CHƯƠNG 127
“Chưởng giáo Đại lão gia, Tranh đến tột cùng là thứ gì?” tiểu đồng tử nghi hoặc hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn ở phía trên, nhíu mày nhìn ngọc cuốn ( thánh chỉ sao thì nó là vậy đó==”) trên tay.
” Trời sinh vạn vật, nhưng có nhân tất có quả , vạn vật có thất tình lục dục lại sinh ra oán khí. Oán khí đó không ngừng mà tích tụ, mặc dù không thể nhận ra nhưng lại có thể phá hủy cân bằng thiên đạo. Chúc Âm nắm giữ nhân khí ngày đêm trong thiên địa, mỗi lúc hít thở cũng là lúc đem oán khí đó tụ lại dưới Chung sơn, năm này tháng nọ trong oán khí không ngừng ngưng tụ sinh ra một sinh linh. Sinh linh này lúc đầu chỉ là một đoàn hỗn độn khí, trải qua ngàn năm sau lại dần dần có thú thân giống như báo, da lông đỏ sậm, nửa người không lẫn một chút hỗn tạp, mà nửa người khác lại có thú văn hắc tím, trên đầu có năm sừng tựa như thạch lại trong suốt như nước. Mắt có đủ thất sắc tùy theo nỗi lòng con người mà biến ảo, giống như yêu giống như ma lại phi yêu phi ma, tuy có lệ khí thế nhưng chỉ là im lặng nằm bên cạnh Chúc Âm, đến khi thượng cổ Chung sơn xảy ra khác thường, ‘vật’ ấy mới phải đi rước lấy tăm tối, trong thư xưng là Tranh.” Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên nhìn đồng tử phía dưới, biểu tình trên mặt tựa tiếu phi tiếu.
” Trách không được nói Tranh sinh ra từ trong thiên địa oán khí.” tiểu đồng tử gật gật đầu.
” Tranh vì oán khí mà sinh nên tự nhiên có thể dễ dàng cân bằng oán khí, nếu thiên địa oán khí thất hành (mất cân bằng), Tranh sẽ tỉnh lại mà vào đời, lấy sát bình nghiệt, thiên đạo bởi vậy có thể cân bằng. Chỉ vì sinh ra trong oán cho nên phải trải qua đốt luyện chi đau.”
” Kia Tranh phải suốt đời như thế sao?” tiểu đồng tử có chút không đành lòng.
” Xuất thế vào đời, Tranh mặc dù trải qua đau khổ nhưng chỉ cần đến lúc thông hiểu tình đời liền có thể thoát khỏi. Nhưng nổi khổ đốt luyện không thể hóa giải, thân thể sinh ra trong cực oán khí sau mới tu thành thân người, cực oán khí này sẽ hóa thành hai cánh tay từ trên lưng mà sinh ra, khiến cho đau đớn khó nhịn thần trí tiêu vô. Chỉ có sau khi trải qua vô lượng lượng kiếp, nổi khổ đốt luyện mới ngừng lại, lúc này tất sẽ thành đạo.”
” Vô lượng lượng kiếp… kia chẳng phải là trong cuộc sống năm mươi sáu triệu bảy ngàn vạn lần năm?” tiểu đồng tử cứng lưỡi hô nhỏ, cũng chỉ có Chưởng giáo Đại lão gia thánh nhân này mới có thể trải qua khôn cùng đau khổ đó.
” Tranh không phải là vật, hắn là sinh linh được tạo nên từ trong thiên địa oán khí. Lần này, Tranh hồi Chung sơn, Nanh xuống chống đỡ; Sau sổ kiếp đó, Nanh về Chung sơn thì sẽ tiếp tục có ‘vật’ thay hắn chống đỡ, đây là thiên địa tạo hóa, không thể tránh khỏi.”
”…… Nguyên lai là như vậy, di nguyên (đệ tử) đã biết.” tiểu đồng tử lại gật gật đầu, khép lại ngọc cuốn trên tay, mặt trên viết: [Thiên Vật Kinh. Tranh Thiên]
>>Chính Văn Hoàn