CHƯƠNG 71
“Thất đệ,” thấy người trên xe ngựa vừa bước xuống, Ti Lam Hạ lập tức tiến lên gọi, “ta đã sai người chuẩn bị tốt lều vải cho ngươi rồi, ta có chuyện muốn nói với ngươi, vào trong lều đã…”
“Ân.” thản nhiên ứng tiếng.
…………
“Thất đệ,” Nhìn người nọ đã ngồi yên trên giường, Lam Hạ im lặng một hồi mới dám mở miệng, “Mấy hôm trước xảy ra chuyện lộn xộn như vậy ta muốn tới xin lỗi ngươi, hy vọng ngươi không nên vì vậy mà chán ghét chúng ta.”
“Vì sao?” Hàn Nguyệt hơi nhíu mày.
“Không vì sao cả, chỉ là không muốn ngươi rời khỏi chúng ta mà thôi.” Khóe miệng nhếch lên tự giễu, Lam Hạ thanh âm có chút lạnh lùng. Hàn Nguyệt trong mắt có chút khó hiểu, Lam Hạ tự nói rồi chuyển ánh mắt xuống những dấu hồng ngân trên người hắn, “Thất đệ, vốn tưởng rằng cuối cùng có một ngày trong chúng ta sẽ có người có thể lưu lại ngươi, nhưng lại đột nhiên phát hiện ngươi có lẽ vĩnh viễn sẽ không thuộc về chúng ta, cho nên chúng ta rối loạn, luống cuống, muốn tìm hết thảy biện pháp giữ lấy ngươi, không cho ngươi rời đi.” – ngừng lại một chút, lại thẳng tắp nhìn về phía Hàn Nguyệt.
“Nói rõ ràng!” sắc tím trong mắt Hàn Nguyệt càng lúc càng nhiều, Lam Hạ đang nói gì hắn không thể giải thích được.
“Không có gì,” hắn cũng không muốn nói nhiều nữa, “Thất đệ, hồng ấn trên cổ vẫn là nên che đi,” .Đưa tay chạm vào mấy vết hồng ngân chướng mắt trên cổ người nọ,- “Tứ ca sẽ không hại ngươi, che dấu cũng tốt rồi.” – nói xong đứng dậy rời khỏi lều vải.
“Chủ tử……” Huyền Ngọc lúc này trong lòng kinh thiên hãi lãng, sao lại như vậy… Mới vừa rồi những lời thái tử điện hạ nói mặc dù chủ tử không hiểu nhưng hắn hiểu được, hơn nữa hồng ngân trên cổ chủ tử…… Huyền Ngọc cắn môi. Huyền Thanh thần sắc cũng dị thường lạnh băng nhìn về phía thái tử điện hạ rời đi, nắm chặt tay.
Ti Hàn Nguyệt vẫn lặng im một hồi, rồi đột nhiên đứng dậy cởi quần áo, đương lúc Huyền Ngọc Huyền Thanh kinh hô, đã nhanh chóng thay áo ngủ, lõa lồ ***g ngực mịn màng thấy rõ những dấu hồng ngân kéo dài trên người. Hàn Nguyệt phủ thêm áo choàng một mạch đi thẳng đến đại trướng của bọn Lam Hạ.
“Thất đệ?!” thấy người nọ đi vào,Ti Lam Hạ có chút kinh ngạc.
“Thất ca?!” Ti Hoài Ân thì vui vẻ gọi, sau khi Hàn Nguyệt cởi áo choàng sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Mọi người đều mở to hai mắt nhìn Hàn Nguyệt, mà ngay cả Phong Nham và Mang Nặc nhỏ tuổi nhất cũng biết được trên người thất ca đã xảy ra cái gì.
“Thất đệ!!!” Ti Diệu Nhật quát to một tiếng, “Này……” chỉ tay lên ***g ngực Hàn Nguyệt.
“Thất ca…… Ngươi…” Ti Hoài Ân thống khổ, gắt gao cắn môi của mình, Thanh Lâm thì ngã ngồi ở trên giường, trong miệng nói không nổi một lời.
Ngồi trên giường bên cạnh Cẩm Sương, không để ý tới khuôn mặt lạnh lùng của hắn, liền nhìn về phía Lam Hạ: “Ti Lam Hạ, những lời của ngươi ta không rõ, nhưng đi hay không là chuyện của Ti Hàn Nguyệt ta không liên quan đến ngươi. Hiện tại đang là lúc quan trọng huấn luyện duyệt binh cho Yển quốc, nếu không chịu được thì rời đi. Các ngươi muốn làm sao ta cũng mặc kệ, nhưng trên người của ta có cái gì không phải là chuyện của các ngươi. Ta không muốn lãng phí thời gian và tinh lực với những chuyện không đâu, các ngươi nên biết chính mình nên làm cái gì.” – Nói xong, đứng dậy mặc vào áo choàng, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
“A a!!!! Sao lại có thể…… Sao lại có thể như vậy……!!” Ti Hoài Ân đột nhiên điên cuồng đứng lên, thống khổ kiềm nén, “Thất ca…… Thất ca……” – quỳ dưới đất, liên tục gọi thất ca của hắn.
“Ở chỗ này thống khổ quát to có hữu dụng sao?!” Ti Lam Hạ lạnh lùng nhìn Hoài Ân quỳ trên mặt đất, “Nếu người nọ đã ra tay, không cam lòng thì cứ đi tranh! Chém giết lẫn nhau! Ngươi thấy mình chưa đủ mất mặt sao? Ti Hàn Nguyệt chán ghét nhất là người yếu .”
“Đúng vậy, tứ ca nói có lý,” Ti Cẩm Sương cười khẽ, “Dù có đứng ở đây kêu gào, thất đệ cũng sẽ không quay lại ……”
“Tứ ca…… Ngũ… Ngũ Ca…” Ti Mang Nặc có chút sợ hãi, “Thất ca… Cái kia… Là, là…”
“Thập đệ…” Ti Cẩm Sương chặn Mang Nặc lại nói, “Đây không phải là chuyện các ngươi nên biết, Hàn Nguyệt là thất ca của các ngươi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhớ kĩ?” – ngữ khí lạnh lùng.
Ti Phong Nham cùng Ti Mang Nặc có chút sợ hãi nhìn hoàng huynh bọn họ, rồi gật đầu, bọn họ…… Bọn họ cũng không dám có ý nghĩ gì khác, chỉ là không muốn nhìn thấy hoàng huynh và thất ca trong lúc đó có cái gì không thoải mái, còn có cùng bọn họ …. Hiện tại mọi người mỗi ngày ở cùng nhau đều rất vui vẻ, mặc dù là hoàng tử nhưng cảm tình giống như những huynh đệ trong gia đình bình thường rất tốt, bọn họ không muốn lại chứng kiến cảnh huynh đệ tương tàn.
“Chủ tử, đây là tin tức Lưu đại nhân phái người đưa tới.” Huyền Ngọc đem mật hàm mới vừa nhận được, cẩn cẩn dực dực ( kính cẩn dò xét) nhìn chủ tử nằm trên giường mềm, ấn hồng ngân trên ngực mười ngày trước cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, đoạn thời gian này những người kia cũng không tái đối chủ tử làm cái gì nữa, giống như mọi chuyện đều không phát sinh vẫn bình thường nghiêm túc mà cố gắng huấn luyện, nhưng hắn biết tất cả đều đã thay đổi. Chủ tử cùng hoàng thượng bắt đầu ra sao, tiếp theo phát triển đến tình trạng nào, hắn muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi. Chủ tử đã nói người không hiểu, nhưng hắn biết những người kia sẽ không dễ dàng từ bỏ. Sau này sẽ phát sinh chuyện gì, Huyền Ngọc hắn cũng không dám suy nghĩ.
Xem xong mật hàm trong tay, liền nhìn về phía Huyền Thanh, “Gọi Ti Lam Hạ đến đây.” Sau lần trước, hắn cũng không có ghé đến trướng của bọn họ lần nào, những gì cần nói hắn cũng đã nói xong, những chuyện khác không liên quan hắn. Hiện tại nhiệm vụ của hắn chỉ có thao luyện năm vạn ngự lâm quân.
Một hồi sau, Lam Hạ cũng tới, “Thất đệ, ngươi tìm ta có chuyện gì?” – rồi tự động ngồi lên nhuyễn ghế bên cạnh Hàn Nguyệt, Huyền Ngọc Huyền Thanh tự động hiểu chuyện lui ra ngoài canh giữ ngoài trướng.
“Ngày mai ngươi cùng bọn họ hồi cung, nơi này cũng không còn chuyện gì cần các ngươi nữa .” vẫn nằm yên ở tháp thượng, Hàn Nguyệt nghiêng người nhìn về phía Lam Hạ.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?!” Lam Hạ phượng nhãn híp lại, ngữ điệu trầm xuống.
“Đợt huấn luyện sau không cần các ngươi có mặt, nửa tháng sau các ngươi cùng với phụ hoàng và các đại thần trong triều đến đây kiểm duyệt.” nói xong đứng dậy đi tới bên giường, từ chẩm bên cạnh cầm lên một quyển sách nhỏ, giao cho Lam Hạ, “Trước đó, ngươi phải hoàn thành cái này.”
Lam Hạ mở ra nhìn, càng xem thần sắc càng trở nên nghiêm túc, xem xong liền ngẩng đầu nhìn Hàn Nguyệt:“Đây là cái gì?!”
“Huấn luyện biểu của ngươi.” Lạnh nhạt trả lời.
“Của ta?” hắn không rõ dụng ý của người kia.
“Ân.” ngữ khí vẫn như trước lạnh nhạt.
“Vì sao chỉ đưa cho ta?” Quyển huấn luyện biểu này chẳng phải là một cuốn võ công bí tịch sao.
“Ngươi là thái tử.” Đơn giản bốn chữ giải thích, hắn vì Lam Hạ mới đặt ra phần huấn luyện biểu này, nếu là thái tử tương lai sẽ là hoàng đế, nếu vậy phải trở thành người cực mạnh .
“Chỉ bởi vì ta là thái tử?”- Xiết chặt quyển sổ nhỏ trên tay, trong mắt chợt hiện lên hào quang phức tạp.
“Không thể trở thành cực mạnh, làm sao xưng vương!” trong mắt xuất hiện một tia huyết đỏ.
“Ha ha……” Ti Lam Hạ đột nhiên cười ra tiếng, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có một tia vui mừng, “Ngươi để cho ta trở thành thái tử, để cho ta trở thành cực mạnh, còn ngươi thì sao? Trừ bỏ sống ngươi chẳng lẽ không có chút nào muốn sao?” Nếu như không xem trọng bọn họ tại sao mỗi lúc cần thiết luôn luôn xuất hiện giúp bọn hắn.
“Ngươi không muốn sống sao?” tiếng nói kì ảo thanh thúy trầm thấp.
“Ti Hàn Nguyệt!!” Ti Lam Hạ phượng nhãn mở to, liền đột ngột đem Hàn Nguyệt đặt ở tháp thượng, cúi đầu hung hăng cắn lên cổ hắn, rồi nhanh chóng ly khai, “Ta sẽ trở thành cực mạnh !” – Nói xong không them để ý người kia trong mắt phẫn nộ, đi ra ngoài.
“Chủ tử?!” Sau khi Lam Hạ rời khỏi, ở bên ngoài nghe được tiếng của Huyền Ngọc Huyền Thanh vội vã đi vào trong trướng,nhìn thấy vết máu trên cổ chủ tử, cả hai kinh hãi, vội vàng đi tới giúp chủ tử lau đi.
“Ba!” Gạt tay Huyền Ngọc sắp sửa chạm lên cổ mình, Hàn Nguyệt lạnh giọng mở miệng, “Ta muốn tắm rửa!!”
Nhận thấy trong ánh mắt chủ tử dâng lên một tia huyết sắc, Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh vội vàng ra ngoài chuẩn bị nước nóng, chủ tử…… Tức giận! Đêm nay trong lúc tất cả mọi người đã ngủ say, một bóng dáng màu đen phi thân rời khỏi thao trường thẳng đến hoàng thành trong cung.
……………………
“Phụ hoàng!!!” – Giọng nói thanh thúy mang một tia phẫn nộ đột nhiên vang lên trong tẩm cung tuyên đế Ti Ngự Thiên. ( anh ý chạy về méc ba =]] )
>>Hết 71