Dụ Đồng

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG 37

Ung thân vương Ti Khải Thiên bị Thất hoàng tử đánh trọng thương. Tin tức này ngay lập tức truyền khắp khu săn bắn, văn võ bá quan tất cả đều giật mình.



“Thế nào rồi?” Ngồi trong quân trướng của mình, Ti Ngự Thiên hỏi Lý Quý Sâm mới từ chỗ Ung thân vương về. Mấy vị trọng thần và các hoàng tử cũng đang đứng trong trướng chờ đợi.

“Bẩm hoàng thượng, tay phải của vương gia bị thương hai chỗ, nhưng cũng không chạm đến gân mạch và xương cốt. Ngực gãy hai cái xương sườn nhưng nội tạng không việc gì. Vương gia chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cùng lắm một tháng là khỏi hẳn.” Nghĩ đến bộ dạng Ung thân vương lúc nãy, Lý Quý Sâm khẽ run rẩy. Thất hoàng tử đã hạ thủ lưu tình. Nghĩ đến đây, cả người hắn lại run lên.

“Ừ, trẫm biết rồi. Ngươi lui xuống đi. Cố gắng hết sức điều trị cho hắn.” Ti Ngự Thiên phất tay ra hiệu cho Lý Quý Sâm lui ra.

“Hoàng thượng, xin thứ lỗi cho thần mạo muội nói thẳng.” Đại tướng quân Thượng Quan Vinh Uy tiến tới ôm quyền nói với hoàng thượng.

“Lão tướng quân xin cứ nói.” Ti Ngự Thiên trầm giọng ân chuẩn.

“Hoàng thượng, lão thần biết hoàng thượng sủng ái Thất điện hạ. Thất điện hạ quả thật cũng có nhiều điểm hơn người. Nhưng hôm nay, điện hạ đã không hề để ý đến lễ nghĩa tình thâm mà đánh trọng thương vương gia. Mặc dù thương thế của vương gia không có gì đáng ngại, nhưng lão thần cúi xin hoàng thượng hạ lệnh trừng trị Thất điện hạ. Ngày thường Thất điện hạ đã chẳng thèm tôn kính hoàng thượng, giờ lại đánh vương gia trọng thương. Nếu hôm nay, hoàng thượng không xử phạt Thất hoàng tử, uy danh Yển quốc ở đâu, lễ nghĩa tôn ti ở đâu? Bá quan văn võ, thiên hạ bách tính sẽ nhìn hoàng thượng như thế nào?”

Nghe Thượng Quan Vinh Uy trình tấu như thế, một số đại thần cũng đứng lên góp lời, đề nghị hoàng thượng hạ lệnh xử phạt Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt.

“Ngoại công.” Quận vương Ti Diệu Nhật đột nhiên lên tiếng. “Ngoại công, các vị đại nhân, mọi người đều không hiểu tính cách thất đệ. Mặc dù thất đệ tính tình không được tốt cho lắm nhưng đệ ấy tuyệt đối không phải hạng người dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng mà tùy ý gây sự với người khác. Chuyện hôm nay nhất định có lý do của nó. Nếu không thất đệ sẽ chẳng vô duyên vô cớ đánh hoàng thúc như thế.”

“Đúng vậy, thất đệ mặc dù tính tình không tốt lắm, nhưng chưa bao giờ bắt nạt kẻ khác trừ khi có người sinh sự với đệ ấy. Các vị đại nhân cũng nên hiểu rõ sự việc trước rồi hãy nói.” Thanh Lâm bất mãn lên tiếng. Thất đệ của hắn sao có thể chủ động đánh người được.

“Phụ hoàng, xin người hãy cho gọi mấy người có mặt ở đấy đến, thuật lại xem chuyện lúc đó rốt cục là như thế nào, để mọi người được rõ tại sao thất đệ lại ra tay với hoàng thúc.” Cẩm Sương mặt vẫn tươi cười, ôn nhu đề nghị. Rồi hắn quay sang nhìn các vị đại thần. “Các vị đại nhân có thể chờ nghe xong hết câu chuyện rồi mới kết luận được không?”

“Người đâu, đưa mấy người có mặt ở hiện trường lúc đấy đến gặp trẫm.” Ti Ngự Thiên ra lệnh cho Lý Đức Phú đang đứng bên ngoài. Nghe vậy, Lý Đức Phú ngay lập tức rời đi.

“Hoàng thượng, lúc đó thần và Tô đại nhân cũng có mặt ở đấy.” Đột nhiên, Lưu Mộ Dương đứng dậy thưa.

“Thế à? Vậy Lưu khanh, khanh nói cho trẫm biết chuyện lúc đó như thế nào!?” Ti Ngự Thiên hỏi, chẳng hề có chút lo lắng nào.

“Bẩm hoàng thượng, chuyện lúc đó là như thế này………” Lưu Mộ Dương bắt đầu thuật lại tình huống lúc ấy. Nghe Lưu Mộ Dương kể lại, thần sắc bọn Diệu Nhật mới dần dần giãn ra.

“Hoàng thượng, toàn bộ câu chuyện là như thế.” Nói xong, Lưu Mộ Dương lui về đứng sang một bên.

“Tô khanh, chuyện xảy ra có đúng như lời Lưu khanh nói không?” Ti Ngự Thiên lại quay sang hỏi Tô Chí Thành.

“Muôn tâu hoàng thượng, những lời Lưu đại nhân nói hoàn toàn là sự thật.” Bước ra chính giữa, Tô Chí Thành cúi người trả lời.

“Hoàng thượng, nô tài đã mang mấy người có mặt ở đấy đến.”

“Cho bọn họ vào.”

“Tuân lệnh hoàng thượng.”

Rồi khoảng hơn mười người im lặng bước vào, quỳ xuống hành lễ. Nhìn mấy cung nữ thái giám đang quỳ trên mặt đất, Ti Ngự Thiên lạnh nhạt ra lệnh: “Nói rõ ràng cho trẫm biết, chuyện lúc đó như thế nào?”



“Các vị ái khanh, đầu đuôi câu chuyện thế nào, trẫm nghĩ các ngươi đều rõ cả rồi. Các ngươi còn muốn trẫm xử phạt Thất hoàng tử nữa không?” Ti Ngự Thiên nheo mắt lại nhìn mấy người lúc nãy vừa mới đề nghị xử phạt Hàn Nguyệt. Đám Thượng Quan Vinh Uy đứng yên không nói câu nào.

“Hoàng thượng, cho dù vương gia có trách mắng Thất điện hạ thì cũng là bởi vì Thất điện hạ đã vô lễ với vương gia trước. Dẫu sao vương gia cũng là hoàng thúc của điện hạ. Dù có thể nào, về tình về lý, Thất điện hạ đều không thể đối xử với vương gia như thế được. Cho nên, thần mong hoàng thượng có thể vì việc này mà xử phạt Thất điện hạ, để điện hạ có thể hiểu một chút nhân tình lễ nghĩa, tránh làm ra chuyện coi thường tôn ti lễ phép thế này nữa.” Một vị đại thần lại tiếp tục đứng ra trình tấu.

“Ngươi…” Nghe vậy, Thanh Lâm lập tức kêu lên. Chuyện đó vốn không phải là lỗi của thất đệ sao người này cứ khăng khăng đòi trừng phạt đệ ấy làm gì. Ngay khi Thanh Lâm định đứng ra nói đỡ cho Hàn Nguyệt thì Ti Ngự Thiên lạnh lùng mở miệng. “Ái khanh muốn nói, trẫm không biết cách dạy con?”

“Vi thần không dám!” Vị đại nhân nọ lập tức quỳ xuống kêu oan.

“Không dám? Vậy chẳng lẽ trẫm nghe nhầm? Tính cách Nguyệt nhi từ nhỏ đã thế. Đối với trẫm cũng chưa bao giờ hành lễ gì. Hơn chục năm qua sao không thấy có người đứng ra nói, hôm nay lại đem chuyện nhân tình lễ nghĩa tôn ti trật tự ra mà đòi xử phạt nó? Trẫm thấy các ngươi không phải là muốn xử phạt Nguyệt nhi mà chỉ lợi dụng chuyện này làm khó dễ trẫm. Các ngươi nhìn trẫm sủng ái nó trong lòng ghen ghét, nên mới nghĩ biện pháp gây rắc rối cho nó có phải không!?” Thanh âm của Ti Ngự Thiên càng lúc càng lớn hơn.

“Thần tuyệt đối không có ý này, xin hoàng thượng bớt giận.” Nghe hoàng thượng nói vậy, thân hình đang quỳ trên mặt đất bắt đầu run lên sợ hãi.

“Xin hoàng thượng (phụ hoàng) bớt giận.” Những người khác cũng quỳ xuống hô.

“Trẫm biết các ngươi đều cho rằng Nguyệt nhi ỷ được trẫm sủng ái mà trở nên kiêu căng ngạo mạn. Nhưng các ngươi hãy dỏng tai lên nghe ngóng một chút, có khi nào Nguyệt nhi chủ động đi gây sự với người khác. Bọn nô tài hầu hạ trong cung, nó chưa từng đánh đập bất kỳ một ai. Mấy người bị nó đánh, toàn là những kẻ chẳng biết điều đi sinh sự với nó trước tiên. Hôm nay trước khi đi, trẫm cũng đã nhắc nhở Ung thân vương, đừng cố tình trêu chọc Nguyệt nhi làm gì. Nếu có gì ngoài ý muốn, trẫm sẽ mặc kệ, quyết không quan tâm. Cho nên, chuyện hôm nay, trẫm sẽ không trừng phạt Thất hoàng tử. Các ngươi nhớ kỹ cho trẫm, bất luận Hàn Nguyệt vô lễ như thế nào, đó là chuyện của trẫm. Sau này, ai dám đem tính tình của Nguyệt nhi ra mà lý luận, người đầu tiên không buông tha cho hắn là trẫm.”

Đến lúc này, cả Yển quốc, chẳng có ai dám bộc lộ sự bất mãn về cách cư xử của Thất điện hạ, cũng không có ai dám nghênh ngang trêu chọc Hàn Nguyệt nữa.



“A, đau quá.” Ti Khải Thiên rên rỉ, nhìn kẻ đang ngồi cạnh giường hắn.

“Trẫm đã cảnh cáo hoàng huynh rồi, đừng trêu chọc Nguyệt nhi, giờ biết đau thì đã muộn.” Ti Ngự Thiên vẻ mặt có chút hả hê châm chọc nói.

“Trời ạ, ai biết con thú kia của ngươi lại kinh khủng đến vậy. Không ngờ nó lại dám ra tay với ta.” Ti Khải Thiên ai oán nói. Mặc dù không có gì nguy hiểm nhưng đau thấu trời luôn.

“Nguyệt nhi sao lại không dám ra tay với ngươi. Trong mắt nó ngươi cùng lắm cũng chỉ là huynh trưởng của phụ hoàng nó. Hết! Chẳng còn gì nữa.” Ý cười lấp lánh trong mắt Ti Ngự Thiên.

“Hừ, ngươi hiểu rõ con mình nhỉ?” Ti Khải Thiên bất mãn nói, dùng cánh tay chưa bị thương sờ sờ cái cổ tay đã được băng bó cẩn thận.

“Nó là con trai trẫm!” Ti Ngự Thiên kiên định trả lời.

“Biết rồi biết rồi, ta biết nó là con trai ngươi. Nhưng ai ngờ tới nó lại như vậy, ta cũng chỉ muốn nhìn mặt nó biến sắc chút thôi mà.” Ti Khải Thiên lại tiếp tục oán trách, cảm thương cho số phận mình.

Vỗ nhẹ lên ngực Ti Khải Thiên, một tiếng kêu đau đớn vang lên, khóe miệng Ti Ngự Thiên có chút nhếch lên tạo thành một nụ cười đểu giả: “Muốn nhìn nữa không?”

“Không, cảm ơn. Ta chưa muốn chết.” Giọng nói của Ti Khải Thiên có chút không cam lòng.

“Nguyệt nhi… không phải hạng người ngươi muốn chọc là chọc được. Nó mà giận thì giận thật đấy, không đùa đâu.” Ti Ngự Thiên thở dài khuyên bảo.

“Đặt ngươi vào tình cảnh của ta mà xem. Nhìn cái bản mặt trơ như đá của ngươi mấy chục năm cũng đủ phát ngấy rồi, khó khăn lắm mới kiếm được đứa cháu hay ho đến vậy thì cũng trơ như đá nốt. Không những thế so với ngươi, độ trơ chỉ có hơn chứ chẳng kém phân nào. Số ta sao đen đủi vậy!?” Ti Khải Thiên lúc này từ một con hồ ly ranh ma xảo quyệt đã biến thành một chú cún con rên ư ử vì không cam lòng.

“Ngươi bày ra lắm trò thế chỉ là để nhìn nó biến sắc mặt thôi à?” Ti Ngự Thiên nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên. Khi còn bé ngươi cũng thế, lầm lầm lỳ lỳ không nói không rằng. Nếu không có ta mỗi ngày vắt óc nghĩ cách trêu đùa ngươi, e rằng mặt ngươi giờ còn cứng hơn đá. Hàn Nguyệt xinh đẹp như thế, ngươi không muốn nhìn thấy các dạng cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt nó thì như thế nào sao?” Ti Khải Thiên lại tiếp tục lải nhải, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.

“Hoàng huynh, Nguyệt nhi không giống như trẫm. Mặc dù trẫm cũng muốn nhìn nó bộc lộ các dạng cảm xúc nhưng cũng không muốn dùng những cách này. Còn chuyện làm thế nào để nó có thể bộc lộ được, không cần hoàng huynh phải nhọc tâm.” Thấy hoàng huynh lại có dấu hiệu tiếp tục bày trò, Ti Ngự Thiên mở miệng ngăn cản.

“Ta nghĩ còn không dám nữa là làm. Ai biết lần sau sẽ là gãy tay hay què chân đây. Hơn nữa, ngươi có màng gì đến sự sống chết của ta đâu.” Lúc này nhìn Ti Khải Thiên cực kỳ thương cảm. Rồi đôi mắt hắn chợt mở to, lộ ra vẻ hiếu kỳ: “Mà ta hỏi này hoàng đệ, ai dạy võ công cho Hàn Nguyệt vậy? Hay dở gì ta cũng được xem như một cao thủ, thế mà nháy mắt thôi đã bị nó xxxxx rồi lại xxxxx.”

“Chẳng ai dạy nó cả.” Ti Ngự Thiên lạnh nhạt trả lời.

“Hoàng đệ à, ngươi sợ ta cướp sư phụ của con ngươi sao?” Thấy Ti Ngự Thiên không muốn trả lời, Ti Khải Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định, nhích lại gần hỏi.

“Quả thực chẳng có ai cả. Võ công của Nguyệt nhi nó tự luyện thành tài.” Nhìn hoàng huynh lúc này chẳng có phong độ của một thân vương gì cả, Ti Ngự Thiên bất đắc dĩ trả lời.

“Không thể nào. Không có ai dạy mà nó lại lợi hại đến thế?” Vẻ mặt Ti Khải Thiên rõ ràng viết hai chữ ‘không tin’.

“Quân vô hí ngôn. Nguyệt nhi nó chỉ đến Tàng thư các đọc sách.” Ti Ngự Thiên cũng không muốn giải thích nhiều làm gì…

Một lúc sau, Ti Khải Thiên mới thì thào nói: “Thật hay đùa đấy? Chỉ đọc sách thôi mà lợi hại đến thế sao. Trời ơi Dung mạo tuyệt thế vô song thì cũng đành chịu, nhưng võ công thiên phú cũng cao ngất ngưởng như thế, lại còn… Hoàng đệ này, Ti gia chúng ta chưa từng có người nào như thế, đứa con này của ngươi rốt cục giống ai vậy?”

“Giống trẫm!” Giọng điệu khẳng định như đinh đóng cột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.