CHƯƠNG 1.
Một đôi bàn tay bế nó từ trong ba lô ra. Đặt nó lên bàn. Chiếc khăn quàng cổ bọc thành đống to ú ụ trên người được tháo bỏ, nó rùng mình, lông run rẩy. Cẩn thận quan sát bốn phía.
Đôi bàn tay nọ dịu dàng vuốt ve lưng nó, bên tai ngân lên âm thanh của con gái, nghe thực mềm mại và ngọt ngào: “Nào, từ hôm nay trở đi, em sẽ không cần phải đi lang thang nữa, nơi đây sẽ là nhà của em.”
Nheo mắt, bình tĩnh nhìn xung quanh. Hiện tại, nó đang ở trong một căn phòng rộng rãi, nói chính xác hơn, là phòng khách của một hộ gia đình. Phòng ấm áp, ánh sáng đèn dìu dịu, và trên chiếc ghế sa-lon, đồng loại của nó đang nằm ngổn ngang. Đủ mọi màu lông. Có đứa mắt mở to, có đứa giả vờ lim dim, nhưng hình như, tất cả đều đang âm thầm thăm dò và đánh giá.
Bàn tay mềm mềm kia vỗ vỗ lưng nó: “Các em ấy về sau sẽ là bạn của em đó. Sống hòa thuận nha. Nó là Đại Tá, nó là Tam Hỉ, nó là Lục Nguyên, còn nó là Tuyết Loan… Bên kia là A Cách… Ô, A Cách vẫn ngủ sao? A Cách ơi… A Cách à…”
Cô gái nhìn về chiếc sa-lon đang quay lưng lại với mình, gọi mấy tiếng, vẫn không thấy động tĩnh gì, cô cười lanh lảnh: “Ây, chắc ngủ quên tới mức sét đánh cũng không tỉnh, thôi vậy.” Lại vỗ lưng nó, “Nằm ở bên ghế kia là Cửu Quý…”
Một đôi dép lê rám nắng loẹt xoẹt đi ra từ buồng trong. Thanh âm của một người nam nhân trẻ tuổi cất lên: “A, em lại mua thêm mèo về đấy à? Đực hay cái?” Dép lê đến gần, khuôn mặt phóng to trước mắt nó: “Sao xấu thế!”
Cô gái lập tức đáp lời: “Con này em nhặt được đấy, là đực. Nó là mèo hoang, nhìn trông bẩn bẩn là đúng rồi, tắm sạch sẽ đáng yêu ngay.”
Anh ta hừ lạnh một cái: “Em xem mặt nó này. Một bên bẩn dính vào thành nhúm, một bên lại vàng vàng, toàn thân lông trắng, trên cái mũi còn cố tình chấm thêm một dúm lông đen nữa, so sánh với mấy ông diễn hề Nhật Bản ý, một mình nó điểm bốn màu trên người. Chậc chậc, mèo em nhặt về quả thực độc đó nha, may phước nó là con đực. Mèo mình nuôi cũng tòan đực hết, không thì chẳng mấy chốc, lại lăn ra mấy bé mèo mặt hề, tây chẳng ra tây, ta chẳng ra ta, bi kịch lắm đó…”
Thanh âm ôn nhu lập tức cao vút lên: “Nói gì đấy, mặt hề thì đã làm sao? Mặt hề hết sức dễ thương nhá.”Nâng mặt nó lên.Nhẹ nhàng xoa nắn.“Em thấy mặt nó trông thú vị mà, bốn màu trên mặt như thế, dễ dàng đặt tên.Gọi sao đây? Tứ Hoa? Chẳng đặc sắc gì cả.Phải rồi, đặt là Tứ Bính đi, vừa đáng yêu, vừa cá tính!”
Người kia khục một tiếng: “Được được, nghe hay lắm! Rất cá tính! Rất sáng tạo! Tứ Bính, Tứ Điều hay Đông Phong Hồng Trung (tên gọi bốn con trong mạt chược), em muốn kêu sao cũng được, chết, anh vọt lẹ thôi, treo máy nãy giờ, không biết đã bị đứa nào chém chưa……” Đôi dép lê màu rám nắng loẹt quẹt đi xa dần.
Nó thấy ấm ức.Đối với ngôn ngữ của lòai người, nó không hiểu nhiều lắm, song nó vẫn cảm thấy, cái tên này không đẹp chút nào.Quầy quậy lắc đầu.