Dụ Đồng

Chương 118: Chương 118




CHƯƠNG 115

Ti Hàn Nguyệt cảm thấy bản thân rất nhẹ, nhẹ đến mức có thể tùy thời mà bay lên; lại cảm thấy được chính mình rất nặng, trên người một tia khí lực đều không có. Thân mình tựa vào một nơi ấm áp, thực ấm thực ấm, làm cho hắn có loại cảm giác rất quen thuộc, mùi hương nơi chóp mũi cũng làm cho hắn vạn phần thân thiết (từ gốc là thục nhẫm-quen thuộc- nhưng ta tránh lặp từ nên để từ khác thay vào). Ngay thời điểm hắn cảm thấy thật lạnh thì thoáng chốc lại có cảm giác bản thân bị đặt vào một cái ôm ấm áp , tiếp theo là cảm giác làn da cùng nước ấm chạm nhau, rất giống với khi đó mới sinh ra bị người đem đi tắm rửa. Chính là nước này có nóng hơn một chút, độ ấm ở trước người cũng ấm hơn một chút.

Một bàn tay đồng dạng ấm áp từ phía sau vòng ngang eo ôm lấy mình, một cánh tay khác mềm nhẹ chà lau thân thể của chính mình, hết thảy đều quen thuộc và thoải mái như vậy, nhớ tới người đã gây cho hắn biết loại cảm thụ này, tâm của Ti Hàn Nguyệt thoáng tê rần, trong đầu dần dần rõ ràng hơn,hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra…… bàn tay ôm mình lại hơi hơi dùng sức đem hắn ôm chặt hơn, tay kia cũng đình chỉ động tác chà lau.

” Nguyệt nhi… ngươi không cần phụ hoàng sao?” thanh âm Ti Ngự Thiên thấp trầm mang đầy đau đớn ở phía trên Hàn Nguyệt vọng xuống, cánh tay run rẩy càng gắt gao ôm chặt.

”……” Ti Hàn Nguyệt lặng yên một hồi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, hắn hiện tại…

Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt mang một tia bất an khó có thể phát hiện, tâm của Ti Ngự Thiên thoáng chốc thu lên: ” Nguyệt nhi……” chậm rãi cúi người về trước, Ti Ngự Thiên đem môi mình dừng lại ở bên môi Hàn Nguyệt, ” ngươi… là muốn làm cho phụ hoàng chết sao?!” trước khi Hàn Nguyệt ngạc nhiên phản ứng thì Ti Ngự Thiên đã hung hăng hôn xuống.

Hàn Nguyệt bắt đầu muốn giãy dụa đứng lên hỏi rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lại bị phụ hoàng gắt gao ôm lấy, hôn lấy, một lát sau hắn đình chỉ giãy dụa, tùy ý để phụ hoàng ôm mình, hôn mình…… giơ tay chậm rãi vòng qua sau cổ phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng, tiếp theo ôm sát phụ hoàng… phụ hoàng… cũng không sợ hắn… một chút cũng không…

Dưới làn nước ấm cùng cái hôn ấm áp của phụ hoàng, thân thể lạnh lẻo của Hàn Nguyệt dần dần ấm áp lên, nhắm lại con ngươi cảm thụ cái vuốt ve cùng hôn sâu tưởng niệm đã lâu, ý thức Ti Hàn Nguyệt dần có chút mơ hồ, tiếp theo… bóng tối bao phủ xuống dưới, nhưng hắn biết, lần này hắn có thể an tâm mà ngủ…

Lau khô thân mình của bảo bối, Ti Ngự Thiên mặc vào áo ngủ cho Hàn Nguyệt, ôm lấy thiên hạ nhẹ tựa lông chim ôn nhu đặt lên trên giường, lò than hồng đang cháy đặt bên góc khiến trong tẩm cung phá lệ ấm áp, kéo qua áo ngủ bằng gấm đem người bọc lại hảo, Ti Ngự Thiên ngồi ở bên giường nhìn mái tóc của bảo bối cùng văn lạc lộ rõ ở bên ngoài. Xem ra bảo bối gần đây đã khôi phục chân thân như cũ nhưng chính bản thân lại không rõ ràng lắm thân phận mình đến tột cùng vì sao lại như thế, vẫn như cũ đơn độc tinh khiết và quật cường như vậy. Tuy rằng bộ dáng thay đổi rất nhiều, nhưng bảo bối của hắn vẫn là mị hoặc như vậy, tuyệt thế như vậy, vẫn là con báo con của hắn…… nhãn thần Ti Ngự Thiên trở nên thâm trầm, hướng ra phía ngoài đi đến.

Mở ra cửa tẩm cung, nhìn những người bên ngoài vì sự xuất hiện của hắn mà đồng loạt quỳ xuống, Ti Ngự Thiên chậm rãi mở miệng: ” Thân mình Nguyệt nhi rất yếu, hiện tại mới vừa ngủ, các ngươi nhỏ giọng chút.” nói xong xoay người đi vào trong, mọi người dừng một chút rồi mới nhẹ bước theo đi vào.

Ngồi ở bên gối Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên khẽ vuốt lên hai gò má gầy yếu , mọi người vừa đi vào nhìn thấy Hàn Nguyệt trên giường, khí thanh trong cổ họng không ngừng mà vang lên. Một ít người là bởi vì đau lòng cùng thương tâm, những người còn lại là bởi vì khiếp sợ cùng một chút sợ hãi.

” Lí Quý Sâm.” ánh mắt Ti Ngự Thiên vẫn không rời đi Hàn Nguyệt thấp giọng nói, cũng lôi ra tay phải Hàn Nguyệt , Lí Quý Sâm sững sờ một chút liền vội vàng tiến lên quỳ xuống tham mạch……

Nhìn biểu tình Lí Quý Sâm dần dần ngưng trọng, tâm của Ti Ngự Thiên thoáng chốc trầm nhập đáy cốc, sau khi Lí Quý Sâm thu hồi tay, Ti Ngự Thiên cầm lấy bàn tay Hàn Nguyệt đã khôi phục lại lạnh lẽo: ” Như thế nào?”

” Hồi Hoàng Thượng, ” Lí Quý Sâm âm lượng nén nhỏ, ” mạch tượng của điện hạ thực suy yếu, nhìn ra được điện hạ trong khoảng thời gian này cũng không có hảo hảo ăn cơm, hơn nữa bệnh trạng còn có dấu hiệu hàn khí nhập thể…… điện hạ hiện tại phải hảo hảo tĩnh dưỡng, không thể mệt nhọc lo lắng, nếu… lại có tổn thương gì… hậu quả… thiết tưởng không chịu nổi……” Lí Quý Sâm nói ra tình huống của Ti Hàn Nguyệt, long nhan Hoàng Thượng bởi vì không vui mà trở nên tái nhợt.

” Đi xuống chuẩn bị……” Ti Ngự Thiên nắm chặt tay Hàn Nguyệt, lạnh giọng phân phó , Lí Quý Sâm lập tức cúi người lui đi ra ngoài.

Một tay nắm lấy tay bảo bối, một tay vuốt ve hai má, Ti Ngự Thiên chậm rãi mở miệng: ” Vì cứu thái tử và Cẩm thân vương, Nguyệt nhi… dùng cấm kỵ thuật, rồi mới… biến thành cái dạng này… hắn sợ dọa đến trẫm, dọa đến các ngươi… cho nên rời cung trốn đi… nếu không phải trẫm thả ra bên ngoài tin tức bệnh nặng, hắn… cũng sẽ không trở về.” quay đầu nhìn về phía những người đang ngây ra, trên mặt Ti Ngự Thiên lộ ra ngoan quyết (hung ác lẫn kiên quyết), ” trẫm hôm nay cũng muốn đem những lời này nói ở đây, Ti Hàn Nguyệt là bảo bối của trẫm! Là yêu tử của trẫm! Là cháu của Ung thân vương! Là thái tử cùng huynh đệ của các thân vương khác! Là thất điện hạ tôn quý nhất của đại Yển quốc! Nếu để trẫm nghe được một lời nói nào làm tổn thương đến Nguyệt nhi, trẫm mặc kệ Hắn là ai, trẫm cũng sẽ nhất định hủy diệt hắn! Hoàng huynh, thái tử, còn có mấy người các ngươi…… ý như thế nào?” Ti Ngự Thiên nói xong đem tầm mắt đồng loạt lướt đến trên người những người phía trước.

” Chất nhi của bổn vương nếu bị người khi dễ , đó không phải là khi dễ bổn vương sao?” Ti Khải Thiên lạnh lùng nói một câu, tiếp theo cũng không thèm nhắc lại.

Ti Lam Hạ lạnh lùng cười cười, đi đến bên giường ngồi xuống, đem chăn của Hàn Nguyệt dịch dịch lại: ” Phụ hoàng… không cần ngài ra tay, bất cứ ai nếu chọc Hàn Nguyệt mất hứng, chính là cùng bản cung đối nghịch, cùng chúng ta là địch, phụ hoàng… ngài yên tâm…”

” Phụ hoàng…” mấy người khác ngồi chồm hỗm ở bên giường , đau lòng nhìn người trên giường vì bệnh mà trở nên gầy yếu… từ giờ khắc này trở đi, bọn họ nhất định phải bảo hộ hắn……tâm đã mất đi nhờ người này trở về mà lần thứ hai quay về trong cơ thể của chính mình. Những con người quyền thế nhất Yển quốc vì sự trở về của người này mà một lần nữa cùng nhau tụ họp ở tại đây……

…………..

Đầu vùi vào trong vòm ngực ấm áp hơi hơi giật giật, hơi thở của người trong ***g ngực dần dần tăng mạnh. Ti Ngự Thiên ở thời điểm Hàn Nguyệt mới vừa có động tĩnh liền tỉnh lại, mở to mắt chờ đợi bảo bối tỉnh lại, chỉ chốc lát sau đôi con ngươi tràn đầy u đàm (sâu hút) kia chậm rãi mở ra lộ rõ vẻ mê hoặc mị người , sau đó khẽ nâng tầm mắt nhìn về phía mình.

” Phụ hoàng…” người mới vừa tỉnh lại nên thanh âm có chút khàn khàn, tiếng nói linh hoạt kỳ ảo có chút yêu dị lại mị hoặc.

Ti Ngự Thiên không nói gì, hôn hôn lên trán Hàn Nguyệt, tung chăn nâng người đi ra ngoài, trong mắt Hàn Nguyệt thoáng chốc có chút khó hiểu nhìn ra phòng ngủ, chỉ chốc lát sau Ti Ngự Thiên trên tay cầm một cái bát trở về. Một lần nữa ngồi vào giữa đống đệm chăn, đem người ôm vào trong ***g ngực, Ti Ngự Thiên lấy qua chén cháo tổ yến vẫn còn nóng ở bên ngoài, múc một muỗng thổi thổi rồi mới uy đến bên miệng Hàn Nguyệt. Ti Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng một hồi, ngoan ngoãn hé miệng…… tựa vào người phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt một muỗng một muỗng ăn sạch cháo tổ yến, tiếng kêu đói khát trong bụng nhờ từng đợt cháo nóng tiến vào mà dần dần bình ổn.

Cầm lấy cái bát không, một tay đem Hàn Nguyệt ôm đến một bên, Ti Ngự Thiên lại rời đi, một lần nữa trở về lại mang theo ấm trà trên tay.” Nguyệt nhi… đem trà uống hết.” rót ra một chén trà rồi mang đến bên miệng Hàn Nguyệt, Ti Hàn Nguyệt do dự một chút, liền phối hợp uống hết cái thứ hắn cũng không thích uống một chút nào kia. Tiếp tục rót thêm một chén nước chè xanh, Ti Ngự Thiên lại uy Hàn Nguyệt uống, đại khái sau khi uy ba chén trà, Ti Ngự Thiên thấy Hàn Nguyệt không muốn uống nữa mới đem trà cầm đi ra ngoài tiếp tục giữ nóng.

Ti Ngự Thiên một lần nữa trở lại đem bình trà đặt ở bên giường, rồi mới tiến vào đệm chăn, đồng thời cẩn thận áp sát lên người bảo bối gầy yếu .” Nguyệt nhi…” sờ lên khuyên tai Hàn Nguyệt, ngữ khí Ti Ngự Thiên có chút nguy hiểm, ” phụ hoàng… nghĩ rằng đã hoàn toàn có được tín nhiệm của ngươi…”

Nhìn phụ hoàng giống như có chút không vui, Ti Hàn Nguyệt nháy mắt mấy cái: ” Ta tin tưởng phụ hoàng…” phụ hoàng là người cho hắn cảm giác an toàn nhất.

” Nếu tin tưởng phụ hoàng, vì sao phải biến mất không thấy? Vì sao phải một mình rời đi phụ hoàng? Ngươi không phải nói trừ phi phụ hoàng muốn giết ngươi, nếu không ngươi tuyệt đối sẽ không rời phụ hoàng sao?” Ti Ngự Thiên lúc này tràn ngập khí thế tùy thời mà tính sổ, lần này nếu không mang vấn đề ra giải quyết tốt, hắn không dám cam đoan sẽ không tái phát sinh chuyện cùng loại, mà hắn, không thể lại phải chịu đựng thêm một lần.

”…… Ta… biến thành yêu nghiệt … không phải Ti Hàn Nguyệt của phụ hoàng …” Ti Hàn Nguyệt chậm rãi nói ra lý do mình rời đi.

” Ngươi như vậy chính là không tin phụ hoàng!” nhẹ nhàng cắn lên cánh môi Hàn Nguyệt , Ti Ngự Thiên thấp a một tiếng, trong ánh mắt lửa giận mạnh mẽ xuất hiện, ” phụ hoàng không phải nói qua với ngươi, vô luận ngươi là ai, ngươi đều là bảo bối của phụ hoàng sao?! Vì sao không nhớ rõ lời phụ hoàng đã từng nói ?!”

Ti Hàn Nguyệt lúc này không biết nên làm sao trả lời, hắn lúc ấy quả thật là muốn nghĩ như vậy, thế nhưng vẫn quyết định rời đi… vươn bàn tay mang những móng tay đã bị cắt gọn, hai tay Ti Hàn Nguyệt phủ lên mặt phụ hoàng… mặt phụ hoàng thật gầy… trong mắt Ti Hàn Nguyệt có chút không vui. ( chỉ giỏi đánh trống lảng ==”)

Nhìn bảo bối như vậy, Ti Ngự Thiên thở dài một tiếng thật sâu, kéo bàn tay Hàn Nguyệt xuống bên môi hôn hôn, thanh âm vì đau xót mà trở nên khàn khàn vang lên: ” Nguyệt nhi… không cần đột nhiên biến mất không thấy nữa, phụ hoàng… sẽ chết… ngươi vừa đi, cũng đem tâm phụ hoàng mang đi , đã không có tâm, ngươi bảo phụ hoàng nên sống làm sao! Nên sống như thế nào!” nhớ tới ba tháng đầy lo lắng lẫn sầu lo này, đôi mắt Ti Ngự Thiên đỏ ửng lên.

Nhìn phụ hoàng đang vô cùng thống khổ, trong đôi mắt sâu hút của Ti Hàn Nguyệt dần dần trở nên mặc lam, đem vạt áo của mình kéo xuống, lộ ra vết thương trên bả vai: ” Phụ hoàng… làm cho ta hiện tại… vĩnh viễn trở thành Ti Hàn Nguyệt của ngươi… ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi phụ hoàng lần nữa…” nói xong đem đầu phụ hoàng kéo xuống dưới. Ti Ngự Thiên hôn lên dấu răng cùng dấu vết ở đầu vai, lại há mồm cắn xuống… đem vết máu vừa chảy ra lau đi, Ti Ngự Thiên ôn nhu nhìn Hàn Nguyệt: ” Ngươi nói đi… vĩnh viễn sẽ không rời đi phụ hoàng, nếu nuốt lời… phụ hoàng sẽ hồn phi phách tán – hồn vía lên mây.” Ti Ngự Thiên dùng chính mệnh mình làm lời thề, vì muốn cho Hàn Nguyệt chân chính nhớ rõ.

” Ân.” ôm chặt lấy phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt cảm thụ sự ấm áp vĩnh viễn làm cho chính mình thoải mái, thuận tiện cũng để cho toan ma (nỗi bi thống của một yêu nghiệt) trong lòng dần dần rời đi, ” phụ hoàng… không ly khai, vĩnh viễn không ly khai…” vô luận sau này hắn còn biến thành dạng gì, hắn cũng sẽ không rời đi, bởi vì, phụ hoàng vĩnh viễn là phụ hoàng của hắn, mà hắn cũng vĩnh viễn là Ti Hàn Nguyệt của phụ hoàng , giờ khắc này… Nghiệt đồng chính thức bị vùi lấp vĩnh viễn cùng Thiên triều.

Gắt gao ôm chặt bảo bối trong trang phục rộng thùng thình, Ti Ngự Thiên lúc này mới chính thức cảm nhận được Hàn Nguyệt của hắn đã trở lại, bảo bối của hắn đã hoàn toàn rời xa quá khứ, tinh tế hôn lên gương mặt gầy yếu của Hàn Nguyệt, lại đau lòng hôn lên đôi mắt đã mang theo quá nhiều thống khổ, tiếp tục ôn nhu hôn lên môi môi không bao giờ nói ra một câu oán giận, Ti Ngự Thiên đem tình yêu ngập đầy cùng sủng nịch hôn lên tất cả, không có ***, chỉ có thật sâu yêu thương và đau lòng. Ti Hàn Nguyệt nhắm mắt, cảm thụ ấm áp của phụ hoàng , cảm thụ ôn nhu của phụ hoàng …

” Nguyệt nhi…” rời đi môi Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng mở miệng, “cùng phụ hoàng đến Lộ Hoa điện ngụ đi, phụ hoàng quyết định trước tiên thoái vị, chờ qua ngày tết, phụ hoàng sẽ hạ chiếu để Lam Hạ vào chỗ.” hiện tại hắn phải toàn tâm toàn ý chiếu cố Hàn Nguyệt, khổng thể chia nửa tâm tư đi nơi khác được. Nguyệt nhi mỗi lần ngủ là ngủ suốt hai ngày, đây là chuyện chưa từng xảy ra, với hắn mà nói, hiện tại Hàn Nguyệt mới là hết thảy của hắn.

” Ân.” đối với đề nghị của phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt không có nửa câu dị nghị.

” Hiện tại chuyện duy nhất ngươi cần phải làm là đem Nguyệt nhi của phụ hoàng dưỡng béo lên, phụ hoàng cho ngươi thuốc bổ gì thì ngươi phải ăn cái đó, không được kiêng ăn.” Ti Ngự Thiên điểm điểm chóp mũi của Hàn Nguyệt, trầm thanh hạ lệnh.

Nguyệt nhi của phụ hoàng … Ti Hàn Nguyệt nghĩ nghĩ, không phải là mình sao… gật gật đầu, hắn sẽ không kiêng ăn, quả thật hiện tại hắn quá yếu phải mau dưỡng lên một chút.

Nhìn Hàn Nguyệt trở nên nhu thuận , Ti Ngự Thiên cười rộ lên, Nguyệt nhi của hắn làm sao lại là Thiên tôn hay Luyện ngục gì đó, Nguyệt nhi của hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi, vĩnh viễn là con báo con đơn thuần của hắn. Tình yêu trong lòng bỗng chốc trào ra làm cho hắn muốn hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang nhếch lên kia, bảo bối của hắn… đã trở lại……

>>END115

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.