CHƯƠNG 10
“Nguyệt nhi. Đến giờ rồi, chúng ta nên đi thôi.” Tiêu Lâm đứng trước cửa phòng ngủ của Hàn Nguyệt gọi. Hôm nay là sinh nhật tròn 25 tuổi đồng thời cũng là ngày kỉ niệm mười năm lên ngôi của Yển quốc hoàng đế Ti Ngự Thiên. Đông Nguyệt quốc, Sở Dịch quốc cùng với các nước chư hầu khác của Yển quốc đều phái sứ thần đến đây chúc mừng. Cho nên, hôm nay bọn họ không thể đến trễ được.
“Các ngươi cũng không biết Nguyệt nhi đang làm gì trong đó sao?” Tiêu Lâm hỏi Huyền Ngọc và Huyền Thanh hiện cũng đang đứng trước cửa phòng.
“Bẩm nương nương, sáng sớm sau khi dậy, điện hạ vẫn nhốt mình trong phòng, nô tài cũng không biết điện hạ đang làm gì.” Huyền Ngọc cúi đầu đáp. Huyền Thanh vốn ít nói nên mỗi lần có chuyện gì đều là Huyền Ngọc đứng ra trả lời.
“Nguyệt nhi, con xong chưa? Hôm nay mẫu hậu và con không thể đến muộn đâu.” Nhìn trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, Tiêu Lâm lại tiếp tục thúc giục.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở, Hàn Nguyệt xuất hiện trước mặt mọi người trong chiếc áo choàng đen quen thuộc của nó.
“Nguyệt nhi!? Sao con lại mặc như vậy?” Tại ngày lễ quan trọng thế này mà Hàn Nguyệt vẫn ăn mặc như bình thường, vừa nhìn Tiêu Lâm đã giật mình. Rõ ràng nửa tháng trước, Hàn Nguyệt đã lệnh người trong Chế Y cục làm một bộ y phục nào đấy. Dù Tiêu Lâm vẫn chưa nhìn thấy nó nhưng nàng tưởng rằng Nguyệt nhi may nó để tham dự buổi dạ yến hôm nay. Nàng sao biết được con nàng vẫn ăn mặc như vậy chứ.
“Phụ hoàng đồng ý rồi.” Nhìn mẫu hậu cùng những người khác đều giật mình, Hàn Nguyệt lạnh nhạt giải thích. “Đi thôi!” Nói rồi lập tức đi ra ngoài.
Nghe nói hoàng thượng đã đáp ứng chuyện này, Tiêu Lâm cũng không nói gì nữa, liền dẫn người đi đến buổi dạ yến.
Nhìn đứa con đang đi bên cạnh mình, cả người dấu trong lớp áo choàng chỉ chừa cái mũi và đôi môi, Tiêu Lâm bèn hỏi : “Nguyệt nhi, hôm nay con chuẩn bị lễ vật gì dâng lên phụ hoàng?”
Thấy Hàn Nguyệt chẳng mang theo cái gì bên người, Huyền Ngọc Huyền Thanh trên tay cũng không có gì cả, Tiêu Lâm lấy làm lạ. Từ lúc chuẩn bị tham gia dạ yến sinh nhật đến giờ, ngoại trừ việc sai người may một bộ y phục nghe đồn rất kỳ quái cùng chế tạo bốn chiếc chuông nhỏ ra, con trai nàng cũng không làm gì cả. Tiêu Lâm cực kỳ tò mò, Nguyệt nhi sai người làm chuông để làm gì. Con trai nàng thật là càng ngày càng kỳ lạ.
Dường như không nghe thấy câu hỏi của mẫu hậu, Hàn Nguyệt vẫn yên lặng sải bước. Thấy nó không có phản ứng gì, Tiêu Lâm đành đè sự hiếu kỳ trong lòng xuống không hỏi nữa. Dù sao thì đến lúc đó cũng biết.
Sinh nhật 25 tuổi của Đại Yển quốc hoàng đế Ti Ngự Thiên, lại cộng thêm việc kỉ niệm 10 năm lên ngôi, đối với Yển quốc mà nói, ngày hôm nay cực kỳ quan trọng. Các nước khác cũng phái sứ thần mang theo đủ loại lễ vật đến đây chúc mừng. Vì ngày hôm nay mà suốt hai tháng liền các quan viên trong lễ bộ như kiến bò chảo lửa, bận rộn đến nỗi chẳng có thời gian ăn ngủ nghỉ ngơi, còn đám cung nữ thái giám trong cung từ trên xuống dưới chỉ hận không có thêm hai tay nữa để làm việc. Cuối cùng thì ngày này đã tới, thần kinh mọi người cũng căng thẳng đến cực điểm.
Dù đã vào thu nhưng cái nóng vẫn chưa biến mất, cho nên yến hội sẽ được tổ chức ở ngoài trời. Các quan viên, sứ thần, phi tần, hoàng tử trong hậu cung lần lượt đi vào. Hơn nữa, lần này, vị Thất hoàng tử bấy lâu nay mọi người đồn đại cũng sẽ tham dự, khiến dạ yến hôm nay mang thêm một chút khẩn trương lẫn hưng phấn, nhất là những trọng thần của triều đình cùng các phi tử trong hậu cung, lòng họ khẩn trương hơn ai hết.
“Hoàng hậu nương nương cùng Thất điện hạ đến”
Sau tiếng thông báo của viên thái giám, tất cả mọi người ở đây sững sờ trong chốc lát, rồi ngay lập tức hành lễ : “Chúng thần bái kiến hoàng hậu nương nương cùng Thất điện hạ. Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Thất điên hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Chư vị đại nhân cùng các tỷ muội không cần đa lễ.” Tiêu hoàng hậu mỉm cười đáp lại.
Mọi người ngẩng đầu nhìn vị hoàng hậu tuyệt sắc khuynh thành rồi đưa mắt ra xung quanh tìm kiếm Thất điện hạ. Lẽ ra điện hạ phải có mặt ở đây rồi chứ!?
“Nguyệt nhi, chỗ của con ở bên kia, để Huyền Ngọc Huyền Thanh dẫn con qua đó.” Tiêu hoàng hậu nhẹ nhàng nói với Hàn Nguyệt, đồng thời ra hiệu cho bọn nô tài đang đứng phía sau đưa nó đến chỗ ngồi dành cho các hoàng tử.
“Chủ tử, xin để nô tài đưa ngài về chỗ.” Huyền Ngọc thấp giọng nói với chủ tử của hắn.
Đang nhìn Tiêu hoàng hậu đầy nghi hoặc, tất cả mọi người đều chuyển mắt nhìn thân hình phía sau nãy giờ chẳng ai để ý đến. Một thân hình nhỏ bé ẩn sau tấm áo choàng bằng lụa đen tuyền hiện lên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chiếc mũ trùm trên đầu che kín hơn nửa khuôn mặt. Hàn Nguyệt từ sau lưng Tiêu hoàng hậu bước tới, mang theo hai tên tiểu thái giám dung mạo thanh tú đi đến chỗ ngồi dành cho các hoàng tử. Trong thoáng chốc, cả hội trường lặng im không một tiếng động. Tất cả các hoàng tử, ngoại trừ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử ra cũng đang sững sờ nhìn thân hình đang đi tới chỗ bọn họ. Đây là vị hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất Ti Hàn Nguyệt sao? Tại sao lại ăn mặc như thế này?
Ti Hàn Nguyệt chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình, thản nhiên ngồi xuống, chẳng buồn để ý đến những người xung quanh cũng như những ánh mắt mang theo đủ mọi loại tâm tình đang hướng tới nó. Huyền Ngọc Huyền Thanh thấy Hàn Nguyệt đã yên chỗ cũng lẳng lặng đứng ở hai bên chủ nhân của mình. Hai người đã quen với lối cư xử như vậy của Hàn Nguyệt, chỉ hi vọng vị chủ tử luôn chán ghét ồn ào náo nhiệt của mình có thể đủ kiên nhẫn tham dự đến hết yến hội tối nay.
Trong sân, nhìn Hàn Nguyệt cư xử như chốn không người, các quan lại đại thần cùng các phi tần trong hậu cung sắc mặt đã bắt đầu khó coi. Cho dù Thất hoàng tử có được hoàng thượng muôn vàn sủng ái đi chăng nữa mà hành động như vậy cũng quá coi thường người khác. Phụ thân cùng nhị ca của Tiêu Lâm cũng có chút không hài lòng. Dù sao bọn họ cũng là ông ngoại và cậu của nó, bình thường không thấy thì thôi, nhưng gặp rồi mà cũng không chào hỏi lấy một tiếng, thật là chẳng coi quy củ phép tắc ra sao cả. Mà sứ thần các nước, mặt mũi không đổi liếc nhìn nhau. Sắc mặt vẫn như cũ, nhưng ánh sáng đã hiện lên rõ ràng trong con mắt.
Ngay lúc tâm tư mọi người đang xoay chuyển không ngừng, một viên thái giám hô to : “Hoàng thượng giá lâm”
Tất cả mọi người ngay lập tức sửa sang lại tư thế, cúi đầu hành lễ : “Chúng thần / Nhi thần / Thần thiếp bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ, bình thân.”
Sau khi hành lễ xong, mọi người mới hoảng sợ phát hiện, Thất hoàng tử vẫn ngồi yên không có động tác gì. Lại quay sang nhìn hoàng thượng thì thấy, trên mặt hoàng thượng cũng chẳng có chút nào không hài lòng cả. Dường như trong lòng hoàng thượng, thái độ của Thất hoàng tử như thế là bình thường, không cần nhắc tới. Những cảm xúc phức tạp lẫn lộn lại hiện lên trong mắt tất cả những ai đang có mặt tại đây.
Hoàng thượng yên chỗ xong, mọi người mới dám ngồi xuống. Bầu không khí yên lặng tĩnh mịch bao phủ toàn hội trường.
“Nguyệt nhi…” Tuyên đế Ti Ngự Thiên đột nhiên mở miệng.
Nghe thấy Ti Ngự Thiên gọi mình, Hàn Nguyệt ngẩng lên nhìn phụ hoàng, chỉ thấy phụ hoàng cũng đang nhìn nó chăm chú. Một lúc lâu, cả Ti Ngự Thiên lẫn Ti Hàn Nguyệt chỉ yên lặng nhìn nhau không nói lấy một lời. Hành động kỳ lạ này của hai người khiến những người khác ngẩn ngơ không biết phải làm sao, mà mấy kẻ nhát gan sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch. Hoàng thượng và Thất điện hạ định làm gì thế không biết?
Mọi người ở đây còn đang không biết tình trạng này sẽ kéo dài đến lúc nào thì Ti Hàn Nguyệt chợt cử động. Vẫn trùm áo choàng, Hàn Nguyệt đột nhiên kéo Huyền Thanh đang đứng ở bên trái nó xuống ngồi ở bên cạnh. Huyền Thanh vừa yên chỗ, Hàn Nguyệt đã duỗi người nằm xuống tựa vào người hắn. Một chuỗi các động tác được hoàn thành trong chốc lát.
Nhìn mọi người bị hành động của Hàn Nguyệt khiến cho càng thêm không biết phải làm sao, Ti Ngự Thiên quay đầu lạnh lùng lên tiếng: “Khai yến.”
Nghe thế, Lý Đức Phú đang đứng bên cạnh hắn cũng lập tức hô : “Yến hội bắt đầu”
Trong bầu không khí tràn ngập sự quỷ dị, dạ yến mừng sinh nhật Tuyên đế Ti Ngự Thiên chính thức mở màn.
“Chủ tử???” Nhìn chủ tử lúc này đang dựa vào người mình, Huyền Thanh khiếp sợ hỏi. Hắn vẫn không dám tin tưởng vào những gì chủ tử của hắn vừa làm. Thường ngày trầm ổn lạnh nhạt là thế, nhưng bây giờ, hắn không thể không tự hỏi “mình có đang nằm mơ hay không?”. Nếu không thì tại sao vị chủ tử luôn lạnh lùng xa cách, chưa bao giờ chủ động lại gần người khác của hắn lại đột nhiên lôi hắn xuống rồi dựa vào người hắn. Mà lúc này Huyền Ngọc cũng đang cực kỳ khiếp sợ, hắn không dám tin vào những gì mình đã thấy.
Nhìn yến tiệc mở màn, nghe tiếng người mời rượu, ăn uống, cười nói, ca múa… không ngừng truyền đến bên tai, Ti Hàn Nguyệt bắt đầu điều động tinh hoa ánh trăng trong cơ thể vận chuyển kiềm chế những bực bội khó chịu đang dấy lên trong lòng nó. Vừa nãy nhìn con mắt của phụ hoàng, nó biết phụ hoàng hi vọng nó có thể kiên trì đến hết yến hội. Nếu đã đáp ứng phụ hoàng, nó sẽ không rời đi giữa chừng, nhưng không khí xung quanh làm nó cảm thấy bực bội khó chịu vô cùng. Thân hình ấm áp bên cạnh nhắc nhở nó, nơi này không phải Thiên triều, nó cũng không còn là Nghiệt Đồng. Đây là dạ yến mừng sinh nhật của phụ hoàng, nó không thể đem những âm thanh khiến nó bực bội này đi hủy diệt sạch sẽ được.
Huyền Thanh thấy chủ tử không để ý gì đến mình nhưng cảm giác được thân thể của người đang căng cứng. Hắn biết chủ nhân của hắn đang cố gắng kiềm chế thứ gì. Lại nhìn hội trường ồn ào náo nhiệt tràn đầy tiếng cười nói, Huyền Thanh cũng lờ mờ hiểu được. Mặc dù không quen lắm nhưng hắn cũng cố thả lỏng thân thể, điều chỉnh tư thế ngồi một chút để cho chủ tử dựa vào người mình càng thêm thoải mái. Nhìn thấy Huyền Thanh liếc mắt về phía hội trường, Huyền Ngọc cũng hiểu được. Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hàn Nguyệt. Thấy chủ tử chỉ hơi động đậy một chút nhưng cũng không bài xích mình, hắn liền cẩn thận ngồi lại gần. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy, hai thân thể mỏng manh yếu ớt làm thành vòng tròn ôm lấy Ti Hàn Nguyệt. Mà từ đầu đến cuối, Ti Ngự Thiên vẫn chưa nói một lời nào.
“Hoàng thượng, đây là hoàng chất Hàn Nguyệt của bản vương sao? Bản vương mặc dù đã sớm nghe nói nhưng đến bây giờ hoàng thượng vẫn không cho Hàn Nguyệt lộ diện. Hôm nay khó khăn lắm Hàn Nguyệt mới đến tham dự dạ yến mừng sinh nhật này, liệu bản vương có thể diện kiến dung nhan của hoàng chất không? Bản vương rất tò mò không biết hoàng chất ra sao?”
Yến hội vừa mới bắt đầu được một lúc, Ung thân vương Ti Khải Thiên đã lên tiếng. Hắn cực kỳ tò mò không biết vị hoàng tử đã làm biểu muội mình sợ đến ngã bệnh, khiến hoàng đệ vô cùng sủng ái là người như thế nào. Hôm nay gặp mặt, vị hoàng chất này không những ăn mặc kỳ lạ, mà thấy phụ hoàng, đương kim thiên tử của Đại Yển quốc, cũng không hành lễ. Kỳ quái hơn, hoàng đệ cũng chẳng trách cứ câu nào, ngược lại còn xem chuyện đó như là chuyện bình thường. Điều này khiến hắn càng thêm hứng thú với vị Thất hoàng tử này.
Nghe Ung thân vương nói vậy, mọi người đều nhìn về phía hoàng thượng, trong mắt ai nấy đều toát lên vẻ hiếu kỳ. Ngoại trừ một người, Thần phi Tống Tư Ngưng. Giờ phút này, ánh mắt ả tràn ngập hận thù nhìn Hàn Nguyệt đang nhàn nhã nằm nghỉ ngơi. Chính nó đã khiến ả mất mặt trước tất cả mọi người, lại còn bị hoàng thượng trách phạt, làm cho địa vị trong hậu cung của ả rơi xuống thảm hại. Ả có thể nào không hận nó cho được.
Nhìn ánh mắt mọi người tràn ngập hiếu kỳ, Ti Ngự Thiên chậm rãi lên tiếng : “Nguyệt nhi vốn không thích những nơi ồn ào náo nhiệt, hôm nay vì nể mặt trẫm nên mới đến đây tham dự dạ yến. Như thế trẫm cũng đã thỏa mãn lắm rồi, làm sao có thể yêu cầu Nguyệt nhi làm những chuyện nó không muốn nữa. Hơn nữa, trẫm cũng đã cho phép nó mặc áo choàng đến đây. Quân vô hí ngôn, yêu cầu của hoàng huynh xem ra hôm nay trẫm không cách nào thực hiện được.”
Câu trả lời của hoàng thượng khiến tất cả moi người đang ngồi ở đây, ngoại trừ Tiêu Lâm ra, đều chấn động. Thất hoàng tử được hoàng thượng sủng ái đến mức đó e rằng, mai sau, ngôi vị thái tử sẽ thuộc về… Ai nấy cũng đều lo lắng, tương lai mình nên đối xử với Thất hoàng tử thế nào đây. Mà các hoàng tử còn lại nhìn Ti Hàn Nguyệt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Nghe là một chuyện nhưng tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác. Hóa ra, phụ hoàng lại yêu thích thất đệ (thất ca) đến thế.
Nghe hoàng thượng trả lời như vậy, Ung thân vương Ti Khải Thiên nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt, rồi khôi phục lại thái độ bình thường, nhìn Hàn Nguyệt đầy hứng thú. Màn ca múa bị cắt đứt lại tiếp tục diễn ra, yến hội cũng sắp đi vào cao trào.
“Chủ tử, ngài ăn một chút gì đi. Từ giữa trưa đến giờ ngài chưa có chút gì bỏ bụng, nếu không ăn gì đó e là thân thể sẽ chịu không được.” Huyền Ngọc nhẹ giọng khuyên bảo, rồi chọn một ít thức ăn bình thường người vẫn thích bỏ vào bát đưa đến trước mặt chủ tử. Chủ nhân của hắn ngoài thịt khô ra không thích bất cứ một loại thức ăn mặn nào. Như thế vốn đã không tốt cho sức khỏe rồi, nếu giờ mà còn không ăn gì nữa, thân thể làm sao khỏe mạnh được.
“Không muốn ăn.” Từ lúc nhập tiệc đến giờ, đây là lần đầu tiên Hàn Nguyệt mở miệng. Giọng nó vẫn rất nhỏ, nếu Huyền Ngọc không ngồi gần nó e rằng hắn cũng không biết chủ tử của mình vừa nói gì đó.
Lúc này Ti Hàn Nguyệt làm gì còn có tâm trạng ăn uống. Việc duy nhất nó muốn làm bây giờ chính là đem những âm thanh ồn ào bát nháo bên tai đi hủy diệt không chừa cái nào. Nhưng ngoại trừ việc kiềm chế chính mình ra, nó không còn biện pháp nào khác. Hàn Nguyệt lại một lần nữa hối hận vì quyết định của nó. Mặc dù trong cơ thể nó còn có tinh hoa ánh trăng nhưng do thời gian hấp thu quá ngắn, tinh hoa thu được quá ít (những lúc ở lại tẩm cung của phụ hoàng, nó chưa bao giờ ra ngoài hấp thụ nên tính đi tính lại, thời gian nó hấp thụ tinh hoa ánh trăng cũng chưa đến ba năm). Đem số tinh hoa này đi kiềm chế những bực bội khó chịu tích lũy trong lòng nó suốt hơn 20 năm thì quả thật giống như đem muối bỏ bể.
Mặc dù cơ thể Hàn Nguyệt mới chỉ năm tuổi nhưng tinh thần đã 25 tuổi rồi. Bản tính của nó khi còn là Nghiệt Đồng theo sự chuyển kiếp đã biến mất hay thay đổi một số chỗ, cộng thêm ảnh hưởng của mấy năm sống một cuộc sống khác hẳn kiếp trước, khiến tâm lý của nó đã có những thay đổi tích cực. Thế nhưng những thay đổi này vẫn rất nhỏ, chưa đủ để thay đổi hẳn bản tính dễ cáu giận của nó.
Nhìn chủ tử lúc này có vẻ vô cùng suy yếu, Huyền Ngọc và Huyền Thanh lo lắng nhìn nhau. Cho dù thời gian ở bên người không dài, nhưng bọn hắn biết, chủ tử chán ghét, hoặc phải nói là căm ghét những âm thanh ồn ào đến mức độ nào. Người ngoài đều cho rằng, chủ tử được sủng mà kiêu nhưng có ai biết, vì hoàng thượng, chủ tử đã cố gắng thích nghi với cuộc sống trong cung, cố gắng nhẫn nại những chuyện mà trước đây người không thể nhẫn nại được. Nhìn những kẻ hàng ngày cung kính thỉnh an hoàng thượng, có mấy người là thật lòng đối đãi với vị đế vương này. Mặc dù chủ tử còn nhỏ, nhưng Huyền Ngọc thường xuyên cảm thấy trên người chủ tử phát ra một loại khí thế uy nghiêm chỉ có thể thấy trên người hoàng thượng. Hắn nghĩ mãi không hiểu vì sao chủ tử còn chưa tròn năm tuổi đã có được khí chất như thế?
“Chủ tử, để nô tài hầu người ăn uống. Người chỉ cần há miệng ra là tốt rồi, ăn một chút thôi cũng được.”
Một lát sau, Ti Hàn Nguyệt chậm rãi mở miệng. Quả thật, bụng nó rất đói nhưng chuyện ăn uống với nó bây giờ vô cùng bất tiện. Thấy thế, Huyền Ngọc vui vẻ, ngay lập tức gắp một chút thức ăn bỏ vào miệng Hàn Nguyệt. Dưới sự hầu hạ của Huyền Ngọc, Hàn Nguyệt từ từ ăn một chút gì đó.
Nhìn con trai mình như vậy, sắc mặt Tiêu Lâm có chút biến đổi. Từ sau khi khôi phục lại, con nàng chưa từng để ai bón cho nó ăn cái gì, hôm nay tự dưng lại để Huyền Ngọc hầu hạ nó, chẳng lẽ… Tiêu Lâm đưa mắt nhìn hoàng thượng, mà Ti Ngự Thiên lúc này cũng đang chau mày nhìn Hàn Nguyệt. Hắn chỉ biết Hàn Nguyệt không thích những nơi ồn ào náo nhiệt, lại không biết nó chán ghét đến mức độ đó.
Xem ra nên để nó rời đi trước thì tốt hơn. Ti Ngự Thiên quyết định. Mặc dù trong lòng hắn vẫn còn một chút tiếc nuối nhưng nó đã chịu đến đây tham dự yến hội, thế cũng đủ rồi.
Nhưng ngay khi Ti Ngự Thiên chuẩn bị lên tiếng cho phép Hàn nguyệt rời đi trước, Ung thân vương nãy giờ vẫn chú tâm quan sát Ti Hàn Nguyệt cùng hoàng đệ của mình đột nhiên đứng dậy nói :
“Hoàng thượng, hôm nay là sinh nhật của người. Đây là lễ vật bản vương muốn dâng lên hoàng thượng, kính chúc hoàng thượng phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam sơn, đồng thời cũng chúc cho Đại Yển quốc càng thêm phồn vinh thịnh vượng.”
Nói rồi liền mở lễ vật ra.
“Đây là Nam Hải tử ngọc, do bản vương đặc biệt phái người tìm kiếm để dâng lên hoàng thượng. Ngọc này toàn thân xanh biếc ánh tím, nghe nói còn có thể phòng độc tăng cường sức khỏe nên bản vương đặc biệt dâng lên hoàng thượng. Hoàng thượng thánh thể an khang, Đại Yển quốc mới có thể càng ngày càng phồn vinh thịnh đạt.”
Dứt lời liền sai người mang ngọc trình lên.
“Đã khiến hoàng huynh phải phí tâm” Nhìn Ti Khải Thiên, con mắt Ti Ngự Thiên lấp lánh chút gì đó, lạnh nhạt nói “Trẫm cảm ơn hoàng huynh. Xin kính hoàng huynh một chén.” Rồi sau đấy hướng về phía Ti Khải Thiên nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Nhìn hoàng thượng nâng chén rượu kính mình, khóe miệng Ti Khải Thiên có chút nhếch lên, rồi cũng giơ chén uống cạn.
Hành động của Ung thân vương khiến rất nhiều người nghi hoặc. Mấy năm nay, Ti Khải Thiên không ngừng kết bè kéo cánh các đại thần trong triều, liên tục can thiệp vào mọi việc lớn nhỏ của triều đình. Triều đình lúc này, phong vân biến ảo. Tâm tư Ti Khải Thiên, không ai có thể thấu hiểu được. Nếu nói hoàng thượng Ti Ngự Thiên là sói, vậy Ung thân vương Ti Khải Thiên chính là hồ ly.
Thần phi cũng có chút giật mình, Hoàng thượng thân thể khỏe mạnh đối với biểu huynh trăm hại mà vô lợi. Biểu huynh rốt cục là có ý gì?
Sau khi Ung thân vương mở màn dâng lễ vật, yến hội chính thức tiến vào cao trào. Sứ thần các nước, các vị đại thần, phi tần cùng hoàng tử lần lượt dâng lễ vật chúc mừng hoàng thượng. Hội trường cũng theo đó mà càng lúc càng ồn ào huyên náo.
Vừa tiếp nhận lễ vật, Ti Ngự Thiên vừa ngầm chú ý Hàn Nguyệt. Thấy nó nhất quyết không chịu ăn thêm chút gì, lông mày Ti Ngự Thiên khẽ nhíu lại.