CHƯƠNG 29
Chỉ thấy, cả tòa lãnh cung đang cháy hừng hực bắt đầu sụp xuống. Một cây xà ngang đang bốc cháy, lệch khỏi vị trí ban đầu, rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.
“Thất ca!!!”
“Thất đệ!!!”
“Thất điện hạ!!!”
Mọi người đều sợ ngây người. Hoài Ân từ từ khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, thì thào nói: “Không thể nào… không thể nào… thất ca… thất ca còn chưa đi ra mà… thất ca… thất ca sẽ không có việc gì… sẽ không…”
Rồi đột nhiên, hắn òa khóc lên như một kẻ điên, lết đến bên chân Ti Ngự Thiên nức nở: “Phụ hoàng… a a a a… phụ hoàng… thất ca… thất ca sẽ không việc gì phải không? Phụ hoàng… a a a ô ô ô, thất ca… là đệ… là đệ hại thất ca… ô ô ô… thất ca, huynh không thể… không thể có chuyện gì…”
Lúc này, Hoài Ân đã hoàn toàn phát cuồng. Đều tại hắn… Đều tại hắn đòi chạy vào cứu mẹ… Nếu không thất ca cũng sẽ không xông vào.
“Lão bát! Ngươi mạnh mẽ lên một chút có được hay không? Thất đệ sẽ không có việc gì, tuyệt đối sẽ không có việc gì!!! Ngươi nếu chỉ biết khóc như vậy, thất đệ đi ra nhất định sẽ vô cùng tức giận. Ngươi không nhớ thất đệ ghét nhất nhìn thấy người khác khóc sao? Ngươi đứng lên cho ta. Ngươi còn muốn thất đệ lo lắng cho ngươi đến bao giờ nữa!!” Một Cẩm Sương ôn hòa nhã nhặn giờ không còn nữa, nụ cười ôn nhu đã biến mất trên khuôn mặt, con mắt hắn hằn lên những tia máu. Cẩm Sương lôi cổ Hoài Ân, bắt hắn đứng dậy, trên mặt lộ vẻ hung dữ chưa từng thấy.
“Ô ô… Ngũ ca… Thất ca sẽ không có việc gì đúng không? Đúng không hả ngũ ca? Ô ô ô…” Giờ Hoài Ân cái gì cũng đều không nghe thấy. Hắn chỉ muốn biết một điều, thất ca có việc gì hay không. Tất cả những chuyện khác hắn đều không muốn nghe.
“Lão bát, nếu ngươi dám để thất đệ vừa đi ra đã nghe thấy ngươi khóc lóc ầm ĩ thế này, ta bây giờ ném ngươi vào luôn cho đỡ phiền phức.” Toàn thân Lam Hạ tràn ngập hàn khí, gương mặt không có một tia huyết sắc nào, mà môi lại đỏ tươi như vừa uống máu. Hắn lạnh lùng nhìn lãnh cung đang dần dần sập xuống trước mặt, ánh mắt cũng không hề để mắt đến Hoài Ân.
Mà từ đầu đến cuối, Tuyên đế Ti Ngự Thiên vẫn im lặng không nói câu nào, ánh mắt không hề thay đổi nhìn thẳng về phía trước. Ngọn lửa rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt tối đen của hắn, máu từ nắm tay từng giọt từng giọt một nhỏ xuống rồi chậm rãi thấm vào lòng đất. Chỉ một lát sau, một vệt máu loang lổ xuất hiện trên mặt đất.
Nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt cùng với phản ứng của mọi người, Thanh Lâm chỉ còn biết đứng yên không nhúc nhích. Nước mắt chảy dài theo hai bên má rơi xuống, hắn nhẹ giọng thì thào: “Thất đệ… tứ ca, ngũ ca, một lát nữa thất đệ sẽ đi ra phải không? Lần trước nguy hiểm như thế, Thất đệ chỉ bị trầy da. Lần này nhất định cũng sẽ không có việc gì phải không… Đại ca, huynh nói đi, thất đệ chút nữa sẽ đi ra phải không?” Giật giật tay đại ca, Thanh Lâm đưa ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Diệu Nhật.
Diệu Nhật cũng chẳng trả lời. Hắn tiến tới trước, nhìn lũ nô tài vẫn còn đang ngây người nhìn trận hỏa hoạn, lớn giọng quát: “Đều đứng đó làm gì? Còn không dập lửa nhanh lên? Các ngươi muốn bản vương hạ lệnh chém đầu các ngươi hả?”
Như thể thiên lôi vừa đánh xuống, bọn nô tài, thị vệ lập tức trở nên nhanh nhẹn hơn, vội vàng chạy đi lấy nước dội vào đám cháy, rồi lại tiếp tục chạy đi lấy nước dội vào, cứ thế…
“Phụ hoàng…” Diệu Nhật chợt mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. “Thất đệ sẽ không để phụ hoàng và chúng ta phải lo lắng. Đệ ấy sẽ không có chuyện gì…” Rồi hắn quay đầu nhìn bọn đệ đệ. “Đứng thẳng lên cho ta. Lau chùi mặt mũi sạch sẽ vào. Một lát nữa, thất đệ đi ra thấy các ngươi như vậy chắc phát điên lên mất.” Nói xong, hắn quay đầu lại tiếp tục nhìn ngọn lửa đang bốc cao. Diệu Nhật mới 16 tuổi nhưng nhìn hắn ưỡn ngực thẳng lưng hiên ngang mà đứng, dáng vẻ tràn ngập tự tin và kiên quyết, trông giống như một vị tướng quân sắp sửa xông pha nơi chiến trận.
Mà Ti Ngự Thiên lúc này, ngoại trừ việc càng thêm xiết chặt hai nắm tay mình ra, cũng không có một động tác hay lời nói nào nữa cả.
Tuy tình cảnh hiện giờ cực kỳ hỗn loạn, tiếng la hét ầm ĩ khắp nơi nhưng chỗ hoàng thượng cùng các hoàng tử đang đứng lại cực kỳ an tĩnh. Mấy thái giám đang đứng bên cạnh không ai dám ho he một câu nào. Lúc này, bọn chúng chỉ có thể âm thầm cầu khẩn trong lòng, cầu cho người nọ có thể bình an đi ra, nếu không bọn chúng cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ti Ngự Thiên nãy giờ vẫn đứng im đột nhiên động đậy, đôi mắt hắn mở to, nắm tay cũng dần buông lỏng. Rồi sau đó, Diệu Nhật, Lam Hạ, Cẩm Sương, Hoài Ân, Lý Đức Phú, Huyền Ngọc, Huyền Thanh… tất cả mọi người đều khẽ cử động. Bọn nô tài đang la hét ầm ĩ cũng lập tức im bặt. Xô, chậu từng cái từng cái một rơi xuống mặt đất. Những tiếng ‘rầm’, ‘bong’ liên tiếp nổi lên.
Chỉ thấy, từ một góc nào đó trong cái đống đổ nát đang bốc cháy của nơi vốn từng là lãnh cung kia, một thân ảnh nhỏ bé gầy gò màu trắng vác một thân thể màu xanh biếc lớn hơn nó xông ra rồi từ từ đi về phía bọn họ, những tàn lửa bên cạnh dường như không thể chạm được đến người nó. Cứ như vậy, nó thong thả bước tới, tựa như trên vai chẳng hề có chút sức nặng nào.
Bộ quần áo bằng lụa trắng ướt đẫm, đã có chút ô uế, áo đã thiếu mất một tay để lộ ra một cánh tay mảnh dẻ trắng nõn lúc này đang giữ lấy thân hình đặt ở trên vai. Mấy sợi tóc ướt dán trên đầu, trên mặt nó. Đôi mắt nó lúc này, đôi mắt mà tất cả mọi người không cách nào quên được, còn sáng chói hơn ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội ở phía sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng không tỏ ra chút sợ hãi nào. Thân hình nhỏ gầy nhưng lại mạnh mẽ vô cùng. Hàn Nguyệt chậm rãi đi từng bước một, cuối cùng cũng rời xa đám cháy đang từ từ yếu dần, rồi dừng lại cách Ti Ngự Thiên không xa.
“Bịch.” Tiếng thân thể bị quăng xuống nền đất. Hàn Nguyệt ném thân hình nó đang vác trên vai xuống, hỏi: “Có đúng người này hay không? Ngu ngốc muốn chết. Hỏa hoạn mà không biết tự chạy ra ngoài sao? Ngốc đến nỗi cứ ru rú ngồi trong đấy ngất đi. Chết cháy cũng là đáng đời. Đồ vô dụng!” Trái ngược với vẻ mặt vô cảm, giọng nói của Hàn Nguyệt đầy phẫn nộ và bực bội.
Hàn Nguyệt cảm thấy cực kỳ tức giận. Có thể sặc khói mà ngất, người này đúng là yếu ớt không ai bằng, ngay cả mẫu hậu cũng còn mạnh mẽ hơn. Nếu không phải vác ả ra, nó đã sớm dập tắt lửa, cũng không cần mất thời gian đến vậy. Giờ toàn thân nó vừa bẩn vừa khó chịu, nhất là y phục cứ dính ở trên người làm nó cảm thấy vô cùng bực bội.
“Thất ca!!!” Hoài Ân nhào tới ôm lấy Hàn Nguyệt, rồi xiết chặt lấy thân hình vẫn còn hơi lạnh lẽo. “Ô ô… Thất ca… ơn trời huynh không việc gì. Thật tốt quá… Nếu không… nếu không đệ… Ô ô ô…” Hoài Ân bắt đầu nức nở. Giờ hắn không biết nói gì hơn. Hắn chỉ biết thất ca không có việc gì, thất ca đã bình an trở về.
“Cút ngay!!!” Lửa giận trong lòng Hàn Nguyệt bắt đầu bùng lên. Người nó hiện giờ vô cùng khó chịu, hắn còn dám ôm lấy nó. Hàn Nguyệt vốn không quen bị người khác đụng chạm dĩ nhiên ngay lập tức phản ứng lại. Chớp mắt sau, Hoài Ân đã bị ném ra tít đằng xa.
Hoài Ân vừa bị ném xong, nó lại bị một người khác ôm lấy, một âm thanh ôn nhu thì thào bên tai nó: “Thất đệ… thất đệ… thật tốt quá… Đệ không có việc gì… Thật tốt quá… tốt quá… Đệ làm huynh sợ muốn chết… sợ muốn chết…” Thì ra là Cẩm Sương. Hắn xiết chặt Hàn Nguyệt vào trong ***g ngực, giọng nói nhẹ nhõm đầy ôn nhu nhưng sự ôn nhu đó hoàn toàn không giống với quá khứ.
“Buông ra!!!” Hàn Nguyệt bắt đầu cảm thấy muốn giết người. Nhưng nó đang chuẩn bị ra tay thì Cẩm Sương đã buông nó ra. Chưa kịp làm gì khác, một vòng tay xa lạ đã ôm lấy nào kéo vào trong lòng, một giọng nói lành lạnh vang lên trên đầu nó: “Đệ là đồ chết tiệt…”
“Buông ta ra…” Giọng nói của Hàn Nguyệt đã hoàn toàn biến đổi ẩn chứa một tia điên cuồng tàn bạo. Bây giờ nó chỉ muốn ném Lam Hạ xuống đất đạp chết cho rồi.
Nhưng xem ra, người không sợ chết rất nhiều. Hàn Nguyệt đang cố gắng kiềm chế ước muốn được tàn phá hủy diệt hết chỗ này thì lại có thêm hai người nữa nhào vào ôm nó. Nó bị ba thân hình cao hơn nó rất nhiều áp ở giữa. Diệu Nhật cùng Thanh Lâm cũng ôm nó thật chặt. Thanh Lâm vừa khóc vừa cười nói: “Thất đệ, đệ quá đáng lắm đấy. Đệ hù chết chúng ta mất. Ô ô… Huynh chỉ biết đệ sẽ không sao cả mà.” Mà Diệu Nhật cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng xiết chặt lấy nó.
“Cút ngay cho ta!!!” Giờ Hàn Nguyệt đã hoàn toàn phát cuồng. Nó vận khí đánh văng ba người đang xiết chặt lấy nó, rồi hung dữ gầm lên: “Kẻ nào muốn chết, ta đáp ứng hắn!”
Trong ánh mắt nó, sắc đỏ bắt đầu hiện rõ. Nếu bọn họ muốn chết đến thế, nó nương tay làm gì. Nó vốn đã cực kỳ khó chịu rồi, bọn chúng còn dám làm thế. Nếu đã không biết chết sống là gì thì lại đây, nó thành toàn cho bọn họ.
“Chủ tử!!!” rồi ‘Bộp’ một tiếng, Huyền Ngọc Huyền Thanh quỳ gối trước mặt Hàn Nguyệt. “Chủ tử, nô tài đã tới chậm. Ô ô ô… Chủ tử… may mà ngài không có việc gì… nếu không nô tài… nô tài…” Huyền Ngọc vừa khóc vừa kêu.
“Không muốn chết thì cút ngay cho ta. Ta bây giờ muốn giết người.” Nhìn hai tên nô tài của mình, Hàn Nguyệt gằn giọng nói. Nó bây giờ rất muốn giết ai đó.
“Nguyệt nhi…” Một âm thanh lạnh lùng trầm tĩnh truyền đến. Ti Ngự Thiên nãy giờ vẫn không nói gì giờ đã lên tiếng. Hàn Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn phụ hoàng, lửa giận trong mắt vẫn bùng lên mãnh liệt, không thể áp chế được.
Ti Ngự Thiên tiến đến, cúi xuống bế Hàn Nguyệt lên, hạ lệnh: “Những người còn lại đi dập lửa. Còn các ngươi trở về điện của mình đi. Lý Mặc Tiếu, ngươi phụ trách xử lý hậu quả. Lý Đức Phú, ngươi đi chuẩn bị nước nóng.” Nói xong, không thèm để ý đến phản ứng của mọi người, hắn xoay người đi về phía tẩm cung của mình, cũng không buồn quay đầu lại.
“Phụ hoàng!!” Hàn Nguyệt rất tức giận. Phụ hoàng làm gì vậy. Người nó đang nhớp nháp cực kỳ khó chịu, phụ hoàng còn bế nó lên.
“Phụ hoàng rất tức giận. Nguyệt nhi, yên lặng đi.” Không để ý đến cơn giận của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên vẫn lạnh lùng nói, rồi càng ra sức xiết chặt lấy thân hình đang nằm trong ***g ngực hắn.
“Phụ hoàng! Ta sẽ không chết!!!” Hàn Nguyệt hét lên. Phụ hoàng tại sao lại tức giận. Nó đã sớm nói với phụ hoàng chuyện này rồi mà? Chẳng lẽ phụ hoàng vẫn không tin nó? Nghĩ thế, lửa giận trong mắt Hàn Nguyệt lại bùng lên dữ dội hơn.
“Câm miệng! Nếu không muốn phụ hoàng đánh vào mông ngươi, im lặng nằm yên cho ta.” Không hề nhìn đứa trẻ đang nằm trong ***g ngực hắn, Ti Ngự Thiên thong thả đi tiếp.
Thấy phụ hoàng như thế, sắc đỏ trong mắt Hàn Nguyệt bắt đầu rút đi, sắc tím đen dần dần hiện ra, rồi nó nhìn khuôn mặt phụ hoàng chăm chú, không buồn nhúc nhích.