CHƯƠNG 62
” Người thứ nhất là ai?” nhìn về phía sáu người kia, Ti Hàn Nguyệt lạnh lùng hỏi
Sáu người nhìn nhau một hồi, một nam nhân so với Hàn Nguyệt cao hơn một cái đầu bước ra nhảy lên luận võ tràng. Người này màu da ngăm đen, mặc dù vóc dáng không khôi ngô, nhưng y phục chiến đấu hắn mặc trên người lại vô tình làm hắn toát ra một thứ khí lực không thể coi thường. Người này cũng không thấy cầm bất cứ thứ vũ khí gì, sau khi lên võ đài trong mắt lại hiện lên một tia âm độc, rồi mới quay sang Hàn Nguyệt cúi mình ôn quyền, “ tại hạ Ngũ Trạch, nếu đã lập giấy sinh tử, tại hạ cũng sẽ không khách khí ,nếu như vô tình làm Thất điện hạ bị thương mong điện hạ thứ lỗi.” Nếu Thái tử điện hạ muốn người này, Ngũ Trạch hắn chắc chắn sẽ hai tay đem người này dâng lên cho Thái tử.
Hàn Nguyệt nhìn hắn một câu cũng không nói, chỉ là thân thể chậm rãi căng ra. Ngũ trạch buông tay nắm chặt quyền, hắn là đệ nhất quyền sư của Đông Nguyệt Quốc, nổi tiếng với bộ thiết quyền công đã giết chết không biết bao nhiêu cao thủ Đông Nguyệt
Sau khi hai người nhìn nhau một hồi, Ngũ Trạch đột nhiên hô to một tiếng, nhanh chóng phi nước đại đến trước mặt Hàn Nguyệt, ra quyền xuất thủ hướng thẳng Hàn Nguyệt quét tới, quyền phong từng trận mang đầy sát khí. Trong nháy mắt khi Ngũ Trạch xông lên, Hàn Nguyệt đột ngột xoay người né tránh, hai chân nhẹ nhàng phi thân đáp xuống phía sau Ngũ Trạch vài bước. Hắn nhanh chóng phản ứng đáp trả, hai tay đồng thời huy quyền, cả thân người lao vào Hàn Nguyệt đánh tới, người nọ nhanh chóng lách thân người tránh né, trong nháy mắt thoát khỏi quyền phong đáp xuống phía sau hắn, chưởng quyền Ngũ Trạch lại một lần nữa rơi vào hư không, hắn xoay người về phía sau, một tay hướng Hàn Nguyệt lao tới.
Cứ như vậy Ngũ Trạch không ngừng công kích Hàn Nguyệt, mà mỗi lần quyền phong đánh tới Hàn Nguyệt đều nhanh chóng vọt ra phía sau hắn. Suốt một khắc, Ngũ Trạch cũng không thể đụng tới một sợi tóc của Hàn Nguyệt, từ lúc bắt đầu rất nhiều người tưởng rằng Hàn Nguyệt chỉ đang chật vật né tránh đòn công kích liên tục của Ngũ Trạch nhưng dần dần phát hiện có gì đó không đúng, người nọ không có một tia kinh hoảng, thậm chí ngay cả hơi thở cũng chưa có gì biến hóa.
“Chủ tử……” Lưu Mộ Dương và La Y gọi nhỏ trong lòng, bọn họ có thể nhìn ra được Ngũ Trạch thân thủ rất giỏi, nếu bọn hắn đụng độ cũng không chắc là đối thủ của hắn, mà chủ tử cư nhiên lại rất thoải mái né tránh , bọn họ chưa bao giờ tận mắt chính thức lĩnh hội công phu võ học của chủ tử, nên hiện tại từ đáy lòng hai người tràn ngập hưng phấn.
Ngũ Trạch cũng bắt đầu cảm giác được bất ổn, thất điện hạ này hình như đang đùa giỡn mình, ngay lúc hắn không ngừng công kích Ti Hàn Nguyệt, đột nhiên nghe được một thanh âm phảng phất như đến từ âm phủ,“Đủ rồi.” trước lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên hai tay truyền đến một trận đau đớn, máu từ cổ tay của hắn phun ra, tiếp theo một tiếng thét vang lên “A”, Ngũ Trạch thống khổ quỳ trên mặt đất, đầu gối của hắn không biết từ lúc nào đã bị đâm thủng.
“A……” Chứng kiến biến cố phát sinh trong chớp mắt, mọi người kinh hô ra tiếng, Ti Hàn Nguyệt này đã ra tay từ lúc nào. Tiếp đến bọn họ liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng tốc độ vô cùng nhanh vọt tới trước mặt Ngũ Trạch, xoay người một cái, một tiếng “lộng sát”, Ngũ Trạch ngay tức khắc hét lên thống khổ, chỉ thấy Hàn Nguyệt bẻ gãy một cánh tay của hắn. Lại một tiếng “lộng sát” vang lên, một cánh tay khác của Ngũ Trạch đã nằm vặn vẹo một bên. “Bính” một tiếng, ngay khi thanh âm lộng sát vừa chấm dứt , Ngũ Trạch bị Hàn Nguyệt một cước từ phía sau đá văng ra ngoài, mà cánh tay vừa rồi bị Hàn Nguyệt nắm rõ ràng đã bị trật khớp.
Trong thời gian ngắn ngủi, đệ nhất quyền sư Đông Nguyệt nằm gục trên mặt đất, tứ chi toàn bộ bị phế, cuộn mình trên mặt đất rên rỉ thống khổ. Chứng kiến cảnh này, đám người Đông Nguyệt sắc mặt đại biến, Chu Văn Giản lần đầu tiên hiện lên bất an.
Không thèm để ý đến con người đang rên rỉ thống khổ nằm trên mặt đất, Hàn Nguyệt chậm rãi đi tới trước mặt Ngũ Trạch, cúi người nắm vạt áo hắn nâng lên,“Dám có chủ ý với ta sẽ phải gánh chịu hậu quả.”
“Hô…… Hô…… Cầu…… Cầu thất điện hạ…… Điện hạ tha mạng.” Nhìn người trước mặt con ngươi bắt đầu sung huyết, Ngũ Trạch thống khổ mở miệng xin tha, người này, thực lực của người này rất kinh khủng . Đột nhiên Ngũ Trạch hai mắt mở to,“A…” vang lên tiếng kêu thảm thiết, một cánh tay của Hàn Nguyệt không nhân nhượng xuyên vào ngực hắn.
“A…… Trời ạ!” một số kẻ nhát gan đã kinh hoảng ra tiếng, rồi bất chợt nghe được một tiếng trầm đục, tay của y đã xuyên qua thân thể, chạm đến nơi trái tim còn đang đập của Ngũ Trạch.
“Phốc…” Hàn Nguyệt rút tay móc ra trái tim Ngũ Trạch, mà hắn lúc này cũng đã không còn hơi thở. Toàn sảnh trường ngoại trừ Ti Ngự Thiên sắc mặt mọi người đều trắng bệch, đây là….đây thật sự là Thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt sao, này rõ ràng là tu la từ địa phủ tới.
“ Hừ” một tiếng, Hàn Nguyệt hung hăng bóp nát trái tim đang cầm trong tay, rồi ném lên trên thi thể đã vô cùng thê thảm của Ngũ Trạch,“A……” ngoài võ tràng tiếng kêu sợ hãi lần thứ hai vang lên, sau đó là vô số âm thanh nôn mửa truyền đến. Hàn Nguyệt vẫn không quan tâm, xoay người nhìn về phía Chu Văn Giản, rồi giơ lên một cước, chỉ thấy thi thể Ngũ Trạch như một tờ giấy bị Hàn Nguyệt thoải mái mà đá tới bên cạnh hắn.
“Bịch!!!” như cũ vẫn mở to mắt nhìn thi thể Ngũ Trạch rơi trên mặt đất, ngước thấy Hàn Nguyệt, Chu Văn Giản lúc này vốn đã bị nỗi sợ hãi bao phủ, bên cạnh là Chu Linh Yến chứng kiến một màn máu tanh thê thảm đã bị dọa đến muốn khóc cũng khóc không được .
“ Người kế tiếp.” thanh âm Tu La lần thứ hai truyền đến……
Sau một hồi lâu, một nam nhân có vóc dáng cao lớn nhất trong năm người, hai tay cầm búa nhảy lên đài. Hắn không nói một lời nào nhắm vào Hàn Nguyệt chém tới, hai thanh búa lớn ước chường nặng ngàn cân ở trong tay hắn lại có vẻ như không một phân lượng. Ti Hàn Nguyệt vẫn như trước không ngừng né tránh, cầm phủ lực mạnh huy động vũ khí trong tay, dồn hết sức phong tỏa tất cả đường lui của Hàn Nguyệt. Mỗi động tác phủ lực mạnh mẽ vang lên trên luận võ trường tĩnh mịch như tiếng gió xé đặc biệt vang dội.
“A…… A……” cùng với tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, “đinh!” tiếng búa đánh rơi trên mặt đất. Vừa nhìn lại một tay của hắn đã bị Hàn Nguyệt vung lên tiện tay cắt xuống, không đợi người này tiếp tục động tác, Ti Hàn Nguyệt tiến lên chụp lấy tay kia của hắn, đột nhiên một cỗ chấn động, xương cốt của hắn bị chấn vỡ, ngay lúc búa rơi xuống, trong nháy mắt Hàn Nguyệt đá một cái vào sườn hắn, hai thanh búa bay sang một bên.
“A a a a a………”
“Xì” lại là âm thanh của một cánh tay xuyên qua ngực.
“Phanh” Thi thể nằm trên mặt đất.
Bóp nát trái tim thứ hai, Hàn Nguyệt vẫn như trước giơ lên một cước……Thi thể của hắn bị đá tới bên người Ngũ Trạch.
“Kế tiếp, các ngươi cùng xông lên.” Vứt bỏ huyết thủy trên tay, Ti Hàn Nguyệt lạnh nhạt mở miệng.
Bốn người cùng nhau liếc mắt một cái, đã không còn quan tâm công bằng hay không công bằng, bọn họ chỉ cầu có thể sống sót. Bốn người xuất ra vũ khí của mình, đi lên luận võ bàn.
Trong lúc nhất thời luận võ tràng phong vân biến sắc, mọi người chỉ thấy một bóng dáng màu trắng đè thấp thân thể, trong lúc đó giống như một con linh miêu qua lại như con thoi giữa bốn người, bốn người làm thành một vòng hợp lực phóng ra nhưng không cách nào đụng tới người nọ dù chỉ một chút. Thân ảnh màu trắng mang tàn tương né tránh , ngay tại thời khắc trận đấu dị thường khẩn trương, đột nhiên “phanh” một tiếng một người bị đá bay ra ngoài, bóng dáng màu trắng theo thân thể của hắn hạ xuống, trong nháy mắt chạy ra phía sau.
“A……” âm thanh thê thảm một lần nữa vang lên, người kia ôm cái đầu gối bị giẫm vỡ thống khổ co rút .
Bóng dáng màu trắng nhanh chóng rời khỏi, sau khi tránh thoát sự công kích của ba người kia, xoay người một cái bắt lấy một tên trong đó, rồi đột ngột đá vào bụng hắn, gã rên lên một tiếng quỳ gối trên mặt đất, một tay đã thoát ly bả vai, từ trong miệng phun ra một ngụm máu.
Còn lại hai người thấy tình cảnh này, càng thêm không muốn sống phóng tới Hàn Nguyệt, mà lần này Hàn Nguyệt trực tiếp bay đến, trong nháy mắt đã tiếp cận rồi đột ngột hai tay đâm xuyên qua ngực bọn họ, móc ra hai trái tim đỏ tươi còn đang đập. Lồng ngực phút chốc bị mở tung đến ngay cả tiếng kinh hô đều không kịp có , mắt vẫn mở to mà đoạn khí.
“Xì” âm thanh trái tim bị nghiền nát lại truyền đến.“Phanh…… Phanh” hai cỗ thi thể vừa rồi lại bị đá tới bên cạnh Chu Văn Giản, lúc này toàn thân Chu Văn Giản cơ hồ đã phát run, mặt cắt không còn hạt máu, đôi môi Chu Linh Yến đã bị nàng cắn đến huyết nhục mơ hồ.
Trên người Ti Hàn Nguyệt một nửa áo bào trắng đã dính đầy vết máu loang lổ, màu đỏ cùng màu trắng xen lẫn với nhau, lúc này phối với hai mắt xung huyết, hơi thở băng hàn, tất cả mọi người bây giờ đều tin một câu nói: Thất hoàng tử Đại Yển quốc không phải là người có thể tùy tiện trêu chọc , mà Thất hoàng tử khi phẫn nộ lại càng không thể tùy tiện đụng đến .
Nhìn hai gã trên mặt đất than khóc thống khổ, Hàn Nguyệt đứng dậy đi đến trước mặt một gã, bất chợt nắm tóc hắn kéo lên,“ Con kiến ngu xuẩn, Ti Hàn Nguyệt ta không phải là kẻ có thể chờ các ngươi xếp đặt.” nói xong một tay xuyên qua ngực gã,“A……” mới vừa hô lên một tiếng, hắn chưa kịp cầu xin tha mạng đã gục xuống, Hàn Nguyệt bóp nát trái tim trên tay, rồi rút bàn tay ra lúc này đã nhuộm thẫm máu đỏ, lại một lần nữa đem thi thể đá bay.
“Ta… Ta sai rồi…… Thất điện hạ…… Thỉnh ngài… Thỉnh ngài tha cho ta…” Cuối cùng còn lại một gã đang nằm trên mặt đất tuyệt vọng cầu xin , một cái chân hắn đã bị phế, hắn không thể đứng lên quỳ xuống.
“Ta đã nói rồi, ta ra tay chính là chết”, Hàn Nguyệt thanh âm tựa như Diêm la câu hồn, đi tới bên người gã, chậm rãi giơ cước, liền giẫm xuống
“A a a a a a a a………” tiếng xương cốt vỡ vụn…… rồi một lần nữa giơ chân đạp xuống…“A a a a a a a a……” một chút cũng không để ý tới lại tiếp tục nâng lên hạ xuống……giữa tiếng kêu gào thê thảm, Ti Hàn Nguyệt không chút lưu tình giơ chân đạp vỡ xương cốt tứ chi người nọ.
Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai mỗi người khiến họ kinh hãi, nương theo tiếng xương vỡ vụn, không khí bao phủ cả luận võ tràng lúc này làm cho người ta kinh hoàng dựng tóc gáy, hiện giờ trên sân luyện võ đã có hơn một nửa số người hôn mê bất tỉnh, còn có thể thấy được uế vật khi nôn mửa.
Nhìn gã nam nhân trên mặt đất đã không còn kêu được nữa, Hàn Nguyệt cúi thấp thân chậm rãi vươn tay…… bóp nát trái tim trong ***g ngực, đem cỗ thi thể cuối cùng đá bay ra ngoài.
>>END62