trán cô, hài lòng bảo: “Ngoan thật.”

***

Sau khi quan hệ của cô và Quý Hiểu Đồng được công khai trước hai gia đình, anh bắt đầu bước vào cuộc sống của gia đình Thường Tiếu một cách rất Thường Tiếu. Nào Đức ca Tiên cô, anh cả anh hai anh ba, gọi rất thuận miệng, lại còn thường trốn trong phòng anh ba Thường Nhạc, cùng nghiên cứu về ba cái trò đánh đội nhóm, trang bị, dota gì đó nữa, cực kì hợp nhau.

Về phần Tiên cô, ban đầu bà vẫn rất nghi ngờ về vẻ ngoài quá yêu nghiệt của Quý Hiểu Đồng, nhưng sau khi qua lại, thấy biểu hiện xuất sắc của anh, ở bên con gái bà tỏ ra cực kì ăn ý, dù hay cãi nhau mấy chuyện cỏn con nhưng hễ chuyện lớn thì rất nhường nhịn, quan hệ trong gia đình lại rất đầm thấm; dĩ nhiên rất thích chàng trai này, trong lời nói bao giờ cũng có vẻ tán thưởng như ‘Con xem Hiểu Đồng nhà người ta kìa’.

Dần dà, thi thoảng Thường Tiếu cũng cảm thấy hơi cay cú, ngẩng đầu nhìn vẻ đắc ý không che giấu giữa hai lông mày Quý Hiểu Đồng, tự dưng cũng dở khóc dở cười.

Mà đương nhiên, cuối cùng cũng có người dốc hết sức chịu trách nhiệm khuân vác, cô cảm thấy rất thoải mái vui vẻ, mọi chuyện cứ thế theo đó thành quen.

Lễ cưới của anh cả ngày hôm ấy, Quý Hiểu Đồng phải chạy tới chạy lui, cực kì bận rộn. Mà quan trọng là mẹ Quý và ba Quý cũng tới, lại còn gọi thêm hai mươi chiếc xe mới tinh, bảo là để tăng thanh thế rước dâu cho anh cả.

Thế là quan hệ của hai nhà liền trở nên cực kì thân thiết.

Quý Hiểu Đồng ở bên cạnh không phục mà nói: “Chờ đến lúc anh cưới em về, anh sẽ lái một đội trăm xe hoa tới rước dâu, oai phong đưa em về nhà.”

Gì thế này, không phải là gây sức ép cho giao thông sao… Lại thêm, từ lúc nào mà bọn họ đã thắm thiết đến mức nói chuyện cưới xin vậy rồi?

Nhưng từ đó về sau, ánh mắt Tiên cô nhìn cô, như thể nếu không gả cho Quý Hiểu Đồng thì đúng là một tội ác tày trời, đáng bị trời tru.

***

Ngày trôi qua thật nhanh, chớp mắt lại đến học kì hai năm thư ba.

Đa số các bạn học đều bắt đầu nhào vào nghiên cứu, một số người lanh lẹ thì bắt đầu tìm việc. Còn cô chẳng vội, cứ duy trì sinh hoạt thường ngày.

Cuối tháng năm, cuối cùng công ty của Trần Thần cũng tìm được văn phòng làm việc mới trong thành phố, điều động một số ‘trâu cày’ về đây. Thường Tiếu biết hai người đó, thế nên trong giai đoạn thu xếp, cuối tuần nào cũng cùng Quý Hiểu Đồng đến xem có thể gì giúp được không.

Thi thoảng ngồi trong phòng cô cũng muốn gửi tin nhắn cho Dư Phi để kể về những chuyện gần đây. Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, nhưng sau đó nghĩ đến sự kiện ‘Chúc mừng năm mới’ kia, đành thôi.

Vào một ngày tốt trong trung tuần tháng sáu, các công tác của công ty chi nhánh đều đã hoàn thành khá ổn, những giám đốc bỏ vốn đầu tư sẽ tới kiểm tra, sau đó cắt băng khánh thành. Thường Tiếu và Quý Hiểu Đồng được lệnh bổ sung nhân số, Trần Thần cũng sẽ về, lại còn nhắc cô phải ăn mặc chỉnh chu một chút.

Thế là Thường Tiếu liền đi mua một cái áo blazer đen, mặc vào cảm thấy rất phấn chấn, tinh thần lên cao.

Tối đó Tiên cô nhìn cô thử quần áo, cuối cùng cảm khái, hai mươi hai năm trước, đúng là bà đã đẻ con gái thật.

Cuối cùng con trai vẫn chọn bà, nhưng bà biết, thật ra bà đã mất con trai mình rồi.

Chớp mắt lại đến ngày cắt băng, Thường Tiếu gọn gàng tươi tắn chạy xuống lầu, đứng chờ Quý Hiểu Đồng lái xe tới đón.

Đang chờ, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ rất quen, nhìn kĩ là, chính là người đã lâu không gặp,… mẹ Dư.

Thường Tiếu giật mình, cô rất ít khi gặp mẹ Dư ở ngay dưới nhà mình, bình thường cũng cố tình tránh né tiểu khu của Dư Phi, thì ra hôm nay mặt trời mọc đằng tây thật sao? Mẹ Dư mà lại xuất hiện dưới lầu nhà cô, trong khoảnh khắc, bỗng cảm thấy như đã trôi qua mấy đời.

Chỉ thấy tuy mẹ Dư vẫn ăn mặc gọn gàng, nhưng giữa hai lông mày có mấy phần tiều tụy. Hiện bà đang xách túi lớn túi nhỏ, hình như là mấy thứ dầu muối đồ dùng gia đình các loại, vội vội vàng vàng từ xa đi tới…

Thường Tiếu đang do dự không biết nên chào hay cứ tránh đi, thì đột nhiên, một tiếng gì đó vang lên, mẹ Dư lảo đảo, bị té, đồ đạc trong tay rơi rải rác trên mặt đất.

Xung quanh đó không có ai, chỉ thấy mẹ Dư ậm ừ trong cổ họng, cũng chẳng rên đau, cứ ngồi dưới đất không đứng dậy, nhưng khuôn mặt sa sầm, một bộ tức giận nhưng không có chỗ trút.

Thường Tiếu hơi chần chừ, thầm thở dài trong lòng nhưng vẫn đi tới, nói: “Dì, để con giúp dì.” Sau đó im lặng, mải miết giúp bà nhặt những thứ vung vãi trên đất.

Mẹ Dư nhìn cô, như không muốn bị cô thấy vẻ chật vật vất vả, giận dữ giật lấy một món gì đó về lại: “Không cần, chả liên quan gì cô.”

Thường Tiếu giật mình, nhưng vẫn cố giải thích: “Dì, dì hiểu lầm rồi, không phải con đang lấy lòng gì đâu ạ.” Vừa dứt lời… cô lại thấy thảng thốt, có phải cô vừa nói nhầm gì không?

Mẹ Dư cũng giật mình, lông mày cau có: “Tôi lạ gì cái kiểu lấy lòng của cô, tránh ra!” Bà vừa định đứng dậy thì có vẻ đã bị trặc chân, đau nhói, lại ngã sụp xuống.

“Dì ơi…” Thường Tiếu vội đưa tay tới đỡ thì bị đẩy ra, thật ngượng.

Thường Tiếu tự biết mất mặt, hơi bặm môi, sau đó cúi đầu nhặt mấy thứ vương vãi trên đất, cảm thấy mẹ Dư đang đỏ mắt nhìn chằm chằm vào mình, sau đó, như nghĩ đến điều gì, bà thở dài một hơi, có phần chán nản.

Nhưng Thường Tiếu vừa liếc mắt nhìn trộm một cái thì thấy bà tức tối trừng mắt, chỉ vào mặt cô mà mắng: “Đều tại cô! Nếu không phải cô thì sao tôi lại phải tìm đủ mọi cách để đưa con trai ra nước ngoài? Bây giờ ông nhà nằm viện, trong nhà chuyện gì cũng một tôi thu xếp, chẳng có ai bên cạnh! Đều tại cái thứ như cô!”

Thường Tiếu bị mắng đến ngơ ngác, nhưng cũng chỉ im lặng chờ bà trút giận, bà ta quát xong rồi mới lí nhí hỏi lại: “Chú Dư nằm viện ạ?”

“Không phải do cô hại đó sao!”

“…” Thường Tiếu thiếu điều gào lớn lên oan quá, nhưng nghĩ lại im lặng vẫn hơn. Sau khi giúp bà bỏ hết mọi thứ vào trong túi mua hàng thì thấp giọng nói: “Dì, để con giúp dì đứng dậy…”

“Tôi không đứng nổi chắc? Cô tưởng tôi tàn tật hả? Đi, đi ngay, nhìn thấy cô là bực mình!”

Thường Tiếu vốn đã hạ quyết tâm để mặc bà mắng, cuối cùng khi nghe đến đó bỗng cảm thấy rất tủi thân, chu miệng lí nhí phản đối: “Dì đừng vậy mà, dù sao trước đây con cũng giúp dì sửa điện nước… bóng đèn trong nhà vệ sinh nhà dì cũng là do con thay…”

Mẹ Dư còn định mắng tiếp thì bỗng ngẩn ra, đỏ mặt: “Cái kiểu con gái như cô là gì đây? Có hai cái bóng đèn mà cũng tính toán hả! Được, bây giờ tôi về tôi đập cho cô xem!”

“Không phải đâu dì…” Lại còn… trước đây khi cô đổi bóng đèn, chẳng phải dì còn bảo là mình không đủ cao sao… Thường Tiếu gãi đầu. Cô thấy mẹ Dư tức đến nỗi đỏ mặt tía tai, biết đối tượng bà đang tức giận là mình, thế nên không dám tùy tiện tới đỡ nữa: “Vậy.. dì, để con giúp dì gọi 120.”

Mẹ Dư lại sửng sốt: “Cô cút đi! Cút ngay! Cô gọi 120 tới là để nhặt xác tôi phải không! Cái thứ chết tiệt không có lương tâm kia!”

Thường Tiếu chẳng biết phải làm sao…

“Con trai không có ở bên, tôi nào dễ dàng gì! Dù gì trước đây cô cũng là đứa tôi quan tâm chăm sóc, sao bây giờ lại thay đổi như vậy?”

“Con không có…”

“Cô đừng có nói mình không có, tôi vừa thấy rồi, cả chào cô cũng không chào!”

Không phải không chào mà là không dám cơ mà. Nhất thời cô bị thái độ của mẹ Dư khiến cho hồ đồ, chỉ đành 囧 囧 mà bổ sung: “Vậy… dì ơi, con chào… dì?”

Mẹ Dư trừng mắt nhìn cô trầm mặc mấy giây, đột nhiên thở dài nặng nề một hơi: “Cô có còn liên hệ với Dư Phi nhà chúng tôi không?”

Thường Tiếu tưởng rằng bà muốn hỏi tội, liền lắc đầu như trống bỏi: “Không có! Hoàn toàn không có! Tuyệt đối không hề có!”

Ánh mắt của mẹ Dư hơi trầm xuống: “Nó cũng không liên lạc với cô sao?”

“Dạ?”

Giọng nói của mẹ Dư bỗng lại trầm hơn, như thể muốn tìm người tâm sự, “Đã hai cái tết nó không về rồi, cứ nói bận bận bận bận suốt, nói chuyện điện thoại thì chưa hết năm phút đã cúp máy, cứ bảo là bận… Giọng nói không chút ý cười… Lần này ba nó nằm viện cũng chẳng trở về thăm, cô nói xem rốt cuộc thằng bé này bận cái gì hả!”

“… chú Dư sao rồi ạ?”

Mẹ Dư trừng mắt, khẽ thở dài: “Không chết được…” Sau đó lại nhìn thẳng vào cô, “Thằng con nhà tôi vì cô mà giận dỗi với tôi lâu như vậy, cô phải có trách nhiệm!”

“…”

“Ban đầu tôi nói với nó, nếu tiếp tục với cô thì cắt đứt mẹ con với nhau đi. Tôi còn không rõ cô sao? Thôi có chuyện này, cô còn có thể quay lại với nó nữa không? Tôi biết chắc nó sẽ không nói chuyện này cho cô, vậy hôm nay tôi nói vậy, nếu cô gọi điện cho nó, bảo nó trở về, thế thì tôi sẽ…” Bà thở dài một hơi, “Cho phép.”

“…” Thường Tiếu hoàn toàn không biết phải nói gì, bỗng dưng vành mắt ứa nước, khuôn mặt Quý Hiểu Đồng bất ngờ xuất hiện, cứ quanh quẩn trước mặt. Cô rụt rè gọi, “Dì ơi…” cô có bạn trai mới rồi…

Nhưng vào ngay lúc này, sau lưng vang tiếng gọi của Quý Hiểu Đồng: “Thường Tiếu?”

Tầm mắt mẹ Dư phóng qua cô, nhìn về phía Quý Hiểu Đồng, như đã biết sự tồn tại của anh, tỏ ra không quan tâm, sau đó lại quay sang cô, bỗng nhiên giọng điệu có vẻ trách cứ: “Cô và Tiểu Phi nhà tôi tình cảm nhiều năm như vậy, nói không có là không có sao?” Sau đó nhét một tờ giấy vào tay cô: “Đây là số điện thoại của Dư Phi, đừng nói với tôi là cô không có nổi tiền gọi điện thoại quốc tế!”

Bà bày ra vẻ bề trên, phủi chéo áo, tự đứng dậy, nhận lấy đồ trong tay Thường Tiếu rồi ném lại một câu: “Đàn ông, có cái mặt thôi thì được cái gì? Thật ra trong lòng nó nghĩ gì cô biết không? Không chừng thấy cô mới lạ, quay lại thì đã quăng mất rồi!” Nói xong lại đổi giọng, “Nhớ, bảo nó về thăm bố nó.”

Cũng chẳng để cô kịp phản ứng, bỏ đi.

Ơ… Thường Tiếu 囧 囧 nghĩ, không bị thương à…

Quý Hiểu Đồng đi tới đón, xoa đầu cô: “Ai vậy?”

Thường Tiếu nắm chặt tờ giấy ghi số điện thoại nước ngoài trong tay, hơi hồi hộp, vội vàng lắc đầu, nói: “Đi thôi.”

***

Càng muốn tránh thì càng không tránh được.

Ngày trước Uông Trăn nghe hàng xóm nói chuyện thì có nhắc tới con gái nhà họ Thường, bảo rằng càng nhìn càng giống con trai, tuy là tính tình không tệ, người cũng sảng khoái, có điều lại quá thẳng thắn, khó tránh sau này sẽ cãi nhau với nhà chồng.

Mà, cả nhà con bé đó, cứ điên điên dở dở, chả có chút bộ dạng nào của tiểu thư khuê các, sau này đưa ra ngoài, không phải người ta sẽ bảo Uông Trăn bà không biết dạy con sao?

Cuối cùng con trai vẫn chọn bà, nhưng bà biết, thật ra bà đã mất con trai mình rồi.

Hai năm, quả thật anh rất tàn nhẫn, để mặc hai vợ chồng bà ở trong nước, cứ mượn cớ bận học, bận, bận, bận, bận gì mà không có cả thời gian gọi về nha?

Hàng xóm trước đây lại còn nhiều chuyện hỏi bà, bảo, chao ôi thằng con trai nhà bà, không phải trước đây rất thân thiết với con gái Thường gia sao?

Bà vẫn một vẻ bình tĩnh, đáp, không thể nào.

Dần dà, mọi người trong xóm cũng không hỏi tới chuyện này nữa, mà đề tài gần đây của bọn họ là, dạo này thấy bà Thường vui lắm cơ, cực kì hạnh phúc, nói rằng con gái đã tìm được một cậu người yêu tốt đến mức đốt đèn cũng khó thấy, bộ dạng tuấn tú, mà lại còn là một đứa làm gì cũng đến nơi đến chốn, rất ngoan.

Bà ở bên thầm nghĩ, nào có thể, không phải cũng chỉ là một đứa con gái mà con trai bà không cần sao?

Nhưng nói nói, các bà thím cứ khen Thường Tiếu hết lời, bảo rằng cô biết chuyện, miệng lại ngọt, tính tình chịu khó. Ngẫm lại, đó cũng là những điều bà biết từ lâu. Chịu làm việc, không than mệt, cũng thân thiết. Mà nghĩ thêm một chút, cô gái như Thường Tiếu, trước nay luôn rất nghe lời người lớn, sao lại có chuyện cãi vã với nhà chồng?

Càng bàn tiếp, hội phụ nữ lại trao đổi với nhau rằng, con gái Thường gia càng nhìn càng đẹp, thành tích học tập cao, gia cảnh cũng khá, lại còn biết cư xử ăn ở, ai cưới được thì đúng là có phúc. Tại sao lời khen lại chiếm đa số thế này?

Càng về sau, ai bị xa tách con dâu và con trai, ai giận con dâu đến ăn không ngon, khiến bà không tránh khỏi lo lắng. Nhỡ sau này Dư Phi cưới một đứa con gái nước ngoài về, có thể ở chung với nhau không, thật đúng là một vấn đề nghiêm trọng.

Quả thật không nghĩ tới, một đứa dáng vẻ như con trai, lời nói hành động tùy tiện, thi thoảng rất chỉnh chu, dễ dàng khiến một đám con gái xung quanh không so bằng…

Nhớ tới biểu hiện của con trai, ngẫm lại, liền phát hiện mình đã làm sai chuyện gì.

Uông Trăn cũng là một phụ nữ biết tính toán, vì thế liền nhắm vào tình cảm, nói dối rằng chồng mình ngã bệnh, sao lại không thể lừa cô chứ?

Nói chung, đàn ông càng tốt mã thì càng không đáng tin, huống chi nghe đâu chỉ mới hẹn hò được mấy tháng, sao sánh bằng tình cảm bảy tám năm với con trai bà?

Càng nghĩ thì càng cuống lên, đây là đứa con dâu đã bị chính bà đuổi ra khỏi cửa, phải làm gì đó cứu nguy.

***

“Cho em này.”

“Gì vậy?”

Quý Hiểu Đồng cứ cố nhét vào lòng cô, vẻ mặt có hơi không được tự nhiên: “Mẹ làm tiramisu, còn bảo cám ơn em mua tặng bà máy massage, nói em ghé nhà chơi một chút.”

Sau đó lại nhìn cô, mở nắp hộp bảo quản, múc một miếng nhỏ: “Đừng nói nhiều nữa, aa—”

Thường Tiếu nghe theo, anh đút cô một muỗng, sau đó hơi lúng túng bảo: “Cacao anh làm đó.”

Thường Tiếu nhai nuốt, mùi vị rất đậm đà, mềm mại ngọt ngào… Lồng ngực nóng lên, tràn đầy vị chua chua thanh thanh của Tiramisu. Người này, tuy lúc nào cũng ăn nói ngang ngạnh, nhưng cũng là người đàn ông đối tốt với cô nhất. Chu miệng, dùng từ cẩn thận: “Mẹ anh đang rắp tâm vỗ béo em!”

Quý Hiểu Đồng phì cười, “Thế thì sao, nuôi cho béo mới tốt. Sau này chúng ta ra ngoài, nhìn qua là biết người một nhà.”

“…” Thường Tiếu lườm anh một cái, bỗng nhiên nhớ tới lời Dư Phi từng nói ngày trước, phải tìm một người không chê cô béo… Hôm nay, người này còn là người đàn ông quyết tâm vỗ béo cô nữa cơ. Bỗng loáng thoáng nghe anh lầm bầm câu gì đó, cô thất thần không tập trung, ngẩng lên hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”

“Không nghe thì thôi.” Khuôn mặt anh lại có vẻ không được tự nhiên.

Thường Tiếu sừng sộ: “Nói!” Nói xong thì cũng thấy hơi ngượng, lúc nào cô cũng rất tùy hứng với anh.

Chỉ thấy anh khẽ cắn răng, đột nhiên quay qua cô rống lên: “Anh nói! Sau này hãy sinh cho anh một bé con thật béo!” Sau đó trách móc gõ vào trán cô, “Thật là, lỗ tai thế nào mà chẳng nghe người ta nói gì cả?”

Bờ sông gió thổi, khiến tâm trạng con người rất sảng khoái.

Còn Trần Thần… thôi được rồi, ban đầu chú nói buổi tối mời cơm nhưng Quý Hiểu Đồng bỏ trốn giữa đường, lái xe chạy tới con đê ở ngoại thành này.

Ven bờ cỏ mọc thành bụi, phất phơ đón gió, chút nắng chiều cuối ngày có màu như mật, dịu dàng rót lên mặt hồ, kéo dài bóng hình cả hai.

Xa hơn là những tòa cao ốc mọc lên như rừng, là đặc trưng cố hữu của thành phố tấp nập này.

Còn dòng sông cứ lặng lờ trôi, nửa lao xao nửa lấp lánh ánh hồng, đẹp đến mức nín thở.

Thường Tiếu nhìn mà thất thần, phát hiện thì ra mình đã ngầm đồng ý với lời anh nói, sinh một bé con thật béo… Mà hình như… cũng không tệ. Sau đó lại đưa mắt nhìn Quý Hiểu Đồng, khuôn mặt anh dưới ánh chiều tà, đẹp đến mức không thật.

Nắng chiều phủ lên mặt anh một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khiến đôi mắt sáng trong của anh như lấp lánh, sóng mắt long lanh, cùng với khóe miệng khẽ nhếch, tất cả sự thỏa mãn ấy trong lòng anh, cứ thế mà lộ ra không che giấu.

Cô nhìn đến mức gò má nóng bừng, mới thu tầm mắt, bắt chước anh đưa mắt nhìn ra xa.

Một lát sau, cô khe khẽ, “Vâng”.

“Thật à?” Mãi lâu sau anh phản ứng lại, bất ngờ quay người qua, ngạc nhiên nhìn cô. Sau đó là nụ cười ngây ngốc như cũ, rồi lại hừ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc hạ lệnh: “Vậy sau này, em ở nhà bế con cho anh, anh phụ trách vỗ béo em cả đời.”

Thường Tiếu không lên tiếng, cứ nhìn anh chằm chằm, bỗng thấy khí thế anh bất ngờ nhũn xuống, “Vậy… thôi thì anh cũng sẽ phụ em bế con nhé?”

Vậy thì còn được, lúc này cô cũng không bác bỏ, nhìn vỏ quýt dần chìm xuống đáy, nói: “Vậy thì được.”

Quý Hiểu Đồng trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên kích động, ôm chầm lấy cô. Vòng tay kia rất mạnh, ánh mắt dịu dàng đến ngây người, hôn một cái thật kêu lên trán Thường Tiếu.

Thường Tiếu mím môi, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm rất đẹp của anh, cảm thấy bị kích động, sau đó lấn tới khẽ cắn vào môi anh, cũng chẳng thèm để ý anh đang ngây ngốc không kịp phản ứng, xoa xoa cổ, nói, “Này, chúng ta đi thôi!”

“Đi đâu?” Quý Hiểu Đồng vô thức đưa tay lên sờ khóe môi, thầm nghĩ, đi… sanh con?

Thường Tiếu ngơ ngác trầm mặt, oán thán: “Ở đấy cho muỗi cắn chết à…” Sau đó lại tỏ ra nghi ngờ nhìn anh, “Ồ? Da anh dày vậy? Hoàn toàn không cảm thấy gì à?”

“Hả… Hay là tri giác hỏng hết rồi?” Thường Tiếu lại hỏi.

“…” Toàn bộ tâm trạng vui vẻ của Quý Hiểu Đồng bị cơn giận thổi bay, quát: “Đồ chết bầm! Mau quay lại đây! Hôn anh cái nữa coi! Mn, không thì để anh hôn một cái!” Ryta Xem hồ sơ Gởi nhắn tin tới Ryta Tới trang web của Ryta Tìm bài gởi bởi Ryta function addLink(){ var body_element = document.getElementsByTagName('body')[0]; var selection; selection = window.getSelection(); var pagelink = “

Link nguồn : “+document.location.href+””; var copytext = selection + pagelink; var newdiv = document.createElement('div'); newdiv.style.position='absolute'; newdiv.style.left='-99999px'; body_element.appendChild(newdiv); newdiv.innerHTML = copytext; selection.selectAllChildren(newdiv); window.setTimeout(function() { body_element.removeChild(newdiv); },0); } document.oncopy = addLink; // var myevent = (isNS) ? e : event; var eventbutton = (isNS) ? myevent.which : myevent.button; if ((eventbutton === 2) || (eventbutton === 3)) return false; } document.oncontextmenu = contentprotector; document.onmouseup = contentprotector; var isCtrl = false; window.onkeyup = function(e) { if (e.which === 17) isCtrl = false; } window.onkeydown = function(e) { if (e.which === 17) isCtrl = true; if (((e.which === 85) || (e.which === 65) || (e.which === 88) || (e.which === 67) || (e.which === 86) || (e.which === 83)) && isCtrl === true) { return false; } } isCtrl = false; document.ondragstart = contentprotector; //]=]=> * { display: none; } #10 23-02-2016, 03:39 PM

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.